Kỳ Lương Tần xấu hổ nói không ra lời, nắm cái quần chữ T kia, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hai người đều lui một bước, dì Xuân cười hỏi: “Hôm nay không chơi bóng à?”
“Không có, chạy vài vòng.”
Kỳ Lương Tần nắm chặt quần chữ T trong lòng bàn tay, cúi đầu đi đến phòng ngủ, nghe ở sau lưng dì Xuân tiếp tục nói chuyện với Nghiêm Bách Tông: “Đi tắm rửa đi, đợi lát nữa đồ ăn sáng cũng làm xong rồi.”
Cậu vào phòng ngủ đóng cửa lại, Nghiêm Tùng Vĩ còn đang ngủ say, cậu trộm nhét quần lót vào trong tủ quần áo, hơi nóng trên mặt vẫn còn. Thật sự là rất không ngờ sẽ lấy phương thức như thế cầm lại quần lót, đây rõ ràng là một đoạn kiều diễm rất đáng để viết mà. Cậu hít một hơi, đi đến cửa sổ nhìn sang đối diện, rèm phòng tắm đối diện bị gió xuyên qua khe hở cửa sổ thổi vào mà hơi hơi chớp lên, cậu nghĩ đến Nghiêm Bách Tông giờ khắc này đang tắm, không biết vì cái gì, thế mà ngại ngùng đứng trước cửa sổ nữa.
Cậu cảm thấy da mặt mình vẫn có hơi quá mỏng. Chỉ là sau này còn có câu chuyện liêu hán càng khiến người ta mất thể diện chờ cậu kìa.
Đó là một cuối tuần ánh nắng tươi sáng, chờ chốc nữa người một nhà sẽ cùng nhau vây quanh chơi mạt chược.
Trong tiểu thuyết Kỳ Lương Tần là một tay chơi mạt chược giỏi, tuy rằng trong tiểu thuyết không có viết cụ thể y chơi mạt chược như thế nào, nhưng mà có một câu từng nhắc tới, y “chính là dựa vào một tay tài nghệ giỏi chơi mạt chược, kéo gần lại không ít khoảng cách với người Nghiêm gia.”
Người Nghiêm gia đều biết chơi mạt chược, Nghiêm lão thái thái và Nghiêm Viện là khách quen trên bàn mạt chược, Nghiêm gia còn có một phòng mạt chược, dù là Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Bách Tông, ngẫu nhiên cũng sẽ đánh một trận, tụ tập vài lần.
Nhưng mà ngay từ đầu câu chuyện, Kỳ Lương Tần cũng không có đánh cùng họ, y chỉ ngồi ở bên cạnh nghiêm túc xem, y chính là dựa vào bàn mạt chược mà sát ngôn quan sắc, thăm dò tính cách của Nghiêm gia và một ít lão bằng hữu Nghiêm gia.
Hiện giờ cậu thành Kỳ Lương Tần, lại càng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh xem, bởi vì cậu hoàn toàn không biết gì về mạt chược cả.
Kỳ thật thân thích của cậu phần lớn đều biết chơi mạt chược, lúc năm mới các thân thích thường xuyên cùng nhau chơi mạt chược, tất cả em họ anh họ cậu đều biết, chỉ mình cậu là không. Cậu thường thường ngồi ở một bên nhìn người khác chơi, nhưng nhìn nhiều năm như vậy, ngay cả mạt chược tổng cộng có bao nhiêu quân bài cậu cũng không biết, cậu chỉ nhận biết hồng trung tiểu điểu và vài quân bính.
Ăn sáng xong dì Xuân liền thu dọn bàn mạt chược. Phòng mạt chược ngay bên phải phòng khách, cách cánh cửa thủy tinh với phòng khách, một mặt khác chính là một hoa viên nhỏ, tất cả đều là cửa sổ thủy tinh sát đất, lấy ánh sáng và phong cảnh đều thực tốt. Khó được hai công tử Nghiêm gia đều ở nhà, Nghiêm lão thái thái muốn bọn họ hôm nay không đi chỗ nào hết, cùng bà chơi mạt chược.
Cha mẹ lớn tuổi, trừ ăn cơm xem tv, kỳ thật cơ hội ở chung với con cái vô cùng ít, thứ nhất là bởi mọi người đều có việc bận rộn của mình, thứ hai là con cái trưởng thành, không còn bao nhiêu chuyện có thể tán gẫu với cha mẹ, ở cùng nhau trầm mặc xấu hổ như vậy, chi bằng không cùng một chỗ.
Mà chơi mạt chược thì tránh được loại xấu hổ này, Nghiêm lão thái thái có thể nhờ vậy mà cảm nhận được niềm vui gia đình, cho nên mỗi tuần chỉ cần bà rảnh, liền nửa cưỡng ép mà yêu cầu hai đứa con trai cùng bà chơi mạt chược.
Một nhà bốn miệng ăn, vừa vặn làm thành một bàn. Dì Xuân làm vài đĩa bánh trái đặt ở bên cạnh, cũng không ai ăn. Người Nghiêm gia chơi mạt chược đều vô cùng nghiêm túc. Kỳ Lương Tần liền nhấc cái ghế ngồi ở bên cạnh, thường thường ăn hai ngụm.
Dựa theo nội dung truyện yêu cầu, cậu ngồi ở vị trí giữa Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Bách Tông, hơi chút thiên về phía Nghiêm Tùng Vĩ một chút, dù sao cậu cũng là “vợ” trên danh nghĩa của Nghiêm Tùng Vĩ, thân thiết trên mặt mũi vẫn phải làm đủ.
“Ngày hôm qua con về lúc nào?” Nghiêm lão thái thái vừa xoa bài vừa hỏi Nghiêm Tùng Vĩ. Nghiêm Tùng Vĩ mặt không đỏ thở không gấp: “Mười giờ hơn đi.”
Mười giờ hơn lão thái thái cũng đã sớm ngủ rồi, dù hắn nói dối, bà cũng sẽ không biết.
“Người đã kết hôn, đừng cứ luôn lêu lổng ở bên ngoài. Không thì kết hôn làm gì chứ, ngại trong nhà nhiều cơm, nuôi một người đến ăn cơm giùm à?”
Lời này nhân tiện đạp Kỳ Lương Tần một cước, Kỳ Lương Tần ngượng ngùng cười cười, Nghiêm Tùng Vĩ quay đầu lại nhìn cậu, nói: “Cười, chỉ biết ngây ngô cười, mẹ đây là chê em ăn nhiều đó, giữa trưa ăn ít chút.”
Nghiêm Viện cười nâng mắt: “Ít liếc mắt đưa tình trên bàn mạt chược đi, chó FA không quen nhìn các anh show ân ái đâu.”
“Em chia tay người trước hơn nửa năm rồi đi, ” Nghiêm Tùng Vĩ nói: “Sao còn chưa tìm người mới, không phải muốn nhớ thương tên khốn kiếp kia chứ.”
Nghiêm Viện cười lạnh: “Biết hắn là tên khốn, thì đừng nhắc tới hắn với em.”
“Anh hai con đã nhắc tới, ta cũng liền nói một câu, ” Nghiêm lão thái thái thả bài, nói: “Con cũng trưởng thành rồi, nên tìm một người, dù không kết hôn, yêu đương cũng được, phụ nữ chúng ta hả, không thể thiếu nam nhân yêu thương, không thì không thành bà nam nhân, cũng thành vụn băng như chị cả con.”
Mọi người nghe lão thái thái lại nói móc Thẩm Hoà, đều trộm xem xét Nghiêm Bách Tông một cái, Nghiêm Bách Tông cũng không nói chuyện, ngược lại là Nghiêm Tùng Vĩ mở miệng: “Cái này không thể so, anh cả đối xử với chị dâu cũng không tệ.”
“Ù.”
Nghiêm Bách Tông đổi hướng dựa vào trên ghế, đẩy mạt chược ra phía trước.
“Tui phắc, lại hồ.”
Nghiêm Tùng Vĩ có chút tức tối: “Anh, anh có thể nhường chút không, đều là người một nhà.”
“Em đã nói đừng tìm anh cả chơi mạt chược, anh ấy đánh cái gì thắng cái đó.” Nghiêm Viện cũng là bộ dạng thật tức tối: “Lương Tần, anh tới đánh, anh thay anh cả đánh.”
“Anh không biết cho lắm…” Kỳ Lương Tần nhanh chóng xua tay.
Không nghĩ tới Nghiêm Tùng Vĩ và Nghiêm Viện vừa nghe hai mắt liền tỏa ánh sáng: “Anh không biết càng tốt, anh ngồi ở đó, chỗ nào không hiểu thì kêu anh cả chỉ anh một chút, vừa lúc mọi người thế lực ngang nhau, đánh mới có ý tứ.”
Ván này Nghiêm lão thái thái mắt thấy sắp ù, vốn tưởng rằng mình có thể thắng, bị lão đại đoạt tiên cơ, trong lòng cũng có chút buồn bực, vì thế lên tiếng nói: “Cậu cứ ngồi đó đánh, coi như học tập, làm người Nghiêm gia chúng ta, không biết chơi mạt chược là không thể được, nếu để người ta biết con dâu của Trương Thu Bình ta mạt chược cũng không biết đánh, chẳng phải là khiến mặt ta không có ánh sáng sao.”
Trương Thu Bình là tên của Nghiêm lão thái thái, chỉ là không ai dám gọi, cũng chỉ có chính bà ngẫu nhiên nhắc một chút. Kỳ Lương Tần phải đi theo nội dung truyện, liền không nhún nhường quá nhiều, nhìn nhìn Nghiêm Bách Tông, Nghiêm Bách Tông đứng lên, đổi chỗ với cậu, chuyển ghế đến bên cạnh cậu. Ai biết Nghiêm Tùng Vĩ lại chen chân vào đạp một cái: “Anh dựa qua bên Lương Tần một chút, đừng nhìn bài em.”
Nghiêm Bách Tông lại ngồi gần Kỳ Lương Tần một chút, một cánh tay khoát lên ghế Kỳ Lương Tần ngồi.
Kỳ Lương Tần cảm thấy chỉ cần mình đến dưới tầm mắt Nghiêm Bách Tông, đầu óc sẽ liền nóng lên, trở nên không giống chính mình. Nghiêm Bách Tông lại ngồi ở bên cạnh cậu, cậu làm thế nào tĩnh tâm được, cậu chỉ cảm thấy nửa bên mặt tới gần Nghiêm Bách Tông đều là nóng, lỗ tai cậu lại đỏ toàn bộ.
Nghiêm Bách Tông nhìn chằm chằm lỗ tai cậu hai giây, liền đem tầm mắt dời đi chỗ khác, nhìn bài.
Quả nhiên Kỳ Lương Tần nói thật, không phải không biết cho lắm, mà là trên cơ bản một chút cũng không biết, ngay cả bài cậu cũng không biết nên bỏ như thế nào, Nghiêm Bách Tông liền tựa vào ghế cậu nói với cậu nên chơi như thế nào như thế nào. Kỳ Lương Tần vẻ mặt đỏ bừng tay chân luống cuống điều chỉnh bài của mình, mọi người đều cho rằng cậu không hấp tấp đánh.
Nhưng trên thực tế cậu còn không biết đánh bài như thế nào, cậu chỉ là máy móc nghe Nghiêm Bách Tông chỉ huy. Nghiêm Bách Tông là một người lãnh đạm lại nói không nhiều lắm, giọng nói cũng trầm thấp, lúc này lại tận lực đè thấp giọng, nhỏ giọng chỉ đạo cậu, cho nên giọng càng chậm, thêm một tầng ôn nhu, như là lời nói nhỏ nhẹ nỉ non giữa tình nhân, bởi vì giật mình do cậu vụng về vô tri, có đôi khi trong giọng nói dẫn theo một chút ý cười, nói: “Đừng đánh cái này.”
Nghiêm Tùng Vĩ rất đắc ý mà hô: “Anh cả, không thể nói quá nhiều… Bính!”
Nghiêm Bách Tông cũng không có mỗi một bước đều chỉ đạo cậu, cho nên Kỳ Lương Tần đánh rất là không xong, ván này để Nghiêm Tùng Vĩ thắng: “Hôm nay vị trí tôi tốt, mây tím tới từ phía đông!”
“Vừa rồi ta thiếu chút nữa liền hồ, ” Nghiêm lão thái thái bất mãn nhìn về phía Kỳ Lương Tần: “Đánh loạn.”
Kỳ Lương Tần thực xấu hổ nói: “Con thật sự không biết cho lắm…”
Cậu cảm thấy mình có lỗi nhất chính là Nghiêm Bách Tông, bởi vì bài Nghiêm Bách Tông đánh tốt như vậy, chỉ đạo cậu cũng thực để tâm, là chính cậu vụng về, không bắt được trọng điểm. Bàn mạt chược Nghiêm gia không phải tự động hết, bởi vì lão thái thái thích cái loại cảm giác xào bài xoa bài, thản nhiên tự đắc, thế tục mà tản mạn. Thừa dịp mọi người xào bài, cậu cảm thấy mình hẳn là nói một tiếng xin lỗi với Nghiêm Bách Tông, nhưng mà cậu không chú ý tới Nghiêm Bách Tông đang nghiêng thân thể về phía trước giúp đỡ xào bài, cậu xoay đầu như vậy, miệng liền đụng phải má Nghiêm Bách Tông.
Nói đụng tới dường như cũng không chuẩn xác, chỉ là như có như không lướt qua.
“Xin…”
Hai chữ xin lỗi còn chưa nói hết, cậu liền cứng lại, toàn thân như là điện giật.
Môi cũng giống vài bộ phận khác trên thân thể, phủ kín đầu dây thần kinh. Nếu chỉ dùng sức đụng vào, khả năng cũng sẽ không có cảm giác mãnh liệt gì, chỉ là nếu lướt qua như có như không, xúc cảm lại phá lệ mãnh liệt, tê và ngứa giống như mang theo điện giật, cánh môi mẫn cảm không thể tưởng tượng nổi.
Mà Nghiêm Bách Tông dường như cũng động một cái, nhưng trên mặt hắn không có bất luận biểu tình gì, Kỳ Lương Tần chỉ nhìn thấy lông mi thật dài của hắn, ánh mắt Nghiêm Bách Tông thâm thúy, cậu vẫn là lần đầu tiên chú ý tới lông mi hắn hóa ra cũng dày rậm, hiện giờ hàng lông mi dày rậm kia hơi hơi rũ xuống, Nghiêm Bách Tông giống như không có việc gì mà ngồi ngay ngắn, rời xa cậu, mặt hắn bình tĩnh không gợn sóng, lộ ra vẻ đoan chính lạnh lùng.
Hết thảy việc này như là bí mật chỉ thuộc về hai người họ, bắt đầu và chấm dứt đều là trong một chớp mắt, không có ai phát hiện. Chỉ có bờ môi của cậu dường như vẫn còn tê, cậu nhấp nhấp miệng, tay xoa xoa mạt chược phát ra tiếng vang hỗn độn, cũng không lấn át được tiếng tim đập tràn ngập màng tai cậu.
Kỳ Lương Tần muốn hôn Nghiêm Bách Tông.
Hôn môi.
Hôn môi thật sự là chuyện triền miên và thân mật nhất trên đời này, còn thân mật hơn tình dục, môi và lưỡi giao triền tràn ngập dục vọng, rồi lại mang theo tình yêu ôn nhu, thấm ướt, mềm mại, ấm áp, giao hòa dây dưa với nhau.
Đối với hôn môi, Kỳ Lương Tần từng có rất nhiều tưởng tượng, cậu còn chưa bao giờ hôn bất cứ người nào. Cậu thuần khiết, nhưng là thuần khiết có vài phần đáng thương, sống đến cái tuổi này còn chưa có hưởng thụ hôn môi và tình dục, cậu cũng không phải không chút nào hối hận.
Nếu nụ hôn đầu tiên của cậu là cùng với Nghiêm Bách Tông, vậy cậu sẽ hạnh phúc thành bộ dạng thế nào? Trong thời gian kế tiếp cậu không chút để ý mà xoa xoa mạt chược, đầy đầu óc đều là ảo tưởng lửa nóng mà bí ẩn như vậy.
Cậu hơi khát khô, như là lưu lạc trong sa mạc đã lâu lắm, mỗi một tế bào trên người đều đang bên bờ vực chết khát, cậu cần Nghiêm Bách Tông cứu chuộc, thưởng cho cậu một ngụm nước.
Trong《Phan Kim Liên phiên bản nam》 cũng không có viết về cái đụng chạm như có như không này, trong tiểu thuyết thì trọng điểm của trận mạt chược này là ở phía sau, “cậu không cẩn thận xoa rớt một quân bài”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT