Đàm Thanh Thanh làm phục vụ đêm quán bar, tuy rằng điều kiện gia đình bình thường, nhưng mà là mỹ nữ, người theo đuổi cô không ít, lúc trước cô xem trọng Nghiêm Tùng Vĩ, tự nhiên bởi vì hắn là một phú nhị đại, có tiền.

Đàm Thanh Thanh và Kỳ Lương Tần không giống nhau, cô trải qua rất nhiều đàn ông, dạo chơi ở nơi phồn hoa đã lâu, từng bị thương tổn cũng từng thương tổn người khác, hiểu được thứ cô theo đuổi không phải tình yêu nhiệt liệt thuần túy, mà là củng cố hôn nhân giàu có. Nhưng nhược điểm của phụ nữ ngay ở đó, mặc dù ngay từ đầu mục tiêu có minh xác nữa, thì đều sẽ sinh ra tình cảm trong lúc lâu dài vành tai tóc mai chạm nhau, giống như Vương Giai Chi trong «Sắc giới», yêu và dục đan chéo, “Hắn chẳng những chui vào trong thân thể tôi, còn muốn chui vào trong lòng tôi”.

Cuối cùng kết cục chia tay, kỳ thật cũng chưa hẳn cô không dự liệu được, mà ngược lại, cô chính là đã đoán trước, mới có thể vẫn luôn bất an, lúc trước khi bị Nghiêm lão thái thái cự tuyệt ngoài cửa, mới có thể lựa chọn loại hành vi xúc động lại ngu xuẩn là để Kỳ Lương Tần và Nghiêm Tùng Vĩ kết hôn, bởi vì cô gấp, cô sợ. Nhiệt tình của người đàn ông như Nghiêm Tùng Vĩ đối với cô có thể giữ được bao lâu, kỳ thật cô rất rõ ràng, cô biết cô chờ không nổi. Nhiệt tình của Nghiêm Tùng Vĩ sớm hay muộn cũng sẽ lạnh đi, cô phải đuổi kịp trước lúc tình yêu này làm lạnh gả vào Nghiêm gia.

Chỉ có điều cũng giống như quan hệ giữa rất nhiều nữ minh tinh hoặc người nổi tiếng trên mạng cùng với những phú thương hào môn, có lẽ yêu đương thì được, kết hôn, thật sự khó như lên trời. Cô hiểu được đạo lý này, lại bị dục vọng xông hồ đồ thần trí, Nghiêm gia là nhà hào môn, Nghiêm lão thái thái truyền thống ương ngạnh, Nghiêm Tùng Vĩ sợ mẹ, những điều này là nhân tố tất nhiên dẫn đến chia tay, cho dù Kỳ Lương Tần có tâm, cũng căn bản không giúp được cô.

Nhưng cô vẫn hận, tựa như cô biết không nên yêu Nghiêm Tùng Vĩ, nhưng cuối cùng vẫn yêu. Rõ ràng là cô hiểu, lại không thể không hận, có lẽ đây mới là con người đi.

Nghiêm Tùng Vĩ giống như một con chó nhà có tang, thảm thương đi về. Kỳ Lương Tần đi theo phía sau hắn, thường thường quay đầu lại liếc nhìn một cái, xe taxi Đàm Thanh Thanh ngồi đã biến mất trong tầm mắt.

“Xin lỗi, khiến cậu vô cớ bị tai bay vạ gió.” Nghiêm Tùng Vĩ nói.

Kỳ Lương Tần nói: “Anh cũng thật ngốc, lấy tôi làm bia đỡ, cô ấy khẳng định càng hận, không chỉ hận anh, cũng hận tôi.”

“Lời hay nói bậy gì tôi cũng nói hết với cô ấy rồi, cô ấy đều không chịu chia, nhất thời não nóng, liền nói tôi kỳ thật là song (song: có thể yêu nam cũng có thể yêu nữ), hiện giờ thích cậu, không thích cô ấy. Thế mà cô ấy cũng tin, hỏi tôi có phải ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên cậu hay không, tôi nói phải, tôi cho rằng cô ấy cũng sẽ buông tha, ai biết cô ấy còn đến quậy. Cô ấy đánh cậu hả?”

Nghiêm Tùng Vĩ nói xong quay đầu lại nhìn cậu.

Kỳ Lương Tần gật đầu: “Cho tôi một bạt tai. Thôi, có một số việc nói không rõ, coi như là trả cho cô ấy.”

Nghiêm Tùng Vĩ nhìn nhìn mặt cậu, nói: “Có dấu bàn tay.”

“Làm sao bây giờ, vừa rồi cái gì Đàm Thanh Thanh cũng nói hết ra rồi, chuyện chúng ta kết hôn giả, còn có chuyện một trăm vạn, anh cả đều biết.”

“Cậu thừa nhận à?”

Kỳ Lương Tần nói: “Lúc ấy rất quẫn bách, không biết nói gì, Đàm Thanh Thanh lại mắng khó nghe, đầu óc tôi đều là chỗ trống.”

“Vậy không có việc gì, cứ nói Đàm Thanh Thanh nói bừa, đừng thừa nhận.”

Kỳ Lương Tần dừng bước lại: “Không thừa nhận hả?”

“Chuyện kết hôn giả không thể nói, không thì trong nhà sẽ ồn ào lật trời. Chỉ cần Đàm Thanh Thanh không đến ầm ĩ nữa, việc này cứ như vậy qua đi. Đây đều là việc không thể kiểm chứng, chúng ta cứ cắn lấy không buông tha là được.”

Kỳ Lương Tần gật đầu, vậy tự nhiên là tốt nhất.

Chuyện kết hôn giả nếu để Nghiêm Bách Tông biết, kỳ thật không phải chuyện xấu, nhưng chỗ này lại liên lụy đến một trăm vạn, để Nghiêm Bách Tông biết lúc trước cậu vì tiền mà ký kết hiệp nghị, bán mình, đây chính là chuyện cực kỳ cực kỳ hỏng bét.

Nghiêm Bách Tông còn ở tại chỗ chờ hai người bọn họ, sắc mặt lại rất khó coi.

Kết hôn giả, tình yêu tam giác, bán mình, ba chuyện này bất luận là chuyện nào đối với người như Nghiêm Bách Tông mà nói, đều đủ để không thể tưởng tượng. Hắn quả thực có chút tiêu hóa không nổi.

“Lá gan hai người cũng thật lớn, ” hắn nói: “Không có gì muốn nói với tôi sao?”

“Nói cái gì?” Nghiêm Tùng Vĩ làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả. Nghiêm Bách Tông nói: “Nói kết hôn giả, nói một trăm vạn, nói quan hệ loạn tùng phèo của ba người.”

“Cái gì kết hôn giả, một trăm vạn, ” Nghiêm Tùng Vĩ thở dài nói: “Không biết Đàm Thanh Thanh nói hươu nói vượn những thứ gì. Anh còn muốn đi xem dì Xuân không, nếu không đi, hai anh em chúng ta tâm sự.”

Xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên là đi không được. Nghiêm Tùng Vĩ nói với Kỳ Lương Tần: “Em đi về trước đi, tôi với anh cả tâm sự.”

Kỳ Lương Tần gật đầu: “Ngàn vạn lần phải giải thích rõ ràng với anh cả đó.”

Vẫn là phải giả vờ bằng phẳng trong sạch một chút.

Hai anh em Nghiêm thị hàn huyên cũng không bao lâu, Nghiêm Tùng Vĩ liền trở lại. Kỳ Lương Tần nhanh chóng hỏi: “Thế nào, anh nói với anh ấy thế nào?”

“Thì theo lời chúng ta nói trước đó mà nói với hắn.”

“Anh cả tin không?”

“Tin, loại chuyện này, chỉ cần chúng ta không nói ra, ai có thể biết là thiệt hay giả. Lại nói, một người đứng đắn như anh cả, kết hôn giả với hắn mà nói rất không thể tưởng tượng, trong từ điển cuộc đời của hắn, đại khái không có cái từ hợp đồng hôn nhân này đi? Cậu đây là biểu tình gì, sao giống như có chút thất vọng?”

“Anh có nghĩ tới hay không… kỳ thật có thể cho anh cả biết, tôi cảm thấy anh ấy có thể hiểu …”

“Vẫn là thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”

“Vậy anh muốn gọi điện thoại cho Đàm Thanh Thanh không, cô ấy có thể luẩn quẩn trong lòng hay không?”

“Không đâu, tôi hiểu cô ấy mà, chờ cô ấy khóc xong, sẽ gọi điện thoại đòi tiền tôi. Tuy rằng cô ấy yêu tôi, nhưng không phải cái loại cô gái nhỏ thích ảo tưởng. Cô ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Kỳ Lương Tần nói: “Nếu là như vậy, tôi đây còn rất bội phục cô ấy.”

“Sẽ không bởi vậy mà khinh bỉ cô áy, cảm thấy cô ấy rất vật chất sao?”

Kỳ Lương Tần lắc đầu: “Tôi rất ít khi cảm thấy có người nào cái gì cũng sai, mỗi người đều có lựa chọn của mình, tôi cảm thấy cô ấy thực đáng thương. Mất đi tình yêu tất nhiên thống khổ, nhưng cuộc sống thì vẫn phải qua tiếp. Vì một người không yêu mình mà muốn chết muốn sống, mới là thật sự không có lời. Tôi rất bội phục những người khi yêu thật dụng tâm yêu, một khi biết không thể nào, liền có thể lập tức bứt ra, trở nên nhẫn tâm lý trí. Đây mới là thật sự thông minh, người như vậy cuối cùng mới càng dễ dàng có được hạnh phúc bản thân muốn. Tôi cảm thấy mình có khả năng làm không được, cho nên thực hâm mộ, cũng rất bội phục, tôi thực hy vọng mình có thể trở thành người như vậy.”

“Cuộc đời cậu thấu hiểu thật đúng là nhiều, không biết còn tưởng rằng cậu yêu đương bao nhiêu lần rồi chứ.”

“Tôi xem qua rất nhiều tiểu thuyết, sau đó tự mình chậm rãi lần mò ra trong sinh hoạt, có điều tôi cũng chỉ là nói thật dễ nghe thôi, đặt tới trên người mình, thường thường biết rõ là sai, mà vẫn nghe theo. Ai, có lúc tôi cảm thấy mình thật sự là ngu ngốc cái gì cũng không có.”

“Tôi phát hiện cậu có chút tự ti, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Thật không biết cậu có cái gì để mà tự ti.”

Kỳ Lương Tần ngượng ngùng cười cười: “Đại khái là trước kia sống rất mê man. Nhưng có một câu tôi thật sự muốn nói với anh, mẹ anh đã nói, nợ tình cảm đều phải trả, tôi tin những lời này, anh muốn làm cho nửa đời sau của mình dễ chịu một chút, thì ít tạo nghiệt đi. Đàm Thanh Thanh tuy rằng coi trọng tiền của anh, nhưng cũng là thật lòng yêu anh. Con người anh đại khái là bản tính khó dời, nhưng mà về sau nếu như không thể làm được, vẫn là đừng ưng thuận lời hứa kết hôn lung tung với con gái. Tình cảm là chuyện rất thần thánh mà, nghiêm túc một chút, cũng là gánh trách nhiệm với chính mình. Tôi cảm thấy trên đời này đáng quý nhất chính là người tình cảm.”

Nghiêm Tùng Vĩ hít một hơi, gãi đầu nói: “Nói sau đi.”

Vài chục năm nuôi ra tật xấu, há là hai ba câu của cậu có thể thuyết phục.

“Đàm Thanh Thanh phỏng chừng cũng muốn hận chết tôi. Được lợi ích, lại không phát huy công dụng nên có, đại khái cô ấy sẽ mắng tôi là đồ bitch, bạch liên hoa cao cấp đi.”

“Lợi ích của cậu là tôi cho, ký hợp đồng với cậu cũng là tôi, cậu vốn là nên nghe tôi. Tình cảm của hai chúng tôi không còn, cũng không có quan hệ gì với cậu. Kỳ thật nếu không có cậu, sau khi từ núi Bích Hà trở về chúng tôi liền chia tay. Khi đó sở dĩ tôi trốn tránh cô ấy, vẫn luôn do dự, cũng là do suy xét đến cậu, nghĩ hai chúng tôi chia tay, bên cậu nên xử trí như thế nào. Kỳ thật cô ấy vẫn luôn quấn tôi, tôi có hơi phiền, yêu đương không thành thì chia tay là chuyện thực bình thường mà, huống chi loại người như tôi. Chúng tôi cũng không phải là sau khi kết hôn tôi mới bỏ cô ấy. Nếu yêu đương, không yêu chia tay liền mắng tôi là tra nam, vậy mọi người làm chi còn muốn yêu đương chứ, yêu đương không phải chính là để xem đối phương thích hợp hay không thích hợp sao? Tôi không yêu cô ấy, còn muốn kết hôn với cô ấy, chẳng lẽ vậy thì tôi là đàn ông tốt sao? Tôi còn cho cô ấy phí chia tay, cậu xem trên đời này chia tay thất tình nhiều như vậy, có mấy người cho phí chia tay?”

Nghiêm Tùng Vĩ nói như vậy, lại khiến Kỳ Lương Tần không biết nói gì. Cậu lại cảm thấy có chút đạo lý. Nhưng sau đó ngẫm lại, nghĩ thầm rằng “Anh đối đãi tình cảm không đủ nghiêm túc, đây mới là lỗi của anh”. Nhưng mà suy nghĩ một chút, vẫn là thôi, không nói.

May mà đều qua rồi. Trước mắt qua một cửa của Đàm Thanh Thanh, coi như là rảo một bước dài về phía trước.

Nhưng mà Kỳ Lương Tần vẫn gặp Đàm Thanh Thanh một lần.

Cậu và Đàm Thanh Thanh hẹn trong một quán cà phê. Đàm Thanh Thanh thương tâm qua đi quả nhiên không có suy sút, vẫn trở về là người phụ nữ diễm quang bắn ra bốn phía lúc ban đầu. Cô gỡ kính râm xuống, nói: “Có chuyện liền nói, tôi có hẹn.”

Kỳ Lương Tần quẫn bách đưa cho cô một phong thư.

“Cái gì vậy?” Đàm Thanh Thanh nhướn mày cầm lấy phong thư, lấy đồ vật bên trong ra nhìn nhìn, sắc mặt liền yên tĩnh.

“Trong thẻ này có hơn sáu vạn ba ngàn, mật mã là 6 số 6, hiện nay tôi chỉ có nhiêu đó, có một ít là tôi mua phòng dư lại, có một ít là tiền tiêu vặt lão thái thái cho tôi… Phòng ở tôi không thể cho cậu… Tôi biết Nghiêm Tùng Vĩ cho cậu một số lớn, chút tiền ấy đối với cậu mà nói có khả năng không tính là cái gì… Nhưng mà nói như thế nào đây, không có cậu tôi cũng không có hôm nay, tôi quả thật không có giúp cậu cái gì…”

Không nghĩ tới Đàm Thanh Thanh không chờ cậu nói xong, liền đem phong thư cất vào trong túi, sau đó hỏi: “Còn có chuyện khác không?”

Kỳ Lương Tần ngơ ngác, nói: “Không có.”

Đàm Thanh Thanh nghe vậy liền đứng lên, Kỳ Lương Tần cũng đứng lên theo, nói: “Nghiêm Tùng Vĩ không đáng tin, mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, đều nên độc lập, nghĩ dựa vào đàn ông là không được, hiện tại cậu cũng có tiền, tìm một người đàn ông tốt đáng tin đi.”

Đàm Thanh Thanh nguýt cậu một cái: “Dong dài.”

Cô nói xong bước đi, giày cao gót đạp đạp rung động, Kỳ Lương Tần ngồi xuống, nhìn cà phê đối diện động cũng không động tới một ngụm, lấy lại đây, uống hết hai tách.

Thật đắng.

Vị đắng lan tràn trong miệng cậu, cậu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng ảnh ngược mơ hồ của mình ở trên đó. Làm việc này, cũng không phải muốn nói mình là một người tốt, đại khái cũng chỉ là ích kỷ muốn mình an lòng. Vốn trong tiểu thuyết Kỳ Lương Tần là trà xanh biểu, đó là không thể nghi ngờ, về phần bản thân cậu có phải hay không, cậu không rõ ràng lắm, rất nhiều chuyện đều nói không rõ.

Nhưng mà không quan trọng đi. Giống như cà phê này, mới vừa uống vào thật đắng, hồi vị lâu, cũng có chút hương vị khác ở bên trong. Cái gọi là thiện ác tốt xấu, vốn cũng giống như cà phê, là cảm thấy đắng hay là cảm thấy dễ uống, bởi vì người khác nhau mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play