Lôi Minh đi tới
bên người Lạc thừa tướng nhẹ giọng thì thầm, Lạc thừa tướng ngưng thần lắng
nghe, khẽ cau mày, mâu quang lạnh như băng càng ngưng càng sâu!
Trong khoảnh khắc,
Lôi Minh kể rõ toàn bộ sự tình rồi lui sang một bên, Lạc thừa tướng mâu quang vẫn
như trước một mảnh lạnh như băng: ”Bích Lạc, việc của Đông Trúc ngươi cũng phạm
tội thất trách, phải phạt như thế nào trong lòng ngươi đã rõ, nhưng mà, việc
này cũng không phải trọng yếu, quan trọng là, Hương Hương và Thải Vân đã trúng độc, nguy hiểm cận kề, nếu hai người
họ chết, tội của ngươi sẽ càng nặng hơn….”
Lạc Mộng Khê bất
đắc dĩ thở dài: Lạc thừa tướng nói như vậy có nghĩa là không tiếp tục truy cứu
kẻ chủ mưu đứng sau nữa, ta còn nghĩ sẽ có một trân ác chiến cơ đấy.
Nhưng cũng khó
trách, bên ngoài căn phòng này toàn là người của Đại phu nhân, Lạc thừa tướng
chỉ mang theo bên người vài tên thị vệ, nếu hai người bọn họ xảy ra xung đột,
khả năng Lạc thừa tướng giành phần thắng là không lớn.
Chính là nói, kẻ
thức thời mới là trang tuấn kiêt, rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đun, người
giảo hoạt như Lạc thừa tướng đương nhiên hiểu rõ bảo toàn sinh mệnh là quan trọng
hơn.
Đại phu nhân hiển
nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Lạc thừa tướng, trong lòng âm thầm thở
phào nhẹ nhỏm, đối với Lạc thừa tướng hơi cúi người: ”Lão gia không cần lo lắng, thiếp có biết một
vị thần y, có khả năng giải bách độc, nếu hắn ra mặt, Tam muội và Thải Vân nhất
định sẽ không có việc gì!”
”Được vậy thì tốt!”
Lạc thừa tướng giọng điệu vẫn lạnh như băng không có chút độ ấm: ”Nếu thần y
kia có thể chữa trị cho Hương Hương và Thải Vân, tội thất trách của ngươi có thể
miễn đi!” Vân Bích Lạc không ngờ ngươi lại không coi bổn tướng ra cái gì, lén
lút đào tạo thế lực lợi hại như vậy, bổn tướng thật đúng là đánh giá thấp
ngươi.
”Đa tạ lão gia
khai ân!” Đại phu nhân khách khí trả lời. Đáy mắt trầm hạ hiện ra một tia ý cười
âm lãnh.
Tam phu nhân và
Lạc Thải Vân bị trúng cự độc, chỉ có người hạ độc mới có giải dược, nói cách
khác, chỉ có người hạ độc mới có thể giải độc, Lạc thừa tướng khôn khéo như vậy,
đương nhiên cũng biết, mới để cho Đại phu nhân phụ trách việc giải độc cho Tam
phu nhân và Lạc Thải Vân.
“Không nên đứng
mãi ở đây, phái người đi mời thần y đi, Hương Hương và Thải Vân sợ là không còn
chống cự được lâu!”
Lạc thừa tướng
dù sao cũng là đứng đầu một nhà, tâm cao khí ngạo, đều là hắn uy hiếp người
khác, thế nhưng hiện tại lại bị người khác uy hiếp, trong lòng tất nhiên là tức
giận khó nhịn, nhưng lại không thể phát cáu, chỉ có thể tức giận trong giọng
nói.
“Vâng, lão gia!”
Đại phu nhân không hề phản bác lại, khẽ trả lời một tiếng, xoay người chậm rãi
đi ra ngoài.
“Không có việc
gì, đều tản đi!” Đại phu nhân đi rồi, mọi người lần lượt rời đi, cổ thế lực tiềm
tàng cũng lặng lẽ di tản……
“Người đâu, đem
thi thể Đông Trúc ném vào bãi tha ma, kéo Dương nhũ mẫu ra ngoài, lăng trì xử tử!”
Sau khi đi được một đoạn, Lạc thừa tướng lại dừng cước bộ, lạnh giọng hạ lệnh
cho mấy tên thị vệ ở phía sau.
Lạc thừa tướng ở
trong lòng tức giận tận trời, Đông Trúc, Dương nhũ mẫu là người của Đại phu
nhân, Lạc thừa tướng không động vào Đại phu nhân, vừa vặn lấy hai người bọn họ
để trút giận.
“Thừa tướng, tha
mạng, tha mạng a!” tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết của Dương nhũ mẫu vang
lên ngoài cửa, bọn thị vệ làm lơ, kéo Dương nhũ mẫu, bước nhanh ra ngoài……
Lạc Mộng Khê chậm
rãi đi trên hành lang tướng phủ, mâu quang hơi trầm xuống: Tướng phủ dù sao
cũng là địa phương của Lạc thừa tướng, Đại phu nhân và Lạc thừa tướng đã ầm ĩ,
nếu nàng còn tiếp tục đứng ở nơi này, khẳng định sẽ không có chuyện gì tốt
lành.
Nhưng nhìn bộ dạng
Đại phu nhân vừa rồi, cũng không có ý định rời khỏi Tướng phủ, chẳng lẽ kế hoạch
của nàng, nhất định phải ở Tướng phủ mới có thể hoàn thành.
Nếu thật sự là
như vậy, thông minh như Đại phu nhân, khẳng định sẽ âm thầm thỏa hiệp với Lạc
thừa tướng, hai người không can thiệp chuyện của nhau, xem ra, việc đối phó với
Đại phu nhân, ta phải tự mình ra tay……
“Suy nghĩ cái gì
mà lại xuất thần như vậy?” Giọng nói quen thuộc kéo Lạc Mộng Khê từ trên chín tầng
mây xuống, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lăng Khinh Trần quần áo
màu xanh, tuấn mỹ bất phàm đang từ phía sau chậm rãi đi tới hướng nàng, mâu
quang hiện lên một tia nghi hoặc.
“Không có gì, nghĩ lại một số chuyện mà thôi!” Lạc Mộng Khê khẽ trả lời bâng quơ,
cũng rất nhanh đổi đề tài:“Lăng công tử như thế nào lại rảnh rỗi ở đây?”
“Tại hạ không có
việc gì làm, đi dạo xung quanh một chút!” Lăng Khinh Trần giọng điệu mềm nhẹ:“Không
biết Đại tiểu thư có thể làm người dẫn đường cho tại hạ, đi dạo Tướng phủ một
chút?”
Nói xong, Lăng
Khinh Trần dời ánh mắt qua một bên, nhìn như không chút để ý, kì thực là đang
im lặng ngưng thần chờ câu trả lời của Lạc Mộng Khê: Đây là lần đầu tiên hắn mời
người khác……
Lạc Mộng Khê
trong lòng hừ nhẹ một tiếng: Chỉ cần ngươi vẫy tay, Lạc Tử Hàm kia sẽ tràn đầy
vui sướng trong lòng, một tấc cũng không rời mà đi theo bên cạnh ngươi làm dẫn
đường cho ngươi, ta còn có rất nhiều việc phải giải quyết, thật sự là không rảnh
đối phó với ngươi!
Lạc Mộng Khê khẽ
cười, đang muốn tùy tiện tìm lý do để cự tuyệt Lăng Khinh Trần, thì tiếng gọi gấp
gáp của Băng Lam truyền đến:“Tiểu thư, Thừa tướng bố trí thị vệ ở Khê viên, thỉnh
người lập tức trở về để chọn lựa!”
“Thật ngại, Lăng
công tử, xem ra hôm nay ta không thể làm dẫn đường cho ngươi!” Lạc Mộng Khê
đang lo tìm không được lý do thích hợp, không nghĩ tới nhanh như vậy ông trời
đã đưa đến một cái, trong lòng vui sướng, lại cố tình ra vẻ bất đắc dĩ.
Lăng Khinh Trần
bình thường đều là cao cao tại thượng, chỉ có hắn cự tuyệt lời mời của người
khác, người khác làm sao có thể cự tuyệt lời mời của hắn, nhưng bây giờ lại bị
Lạc Mộng Khê cự tuyệt, Lăng Khinh Trần trong lòng khó nhịn tức giận, nhưng phải
cố nén lại không biểu hiện ra ngoài:“Vậy…… Đại tiểu thư không mời tại hạ đến Khê
viên chơi sao?”
“Tối hôm qua Khê
viên bị bọn thị vệ lục soát đến loạn thất bát tao, hiện giờ chưa sửa xong, bên
trong vô cùng bẩn loạn, không thể đãi khách, chờ sau khi Khê viên khôi phục
nguyên dạng, Mộng Khê sẽ mời Lăng công tử đến đầu tiên!” Chuyện tương lai, sau
này sẽ nói sau, trước phải bước qua cửa này đã.
Lăng Khinh Trần
sắc mặt xanh mét, lại chưa trả lời.
“Lăng công tử, Mộng
Khê đi trước một bước, xin ngươi cứ tự nhiên!” Lạc Mộng Khê cáo từ bước nhanh rời
đi, sau khi đi một khoảng khá xa, Lạc Mộng Khê có thể cảm giác ánh mắt sắc bén,
tức giận của Lăng Khinh Trần đang phóng tới nàng: Những người tâm cao khí ngạo
đều là hỉ nộ vô thường, người như thế, vẫn không nên tiếp xúc thì hơn……
“Lăng công tử,
thật khéo, ngươi lại ở nơi này.” Thân ảnh duyên dáng của Lạc Mộng Khê vừa biến
mất không thấy, tiếng gọi mềm nhẹ của Lạc Tử Hàm lại vang lên phía sau, Lăng
Khinh Trần đứng bất động, cũng không trả lời, đáy mắt sắc bén hiện lên một tia
chán ghét.
“Lăng công tử lần
đầu đến Tướng phủ, khẳng định đối với nơi này không quen lắm, không bằng để Tử
Hàm làm dẫn đường, dẫn Lăng công tử đi dạo Tướng phủ một lát được không?” Lạc Tử
Hàm tao nhã, tiêu sái đi tới bên người Lăng Khinh Trần, nhẹ giọng đề nghị, trên
khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy ý cười ngượng ngùng.
“Tại hạ rất mệt,
nên trở về phòng nghỉ ngơi trước, Lạc cô nương thỉnh tự nhiên!” Nói xong, Lăng
Khinh Trần sắc mặt lạnh như băng xoay người rời đi, không lâu sau, thân ảnh
thon dài đã biến mất trên hành lang nhỏ.
Lạc Tử Hàm là do
chính thất của Tướng phủ sinh ra, từ nhỏ nhận hết ngàn vạn sủng ái và chú ý,
chưa bao giờ bị người khác coi thường.
Nhìn hướng Lăng
Khinh Trần biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lạc Tử Hàm bởi vì phẫn nộ
mà vặn vẹo nghiêm trọng, nghiến răng nghiến lợi rống ra một câu:“Lăng Khinh Trần!”
Hắn lại hờ hững với một người ôn nhu nhàn thục, thông minh tuyệt sắc như ta, tức
chết ta , thật sự là tức chết ta !
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT