Biên tập: Mộc Phi Tuyết

Chỉnh sửa: Vũ Yên, Cuồng Thất

Thuốc bác sĩ kê rất khó uống, nhưng được cái hiệu quả rất tốt. Một tuần sau, Lưu Vân Thần đã hoàn toàn hồi phục, sắc mặt tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.

Ô tô từ từ tiến vào trường quân đội, đang là kỳ nghỉ, trong trường chẳng có bao nhiêu học viên, chung quanh chỉ có màu trắng xóa của băng tuyết hòa với màu đen của bùn đất.

“Vẫn nhàm chán như lúc trước.” Y Na lười biếng tựa trên ghế, bĩu môi nói: “Bây giờ nghĩ lại, năm năm ở cái chốn này đúng là một cơn ác mộng.”

“Năm năm?” Lưu Vân Thần có chút kinh ngạc.

“Không sai, năm năm.” Y Na nhún vai một cái: “Tôi tốt nghiệp ở đây, Minh Xuyên là học trưởng của tôi.”

“Khụ khụ khụ khụ…” Minh Xuyên đáp lại bằng một tràng ho khan.

“Chuyện của Ares còn vô vị hơn.” Y Na vòng tay qua ôm lấy vai hắn: “Anh ta bị trường quý tộc ở thủ đô đuổi học, về nhà phải chịu sự kèm cặp của gia sư, bỏ lỡ biết bao nhiêu lạc thú, chẳng hạn như đi đòi tiền bảo kê khi còn học tiểu học.”

“Tôi nói lại lần nữa, không phải bị đuổi học mà là tự nguyện thôi học.” Người đàn ông cơ bắp một bên rít gào, một bên nhồm nhoàm gặm xúc xích Đức.

Lưu Vân Thần tự động tưởng tượng ra tình cảnh Ares lúc ở trường quý tộc… Chậc, hình như bị đuổi cũng không phải là chuyện lạ. ╮(╯_╰)╭

“Đến rồi.” Kha Lôi dừng xe: “Xuống đây đi.”

Lưu Vân Thần tháo dây an toàn, vừa mở cửa bước ra đã phải hứng ngay một cơn gió rét lạnh thấu xương: “Kiểm tra ở đây?”

“Không được sao?” Kha Lôi đưa cho cậu một cây chổi: “Trước hết cứ quét sạch sẽ chỗ này đi đã.”

Lưu Vân Thần đưa tay lên miệng thổi vài hơi cho ấm, đang định bắt đầu lại có chút khó hiểu, quay ra hỏi: “Đường chạy ở chỗ nào?”

Y Na lớn tiếng cười.

Ares tiện tay bê một khối đá lớn qua, mạnh mẽ ném xuống mặt đất, một khoảng băng dày nứt rạn: “Đây là điểm xuất phát.”

“Cậu có một tiếng để chuẩn bị.” Kha Lôi liếc nhìn đồng hồ: “Đúng mười giờ sẽ bắt đầu khảo sát thể năng.”

Lưu Vân Thần gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Tuyết đọng thành từng tầng dày thật dày, có điều muốn quét sạch cũng không khó. Nửa tiếng trôi qua, phân nửa đường chạy đã được dọn dẹp gọn gàng. Nhìn bóng lưng nho nhỏ càng ngày càng khuất trong màn tuyết, Y Na rốt cục nhịn không được hỏi: “Nhóc ấy thực sự là cậu ấm của gia tộc Lưu Vân sao?”

“Nếu không phải thì sao cậu ta lại ở chỗ này?” Kha Lôi nhíu mày.

“Dường như không giống như tin đồn.” Y Na sờ sờ cằm: “Còn tưởng đàn ông bước ra từ đế quốc tài chính đều là một dạng giống nhau: bên ngoài nho nhã, bên trong toàn một bụng đạo đức giả, không thú vị. Mỗi ngày phải đổi một loại hoa bày trong phòng, pha cà phê nhất định đòi bỏ đúng một phần ba viên đường.”

“Đúng thế, nhưng cậu ta là ngoại lệ.” Kha Lôi nhìn Lưu Vân Thần, nói.

“Tại sao?” Ares hỏi.

“Bởi vì mẹ cậu ta không phải quý tộc mà là gái bán hoa(*) nổi danh ở thủ đô.” Kha Lôi đáp: “Bà ta vì có thai nên mới được bước chân vào gia tộc Lưu Vân.” Với xuất thân như vậy, người nọ hiển nhiên không được đãi ngộ như những cậu ấm khác rồi.

“Lưu Vân Trạch Vũ chắc chắn không ngờ rằng, cuối cùng người nguyện ý cứu vớt gia tộc lại là đứa con không được mình coi trọng.” Y Na lắc đầu: “Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ ngồi cười hả hê.”

“Cậu ta rất thú vị.” Kha Lôi lấy ra một cốc cà phê nóng từ trên xe, nhanh chân đi tới đưa cho Lưu Vân Thần: “Được rồi, cậu tranh thủ nghỉ ngơi năm phút đi.”

“Cảm ơn.” Lưu Vân Thần tiếp nhận cốc cà phê ấm nóng, đầu mũi có chút đỏ hồng.

“Hiệu suất làm việc của cậu rất cao.” Kha Lôi tán thưởng.

“Đó là vì tôi biết tìm cách nào tốn ít sức nhất.” Lưu Vân Thần cẩn thận từng li từng tí nhấp một hớp cà phê, lại bổ sung thêm: “Có điều tôi chưa từng trải qua huấn luyện quân sự.”

“Cho nên mới cần phải làm kiểm tra.” Kha Lôi vỗ vai cậu: “Không cần khẩn trương, sau lần khảo nghiệm này, tôi sẽ sắp xếp cho cậu kế hoạch huấn luyện kéo dài ba tháng, đảm bảo tương lai có thể thuận lợi hoàn thành bài thi sát hạch.”

“Boss!” Ares ở bên kia lên tiếng nhắc nhở: “Đến giờ rồi.”

“Bắt đầu đi.” Kha Lôi lấy cốc cà phê khỏi tay cậu: “Đường chạy này tổng cộng dài bốn trăm mét, chạy năm vòng với tốc độ nhanh nhất mà thân thể cậu chịu được.”

Lưu Vân Thần cởi áo khoác, đứng ở điểm xuất phát làm nóng người.

“Nhóc đáng yêu! Cố lên!” Y Na ôm vai cậu: “Tiện thể nhắc nhở luôn, cho nhóc biết, mặc dù không có quy định về thời gian nhưng nếu nhóc chạy quá chậm, đường chạy sẽ lại bị tuyết vùi lấp. Tôi rất cam tâm tình nguyện giúp nhóc dọn đường, nhưng boss có lẽ sẽ không đồng ý đâu.”

Minh Xuyên vẫn ho khan không ngừng làm Ares thực sự thấy phiền. Hắn cầm lấy áo khoác của Lưu Vân Thần chùm kín đầu y.

Gió lớn mang theo những bông tuyết quất thẳng vào mặt mọi người, cảm giác không khác gì đao cắt. Ở trong điều kiện môi trường như thế này, chỉ cần dừng lại một giây, toàn thân bạn sẽ tức thì đông cứng. Lưu Vân Thần cắn chặt hàm răng, dùng hết sức lực chạy một mạch về điểm cuối. Y Na nhìn đồng hồ, năm phút sau, cô lắc đầu: “Boss, tôi cảm thấy nhóc ấy không trụ được tới vòng cuối đâu.”

“Còn tận ba tháng để chuẩn bị.” Kha Lôi ngược lại không để ý lắm.

“Nhưng cậu ta hoàn toàn là một …” Y Na cân nhắc việc dùng từ một chút, cũng không biết nên miêu tả sao cho đúng: “So với các thiếu gia khác trong gia tộc Lưu Vân, tựa hồ cậu ta chỉ có kinh nghiệm lao động nhiều hơn một chút. Còn lại xét về những phương diện khác vẫn là một công tử nhà giàu bình thường.”

“Hô…” Lưu Vân Thần thở hồng hộc, cuối cùng cũng chạy xong vòng cuối.

“Nói thẳng là tôi không ngờ cậu có thể kiên trì đến mức này.” Kha Lôi đi tới.

Mặt Lưu Vân Thần đỏ bừng, nhưng đôi môi lại trắng bệch: “Tôi đã hoàn thành khảo nghiệm rồi sao?”

“Hoàn thành?” Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười, Ares oang oang rống lên, gần như toàn bộ người trong sân luyện tập đều nghe thấy được: “Đừng nói cậu không biết, đây mới chỉ là làm nóng người đi?”

Trong nháy mắt, sắc mặt Lưu Vân Thần lúc trắng lúc xanh.

“Trường quân đội Băng Nguyên là nơi có quy định nghiêm khắc nhất ở đại lục Viễn Đông.” Kha Lôi cũng lắc đầu: “Dù là khảo nghiệm sơ cấp cũng không dễ dàng vượt qua như vậy.”

“Vậy phải làm những gì nữa?” Lưu Vân Thần hỏi.

“Đi theo tôi.” Kha Lôi xoay người, bước nhanh tới một giảng đường bị bỏ hoang cách đó không xa. Bên trong mặc dù có chút âm u, song chí ít không bị gió tuyết tàn phá. Lưu Vân Thần mới vừa đi vào, liền bị tro bụi xộc lên sống mũi mà hắt hơi một cái.

Ares cố hết sức đẩy tấm chắn ở cửa, để lộ ra lối vào địa đạo tối đen như mực.

“Phía dưới là mê cung Asa.” Kha Lôi đưa cho cậu một cái đèn pin nhỏ: “Chúng tôi đợi cậu ở cửa ra.”

“Thời gian thì sao?” Lưu Vân Thần hỏi

“Hai giờ.” Kha Lôi trả lời: “Từ khi trường được xây dựng cho đến nay, người giữ kỉ lục ra khỏi mê cung nhanh nhất là Minh Xuyên, hai tiếng mười lăm phút. Nhưng cậu là thiên tài toán học, chắc sẽ nhanh hơn.”

“Phía dưới… khụ khụ khụ… rất bẩn.” Minh Xuyên che miệng nhắc nhở.

“Được, cảm ơn anh.” Lưu Vân Thần gật gật đầu, cẩn thận từng bước một đi men theo cầu thang tiến vào mê cung.

Một luồng không khí hôi thối xộc tới, góc tường còn có xương thú trắng ởn, hẳn là của chuột hoặc một loài động vật nhỏ nào đó. Tạm thời dừng chân một chỗ nào đó, Lưu Vân Thần mở bản đồ da dê ra, chỉ thấy chữ viết đã mờ đến mức hầu như nhìn không rõ nữa, miễn cưỡng lắm mới nhận diện được vài đường nét lớn.

Gió lạnh từ phía sau thổi tới, Lưu Vân Thần kéo áo khoác, cầm theo đèn pin, chầm chậm tiến về phía trước.

Không như mê cung thông thường, nơi đây thoạt nhìn giống như một cung điện ngầm hơn. Mỗi cái cánh cửa ở ngã ba đều đưa ra các gợi ý mơ hồ, khiến người xâm nhập không thể phân biệt phương hướng để tìm thấy lối ra.

Những con đường nhỏ giống hệt như mạng nhện chằng chịt, Lưu Vân Thần cảm thấy nếu cậu chỉ cần tính toán sai lầm một bước thôi, có lẽ cậu sẽ vĩnh viễn sẽ bị nhốt ở chỗ này. Về phần Kha Lôi… hắn không giống một người có lòng tốt bụng, không nên hi vọng bào việc hắn sẽ xuống cứu mình.

Lối ra của mê cung Asa vừa vặn nằm trong phòng làm việc của hiệu trưởng. Kha Lôi lúc này đang nâng một chén rượu lên, tiện tay lật lật một tờ báo ở bên cạnh.

Ai là “người đàn ông trong mộng” được bình chọn nhiều nhất ở đế quốc Viễn Đông?

Y Na chẹp miệng: “Chậc, boss, ngài lại lên báo nhưng mà xếp thứ hai.”

“Đứng đầu là ai thế?” Minh Xuyên hiếm khi không ho khan.

Ares lập tức giơ tay: “Là tôi.”

Y Na một cước đá văng hắn ta: “Là Lưu Vân Kỷ.” Đại thiếu gia của gia tộc Lưu Vân, cũng là anh cả của Lưu Vân Thần.

“Phụ nữ bây giờ toàn thích loại tiểu bạch kiểm* như thế.” Ares tỏ thái độ khinh bỉ, đồng thời gồng cánh tay đầy cơ bắp của mình lên.

(*) tiểu bạch kiểm: những chàng trai trắng trẻo non mềm, nhìn được mà không dùng được, không có tài năng, không có bản lĩnh.

“Mặt trắng bệch, thảo nào người ta thường nay nói, mấy tên theo ngành tài chính đều là quỷ hút máu người.” Y Na vứt tạp chí qua một bên: “Vẫn là boss nhà mình phù hợp với khẩu vị của tôi hơn.”

“Thời gian trôi qua bao lâu rồi?” Kha Lôi hỏi.

“Một tiếng rưỡi.” Y Na trả lời: “Còn nửa tiếng nữa.”

Kha Lôi gật đầu, tiếp tục lơ đễnh mà lật lật tờ báo.

“Vạn nhất nhóc ấy không ra được thì sao?” Y Na có chút bận tâm.

“Cậu ta nhất định sẽ ra được.” Kha Lôi đầu cũng không ngẩng lên, ngữ điệu đầy chắc chắn.

“Haizz.” Y Na buông tay: “Chúc cậu ta may mắn vậy.”

Chỉ còn lại mười phút cuối cùng, Lưu Vân Thần đứng trước một bức tường, sắc mặt có phần tái nhợt.

Cậu phát hiện hình như mình đã lạc đường.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lưu Vân Thần nhắm lại hai mắt, nhanh chóng lôi trong đầu ra một đống công thức, cộng với con đường vừa đi qua, rốt cuộc cũng tìm được đường ra sau khi suy luận.

Không nghĩ nhiều nữa, Lưu Vân Thần chạy về hướng bên đó. Đèn trong tay không cẩn thận đập vào tường, vỡ thành từng mảnh, địa đạo lập tức tối thui, không khí hôi thối bốc mùi gay mũi, tiếng gió gào thét bên tai, thổi đến mức lạnh thấu từng khớp xương.

“Còn năm phút.” Trong phòng, Y Na liếc nhìn ở cửa địa đạo vẫn không chút động tĩnh, tiếc nuối nói: “Boss, lần này anh thua cược rồi.”

Kha Lôi đặt tờ báo xuống: “Cô vừa nói, vẫn còn năm phút.”

Ares tựa trên vách tường, tỉ mỉ nghe ngóng cả nửa ngày, cuối cùng nhún vai: “Boss, thỉnh thoảng cược thua một lần cũng không quá mất mặt đâu.”

“Minh Xuyên, cậu thấy thế nào?” Kha Lôi hỏi.

“Tôi vẫn hi vọng… khụ khục… cậu… cậu ta sẽ ra được.” Minh Xuyên thở hồng hộc: “Thế nhưng… khụ khụ khụ khục…”

“Học trưởng đáng thương.” Y Na rót một ly rượu đưa qua: “Tôi nghĩ boss hiểu ý anh rồi đấy, không cần nói hết đâu.”

Kha Lôi khẽ cau mày, ba người thức thời ngậm miệng. Kim giây chậm rãi chạy, bốn phía an tĩnh, mơ hồ nghe được cả tiếng bọt nước trong cốc vỡ như thế nào.

Thời gian chỉ còn lại hai phút, sử dụng đầu óc tính toán quá nhiều, thể lực tiêu hao, vộng với hoàn cảnh bốn phía quá khắc nghiệt, Lưu Vân Thần sắp sức cùng lực kiệt. Gió trong địa đạo dần ngưng thổi, cửa ra hẳn là nằm ngay chỗ ngoặt trước mặt, Lưu Vân Thần cắn chặt hàm răng, gắng sức chạy về phía đó.

Trước mắt xuất hiện một tia sáng nhỏ, cùng đó là tiếng oán giận: “Thực sự là quá đáng.”

Không nghĩ tới ở nơi này có người, Lưu Vân Thần giật mình, theo bản năng đứng lại.

“Kì thi tiếp theo chẳng phải nửa năm sau mới tổ chức sao? Vì sao giờ lại có người xông tới thế này?” Thanh âm lười biếng khàn khàn, làm cậu liên tưởng tới tú bà ở làng chơi, lúc nào cũng mặc quần nịt tất, cử chỉ phóng đãng.

“Ai vậy?” Lưu Vân Thần dò hỏi.

“Kì thi trước, không ai kể với nhóc về truyền thuyết Heca sao?” Sau gáy truyền đến từng trận gió lạnh, như có người nhẹ nhàng tới gần, nhẹ nhàng cất tiếng nói bên tai cậu.

Lưng Lưu Vân Thần nổi đầy da gà, lông tơ toàn thân dựng đứng.

Cái gì là… truyền thuyết Heca?

“Không quay đầu nhìn tôi một cái sao?” Thấy cậu đứng bất động, đối phương rõ ràng không vui.

Lưu Vân Thần thầm hít sâu một hơi, quyết tâm quay người lại.

Một khuôn mặt dày cộm phấn, đôi môi đỏ tươi như máu, đường hầm không có lấy một tia sáng thế mà cậu lại nhìn rõ tận lông mi đối phương.

Quá mức bất ngờ, Lưu Vân Thần không kịp đề phòng, thiếu chút nữa là ngất đi.

“Nhìn có chút quen mắt.” Heca tựa trên vách tường, tay phải lười biếng phe phẩy một cái quạt lông chim: “Nhóc là người của gia tộc Lưu Vân?”

“Đúng vậy.” Lưu Vân Thần trong lòng thầm tính toán, có nên lập tức chạy ra ngoài hay không.

“Đúng là hiếm thấy.” Heca lắc đầu: “Một gia tộc độc tài về tài chính cư nhiên cam lòng đưa nhóc tới trường quân đội Băng Nguyên.”

“Vị… phu nhân xinh đẹp này.” Lưu Vân Thần sắp xếp lại từ ngữ: “Xin hỏi tôi có thể đi ra không? Kỳ thi có hạn chế thời gian.”

“Lâu rồi chưa về thủ đô ah.” Heca gập chiếc quạt lại, thân trên uyển chuyển, mềm mại như không có xương: “Không bằng giao dịch đi, tôi cho nhóc một lễ vật, nhóc dẫn tôi cùng đi ra ngoài, thế nào?”

“A?” Lưu Vân Thần cương cứng cơ thể, khẽ động cũng không dám.

“Mang tôi đi ra ngoài.” Heca lặp lại một lần nữa.

“Lối ra ở ngay phía trước.” Lưu Vân Thần chỉ tay, dè dặt nhắc nhở: “Cô có thể… ra ngoài.”

“Nhóc dễ thương.” Heca nắm tay cậu: “Nếu quá giờ, dựa theo luật của trường, tôi không chắc nhóc có thể thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp đâu nha.”

Liếc nhìn đồng hồ dạ quang trên tay, mắt Lưu Vân Thần tối sầm, kéo theo người phụ nữ mạnh mẽ xông lên.

“Hết giờ.” Y Na cách không ném bình rượu vào thùng rác: “Boss, làm sao đây?”

Kha Lôi đứng lên, không nói lời nào đi ra ngoài.

“Chi bằng đợi thêm nửa tiếng nữa đi?” Y Na gọi hắn lại: “Tôi và Minh Xuyên đi đón cậu ta ra”

Mặc dù trường có quy tắc rất nghiêm’ nhưng, thứ nhất Lưu Vân Thần chưa phải học sinh nơi này, thứ hai nếu cậu ta thực sự xảy ra chuyện, gia tộc Lưu Vân vì vậy mà gây khó dễ thì hơi đau đầu.

“Sau khi cứu xong, thẳng tay đuổi về thủ đô, giao cho Lưu Vân Trạch Vũ.” Kha Lôi kéo chốt cửa.

Minh Xuyên dùng một chiếc khăn tay dày che miệng lại, đảm bảo sẽ không hít phải tro bụi mới lấy tay đẩy cửa.

Sau đó, Lưu Vân Thần như đạn pháo ầm ầm lao ra, lao thẳng vào ngực Minh Xuyên.

“A!” Minh Xuyên kêu thảm một tiếng, bị đụng bay đến lồng ngực Ares, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Lưu Vân Thần cũng bị doạ hoảng, nhanh chân tiến lên đỡ lấy y: “Tôi chỉ là muốn phá cửa thôi.”

Minh Xuyên khoát khoát tay, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

Ares cười đến rạng rỡ: “Nhóc dễ thương, chúc mừng cậu qua được kỳ thi.”

“E là boss không cho là như vậy.” Y Na nhún vai một cái.

Lưu Vân Thần mấp máy miệng, thấp thỏm nhìn về phía cửa.

“Muộn năm phút.” Kha Lôi lạnh lùng nói: “Ngày mai sẽ có người đưa cậu quay về thủ đô.”

Lưu Vân Thần cũng đoán trước được kết quả, đáy mắt xẹt qua một tia thất vọng, gật gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Kha Lôi mở cửa phòng làm việc, gió Bắc cùng tuyết bay vào trong phòng, Heca bị tung váy, càu nhàu: “Tướng quân thân ái, anh có thể chờ tôi vào rồi mới mở cửa không.”

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Ares há to mồm nhìn Heca như nhìn quỷ.

“Đây là người tôi gặp trong mê cung.” Cảm thấy thấy bầu không khí hơi lúng túng, Lưu Vân Thần chủ động mở miệng giải thích.

Heca chỉnh lại dây buộc trước ngực, dáng người đầy đặn, căng tràn.

“Woa! Trời ạ!” Ares đẩy đẩy Y Na: “Cô sao so được.”

“Câm miệng.” Y Na bạo lực thụi Ares một cái vào bụng.

“Tôi không nghĩ thế giới bên ngoài có gì đáng để cô cảm thấy hứng thú.” Kha Lôi nhìn cô: “Có mục đích gì?”

“Chỉ là muốn quay lại xem chút thôi.” Heca dựa trên người Lưu Vân Thần, nhẹ nhàng hướng cậu thổi một hơi: “Thế nào, trượt rồi thì đưa tôi về thủ đô đi.”

“Trượt hay không là do tôi quyết định, không phải cô.” Kha Lôi đánh gãy lời Heca.

“Anh muốn vì cậu ta mà vi phạm nội quy trường quân đội Băng Nguyên?” Heca véo hai má Lưu Vân Thần.

Lưu Vân Thần: “…”

“Bây giờ lập tức quay về khách sạn.” Kha Lôi không thèm để ý tới sự khiêu khích của cô mà nói với Lưu Vân Thần: “Ba ngày sau tôi dẫn cậu đi làm thủ tục nhập học. ”

YES! Ares sung sướng tay nắm thành quyền.

“May quá.” Lưu Vân Thần thở phào nhẹ nhõm.

Heca liếc mắt đưa tình nhìn cậu: “Được thôi, vậy tạm thời chúng ta chưa quay về.”

Lưu Vân Thần buộc lòng phải lui về sau hai bước để tránh cô áp sát không ngừng: “Thật ra cô có thể ngồi tàu hỏa để về thủ đô mà.”

“Tôi ngồi tàu hỏa? Cậu đúng là một đứa nhỏ khả ái.” Heca cười khanh khách, bất thình lình hôn lên trán cậu.

“Oh!” Ares lần thứ hai lộ ra ánh mắt khiếp sợ, Y Na và Minh Xuyên cũng có chút bất ngờ.

Chỉ có Kha Lôi mặt không cảm xúc, tiếp tục nhìn hai người.

Tựa hồ có một luồng khí lạnh chạy dọc theo sống lưng, Lưu Vân Thần cố nhịn cảm giác muốn xoa gáy.

“Được rồi, tôi phải đi đây.” Heca lười biếng hất tóc, túm váy đi ra ngoài: “Nếu như xảy ra chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.”

Lưu Vân Thần thầm nghĩ, cả đời này cũng sẽ không có ý muốn tìm cô.

“Nhóc thật sự không biết đó là ai?” Đợi Heca dời đi, Y Na hỏi.

Lưu Vân Thần mờ mịt lắc đầu.

Ares chỉ chỉ vào một bức hoạ trên vách tường, đó là hình Heca mặc áo váy bó sát ngực tựa trên cửa, đôi môi đỏ thẫm ướt át, giày cao gót màu đen sắc bén như một thứ vũ khí giết người, trên ngực găm một con dao nhọn.

“Cái này…” Lưu Vân Thần càng thêm nghi hoặc.

“Heca là linh hồn bị nguyền rủa.” Y Na nhún vai: “Đại khái đã chết hơn hai trăm năm trước.”

Lưu Vân Thần ngơ ngác há to mồm.

“Lúc tôi gia nhập trường quân đội có nghe được không ít chuyện xưa của cổ.” Y Na nói: “Vốn là đoá hoa hồ điệp nổi danh ở thủ đô, sau đó, không biết tại sao lại bị nguyền rủa vĩnh viễn ở trong mê cung Asa. Học sinh tham gia sát hạch tốt nghiệp hàng năm rất nhiều nhưng cậu là người đầu tiên nhìn thấy cổ.”

Nhớ tới đôi môi lạnh như băng lúc nãy, Lưu Vân Thần vô thức giơ tay lên lau trán.

“Nụ hôn vừa nãy là cách vong linh kí khế ước.” Y na khui một bình rượu mới: “Thời điểm cậu gặp nguy hiểm Heca sẽ cảm nhận được trước tiên, đây có lẽ là thù lao cậu giúp cổ ra khỏi mê cung.”

Lưu Vân Thần lắp bắp: “Thật ra tôi… không có cần thù lao gì đâu. Có thể giải trừ khế ước không?”

“Nhóc dễ thương, đừng lo, đây là chuyện tốt.” Y Na đưa cho cậu ly rượu, cười an ủi: “Uống ly rượu, chúc mừng cậu thông qua cuộc thi.”

Lưu Vân Thần nhìn Kha Lôi, thấy hắn vẫn ngồi bất động trên sô pha nhìn bức hoạ, không có ý tứ ngăn cản, mới từ trong tay cô tiếp nhận ly rượu: “Cảm ơn.”

“Cậu cũng mệt rồi.” Y Na phủi bụi trên vai cậu: “Ares đưa cậu về khách sạn nghỉ ngơi, ba ngày sau gặp lại.”

“Nhưng mà… A!” Ares còn chưa nói hết câu đã bị đạp một cước, đau đến lông mày nhăn lại.

“Nhưng nhị gì?” Ánh mắt Y Na đầy thâm ý nhìn hắn.

Ares nhanh chóng cười lộ răng: “Không nhưng nhị gì hết, tôi lập tức hộ tống nhóc dễ thương về khách sạn.”

Đối phương rõ ràng đang giấu diếm cậu chuyện gì đó, nhưng Lưu Vân Thần có hỏi cũng chưa chắc đã có đáp án, cho nên cũng không cần phí lời, sau khi uống xong rượu liền cùng Ares rời khỏi phòng.

“Tại sao.. khụ khụ, cậu ta còn thiếu ba vòng nữa cơ mà?” Minh Xuyên vẫn luôn trầm mặc rốt cục mở miệng. Thân là trường quân đội nghiêm khắc nhất Viễn Đông đế quốc, khảo sát thể năng hiển nhiên không thể đơn giản như vậy.

“Nếu như tôi đoán không lầm, hẳn là vì sự xuất hiện của Heca.” Y Na thay Kha Lôi trả lời: “Nên biết rằng, không phải ai cũng có khả năng giúp vong linh phá tan cấm chú, càng miễn bàn việc Heca chủ động ký khế ước.”

“Cậu ta nhìn qua cũng không có dị năng nào đặc biệt.” Minh Xuyên lắc đầu.

“Chắc liên quan tới huyết thống gia tộc.” Cô thay Kha Lôi rót một ly rượu: “Mặc kệ như thế nào, chuyện này đối với chúng ta chính là một món hời lớn, đúng không boss?”

“Về sau cấm bàn tới đề tài này.” Kha Lôi đặt ly rượu lên bàn, bước nhanh ra cửa.

“Sao có thể… khụ khục… vốn dĩ khảo sát thể năng để nhập học này rất khó bảo đảm trong vòng ba tháng huấn luyện có thể qua được.” Minh Xuyên kéo chặt áo gió, giữa chân mày khó nén nét lo lắng. Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà tướng quân đã vì Lưu Vân Thần phá vỡ không ít quy tắc, chuyện này thực sự không phải là chuyện tốt.

“Boss tự có tính toán riêng của mình” Y Na không phản đối “Chúng ta chỉ cần phục tùng.”

Nhìn bóng lưng cao lớn của Kha Lôi trong gió tuyết, Minh Xuyên thở dài một hơi.

Chỉ mong không có chuyện gì xảy ra.

——— Hết chương 2———

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play