Nghiêm lão thái thái hiếm thấy khẳng định cậu một lần: “Anh hai con thích cậu ta, ta hiểu. Ta cũng không phải bà già phong kiến, nói câu khó nghe, con của ta cưới cậu ta, được không ít lạc thú, ta coi như là buôn bán lời. Nhưng con xem Thẩm Hoà có cái gì? Bộ dạng thì ta không nói, giống người bình thường đi? Lạnh như băng còn không thích nói chuyện hơn anh cả con nữa, ta cũng hoài nghi cô ta sinh không ra con cái là bởi vì là tính tình lãnh đạm.”
“Vậy lúc trước mẹ còn cho hai người họ kết hôn?”
“Anh con nguyện ý mà, lại nói, khi đó công ty mẹ không phải có một chỗ gập ghềnh sao, lúc niêm yết gặp chút phiền toái, Thẩm Hoà xuất thân tốt nha… cô ta cũng chỉ có cái điểm có người cha làm quan lớn này là tốt thôi. Lại nói ta vẫn có chút xin lỗi anh cả con, nó khi đó mới hai mươi, nó không giống anh hai con, bắt đầu từ trung học đã thay đổi một người lại một người bạn gái, lúc nó và Thẩm Hoà gặp mặt, bạn gái đứng đắn còn chưa quen một ai đâu, lúc trước nguyện ý kết hôn, phỏng chừng cũng là kết quả của việc san sẻ nỗi lo cho ta.”
Nghiêm Viện hít một hơi: “Cũng được, con thấy hai người anh cả với chị dâu rất tốt, mỗi lần hai người bọn họ cùng xuất hiện, con đều muốn gọi một tiếng, cử án tề mi*!”
*Cử án tề mi: đời Đông Hán, bà Mạnh Quang dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ vợ chồng kính trọng nhau.
“Nha đầu ngốc con, làm vợ chồng chỉ cử án tề mi có ích lợi gì. Anh cả con kính trọng chị dâu con không giả, nhưng nó nhìn cô ta trong mắt một chút tia lửa cũng không có, con lại nhìn anh hai con xem, tia lửa trong mắt khi nhìn tiểu Tần kìa…”
“Anh hai con nhìn ai mà không phải liếc mắt ra tia lửa, ánh mắt anh ấy từ nhỏ đã mang bộ dạng háo sắc, mẹ lại không phải không biết. Ai biết tia lửa trong mắt khi anh ấy nhìn Kỳ Lương Tần là thật hay là giả.”
Nghiêm lão thái thái hít một hơi: “Con gái tốt, hai thằng anh con đều gây thất vọng, mẹ chỉ có thể trông cậy hết vào con, hôn nhân của con là chuyện lớn, ngàn vạn lần phải khiến mẹ vừa lòng, chính con cũng vừa lòng.”
Kỳ Lương Tần xấu hổ một hồi lâu, cậu cảm thấy lời Nghiêm lão thái thái nói vẫn là rất công bằng. Cậu lặng lẽ lui về sau một bước, đẩy cửa ra, lại đóng cửa thật mạnh, phát ra một tiếng “phanh”, sau đó mới đi ra ngoài.
Nghiêm lão thái thái nhìn thấy cậu đi ra, liền lạnh mặt: “Người trong nhà ăn một bữa cơm, cậu ăn diện cho ai nhìn.”
Kỳ Lương Tần biết vâng lời mà nói: “Bình thường con ăn mặc tương đối lôi thôi, sợ mẹ nhìn thấy không cao hứng… về sau con liền mặc tùy ý chút…”
Nghiêm Viện cười hỏi: “Anh hai em sao chưa trở về, đi đâu vậy?”
Kỳ Lương Tần sửng sốt: “Anh không biết.”
Nghiêm lão thái thái lại là vẻ mặt không hài lòng: “Ông xã cậu đi đâu, cậu không biết à? Có phải còn muốn ta gọi điện thoại hỏi nó rồi lại đến nói cho cậu biết không?!”
“Mẹ…” Nghiêm Viện giảng hòa, kéo kéo cánh tay mẹ cô: “Mẹ xem chị hai cũng đỏ mặt rồi kìa.”
Kỳ Lương Tần đỏ mặt, có điều cậu không phải bị Nghiêm lão thái thái mắng quá xấu hổ nên mới đỏ mặt, cậu đỏ mặt là bởi vì một câu của lão thái thái: “Ông xã cậu đi đâu, cậu không biết à?”
Ông xã…
Hì hì hì.
Kỳ Lương Tần xấu hổ xấu hổ nghĩ, cậu không có ông xã mà. Nếu cậu có ông xã thì tốt rồi, cậu nhất định không phân ngày trắng đêm đen mà gọi ông xã. Cậu đỏ mặt, nâng mắt nhìn Nghiêm lão thái thái một cái, lại nhanh chóng cúi đầu, kẹp chặt hai chân.
Ông xã… cậu còn đang nhấm nháp những lời này, nghĩ thầm rằng, đừng nói Nghiêm Bách Tông, cũng không nói Nghiêm Tùng Vĩ, bỏ mấy cao phú soái đó qua một bên không nói, dù chỉ cho cậu một nam nhân bình thường làm ông xã cậu, cậu cũng thực vừa lòng.
“Con gọi điện thoại cho anh hai, ” Nghiêm Viện nói xong lấy điện thoại di động ra: “Ổng không trở về nhà, bỏ chị hai một mình trông phòng kìa.”
“Cái đó…” Kỳ Lương Tần xấu hổ nói: “Em không cần gọi anh như vậy… cứ kêu tên của anh là được.”
“Ta nói nghe sao lại không được tự nhiên như vậy, ” Nghiêm lão thái thái nói: “Con kêu cái gì mà chị hai, y như ẻo lả vậy.”
Bên kia điện thoại Nghiêm Viện đã thông, cô nhấn loa ngoài, cười nói: “Anh hai, chị hai chờ anh trở về ăn cơm kìa, anh ở chỗ nào hả?”
“Bên công ty anh có chút việc, đang tiếp khách. Em bảo cậu ta ăn trước, không cần chờ anh.”
Kỳ Lương Tần khụ một tiếng, ghé sát vào một ít hỏi: “Bao giờ thì anh về?”
“Không biết đâu, không cần chờ tôi, không nói nữa, tôi cúp.”
Giờ phút này Nghiêm Tùng Vĩ còn có thể ở chỗ nào, tự nhiên là ở trong ôn nhu hương của Đàm Thanh Thanh. Nghiêm lão thái thái nhìn Kỳ Lương Tần một cái, nói: “Trông kỹ nam nhân của mình.”
“Tùng Vĩ anh ấy rất thành thật.” Kỳ Lương Tần nói một câu mà bản thân cậu cũng không tin.
Hai đứa con trai Nghiêm gia, mặc kệ là diện mạo hay là tính nết đều hoàn toàn trái ngược. Nghiêm Bách Tông lạnh, người ta gọi là chính, đi đoan chính ngồi đoan chính, rất có phong thái quân nhân, Nghiêm Tùng Vĩ lại là buông thả, có thể ngồi không đứng, có thể nằm không ngồi, biết ăn nói, cợt nhả. Nghiêm Bách Tông chưa bao giờ truyền ra scandal phấn hồng, nhưng mà Nghiêm Tùng Vĩ bắt đầu từ trung học, bạn gái tựa như đèn kéo quân, có mấy lần còn làm lớn bụng con gái.
Nghiêm Tùng Vĩ thành thật hả? Phỏng chừng không có ai tin, Đàm Thanh Thanh thương hắn cũng không tin, chính Nghiêm Tùng Vĩ cũng không tin.
“Hôm nay trở về nhà ngủ, ” Nghiêm Tùng Vĩ ôm cái eo mềm của Đàm Thanh Thanh: “Còn không quay về mẹ của anh sẽ sinh nghi ”
“Trở về thì trở về, có ai mà cầm còng tay khóa anh.” Khóe mắt đuôi mày Đàm Thanh Thanh đều là phong tình nữ nhân, hai chân cọ hắn giống như rắn: “Ai hiếm lạ ngủ với anh, mỗi ngày gây sức ép em.”
Nghiêm Tùng Vĩ liền cười, ôm Đàm Thanh Thanh hôn. Hai tay Đàm Thanh Thanh chống trên lồng ngực rắn chắc trắng nõn của hắn, nói: “Anh chỉ cần thành thật là được.”
“Ở trong nhà mình, dưới mí mắt bà mẹ anh, em vẫn chưa yên tâm, chẳng lẽ anh còn có thể mang người về nhà làm loạn à?”
“Em nói tới ai anh có biết không.”
“Kỳ Lương Tần?” Nghiêm Tùng Vĩ phì một tiếng bật cười: “Em thật sự xem nam nhân của em là gay à.”
“Lương Tần đẹp, cái này ai cũng biết, em nghe mấy chị em của em nói, mấy nam nhân thối các anh, trong tay có tiền, liền thích chơi loạn, ngẫu nhiên muốn đổi khẩu vị, liền đi thao nam nhân, em lại không phải không biết.”
“Anh còn thật sự chưa có thao nam đâu, có điều nghe em nói như thế, anh còn thật sự muốn thử xem, anh có người bạn từng thao thử, nói còn chặt hơn nữ nhân, vừa chặt vừa sướng muốn mạng người.”
Đàm Thanh Thanh giận nhắm ngay cổ Nghiêm Tùng Vĩ cắn một hơi: “Kỳ Lương Tần là bạn từ nhỏ của em, anh dám chạm vào cậu ấy, em không để yên cho anh.”
Nghiêm Tùng Vĩ ôm cái lưng bóng loáng của cô cười: “Tiểu tâm can, em cũng thật thích ăn giấm, gia chỉ thích cái miệng này của em thôi, nhìn không lọt mắt cái khác.”
Hai người lại ôm thành một cục, bầu trời gần tối đen Nghiêm Tùng Vĩ mới trở về nhà. Trong nhà ba người Nghiêm lão thái thái đang xem TV, câu được câu không mà trò chuyện, Kỳ Lương Tần lại quy củ ngồi ở nơi đó.
“Mẹ, con đã trở về.” Nghiêm Tùng Vĩ có chút chột dạ, thấy Nghiêm Viện ngoắc tay với hắn, liền khom lưng xuống. Nghiêm Viện nhét một miếng kiwi vào trong miệng hắn, hắn ăn, đứng thẳng dậy nói: “Con đi tắm rửa một cái, bàn chuyện với khách, mệt chết đi được.”
Sau khi Nghiêm Tùng Vĩ đi rồi, Nghiêm Viện nói: “Trên cổ anh hai bị ai gặm, con thấy cũng chảy máu rồi.”
Kỳ Lương Tần vừa nghe, lập tức đứng lên, ngượng ngùng nói: “Con vào xem…”
Cậu nói xong nhanh chóng trở về phòng, vừa vào cửa liền thấy Nghiêm Tùng Vĩ đang cởi quần áo, cậu nhanh chóng xoay người muốn đi ra ngoài, Nghiêm Tùng Vĩ lại gọi cậu lại: “Cậu trốn tôi làm gì, sợ tôi phi lễ cậu à?”
Kỳ Lương Tần dừng bước lại, nói: “Tôi sợ anh không tiện.”
“Đều là nam nhân, có cái gì không tiện. Hôm nay Thanh Thanh còn nói với tôi, sợ tôi ngủ với cậu.”
Kỳ Lương Tần cười cười, nói: “Anh không phải là thẳng nam sao?”
“Cậu không phải sao?” Nghiêm Tùng Vĩ dừng động tác lại quay đầu nhìn cậu.
“… Phải.” Kỳ Lương Tần trả lời vô cùng chột dạ: “Đương nhiên phải.”
Nghiêm Tùng Vĩ lại cười, giọng điệu hơi có chút bộ dạng xem trò cười: “Cậu ít giả vờ với tôi đi, Thanh Thanh đã nói với tôi rồi. Lúc học cấp hai cậu thầm mến lớp trưởng của các cậu.”
Kỳ Lương Tần thực xấu hổ nhưng không biết nói gì. Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Không có việc gì, trong số bạn bè của tôi cũng có vài đồng chí, tôi không kỳ thị.”
Tuy rằng Nghiêm Tùng Vĩ không kỳ thị, chỉ là buổi tối lúc đi ngủ, Nghiêm Tùng Vĩ ngủ giường lớn, cậu lại phải trải chăn đệm nằm dưới đất, đó cũng là quy củ cũ. Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng mà ngủ cùng một cái giường chung quy có chút không được tự nhiên. Cũng may mắn trong tiểu thuyết chính là như vậy, không thì Kỳ Lương Tần cũng không có biện pháp ngủ cùng giường với Nghiêm Tùng Vĩ.
Nhưng mà sau khi Nghiêm Tùng Vĩ ngủ lại còn ngáy, còn rất vang, Kỳ Lương Tần lăn qua lộn lại chính là ngủ không được, trong lòng có chút bức bối, vì thế liền đứng dậy đến phòng khách, rót một ly nước, làm ổ trên sô pha.
Sau khi uống một ly nước ấm, trên người liền có chút đổ mồ hôi. Cậu cởi bỏ cổ áo, lộ ra lồng ngực, nằm lệch qua trên sô pha, sau đó lại vì thoải mái, lắc rớt dép lê, chân trần khoác lên mép sô pha.
Cũng không biết nằm bao lâu, cậu thế mà ngủ thiếp đi, lúc giật mình một cái ngồi dậy, trời còn chưa sáng. Cậu xoa mắt, đột nhiên phát hiện trên người mình có thêm cái thảm mỏng.
Cậu nhanh chóng đi xuống từ trên sô pha, nhìn bốn phía một mảnh tối như mực, chỉ có bên ngoài có ánh sáng mỏng manh.
Cũng không biết là ai nhìn thấy cậu ngủ ở trong này, nếu là Nghiêm lão thái thái, phỏng chừng hôm nay không tiện mắng cậu, ngày mai liền mắng cậu đi.
Cậu nghĩ như vậy, nhanh chóng mang theo thảm mỏng về phòng ngủ, vừa muốn nằm xuống, lại nhìn thấy ngoài cửa sổ sáng lên.
Càng xác thực mà nói, là đối diện sáng lên. Nghiêm Bách Tông trở về, nửa đêm trở về.
Cái thảm mỏng này, là Nghiêm Bách Tông đắp trên người cậu.
Cậu giống như lập tức không còn buồn ngủ, chỉ còn lại lòng đầy vui mừng. Cậu lại nghĩ, bộ dạng cậu ngủ có thể rất xấu hay không, có phải banh ngực lộ nhũ thực bất lịch sự hay không, cậu nhớ tới vừa rồi mình lộ ngực, trong không khí hơi lạnh có phải đều bị Nghiêm Bách Tông nhìn thấy rồi hay không.
Cậu cúi đầu, nhìn thân thể của mình. Kỳ Lương Tần thân là cực phẩm thụ trong tiểu thuyết, sở hữu những thứ tốt nhất mà một thụ nên có, những chỗ này không gì là không sắc hương vị vẹn toàn, chờ đợi người thưởng thức.
Mấy thứ đó Kỳ Lương Tần trong tiểu thuyết muốn hiến tế ra ngoài, nhưng cậu lại muốn giấu đi.
Cậu chỉ có thể cho ông xã tương lai của mình nhìn thôi, nếu Nghiêm Bách Tông không phải ông xã của cậu, sao có thể nhìn được. Cậu xấu hổ nghĩ, trong đầu đều là gương mặt cương nghị tuấn lãng của Nghiêm Bách Tông.
Hết chương 8