“Không biết Lạc
vương gia đêm khuya hạ cố đến tệ xá là có chuyện gì?” Chủ mưu đứng sau giật dây
hắc y nhân có thể từ từ điều tra, hiện giờ Lạc Mộng Khê muốn ứng phó chính là vị
nhìn như ôn nhuận như ngọc trước mặt, kì thực cường thế bá đạo, phúc hắc lạnh
lùng, tính toán tỉ mỉ, có thể nhìn thấu hết thảy Thanh Tiêu Lạc vương Nam Cung
Quyết.
Không biết có phải
là ảo giác của Lạc Mộng Khê, khi nàng hỏi ra những lời này, Nam Cung Quyết hơi
cau mày, đáy mắt lạnh lùng bịt kín một tầng hơi mù, nguyên bản áp lực cường đã
biến mất lại phả vào mặt lần nữa……
“Lạc Mộng Khê,
Lúc sáng……”
“Đợi chút” Lạc Mộng
Khê nâng tay đánh gãy lời nói của Nam Cung Quyết :“Lạc vương gia, nếu ngươi là
muốn nói chuyện Lí Thụy, Mộng Khê cảm thấy cũng không nợ ngài cái gì, mặc dù vì
có ngài giúp ta nên mới có thể rửa sạch tội danh, nhưng trên thực tế Lạc vương
gia mới là người hưởng lợi nhiều nhất, nghiêm khắc mà nói, chuyện Lí Thụy, chúng
ta đôi bên cùng có lợi, không ai nợ ai!”
Không nhìn đáy mắt
lạnh như băng có thể đông chết người của Nam Cung Quyết, cùng với áp lực cường
thế quanh quẩn toàn thân sắp làm người ta hít thở không thông của hắn, Lạc Mộng
Khê ngẩng đầu nhìn không trung :“Đã không còn sớm, Mộng Khê cũng mệt mỏi một
ngày, trở về nghỉ ngơi trước, Lạc vương gia, Tứ hoàng tử xin cứ tự nhiên!”
Nói xong, không
đợi Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp trả lời, Lạc Mộng Khê đã xoay người đi về
phòng ngủ, bước chân nhẹ nhàng, tao nhã, rất nhanh, tuy rằng nàng đưa lưng về
phía Nam Cung Quyết , nhưng có thể cảm nhận rõ nét ánh mắt phẫn nộ của Nam Cung
Quyết vẫn theo sát trên người nàng……
Trong phút chốc
đóng cửa phòng ngủ sau lưng lại, Lạc Mộng Khê dựa lưng trên cửa thở phào nhẹ
nhõm: Nguy hiểm thật, cũng rất kỳ quái, Nam Cung Quyết thế nhưng lại không ra
tay với ta!
Bí kíp võ công ở
Thiếu Lâm tự bác đại tinh thâm, Nam Cung Quyết ở Thiếu Lâm tự tĩnh dưỡng năm
năm, võ công bí hiểm, tối hôm Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết tỷ thí, Nam Cung
Quyết bị phát bệnh, nên Lạc Mộng Khê mới có thể xuất năm mươi chiêu với hắn,
nay Nam Cung Quyết đã bình thường, hơn nữa hắn giống như đang rất tức giận, Lạc
Mộng Khê chỉ sợ ngay cả hai mươi chiêu của hắn cũng tiếp không được……
Một chén trà nóng lót bụng, Lạc Mộng Khê cả
người đã bình tĩnh rất nhiều: Nam Cung Quyết này tính tình thật đúng là hỉ nộ
vô thường, một giây trước đang tốt đẹp hoàn hảo, giây tiếp theo giống như Tu
La, gần vua như gần cọp những lời này đúng là một chút cũng không có nói sai,
người hoàng thất tâm tính cao ngạo, tính tình cũng vậy, về sau vẫn là ít tiếp
xúc với bọn họ thì tốt hơn……
Đêm đã khuya, Lạc
Mộng Khê quả thực mệt mỏi, không để ý tới Nam Cung Quyết cùng Bắc Đường Diệp ở
bên ngoài đã đi rồi hay vẫn tiếp tục đứng ở trong viện, Lạc Mộng Khê lập tức cởi
áo khoác, nằm ở trên giường đi gặp Chu Công.
Về phần hắc y
nhân đã chết kia, nếu Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp muốn mang đi thì cứ mang
đi, không muốn mang đi thì để lại trong viện, dù sao hắn là bị độc chết, cho dù
bị phát hiện chết ở Khê viên, cũng không cách nào định tội Lạc Mộng Khê, nhưng
nếu Lạc Mộng Khê muốn hắn lặng lẽ chôn cất khi bị người phát hiện, vậy nàng có
nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch……
Trong mông lung,
Lạc Mộng Khê cảm giác có một hơi thở xa lạ ở phía sau chậm rãi đến gần mình, Lạc
Mộng Khê đột nhiên mở mắt, cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất vô tung, đáy mắt
trong trẻo nhưng lạnh lùng càng ngưng càng sâu.
Lạc Mộng Khê làm
bộ ngủ say, nằm bất động, bàn tay mềm nhẹ nhàng mò dưới gối, nơi đó có một
thanh chủy thủ……
Hơi thở xa lạ
càng ngày càng gần, Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, đột nhiên xoay người ngồi
dậy, chủy thủ trong tay đang muốn đâm người phía trước, nhưng khi nhìn thấy rõ
người đứng trước, trong khoảnh khắc dừng tất cả động tác……
“Tiểu…… Tiểu
thư…… Người…… Người làm sao vậy?” Người mang hơi thở xa lạ đi đến trước giường
Lạc Mộng Khê, không phải ai khác mà chính là nha hoàn của nàng Băng Lam, có lẽ
hàn quang cùng với sát khí mãnh liệt quanh quẩn toàn thân của Lạc Mộng Khê đã dọa
đến nàng, Băng Lam ngơ ngác đứng ở trước giường, trong mắt lóe sợ hãi cùng lo lắng.
“Không có việc
gì, ta vừa rồi gặp ác mộng!” Lạc Mộng Khê nói nhẹ nhàng bâng quơ, không dấu vết
giấu thanh chủy thủ trong tay, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đã thấy ánh nắng
tươi sáng bên ngoài.
“Tiểu thư, Tứ di
thái, Ngũ di thái, Lục di thái, Thất di thái, Bát di thái mang theo các nàng tử
nữ đến đây bái kiến!”
Giọng nói cung
kính của Băng Lam truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê theo bản năng hỏi :“Ở đâu
ra nhiều Di thái thái như vậy?”
Hỏi xong, Lạc Mộng
Khê đột nhiên nhớ tới: Mỗi vị gia chủ ở Lạc gia chỉ có thể có ba vị phu nhân
trong phủ, nhưng ở bên ngoài lại có thể thú thiếp thất, chính là tên thiếp thất
kia sẽ không được viết vào gia phả Lạc gia, tử nữ các nàng sở sinh có thể mang
họ Lạc, nhưng cũng không được viết tên vào gia phả!
Ba vị thê thiếp
tỏng phủ xưng Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân, ngoài phủ không thể
xưng phu nhân, mà là xưng là Di thái thái, vô hình chung, các nàng có hàng thấp
nhất: Không thể tưởng được Lạc Thừa tướng lại ở ngời phủ cưới nhiều Di thái
thái như vậy……
“Nhóm Di thái
thái đến Lạc phủ không phải nên đi bái phỏng Thừa tướng, Đại phu nhân, Tam phu
nhân sao? Làm sao lại đến Khê viên bái phỏng một hậu bối như ta?” Đối với điểm
này, Lạc Mộng Khê trong lòng sinh khó hiểu.
Băng Lam thở dài
giọng điệu bất đắc dĩ :“Các nàng đến không đúng lúc, Thừa tướng cùng Đại phu
nhân sáng sớm đã qua nhà mẹ đẻ Đại phu nhân, chỉ sợ khi trời tối mới trở về,
Tam phu nhân cùng Tứ tiểu thư đang đi mua trang sức, buổi trưa chắc cũng chưa về,
ba vị bọn họ không có ở nhà, cho nên, nhóm Di thái thái chỉ có thể đến bái phỏng tiểu thư!”
“Tiểu thư, nếu
người không muốn thấy các nàng, nô tỳ thay người nói các nàng trở về!” Nói
xong, Băng Lam xoay người muốn đi.
“Đợi chút!” Lạc
Mộng Khê mâu quang chợt lóe, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một
tia ý cười trêu tức :“Bảo các nàng đến Lương đình chờ, ta rửa mặt chải đầu xong
sẽ đi gặp các nàng!”
Năm vị Di thái
thái đến phủ bái phỏng, ngày bình thường
thì không đến phủ, hôm nay lại trùng hợp Thừa tướng, Đại phu nhân, Tam phu nhân
đều không có ở đây, thiên hạ sao mà có chuyện khéo như thế được, đây rõ ràng là
sớm có dự tính trước, mục đích là đẻ nhóm Di thái thái và Lạc Mộng Khê gặp mặt.
Đã có người hao
tổn tâm cơ bày ra bàn cờ này, Lạc Mộng Khê nàng không gặp chẳng phải là có lỗi
với người đã một phen khổ tâm như vậy, dù sao nàng cũng nhàn rỗi không có việc
gì làm, sẽ đi gặp nhóm Di thái thái, nhìn xem mục đích thực sự các nàng đến phủ
là gì, nói không chừng đánh bậy đánh bạ lại có thể bắt được người bố trí ván cờ
này!
Lạc Mộng Khê chầm
chậm rửa mặt chải đầu, sau khi dùng bữa mới chậm rãi đi đến Lương đình, rất xa,
đã trông thấy trong Lương đình đứng đầy các nữ tử quần áo chỉnh tề, lịch sự,
tao nhã, mặt đối mặt đứng chung một chỗ tán gẫu khí thế ngất trời, tử nữ các
nàng cũng mười ba, mười bốn tuổi, đứng ở bên cạnh, nhàm chán quan sát mọi nơi,
nhóm Di thái thái đều được chăm sóc rất
tốt, bỗng nhiên nhìn qua, dường như chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi……
“Mau nhìn, mau
nhìn, Đại tiểu thư đến đây!” Trong nhóm Di thái thái kia, không biết là ai hô một câu, đám người
náo nhiệt nhất thời im lặng, hơn mười ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía Lạc Mộng
Khê đang chậm rãi đi đến Lương đình……
Lúc này Lạc Mộng
Khê mặc áo choàng màu xanh, quần áo cùng màu với mạng che mặt, mái tóc đen mượt
dùng một cây trâm bạch ngọc nhẹ nhàng búi lên, khí chất tươi mát tự nhiên, đáy
mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng song nước lưu chuyển.
Gió nhẹ khe khẽ
thôỉ, mạng che mặt màu xanh của Lạc Mộng Khê hơi hơi lay động, mạng che mặt để
lộ đường cong khuôn mặt duyên dáng làm cho người ta miên man suy nghĩ……
Trong lúc nhất
thời, toàn bộ ánh mắt hâm mộ, đố kị, phẫn hận, khinh bỉ, khinh thường đều tập
trung trên người Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê không tiếng động hừ lạnh một tiếng,
trong lòng càng thêm khẳng định: Mục đích của nhóm Di thái thái đến đây tuyệt đối không đơn giản chỉ là bái
phỏng như vậy……
Lúc đủ loại ánh mắt
của mọi người đang nhìn chăm chú, Lạc Mộng Khê chậm rãi đi vào Lương đình, tao
nhã ngồi ở bên bàn trong đình thạch, khí chất tươi mát, vẻ mặt cao ngạo, đều
làm cho nhóm Di thái thái âm thầm tức giận:
Người quái dị, ngươi cao ngạo cái gì……
“Không biết các
vị Di nương lần này đến phủ Thừa tướng là có chuyện gì?” Lạc Mộng Khê ngẩng đầu
nhìn nhóm Di thái thái, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm
trêu tức.
Nhóm Di thái
thái này chỉ là một đám nữ nhân cổ đại bảo
thủ mà thôi, Lạc Mộng Khê nàng thật đúng là không để ở trong lòng, nhưng mà,
các ngươi đã muốn khơi mào sự tình, Lạc Mộng Khê nàng liền bồi các nàng, hy vọng
những nữ nhân này có thể chịu nổi một kích!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT