Lạc Tử Quận
là do chính thất sinh ra, lại là con trai duy nhất của Lạc gia, phòng
ngủ của hắn không phải xa xỉ bình thường, giữa phòng là bộ thảm
quý báu, nếu mùa đông giá rét mà không mang hài cũng không thấy
lạnh.
Chiếc bàn trong
phòng tạo hình tinh xảo, lại làm bằng cỗ lim quý giá, trên bàn đặt
toàn đồ sứ vô giá, trên tường khảm nạm viên dạ minh châu lớn chiếu
sáng khắp phòng.
Trướng mạn
không biết được làm từ vật liệu gì, cầm trong tay mền mại tựa như
không, giường khắc hoa sang trọng trên lót hơn mười tầng chăn gấm mềm
mại, tự nhiên là chúng tinh phủng nguyệt : sao sáng vây quanh mặt trăng hoan
nghênh Lạc Tử Quận. (GL thằng nỳ dư
tiền dữ ~~~~)
Hiện giờ độc trong người Lạc Tử Quận
đã được giải, nhưng cơ thễ vẫn còn suy yếu, không có khí lực xuống
giường mà đi lại, chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.
Lạc Tử Quận
cho tất cả nha hoàn lui xuống, một mình thoải mái nằm ở trên giường lớn
xa hoa, mâu quang thoáng hiện hàn quang: Lạc Mộng Khê chờ thân thể bổn
công tử hồi phục, nhất định sẽ làm cho ngươi biết cái gì là sống
không bằng chết…………
Lúc này, người
khiến cho Lạc Tử Quận hận đến thấu xương, Lạc Mộng Khê đang ngồi trên
ghế đá trong hậu viện, phía trước là bãi cỏ hoang,phía sau là căn phòng nhỏ, so với chỗ Lạc
Tử Quận thì phải nói là khác xa một trời một vực.
Băng Lam đem cất
hộp thức ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được vui sướng: “Hôm nay,
Lạc vương gia đến phủ làm khách, cho nên phòng bếp cho chúng ta thêm đồ
ăn……..”
Nam Cung Quyết
hắn đến phủ làm gì? Mâu quang Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: Không phải
đã tra ra thân phận của ta, đến phủ để chứng thực . Nhưng tại sao lại
đến phủ Thừa tướng làm khách, có quan hệ gì với Thừa tướng?
Cả Thanh Tiêu
quốc chỉ còn hai vị hoàng tử là Nam Cung Phong và Nam Cung Quyết,
hoàng đế tiếp theo chắc chắn là một trong hai người.
Nam Cung Phong trở
về hơn một tháng, thế lực trải rộng khắp kinh thành, phần lớn đại
thần đều ủng hộ hắn làm hoàng đế, nếu Nam Cung Quyết muốn thay đổi
cục diện, nhất định phải thiết lập mối quan hệ với các đại
thần…………
“Tiểu thư, người
trước dùng bữa, nô tỳ ra đại sảnh giúp chuẩn bị dọn bàn!” Nói xong, Băng Lam
cầm hộp đồ ăn đi ra ngoài viện, trong lòng Lạc Mộng Khê lại kịch
liệt đấu tranh.
Làm sao bây giờ?
Cơ hội lần này rất tốt, tuyệt đối không thể bỏ qua, nhưng, không biết
Nam Cung Quyết lần này đến đây mục đích thật sự là gì, cũng không
biết hắn là người như thế nào?
Nếu hắn chịu
hỗ trợ, ta liền bỏ địa ngục bi thảm mà lên thiên đường, còn nếu hắn
thật sự không hỗ trợ, ta đây như bị đẫy ngã xuống mười tám tầng địa
ngục.
Ta Lạc Mộng Khê
từ trước đến nay luôn nắm chắc sự tình, chưa bao giờ phán đoán sai,
nhưng bây giờ, ta có nên dùng tương lai của mình mà đánh cược một
lần?
Trong đại
sảnh, trang trí xa hoa nhưng không mất đi vẻ cao quý thanh lịch, Thanh
Tiêu quốc tuy chỉ là một quốc gia không tồn tại trong sử sách, nhưng
tôn ti cao thấp lại phân biệt rất rõ.
Lần này Lạc
Thừa tướng mở tiệc chiêu đãi Nam Cung Quyết, nữ nhân gia quyến không
thể có mặt trên bàn cơm, người duy nhất có đủ tư cách cùng Lạc Đại
thừa tướng chiêu đãi Nam Cung Quyết chính là Lạc Tử Quận, nhưng hắn
vừa mới bệnh nặng, thân thể chưa hoàn toàn bình phục, không thể
xuống giường.
Vì thế, trên
bàn ăn chỉ có hai người Lạc Thừa tướng và Nam Cung Quyết, nhóm nha
hoàn không ngừng ra ra vào vào, đem đồ ăn đặt trên bàn tiệc.
Nam Cung Quyết
một thân bạch y, cổ áo cùng tay áo được thêu ám hoa tinh xảo, đầu
đội bạch ngọc tượng trương cho thân phận Vương gia, phong thần tuấn
lãng, tuấn mỹ vô song, khí chất ôn thuận nho nhã không che dấu được
hơi thở Vương giả, đáy mắt sâu thẵm toát lên vẻ lạnh lùng sắc bén,
làm cho người thông minh đều hiểu rằng: Người này không phải nhân vật
tầm thường!
Nhóm nha hoàn
bưng đồ ăn thấy Nam Cung Quyết, tất cả đều đỏ bừng mặt, chỉ dám cúi
đầu không dám nhìn hắn, trong lòng âm thầm tán thưởng: Trên đời này
cũng có người anh tuấn như thế này ư…………
Phủ Thừa
tướng, Hương viên, cũng là nơi ở của tam phu nhân cùng Lạc Thải Vân.
“Nương, ngươi xem
ta mặc quần áo như thế nào mới đẹp?” Nhìn những bộ quần áo sặc sỡ
trên tay nha hoàn, Lạc Thải Vân bởi vì hưng phấn mà mặt đỏ cả lên:
“Lần này Lạc vương gia đến đây quả thật là cơ hội trời cho, ta nhất
định phải làm cho hắn chú ý………….”
Không thể tưởng
tượng được Lạc Vương gia lại tuấn mỹ đến như thế, khí chất cao quý,
tao nhã, giống như tiên nhân, so với Cảnh vương gia Nam Cung Phong, không
biết hơn bao nhiêu lần, nếu Lạc Tử Hàm mà nhìn thấy hắn, khẳng định
sẽ hối hận vì trước kia đoạt tín vật của Lạc Mộng Khê, giả làm ân
nhân cứu mạng Nam Cung Phong……….
Nhìn dung nhan
cực kì xinh đẹp của mình, Lạc Thải Vân cười đắc ý: “Nương, ta đến
phòng ăn gặp Lạc vương gia, nhất định phải làm Lạc vương phi, làm cho
Lạc Tử Hàm thanh cao kia không còn dám trước mặt chúng ta mà diễu võ
dương oai!”
“Lạc Thừa tướng
khách khí!” Nam Cung Quyết khí chất cao quý lạnh lùng, tùy ý nhìn
cũng không mất đi uy nghiêm, làm cho Lạc Thừa tướng tâm sinh bội phục:
Nam Cung Quyết, cũng không phải người tầm thường, xem ra lão phu muốn ở
cạnh hắn phải bỏ Nam Cung Phong…………
“Vương gia, mời
dùng đồ ăn!” Không hổ danh là lão hồ ly, trong nháy mắt cũng đã không
còn thất thần, Lạc thừa tướng đã khôi phục bình thường.
Những món này
được làm không lâu, nhưng là đổi đồ ăn mới để bảo trì hương vị tốt
nhất, tất cả đồ ăn đều được che kín.
Lạc Thừa tướng
cùng Nam Cung Quyết cùng buông chén rượu trong tay xuống, nhóm nha hoàn
đứng hầu hạ ngoài cửa tiến đến cầm lấy đồ ăn được che lại, nhất
thời, hương vị bay vào mũi làm người ta muốn ăn.
“A!” Một tiếng
hét kinh hãi vang lên, đánh vỡ bầu không khí tốt đẹp trong phòng ăn,
Lạc thừa tướng nhíu mày, lạnh giọng răn đe tên nha hoàn vừa hét lên:
“Sao lại thế này?”
Nha hoàn bị
dọa sợ hãi không nói nên lời, nơm nớp lo sợ chỉ chỉ về phía bàn ăn,
mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, nhìn về phía giữa bàn ăn, hai
mắt nhìn nhau…………
“Đây là chuyện gì?” Nhìn bàn ăn, có
xương gà, xương cá và ít đồ ăn do người khác ăn thừa để lại, sắc mặt Lạc
thừa tướng thâm trầm đáng sợ: Có người dám hại hắn mất mặt trước
Nam Cung Quyết thật sự là không muốn sống………….
Nhóm nha hoàn trong phòng ăn đều cúi
đầu xuống, bị dọa đến ngay cả thở cũng không dám, phòng ăn tĩnh
lặng làm người ta thở không thông…………
“Thực xin lỗi, thực
xin lỗi…..Đồ ăn trên bàn là nhầm lẫn rồi!” Băng Lam chạy vào kèm theo
giọng nói đầy lo lắng, đi đến phía trước bàn ăn, bưng lên cái đĩa
xương gà, cá cúi đầu nhỏ giọng giải thích: “Thực xin lỗi, đồ ăn trên
bàn là do Đại tiểu thư ăn, phòng bếp nhiều đồ ăn, nên lẫn lộn, bị
mang đến nơi đây……………”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT