Trong nhà vang lên tiếng rền rĩ của Yunho… Yunho rất ít khi gọi đầy đủ tên Jaejoong, rót cuộc là chịu biết bao uỷ khuất mới vậy.
Yunho hoàn toàn là một nam nhân vô cùng yêu vợ, không có khả năng chỉ vì chút uỷ khuất mà không nghe lời bảo bối nhà mình, bĩu môi, sửa sang lại hành lý.
Đang sắp xếp thì lại lấy ra ảnh chụp Jaejoong, cầm trong tay không chịu buông, miệng còn lẩm bẩm.
“Bảo bối… Anh rất nhớ em…”
“Sao điện thoại cũng không gọi cho anh… Gọi cho em em lại không nghe…”
“Bảo bối… Em rốt cuộc có trở về không…”
Nhớ nhung xong, hẹn Yoochun định đi uống rượu.
Kết quả, Yoochun lại nói muốn cùng Junsu đi mua quần áo, không thể tới.
Yunho buồn bực một mình đi uống cả buổi tối, nhưng lần này coi như thanh tỉnh, biết gọi taxi về nhà.
“Jaejoong…” Mở cửa ra, chờ mong Jaejoong ở nhà, nhưng vẫn không thấy Jaejoong đâu…
Tiến lên giường, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra…
Jaejoong hẳn sẽ không cứ như vậy vứt bỏ mình đúng không…
Tuy rằng Jung Yunho là một nam nhân, nhưng cũng sẽ có thời điểm yếu ớt, đặc biệt là tình huống mà người yêu không để ý đến…
Yunho ngủ, trong lòng thực chờ mong Jaejoong đột nhiên xuất hiện, nhưng Jaejoong thủy chung vẫn không về nhà…
Sáng sớm hôm sau, Yunho chờ đến giờ bay, tạm biệt thúc thúc, lái xe đến biển kia.
Đi tới đi lui trên bãi cát, nhớ tới thời điểm mình cùng Jaejoong đến là ngồi chỗ nào.
“Là nơi này sao… Hay là nơi đó?” Yunho dường như đã không thể xác định rõ ràng…
Nhớ rõ lời thề tốt đẹp khi đó.
Đi đến trước cửa giáo đường, Yunho nở nụ cười, nhớ tới lần cầu hôn đó, hình như là lúc mình hạnh phúc nhất.
Vào trong, nhìn quanh bốn phía, ngồi xuống.
Xoay người, ngẩng đầu, nhìn căn gác nhỏ kia…
Không dám đi lên, sợ nếu lên sẽ thật sự không nhịn được rơi lệ.
“Nếu Jaejoong cũng ở đây thì tốt rồi…” Đứng dậy, chuẩn bị đến sân bay.
“Jung Yunho!!!!!”
Nghe được tiếng gọi, Yunho cười cười. “Jaejoong à… Anh nghĩ về em đến phát điên rồi…” Sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Đối diện là một nam nhân mặc tây trang, ánh sáng mặt trời chói trang khiến cho Yunho không nhìn rõ diện mạo người kia.
Không phát giác cái gì, nghĩ tiếp tục đi khỏi giáo đường, kết quả người đối diện lại hô một tiếng. “Jung Yunho!”
Yunho dừng bước chân lại, thanh âm này rõ ràng hơn vừa rồi, hơn nữa rất quen thuộc…
Người kia chậm rãi đến gần Yunho, Yunho ngừng thở, mắt đã ngập nước.
Jaejoong đi đến trước mặt Yunho, cười nhìn Yunho. “Yunho à ~”
Yunho đã hoàn toàn ngây người, không có cách nào nói chuyện, chỉ còn ánh mắt là có thần sắc, nhìn chằm chằm Jaejoong.
Jaejoong của hắn thật sự rất đẹp, giống hệt lần gặp mặt đầu tiên, luôn khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Áo vest màu đen, áo sơmi trắng, làn da trắng nõn, thật giống như thiên thần kết hợp với ác quỷ, khiến mình vừa yêu lại vừa hận.
Đợi Yunho phản ứng lại, nhưng Yunho cứ đơ người ra, Jaejoong không còn kiên nhẫn âm thầm mắng một câu. “Anh thật là…”
Nói xong, mở hai tay ra, dường như đang đợi cái gì.