“Niệm tình
ngươi ở Lạc phủ vất vả hơn hai mươi năm, tự mình đến hình phòng nhận
năm mươi đại bản! Phạt một năm bổng lộc!” Lạc thừa tướng sắc mặt âm
trầm, giọng điệu uất giận: “Chỉ một lần này, lần sau không được như
thế nữa, nếu lần sau còn xảy ra sự việc giống như thế này nữa………”
Lạc thừa
tướng cúi đầu nhìn về phía Vương quản gia đang quỳ trên mặt đất, mâu
quang tức giận toát ra hàn khí: “Vương Nhân Đức, ngươi tự mình cút khỏi phủ
Thừa tướng!”
“Đa tạ Tướng
gia khai ân, ty chức đi lĩnh phạt!” E sợ Lạc thừa tướng thay đổi chủ
ý . Vương quản gia tạ ơn xong liền nhanh chóng đứng lên, bước nhanh ra
ngoài tiểu viện.
“Khoan đã!”
Vương quản gia sắp đi ra khỏi tiểu viện thì bị Lạc thừa tướng lạnh
giọng gọi hắn lại: “Lĩnh phạt xong, cho người đến sửa sang lại nơi ở
của Đại tiểu thư!”
“Vâng, Tướng
gia, ty chức nhất định dốc hết sức mình đem sân của Đại tiểu thư sửa
sang lại hoàn hảo!” Vương quản gia trịnh trọng hứa hẹn.
Lạc Mông Khê trong
lòng cười lạnh: Vương quản gia phạm sai lầm lớn, trục xuất ra khỏi
phủ cũng không quá đáng, vậy mà chỉ đánh hắn năm mươi đại bản, thật
là hình phạt nhẹ, khó có thể phục chúng.
Lạc thừa
tướng khiến hắn vì Lạc Mông Khê mà sửa sang lại sân vườn, cũng xem như
đoái công chuộc tội . Như vậy, cho dù hình phạt rất nhẹ, mọi người cũng
không nói được gì, xem ra gừng càng già càng cay……….
“Đại phu nhân
không phân cho ngươi vải may quần áo sao?” Lạc thừa tướng ‘thân thiết’
hỏi, đánh gãy suy nghĩ của Lạc Mông Khê.
Không chỉ có
nha hoàn là mặc vải thô mà ngay cả Lạc Mộng Khê cũng vậy, nhìn ra
quần áo cũng đã ngả vàng, ít nhất cũng đã sử dụng được một năm .
Nói cách khác, một năm nay quần áo của nàng và nha hoàn là như nhau.
“Đại phu nhân
phân vải cho ta, Lạc thừa tướng hẳn là nên hỏi Tứ muội, nàng so với ta
hiểu rõ vấn đề này hơn!” Ánh mắt Lạc Mộng Khê trong trẻo nhưng lạnh
lùng, giống như nhìn thấy tất cả, khiến cho người ta đến cuối cùng không
biết nàng đang nghĩ cái gì.
“Ta nói ngươi tin
ta sao?” Lạc Mộng Khê nhìn Lạc thừa tướng, mâu quang vẫn là trong trẻo
lạnh lùng, nhưng bình tĩnh.
“Phụ thân……… sẽ
tin ngươi!” Lạc thừa tướng trả lời ý vị thâm trường, ngữ khí mang chút yêu
thương “Nếu ngươi sớm đem việc này nói cho phụ thân…….”
“Lạc thừa
tướng, nếu ta nói một năm trước, người giải độc cho Nam Cung Phong là
ta, Lạc Tử Hàm đoạt đi tín vật giả mạo ta, ngươi có thể tin sao?”
Lạc Mộng Khê bình tĩnh, ánh mắt vẫn là trong trẻo nhưng lạnh lùng
sắc bén, khiến người ta đến cuối cùng vẫn không biết nàng đang suy
nghĩ cái gì.
“Này……… Đây là
sự thật?”
Lạc thừa tướng
hơi hơi sửng sốt, Lạc Mộng Khê liền biết hắn không tin lời nàng nói là sự
thật, trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng, hỏi lại: “Lạc hừa tướng cảm
thấy đây là giả?”
Sau khi đi vào
phế viện, Nam Cung Quyết một lời cũng chưa nói, ngẩng đầu lạnh lùng
nhìn Lạc Mộng Khê, mâu quang hơi trầm xuống: “Bổn vương nghe nói Lạc
thừa tướng có cách trị gia, thưởng phạt phân minh, tuy rằng việc của Lạc
đại tiểu thư chưa hoàn toàn giải quyết xong, bất quá bổn vương tin,
Lạc thừa tướng nhất định làm cho người khác tâm phụ khẩu phục!”
“Lạc vương gia
quá khen!” Lạc thừa tướng khách khí trả lời, xoay người nhìn phía Lạc Thải
Vân: “Người đâu, Tứ tiểu thư tư thưởng đồ của Đại tiểu thư, vi phạm gia
quy Lạc gia, kéo ra ngoài đánh ba mươi đại bản!”
“Phụ thân, thân
thể luôn yếu đuối, ba mươi đại bản nữ nhi chịu không nổi!” Lạc Thải Vân
lần này đến phế viện là muốn Nam Cung Ngọc chú ý đến nàng, nhưng lại
phản tác dụng, không nghĩ đến vì ba mươi đại bản mới khiến Nam Cung Quyết
chú ý tới nàng.
“Phạm sai, nên
bị trừng phạt!” Ngữ khí Lạc thừa tướng lạnh như băng: “Người đâu, đem Tứ
tiểu thư dẫn đi chấp hành gia pháp!”
Hai gã nô bộc
tiến vào, kéo Lạc Thải Vân bước nhanh ra khỏi phế viện, Lạc Thải Vân
một bên ra sức dãy dụa, một bên ra sức nói: “Phụ thân…..Thân thể nữ nhi
yếu đuối, ba mươi bản nữ nhi thật sự chịu không nổi, nữ nhi cam đoan về sau
không bao giờ…lấy đồ của tỷ tỷ, phụ thân đừng cho người đánh nữ nhi, phụ
thân…..”
Đối với lời cầu
xin tha thứ của Lạc Thải Vân làm như mắt điếc tai ngơ, Lạc thừa tướng thanh
âm lạnh lùng đến đáng sợ: “Còn thất thần làm gì, chấp hành gia pháp!”
“Bốp bốp bốp…”
Tấm gỗ đánh vào da thịt cùng với thanh âm Lạc Thải Vân kêu thảm
truyền đến tai, tất cả nha hoàn, nô bộc trước kia khi dễ Lạc Mộng Khê
đều cúi đầu, trong lòng sợ hãi: Làm sao bây giờ, trước kia ta cũng khi dễ
Đại tiểu thư, nếu bị Lão gia biết, có thể hay không cũng bị kéo ra ngoài đánh
ba mươi đại bản…….
“Phụ thân, không
phải một mình nữ nhi khi dễ Đại tỷ, mà cả nha hoàn, nô bộc đều có
phần, người đánh nữ nhi, nữ nhi không phục!” Giọng Lạc Thải Vân truyền
đến từ ngoài viện, trong khoảnh khắc tất cả nha hoàn, nô bộc đều thay đổi
sắc mặt, chuyện lo lắng nhất, đã xảy ra.
Lạc thừa
tướng sống ở chốn quan trường, có thể xem sắc mặt mà đoán biết
được sự việc, chỉ nhìn sắc mặt của đám hạ nhân, hắn biết chắc Lạc
Thải Vân không có nói dối: “Lạc Mộng Khê là Đại tiểu thư trong phủ,
nhưng lại bị đám hạ nhân các ngươi khi dễ, là ai cho các ngươi mượn
lá gan này?”
Tất cả hạ
nhân đều cúi đầu, không nói được một lờii, thậm chí ngay cả thở cũng
không dám, địa vị của nàng so với nha hoàn cũng không bằng, nhưng dù sao
cũng là tiểu thư trong phủ, là nữ nhi thân sinh của Lạc Thừa tướng.