Nghiêm Bách Tông vẫn quy củ, nói những lời kia, người lại không đi lên trên giường. Kỳ thật sau khi hắn nói những lời kia, Kỳ Lương Tần vẫn luôn nghĩ thầm rằng, nếu Nghiêm Bách Tông bò lên giường thì cậu phải làm thế nào.

Thực hiển nhiên, cậu không cự tuyệt được, chẳng những cậu không cự tuyệt, ngược lại rất có thể sẽ tự mình ngồi lên.

Thật mất mặt thật mất mặt.

Một đêm này mộng đẹp, thật sự là hạnh phúc trước nay chưa từng có vây quanh cậu. Ngày hôm sau thế mà lại dậy muộn.

Không chỉ cậu dậy muộn, ngay cả Nghiêm Bách Tông cũng dậy muộn. Kỳ Lương Tần từ trên giường ngồi dậy, nhìn bầu trời rộng thoáng bên ngoài, trong lòng lộp bộp một chút, nhanh chóng xuống giường.

Nghiêm Bách Tông bị tiếng bước chân của cậu đánh thức, mở to mắt nhìn cậu. Kỳ Lương Tần nói: “Nguy rồi nguy rồi, anh xem di động, mấy giờ?”

Nghiêm Bách Tông cầm lấy di động nhìn nhìn, bản thân cũng ngồi dậy: “Bảy giờ rưỡi.”

“Lớp em hôm nay chín giờ phải họp.” Kỳ Lương Tần nói: “Em phải nhanh chóng đến trường.”

Chỉ là cậu đi tới cửa lại trở vể: “Đã giờ này, người trong nhà có phải đều dậy rồi hay không?”

“Em trước hết đừng hoảng hốt, anh đi xem xem.” Nghiêm Bách Tông nói xong liền đi ra ngoài, Kỳ Lương Tần mở hé cửa, nghe thấy Nghiêm Bách Tông đang nói chuyện với dì Xuân.

“Hôm nay dậy muộn một chút, dì cũng phải đi gọi con rời giường ăn cơm.” Dì Xuân nói.

“Ngày hôm qua tăng ca, trở về muộn.” Nghiêm Bách Tông nói.

“Dì thấy canh dì nấu con đều uống hết rồi nhỉ?” Dì Xuân cười nói: “Mấy ngày nay nhất định là con mệt rồi, dì đoán ngày hôm qua Lương Tần khai giảng cũng mệt mỏi, hôm nay đến giờ cũng không thấy cậu ấy rời giường.”

Nghiêm Bách Tông nhìn nhìn phòng khách, mấy người lão thái thái có khả năng đều chưa dậy, cũng có khả năng đã thức dậy, nhưng không xuống lầu. Lão thái thái cũng là người luyện tập sáng, có điều bình thường đều đánh thái cực ở lầu hai. Nghiêm Viện xưa nay nướng giường, khẳng định còn chưa dậy.

Vì thế hắn lui trở lại chỗ hành lang, ngoắc ngoắc tay với Kỳ Lương Tần. Kỳ Lương Tần lập tức chân tay khẽ khàng đi tới, thừa dịp dì Xuân ở phòng bếp đưa lưng về phía cửa phòng, ra hiệu cho Kỳ Lương Tần một chút.

Kỳ Lương Tần lập tức trở lại phòng cho khách như một làn khói.

Lúc này Nghiêm Bách Tông mới trở về phòng, cất đệm chăn dưới đất, nhìn nhìn trên giường, nhăn thành một cục, rap giường nhiều nếp nhăn, chăn rớt xuống đất.

Đây là cảnh tượng rất ít thấy trên giường hắn, hắn ngủ vô cùng thành thật, tự hạn chế, ngủ dậy cũng bất quá chỉ để lại dấu vết đã ngủ, hơn nữa chỉ cần hắn rời giường, chăn liền gấp chỉnh chỉnh tề tề, rap giường bằng bằng phẳng phẳng.

Có điều như vậy cũng rất tốt, cả giường đều là dấu vết Kỳ Lương Tần lưu lại. Hắn nằm lên trên giường, cảm thấy trên gối còn giữ lại nhiệt độ và hương vị của Kỳ Lương Tần.

Kỳ Lương Tần tự nhiên không có xịt nước hoa gì, hắn lại cảm thấy hương vị này là thơm ngọt, thực mê người. Nghĩ đến việc mình nằm ở nơi Kỳ Lương Tần mới vừa nằm qua, trong lòng liền nóng lên. Tối hôm qua, hắn thật sự là dùng ý chí rất lớn, mới không có làm ra chuyện quá phận. Mà sở dĩ kiềm chế, thứ nhất là bởi vì hắn không có kinh nghiệm thân thiết với nam, trong lòng ít nhiều có chút quẫn bách, thứ hai hắn cũng không dám, hắn tự xưng là tự chủ không tồi, nhưng lần này hắn sợ hãi không phanh lại nổi. Hắn vốn dĩ muốn hôn một cái, nhưng mà hắn cảm thấy nếu hắn hôn lên, khẳng định không chỉ hôn đơn giản như vậy. Không khí lúc ấy lửa nóng thế, như là tên đã lên dây, hai người đều buộc chặt, hết sức căng thẳng không thể vãn hồi.

Hắn không muốn quan hệ hai người phát triển quá nhanh, đó không phải cái nhìn của hắn về tình yêu. Hắn vẫn bảo thủ, truyền thống, có chút khô khan, hắn cảm thấy hiện giờ hai người ngủ chung, tiến bộ đã là thần tốc. Tuy rằng như vậy, gian nan chính là mình.

Nghiêm Bách Tông cũng không biết mình sẽ có dục vọng lớn như vậy. Ngày hôm qua thổ lộ xong, thân thể của hắn có nhiều chỗ nghẹn đến mức hơi đau, rõ ràng mở điều hòa, hắn lại toát mồ hôi toàn thân.

Kỳ Lương Tần đến phòng khách lập tức thu dọn đệm chăn, ôm máy tính về phòng Nghiêm Tùng Vĩ.

Nghiêm Tùng Vĩ đang rửa mặt, quay đầu nhìn về phía cậu, ngậm bàn chải đánh răng nói: “Hôm nay dậy trễ như thế.”

“Ngày hôm qua ngủ muộn.” Kỳ Lương Tần nói xong cũng tiến vào, cầm bàn chải đánh răng của mình, đứng ở bên cạnh Nghiêm Tùng Vĩ đánh răng: “Tôi đang gấp, chín giờ lớp tôi sẽ mở họp.”

“Tới kịp mà, hôm nay tôi đưa cậu đi, không cần tiểu Cao đưa.”

Kỳ Lương Tần nhìn về phía Nghiêm Tùng Vĩ, Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Ngày hôm qua cậu khai giảng, tôi cũng không rảnh đi xem, tôi thấy mẹ đã có ý kiến rồi. Vừa vặn hôm nay buổi sáng không bận, đưa cậu đến trường học, show show ân ái. Hơn nữa tôi cảm thấy tôi cũng phải đi gặp Vương Trạch một chút, chuyện của cậu tôi còn chưa cám ơn hắn đàng hoàng.”

“Sau này anh đừng cứ gọi Vương Trạch Vương Trạch, có lần tôi gọi hắn như vậy, bị mẹ anh nghe thấy, bà dặn tôi phải kêu chú tiểu Vương.”

Nghiêm Tùng Vĩ liền cười: “Theo bối phận thì nên kêu chú tiểu Vương, chỉ có điều mặc dù hắn là em trai chú Vương, tuổi thì lại không lớn hơn chúng tôi mấy tuổi, chúng tôi đều tận lực trực tiếp kêu tên hắn, rất ít khi kêu hắn là chú tiểu Vương, tôi thấy cậu kêu rất tự nhiên, chung quy vẫn trẻ tuổi hơn chúng tôi.”

Nghiêm Tùng Vĩ vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng chuông tin nhắn. Ánh mắt Kỳ Lương Tần sáng lên: “Của tôi!”

“Cậu đổi tiếng chuông từ lúc nào vậy?” Nghiêm Tùng Vĩ hỏi.

Sao Kỳ Lương Tần có thể nói cho hắn biết cậu không đổi tiếng chuông, chỉ là cài tiếng chuông đặc biệt cho số của Nghiêm Bách Tông: “Ừm, tùy tiện đổi.”

Cậu ngậm bàn chải đánh răng cầm lấy di động, mở ra nhìn, là Nghiêm Bách Tông gửi tới: “Đừng ăn cơm, anh đưa em đi, chúng ta ăn ở bên ngoài.”

Kỳ Lương Tần quay đầu lại nhìn nhìn Nghiêm Tùng Vĩ, phát hiện cậu không tìm thấy lý do cự tuyệt Nghiêm Tùng Vĩ. Do dự một chút, đành phải ăn ngay nói thật với Nghiêm Bách Tông: “Vừa rồi Tùng Vĩ nói buổi sáng hắn rảnh, muốn đưa em đến trường…”

Nghiêm Bách Tông liền không trả lời cậu nữa. Kỳ Lương Tần trở lại phòng tắm, thấy Nghiêm Tùng Vĩ đang rửa mặt, liền nói: “Nếu anh bận việc công ty, không cần nhất định phải đưa tôi đi.”

“Không có việc gì.” Nghiêm Tùng Vĩ đại khái còn đang đắc ý vì mình săn sóc: “Tôi đưa cậu đi.”

Bên ngoài dì Xuân đã kêu bọn họ ăn sáng, cậu và Nghiêm Tùng Vĩ đi ra, nhìn thấy Nghiêm Bách Tông đã ngồi bên cạnh bàn ăn. Nghiêm Tùng Vĩ thấy lão thái thái cũng ở đây, liền nói: “Mẹ, hôm nay con đưa Lương Tần đến trường, thuận tiện gặp chú tiểu Vương.”

Lão thái thái uống ly sữa đậu nành, nói: “Hỏi một chút xem Vương Trạch có rảnh không, có rảnh thì mời hắn đến nhà ăn một bữa cơm. Hình như hắn là thầy giáo của tiểu Tần, có dạy lớp của nó.”

“Không phải là hắn dẫn dắt nghiên cứu sinh sao?”

Kỳ Lương Tần nói: “Tôi hỏi hắn, hắn nói giáo viên trong khoa không đủ, lớp chính quy trong khoa hắn cũng dạy.”

Nghiêm Tùng Vĩ hỏi lão thái thái: “Con có cần mang vài thứ cho hắn không?”

“Hai nhà đã quen thuộc như vậy, không cần đem, chờ tới trung thu lúc đến nhà họ Vương thì mang thêm chút quà là được. Biết nói với hắn như thế nào rồi đi?”

Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Mẹ nhìn con xem, mồm mép con, mẹ còn không biết sao. Tuyệt đối dỗ cho hắn xoay vòng vòng.”

Lão thái thái phì một tiếng bật cười: “Lúc con học cấp hai còn đánh vỡ đầu người ta, con quên rồi à?”

“Khi đó không phải nhà chúng ta còn chưa quen thuộc với nhà bọn họ sao. Cũng coi như không đánh không quen biết, ai bảo khi đó hắn không thành thật.”

“Chú tiểu Vương không thành thật á?” Kỳ Lương Tần nói: “Tôi thấy dáng vẻ hắn ôn nhuận quân tử mà.”

“Đó là hiện tại, không tin em hỏi mẹ xem, lúc chúng tôi học cấp hai hắn cấp ba, cùng một trường với chúng tôi, khi đó hắn là tiểu bá vương nổi danh ở trường học chúng tôi, sau lại không biết như thế nào mà đổi tính, trở nên trầm ổn.”

“Vậy sao anh lại đối đầu với hắn?”

“Khi đó tôi thích một đàn chị, bị hắn cua mất.”

Kỳ Lương Tần kinh ngạc hỏi: “Chú tiểu Vương không phải là cái gì kia sao…” Cậu vẫn có chút ngượng ngùng nói thẳng Vương Trạch là đồng chí.

“Khi đó đại khái hắn còn chưa có ý thức được đi, trung học mà, không phải là lúc xác định giới tính sao, dù sao khi đó tôi thấy hắn với cô gái kia rất hăng hái.”

“Được rồi, chuyện thóc mục vừng thối cũng đừng nói nữa, ăn cơm rồi nhanh chóng đưa tiểu Tần đi đi.” Lão thái thái nói xong nhìn về phía Nghiêm Bách Tông bên cạnh vẫn không nói chuyện: “Lão đại hôm nay bận sao?”

“Dạ, ăn xong liền đến công ty.” Nghiêm Bách Tông dường như không quá vui vẻ.

Cố tình Kỳ Lương Tần còn nói một câu: “Anh cả cũng đừng quá cực khổ.”

Cậu nói như vậy là vì tỏ vẻ khách khí, đây không phải là vì che giấu quan hệ giữa mình và Nghiêm Bách Tông sao. Ai biết Nghiêm Bách Tông nghe xong thản nhiên, nói: “Ưm.”

Kỳ Lương Tần vẫn không yên lòng, khi ở trên xe trộm gửi tin nhắn cho Nghiêm Bách Tông: “Tùng Vĩ đưa em đến trường, chỉ là để làm ra vẻ thôi.”

Nghiêm Bách Tông trả lời một câu: “Biết.”

Hắn tự nhiên biết Kỳ Lương Tần một lòng yêu mình, em trai của hắn đối với Kỳ Lương Tần hẳn là cũng không có suy nghĩ gì.

Nhưng mà vậy thì thế nào chứ, biết không có nghĩa là sẽ không mất hứng.

Đại khái là hắn không lý trí ổn trọng bằng trước đây, vì chút chuyện không tính là chuyện đó mà mất hứng, cũng thực ấu trĩ.

Nghiêm Tùng Vĩ đưa cậu đến trường học, cậu liền vào họp. Nghiêm Tùng Vĩ thì đến văn phòng tìm Vương Trạch. Chờ đến khi Kỳ Lương Tần bên này họp xong, bên kia Nghiêm Tùng Vĩ mới đi ra.

“Sao anh nói chuyện với hắn lâu như vậy.”

“Tôi nghĩ chờ cậu họp xong sẽ đi dạo vườn trường chung, cho nên cố ý lề mề ở chỗ Vương Trạch một hồi.”

“Tôi cũng không quen thuộc ngôi trường này, anh muốn nghe chuyện lịch sử nhân văn của trường, khả năng phải đến hỏi chú tiểu Vương.”

“Hỏi hắn làm chi, hai chúng ta tùy tiện đi dạo thôi. Ngôi trường này tôi còn thật sự chưa từng đến, thật đẹp, mỹ nữ cũng nhiều, trai đẹp cũng không ít, mùa xuân của cậu sắp tới rồi.”

Kỳ Lương Tần ngẩng đầu nói: “Tôi thích nhất là cây ngô đồng ờ trường này, anh xem, có phải thật mát hay không, trời nóng như vậy mà một chút nắng cũng không chiếu đến.”

“Chờ đến mùa xuân bông bay bay, cậu liền biết khó chịu.” Nghiêm Tùng Vĩ bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu: “Lúc tôi mới vừa đi tìm Vương Trạch, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ trong đầu.”

“Suy nghĩ gì?”

“Cậu có cảm thấy Vương Trạch này, là đối tượng cậu có thể suy xét không?”

Kỳ Lương Tần sửng sốt, lắc đầu nói: “Chưa từng nghĩ, hắn là thầy tôi mà, thầy trò là không được phép đi.”

“Có cái gì không được phép, cũng không phạm pháp.” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Cậu cảm thấy hắn thế nào?”

“Chưa từng nghĩ.”

“Vậy hiện tại cậu nghĩ xem.”

Kỳ Lương Tần liền nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Tôi cảm thấy hắn rất tốt, nhà có tiền, bản thân cũng có văn hóa có bản lĩnh, người cũng cao, nếu bàn về diện mạo, so với anh còn hơn một chút đi?”

Nghiêm Tùng Vĩ liền dừng bước lại, thực nghiêm túc nói với cậu: “Đây chính là chuyện tôi lo lắng, người khác đều được, nhưng mà Vương Trạch không được.”

Kỳ Lương Tần ngược lại sửng sốt một chút: “Vì sao?”

“Bởi vì Vương gia bọn họ với nhà chúng ta rất quen thuộc, hai nhà thường xuyên lui tới không nói, cũng có rất nhiều bạn bè chung, cậu ly hôn với tôi, cuối cùng tìm hắn, vậy mọi người sẽ thấy thế nào. Huống chi hai người lại là quan hệ thầy trò, nói không chừng có người nói khó nghe một chút, nghĩ hai người ở trường học đã thông đồng, trên đầu tôi không phải liền đội cái nón xanh thiệt bự sao.”

Kỳ Lương Tần cười nói: “Anh nghĩ xa như vậy.”

“Tôi đây là tiêm mũi dự phòng trước với cậu, để cậu chặt đứt suy nghĩ đó, cậu đừng tìm Vương Trạch, mặt mũi tôi không dễ nhìn đâu, mặt mũi hai nhà cũng rất khó coi.”

Kỳ Lương Tần cúi đầu: “A.” Cậu ngẩng đầu lên, nói: “Vậy chính là không thể tìm người quen à?”

“Cái người hiện tại mờ ám với cậu, là người tôi quen sao?”

Kỳ Lương Tần nhanh chóng nói: “Đã không còn mờ ám rồi, tôi muốn học tập cho tốt.”

Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Học thì phải học, yêu đương thì cũng nên yêu, cậu xem đằng kia, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói xong liền cách tấm lưới xanh chỉ chỉ vài anh đẹp trai chơi bóng trên sân bóng rổ: “Tôi thấy đều không tồi.”

“Anh đừng chỉ, bị người ta nhìn thấy… cũng không phải cứ trai đẹp thì đều là gay.” Kỳ Lương Tần nhỏ giọng nói: “Tôi hiện nay không tính toán yêu đương, việc học làm trọng, về phần yêu đương, về sau lại nói, tôi còn trẻ.”

Nghiêm Tùng Vĩ nói một phen, khiến tâm tình tốt của Kỳ Lương Tần bịt kín một tầng khói mù. May mà đợt khai giảng bận rộn khiến cậu không có bao nhiêu lòng thanh thản nghĩ đến chuyện khác, bọn họ phải lĩnh trang phục quân sự, bắt đầu từ ngày mai, chính là kỳ hạn nửa tháng học quân sự.

Kỳ Lương Tần rốt cuộc lại tham gia học quân sự.

Trước kia lúc lên đại học, cậu cũng từng tham gia học quân sự, nhưng lần học quân sự đó để lại cho cậu tiếc nuối chính là ngày đại duyệt binh cuối cùng đổ mưa, cậu không có đi. Lúc ấy cảm thấy rất lạnh, vài người trong ký túc xá đều cảm thấy trời mưa mà bị mắc mưa thì rất ngu, hơn nữa lúc ấy bọn họ cũng không được rút thăm đến tổ ưu tú để đại diện cho khoa đi ở phía trước, chỉ là ở phía sau cho đủ nhân số thôi, thuộc loại có thể có có thể không, cho nên bọn họ liền thừa dịp huấn luyện viên không chú ý, chạy trốn, cuối cùng tiễn huấn luyện viên bọn họ cũng không có đi tiễn, cũng không biết huấn luyện viên đi lúc nào.

Đại khái cậu thật sự là một người rất bình thường, ở rất nhiều nơi rất nhiều lúc, đều là có thể có có thể không. Nhưng lúc này khác với ngày xưa, cậu quyết định nhất thiết phải quý trọng cho tốt, quý trọng mỗi một quá trình trong đại học.

Lĩnh quân phục xong, cậu cũng không tính toán lập tức trở về, mà là ăn bữa cơm trưa ở trong trường học với bạn mới quen. Căn tin đã cũ, nơi nơi đều là gương mặt trẻ tuổi, cậu giống như cũng được rót vào một loại sức sống mới, giống như đi vào thế giới này lâu vậy, lần đầu tiên cậu chân thành cảm nhận được thanh xuân chân thật trở về trên người cậu, cậu cảm thấy cả người mình đều hoàn toàn sống lại.

Lúc Nghiêm Bách Tông gọi điện thoại cho cậu, cậu vừa mới lấy cơm, đang chuẩn bị ăn. Trong căn tin có chút huyên náo ầm ĩ, cậu chạy ra bên ngoài nghe. Nghiêm Bách Tông hỏi: “Bận rộn xong chưa?”

“Xong rồi, em đang ở căn tin chuẩn bị ăn cơm nè.”

“Anh ở ngay bên ngoài trường em, em ra đi, chúng ta ăn chung.”

“Nếu không thì anh tới trường em ăn đi, đồ ăn trong căn tin của trường em rất ngon, anh cũng tới cảm nhận cuộc sống sinh viên một chút đi.”

“Vậy anh đi tìm em.”

Kỳ Lương Tần sợ Nghiêm Bách Tông tìm không thấy, chờ ngay ở trên đường lớn bên ngoài căn tin. Trường học của bọn họ khá lớn, nhà ăn có hai cái, nửa đường cậu lại nói cho Nghiêm Bách Tông biết là nhà ăn nào, đợi mười mấy phút đồng hồ, mới nhìn thấy xe của Nghiêm Bách Tông.

Cậu lập tức chạy tới, Nghiêm Bách Tông ăn mặc rất nghiêm chỉnh, hắn cởi âu phục, đặt ở trong xe, cởi nút cổ áo từ trong xe đi ra. Đại khái là xe hắn rất đẹp, người vừa cao vừa đẹp trai, hấp dẫn ánh mắt không ít người, rất nhiều nữ sinh và nam sinh trộm nhìn qua. Các nam sinh phần lớn là nhìn xe, các nữ sinh phần lớn là nhìn người.

“Anh mới từ công ty đến sao?”

Nghiêm Bách Tông gật gật đầu: “Tới tìm em ăn cơm trưa.”

Kỳ Lương Tần đưa thẻ cơm cho Nghiêm Bách Tông, để hắn tự đi chọn món thích ăn, mình thì đến chỗ bạn học. Bạn cậu đều ăn sắp xong, cậu nói cảm ơn với bạn học, bưng bát đĩa của mình đến chỗ ít người, sau đó đứng phất phất tay với Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông mua một phần mì lạnh đi tới, Kỳ Lương Tần hỏi: “Ít như vậy, ăn no sao?”

“Trời nóng, không có khẩu vị. Em ăn thật nhiều.”

Kỳ Lương Tần nói: “Mì thịt bò ở đây cho thịt bò đặc biệt nhiều, hương vị cũng ngon, anh xem.”

Cậu nói xong hứng thú hừng hực gắp thịt bò tới cho hắn nhìn, sau đó đưa thìa cho hắn: “Canh đặc biệt ngon, anh uống thử xem.”

Nghiêm Bách Tông lấy thìa uống một hơi, nhưng mà so sánh với Kỳ Lương Tần, thứ gì ngon mà hắn chưa từng ăn, canh này tính là ăn được, nhưng mà không đến mức đặc biệt ngon. Chỉ là nhìn Kỳ Lương Tần hưng phấn như vậy, hắn gật gật đầu, nói: “Ngon.”

Kỳ Lương Tần nghe vậy lại đứng lên, đến cửa sổ căn tin lấy một cái bát, sau đó đổ một nửa canh ra, đưa cho Nghiêm Bách Tông nói: “Ăn xong mì lạnh uống chút canh nóng, điều hòa lại, sẽ không quá nóng.”

Trước kia lúc Kỳ Lương Tần một mình, nhìn thấy phong cảnh đẹp, ăn được đồ ăn ngon, suy nghĩ đầu tiên trong đầu, đều là chờ đến khi mình có đối tượng, liền đem tất cả những thứ cậu cảm thấy tốt chia sẻ cho đối phương. Đôi khi có khả năng không phải là phong cảnh kia thực xinh đẹp, cũng không phải bởi vì thứ đó thật sự ăn ngon như vậy, cậu chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng chia sẻ của mình, việc này khiến cậu cảm thấy càng vui sướng, tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Đại khái là Nghiêm Bách Tông hiểu được dục vọng của cậu, cho nên vô cùng phối hợp bới cậu, uống hết canh trong bát. Kỳ Lương Tần nói: “Về sau cơm trưa nếu anh có rảnh, đều tới tìm em, chúng ta ăn chung có được không?”

Nghiêm Bách Tông gật đầu: “Được.”

“Mấy giờ anh về?”

“Hai giờ đi.”

Kỳ Lương Tần nhìn đồng hồ, hiện tại còn chưa đến mười hai giờ, còn có hai tiếng nữa. Cậu nghĩ hai tiếng này sẽ vượt qua như thế nào.

“Em vào trong xe anh ngủ trưa một hồi đi.” Nghiêm Bách Tông nói: “Ngủ một hồi, buổi chiều mới có tinh thần.”

Nghiêm Bách Tông đem xe từ nhà ăn chạy đến một con đường lớn phía sau khu dạy học. Con đường kia râm mát, hai bên đường đều là cây ngô đồng cao lớn, ven đường đỗ mấy chiếc xe, gần như không có ai đến bên này, thực an tĩnh.

Hai người đều ở trong xe ngủ một giấc, khoảng một giờ rưỡi, Kỳ Lương Tần tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn Nghiêm Bách Tông đối diện.

Nghiêm Bách Tông nằm trên ghế ngả ra sau, mặt mày anh tuấn như vậy, hô hấp vững vàng. Kỳ Lương Tần bỗng nhiên kích động lên, trong lòng lại khẩn trương, cậu đột nhiên nghĩ đến chuyện có thể làm ở trong xe, hiện tại cậu và Nghiêm Bách Tông là người yêu, người yêu chân chân chính chính, người yêu từng thổ lộ với nhau, biết tâm ý của nhau, vậy có phải là có thể làm một ít chuyện thân mật mà người yêu có thể làm hay không?

Kỳ Lương Tần nghĩ như thế, liền bò qua, đỏ mặt cưỡi lên trên người Nghiêm Bách Tông.

Nghiêm Bách Tông tỉnh lại, mở to mắt, liền thấy khuôn mặt đỏ bừng của Kỳ Lương Tần.

……

Kỳ Lương Tần khẩn trương chân cũng có chút phát run, thấy cặp mắt sáng trong sạch sẽ của Nghiêm Bách Tông, nói: “Em…”

Cậu nói không được, chung quy không thể nói em muốn thân thiết với anh đi.

Cậu đơn giản cái gì cũng không nói, trực tiếp hôn xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play