“Jaejoong à…” Yunho lập tức tiến lên đỡ Jaejoong sắp té ngã.
Vừa rồi ở trong phòng tắm suy nghĩ cảm thấy mình gần đây rất kỳ quái, luôn muốn tới gần Jaejoong, mà hắn cũng vô thức làm vậy, ngửi thấy mùi sữa tắm dâu tây nhàn nhạt trên người Jaejoong, cái mùi kia làm cho mình không thể thoát ra được, muốn cả đời giữ lấy người kia, không để cậu rời đi.
Tắm qua loa xong, chạy đến nhà hàng xin phép nghỉ cho cả mình và Jaejoong, lại chạy đến công ty mà Jaejoong nói đến, chờ biết kết quả của cậu, dù nó tốt hay xấu, đều phải dẫn cậu đến một nơi phi thường trọng yếu với Yunho.
Trong lòng đang tính toán, lại thấy Jaejoong đang đứng ở cửa công ty, trong tay cầm một ly trà sữa, liên tục chà xát, miệng còn lẩm bẩm cái gì, bĩu môi lên thật đáng yêu, Yunho nhìn nhìn, ngay cả bản thân đang cười sáng lạn cũng không biết, lúc Jaejoong đi vào công ty mới thanh tỉnh lại.
Jaejoong a… Tôi thật sự yêu cậu sao?
Đang ngẩn ngơ, Jaejoong chợt ngẩng đầu lên: “Yunho?”
Yunho nhìn Jaejoong mở to mắt, cười nói với cậu.
“Jaejoong! Tôi mang cậu đi một nơi!”
“Huh?” Jaejoong còn chưa kịp hỏi đi đâu, Yunho đã kéo cậu lên xe buýt.
Tìm được vị trí ở cuối hàng ghế, hai người ngồi xuống.
“Yunho, sao anh có thể ở nơi này?”
“Tôi ở đây chờ cậu.” Yunho đưa tay chạm nhẹ vào chiếc ba lô không biết vì sao hôm nay lại rất lớn của mình.
“Anh không đi làm sao?” Jaejoong thấy vậy, cảm thấy Yunho hôm nay rất kì lạ.
“Uh, đi xin phép cho cậu xong liền chờ ở đây.”
“Vậy à…” Jaejoong không mở miệng hỏi Yunho định đi đâu, cũng không có ý định hỏi, nơi có Yunho, chính cậu cũng cảm thấy thực an tâm.
“A! Cậu trúng tuyển không?” Yunho vỗ đùi mình, nhìn Jaejoong bên cạnh, chuyện tình trọng yếu như vậy cư nhiên lại quên hỏi.
“Có! Bọn họ nói tuần sau bắt đầu tập luyện, tôi thành công rồi!” Jaejoong nghe vậy, vui vẻ nói với Yunho. “Yunho à, tôi nói với anh nha ~~ về sau tôi làm diễn viên, anh nhất định phải ủng hộ tôi đấy!”
“Đó là đương nhiên ~” Yunho lấy một ly trà sữa trong balô ra, đưa cho Jaejoong.
Jaejoong nghi hoặc nhận. “Sao anh biết tôi thích uống loại này?”
“Tôi đương nhiên biết a ~” Yunho bình thường ngoài mặt không tỏ ra nhưng trí nhớ phi thường tốt, nhìn cái gì sẽ nhớ rất rõ ràng.
Lần trước hắn nhìn thấy Jaejoong uống loại trà sữa này, vừa rồi lại thấy cậu cầm uống, vội vàng tìm khắp nơi mua hai ly, bởi vì nơi muốn đi hôm nay rất xa, sợ Jaejoong đã đói bụng, còn mua thêm rất nhiều đồ ăn vặt.
“Hì hì ~ có Yunho thật tốt ~” Jaejoong uống trà sữa, trong lòng ấm áp, bất giác nói ra suy nghĩ.
Yunho nghe xong, hơi sửng sốt, sau đó trong lòng nở nụ cười rạng rỡ, Jaejoong cũng hơi để ý mình đi?
Hai người không nói gì nữa, Yunho chỉ im lặng nhìn ngoài cửa sổ, Jaejoong cảm thấy có điểm buồn ngủ, tựa đầu vào bả vai Yunho dần dần thiếp đi, Yunho thoả mãn hưởng thụ cảm giác này, vừa rồi hắn cầm tay Jaejoong, Jaejoong cũng không buông ra.
Hai người cứ vậy tay nắm tay, đầu dựa vào đầu, hạnh phúc hẳn là trong khoảnh khắc này đi…
“Jaejoong a ~ Chúng ta đến rồi, đứng lên đi ~”
Trời đã sắp tối, hai người ngồi đến tận bến cuối cùng, Yunho khẽ xoa đầu Jaejoong, Jaejoong híp mắt, nhìn ngoài cửa sổ, lại cười cười với Yunho.
“Đến rồi sao? Xuống xe đi.” Yunho gật gật đầu, kéo Jaejoong xuống xe, tay hai người vẫn nắm chặt như trước…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT