“Seul Hee là con anh.” Jaejoong nói thẳng, không chút do dự.
Yunho cả kinh, mở to mắt nhìn Jaejoong, cả người càng thêm khẩn trương, toàn thân đều run rẩy.
“Là em có hai tháng trước khi rời đi.” Jaejoong bình tĩnh nói, dường như đây không phải là chuyện của mình.
“Vì muốn thử xem độ tin tưởng của anh đối với em nên không nói ra, kết quả anh để cho em đi.”
Không cho Yunho cơ hội trả lời, Jaejoong tiếp tục nói. “Thực vất vả sống cuộc sống mang thai, sau đó sinh con, mọi chuyện đều phải tự mình làm, may có Seung Hyun giúp đỡ.”
“Bất luận em làm gì đều nghĩ đến anh, nghĩ anh đang làm cái gì, nghĩ anh ăn cơm chưa. Nghĩ mãi, anh vẫn không xuất hiện. Mệt mỏi, không nhớ tới anh nữa, nhưng anh lại xuất hiện.”
Nước mắt Yunho đã chảy ra, che miệng nhìn Jaejoong vẫn bình tĩnh.
Jaejoong của mình tình nguyện sao…
Khẳng định là vì mình nói thích trẻ con, mới vì mình mà sinh con, Jaejoong là người rất kiêu ngạo vậy mà…
Mình lại giống như thằng ngốc không tin tưởng Jaejoong, còn rống to với Jaejoong đang mang thai, Jaejoong vậy mà vẫn nhẫn nhịn.
Jung Yunho a Jung Yunho…
Mày có cái gì để xứng đáng với việc Jaejoong sinh con cho mày…
Jaejoong… Thực xin lỗi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT