Bí mật giấu trong tranh.

Hai mắt Oregon bỗng chốc đỏ bừng lên, lửa giận trong mắt như muốn trào dâng ra ngoài, “Ngươi để y bị giáo hội mang đi?” Mỗi chữ như mỗi nhát dao sắc bén chém vào không trung.

“Yên tâm đi giáo hội tuyệt đối không thả y ra đâu!” Bóng người trong hào quang bị thái độ của anh dọa giật thót, gã vội vàng giải thích: “Là quân đoàn thủ hộ thần thánh của giáo hội phát hiện những tên huyết tộc chạy thoát còn sống mang theo y đi, vì vậy y mới rơi vào tay giáo hội, không phải do ta cố ý.”

Oregon gằn từng chữ một: “Ai từng bảo ta hãy yên tâm, tất cả đều được kẻ đó giám sát?”

Bóng người trong hào quang nói: “Giờ vẫn vậy mà. Ta dám chắc y vẫn đang ngoan ngoãn nằm trong quan tài ngủ.”

Oregon nhạt giọng hỏi: “Ta có thể tin ngươi nữa không?”

“Đương nhiên! Đương nhiên!” Bóng người trong hào quang vội vã bày tỏ sự chân thành của mình.

Oregon giễu cợt: “Nhưng ta đã chán làm con rối bị ngươi xoay mòng mòng như ruồi mất đầu rồi. Mà tất cả những lời ngươi hứa đều chẳng làm được, trái lại mọi chuyện càng lúc càng bê bối.”

Bóng người trong hào quang nói: “Nhưng ta cũng từng nhắc với ngươi cơ mà, trên người của y có những hai phong ấn, ngoài việc khiến y rơi vào giấc ngủ thì còn bảo vệ cho y nữa. Muốn giết chết y hẳn thì đầu tiên phải khiến y tỉnh lại đã.”

Oregon nói: “Lý luận này của ngươi ta nghe đầy tai luôn rồi. Vậy chứ cách để đánh thức y thì sao?”

Bóng người trong hào quang yếu thế hẳn, “Ta đang nghiên cứu.”

“Ồ, đang nghiên cứu!” Anh cười lạnh một tiếng rồi bỏ ra ngoài.

“Oregon!” Bóng người trong hào quang nhìn theo bóng anh mà gào lên: “Bình tĩnh một tí! Làm theo ta nào, học theo cách gà con làm theo gà mẹ ấy, cùng hít thở nào, hít vào, thở ra!”

Trả lời gã là nguyên dãy ghế sụp xuống cái rầm.

“Đừng vậy mà. Ngươi không cảm thấy tính cách của ngươi càng ngày càng giống Ansbach sao? Đây không phải chuyện gì hay ho. Biết đâu có ngày ngươi cũng dính vào mấy vụ tai tiếng vì bạo lực, rồi bị mười ba vị trưởng lão cùng phong ấn lại… Thật ra ngươi có từng nghĩ đi tìm trưởng lão huyết tộc giúp đỡ không vậy? Có lẽ họ đồng ý cũng nên…” Đối mặt với ánh mắt tàn bạo của Oregon, giọng nói trong ánh hào quang lại yếu đi, “Theo ta thấy để Ansbach ở giáo hội cũng không đến nỗi. Ít ra ngoài cửa có bảo vệ, nhỡ gặp chuyện gì còn hét lên được một tiếng, người ngoài không được tự do ra vào như ở vùng đất phong ấn.”

Oregon đi đến sau cánh cửa chính, cầm lấy tay nắm và kéo cửa ra để lộ một khe hở nhỏ rồi bình tĩnh nói: “Ta thấy quan hệ hợp tác của chúng ta khó lòng tiếp tục.”

“Đừng vậy mà, cho ta thêm chút thời gian đi, ta sẽ nhanh chóng tìm ra cách giải trừ phong…”

Tiếng cuối cùng bị át đi bởi tiếng cửa nặng nề khép lại.

Oregon quay về khách sạn không nhìn thấy mèo đen thì lập tức sầm mặt.

Macewen giải thích: “Là quý ngài tên Joseph Miller dẫn nó đi. Tôi tưởng ngài quen ngài ấy.” Nếu không quen thì lúc trước cần gì bảo mình mua giúp vé máy bay từ London đến Paris cho người đó.

Sắc mặt Oregon tốt lên đôi chút – Chuyển từ đen nhọ nồi sang xám đậm.

Anh bảo Macewen chuẩn bị hai bình rượu đỏ pha máu rồi ngồi trên ghế dựa đặt gần ban công, vừa hứng gió đêm vừa uống rượu để đợi con thú cưng ham chơi quên cả lối về nào đó.

Nhìn trời tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối, sắc mặt Oregon lại từ xám đậm biến thành đen thui.

Thất trách trong việc trông nom thú cưng, Macewen không dám lượn lờ trước mặt anh mà chỉ rúc trong phòng, mãi đến khi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng meo meo mới đẩy xe thức ăn đã chuẩn bị sẵn ra.

Oregon túm gáy mèo đen, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì trong đầu.

“Ngài muốn dùng bữa ở đâu ạ?” Macewen dè dặt hỏi.

Bốn cái chân đang ỉu xìu rũ xuống của mèo đen bỗng quẫy một cái, đôi mắt vàng xanh nhìn về phía Macewen ra chiều cầu cứu.

Bị nó nhìn, gã cảm thấy tim mình như tan nát, vì vậy, gã quay đầu đi.

Mèo đen: “…”

Oregon lấy lại tinh thần, anh nói: “Chuẩn bị hai vé máy bay đi Rome.”

Vừa xuống máy bay, Oregon lại chạm mặt Derek – Người chuyên môn đợi anh.

“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy.” Derek huơ huơ cây gậy trong tay và cảm thán.

Oregon nói: “Nếu lần này cả hai bên đều không vui vẻ gì, thôi thì khỏi giả bộ tươi cười nữa.”

Thật ra Derek đang thấy vui mà, “…”

Lên xe xong, anh phát hiện lần này ông ta đổi một cấp dưới mới, “Cái đuôi cũ của ông đâu?”

Derek đáp: “Benoit về Pháp rồi, cậu ấy là người Pháp.”

Oregon hỏi: “Chừng nào ông về Anh?”

Derek: “Khi đã xác định lần này chúng ta vĩnh biệt chứ không phải tạm biệt một thời gian ngắn lại gặp nhau.”

Oregon nói: “Tôi có thể dùng tử vong để giải thoát cho ông khỏi mối quan hệ này.”

“…” Derek thôi không buồn đấu võ mồm nữa, “Ma nữ bị đưa đi rồi?”

Oregon đáp: “Lúc ông còn sống chắc sẽ không gặp được ả nữa đâu.”

“Chỉ hy vọng thế.” Derek đáp.

Hai người rơi vào im lặng trong một lúc.

Oregon nói: “Sao ông biết tôi sẽ đến.”

Derek đáp: “Có người gửi tin nhắn cho tôi bảo tâm trạng ngài không tốt cho lắm, dặn tôi bảo vệ cho ghế trong giáo đường cho đàng hoàng.”

Oregon: “…”

Derek lấy điện thoại mở một tấm ảnh ra đưa cho Oregon xem. Đó là ảnh một chiếc quan tài hơi hé nắp, để lộ hình dáng người nằm bên trong. Gương mặt người đó trắng bệch, hai tay đặt trên ngực, vẻ mặt bình thản.

“Y chính là Ansbach?”

Oregon không trả lời. Ánh mắt anh dán chặt vào tấm ảnh như người mất hồn.

“Khó mà tưởng tượng nổi dưới gương mặt có nét đẹp tinh tế thế này lại ẩn giấu một trái tim điên cuồng.” Derek lẩm bẩm, đang định cất điện thoại vào thì tay lại bị giữ chặt.

Oregon giật điện thoại của ông ta, cúi đầu ngắm tấm ảnh nửa buổi mới chậm rãi nhấn nút xóa nó đi, “Hy vọng đây là tấm cuối cùng.”

Derek: “…” Có cần báo với tên này là giáo hoàng còn đặc biệt mời họa sĩ đến vẽ tranh không nhỉ?

Thân là huyết tộc, Oregon tuyệt đối không muốn được một giáo đồ dẫn vào giáo đường – Lần gặp Yvonne đã là ngoại lệ trong tất cả những ngoại lệ. Đương nhiên giáo hoàng cũng không sẵn lòng tiếp đãi một sinh vật thuộc về bóng đêm như anh trong giáo đường của mình.

Vì vậy họ đến viện bảo tàng gần giáo đường để gặp nhau.

Trong viện bảo tàng trưng bày các tác phẩm tâm huyết và tinh hoa của nghệ sĩ qua nhiều thế hệ, giá trị ngút trời.

Lúc dẫn đường, Derek cảm thấy hết sức tự hào. Viện bảo tàng này nằm dưới sự quản lý của tôn giáo, bên trong có không ít tác phẩm liên quan tới tôn giáo.

Oregon chỉ vào một bức tranh và nói: “Lúc cậu ta vẽ bức tranh này tôi có mặt ở đó. Nói chính xác thì lúc đó cậu ta nghèo đói khốn khổ, tôi đang cho cậu ta ăn nhờ ở đậu.”

Derek: “…”

Oregon chỉ vào một pho tượng, “Đây là pho thứ ba, hai pho trước tôi không thích.”

Derek: “…”

Oregon lại chỉ vào một bứa tranh khác: “Thằng nhóc này vừa vẽ vừa cười đùa với bạn gái, bạn gái cậu ta bất cẩn cọ phải vào góc phải bên dưới. Cậu ta lập tức trở mặt, hai người buồn bã chia tay nhau. Đến khi hoàn thành, thằng nhóc đó lại mặt dày mày dạn đi xin cô gái nọ tha thứ, nhưng cô ấy đã đi theo một quý tộc khác.”

Derek: “…”

Oregon cảm thấy những tác phẩm này đúng là đã mở ra chiếc hộp chứa đựng bao nhiên ký ức của mình, “Còn có…”

“E hèm! Ngài Timothy Greco đang đợi ngài ở phòng khách.” Giao tiếp với một thằng cha không biết đã sống bao nhiêu năm chẳng hay ho gì, sơ sẩy một tí là lộ dốt ngay.

Oregon tỏ vẻ vẫn chưa thỏa mãn mà liếm môi, “Được rồi.”

Trước cửa phòng khách là hai vệ sĩ giắt kiếm dài ngay thắt lưng, vẻ mặt nghiêm trang thành kính. Lúc Oregon vào trong, họ thậm chí còn muốn soát người nhưng bị Derek ngăn lại.

Derek lúng túng giải thích: “Đây là vì an toàn.”

Oregon nói: “Timothy Greco là một trong những nhân tuyển cho vị trí giáo hoàng đời kế tiếp, thân phận không giống người thường. Tôi hiểu.”

Lúc anh nói câu này, cánh cửa sau lưng đã hơi hé ra nên người bên trong hoàn toàn có thể nghe thấy. Timothy mặc giáo bào màu đỏ, hai bàn tay giấu trong tay áo, gã hơi khom người và cười nói: “Không đáng nhắc tới trước mặt ngài đây.”

Oregon bước vào gian phòng khach rộng hơn hai trăm mét vuông, ánh mắt của anh lập tức bị thu hút bở cỗ quan tài màu trắng sữa đặt bên trong. Bóng anh lóe lên một cái rồi xuất hiện bên cạnh quan tài.

Nắp quan tài vẫn đang mở ra, chàng thanh niên tóc vàng nhắm mắt lẳng lặng nằm bên trong.

Oregon rũ mắt, đau thương như tuôn trào từ đôi mắt của anh, anh muốn giơ tay chạm vào gương mặt ấy nhưng lại như sợ sẽ làm hỏng giấc mơ đẹp của y, vì vậy nên chỉ đành rụt tay về.

“Xem ra lời đồn không đáng tin lắm.” Ánh mắt thâm tình của Oregon khiến ứng viên sáng giá cho vị trí giáo hoàng lộ vẻ xúc động.

“Bất cứ lúc nào,” Timothy nói: “bọn tôi cũng không phải đang giam giữ ngài ấy, mà là giải cứu ngài ấy. Không lâu trước đây, quân đoàn thủ hộ thần thánh gặp phải một nhóm huyết tộc vi phạm nghiêm trọng Hiệp nghị Đình chiến ở Địa Trung Hải, tàn sát rất nhiều người vô tội. Qua một cuộc chiến khốc liệt, nhóm huyết tộc đó đã bị chúng tôi hạ gục, chúng tôi tìm được quý ngài Malkavian ở gần đấy. Quan tài này là do chúng tôi cung cấp.”

Oregon nói: “Cảm ơn.” Dù biết họ cố ý khiến mình mắc nợ nhưng Oregon không thể không nhận.

Timothy nói: “Đừng khách sáo. Hy vọng chúng tôi và huyết tộc có thể giữ quan hệ tốt mãi mãi.”

Oregon bồng chàng thanh niên ra khỏi quan tài, cẩn thận ôm vào lòng rồi xoay lưng bỏ đi.

“Có thể cho chúng tôi biết vùng đất phong ấn đã xảy ra chuyện gì không?” Timothy hỏi.

Vừa mắc nợ đối phương xong, Oregon lúc này rất khó mà từ chối, “Có người phá hỏng phong ấn, thả các huyết tộc bị nhốt bên trong ra ngoài.”

“Có bao nhiêu?” Timothy cau mày. Chuyện này sẽ gây rắc rối không nhỏ cho nhân giới.

Oregon nhún vai đáp: “Có người đang xử lý rồi.”

Timothy nhìn họ mất hút sau cánh cửa, tiếng bước chân xa dần ở cuối hành lang. Vệ sĩ đóng cửa lại, nhưng cánh cửa sau lưng gã lại chầm chậm mở ra. Gã hành lễ chào hỏi người mới bước ra, “Bệ hạ.”

Giáo hoàng mặc chiếc áo choàng rộng thùng thĩnh, ông đỡ lấy tay Timothy và nói: “Timothy, với ánh mắt sắc sảo của cậu, cậu đánh giá Oregon là người thế nào?”

Timothy cười khổ trả lời: “Trông hắn ta vừa nặng tình lại như vô tình, bề ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng hình như đang rất hoang man. Tôi không nhận ra được nhân cách thật sự của hắn.”

Giáo hoàng nói: “Sau vụ ma nữ, tôi đã viết thư để bày tỏ thiện ý với Vương Tiểu Minh nhưng chẳng hề có hồi âm như đá chìm đáy biển. Winston và Edwin cũng rúc trong thành của mình không chịu ra ngoài. Lãnh tụ của giới huyết tộc đồng loại giả câm giả điếc, không biết có phải vì đang ấp ủ âm mưu nào không?”

Timothy nói: “Cũng chưa hẳn. Có lẽ do sự việc của ma nữ đã tạo thành đả kích quá lớn cho họ, họ vẫn chưa hoàn hồn.”

Giáo hoàng lại nói: “Hãy giữ quan hệ tốt với Oregon. Hắn là huyết tộc đời thứ tư, tính tình lại dễ chịu một cách hiếm có, nếu có thể để hắn đứng ra lãnh đạo huyết tộc ở nhân giới thì nhân giới sẽ hòa bình yên ổn.”

Timothy đáp: “Thật ra quan hệ giữa hắn và Ansbach không hề đến mức như nước với lửa giống truyền thuyết hay kể, ngược lại có vẻ giống người yêu bị chia cắt bởi nguyên nhân nào đó.”

“Vậy sao? Nhưng theo tranh của Richie thì không như thế.” Ở cuối phòng khách có dán một bức tranh cao cỡ nửa người. Trong tranh vẽ hai người, một người tóc vàng, hai mắt đỏ bừng, đang giận dữ nhe nanh, một người tóc màu nâu đậm, vẻ mặt nhởn nhơ, ngồi bên cạnh im lặng mỉm cười. Giáo hoàng chỉ vào người tóc vàng, “Xem dáng vẻ điên cuồng của hắn này, chỉ có Malkavian mới vậy thôi.”

Nhìn vào tranh, Timothy cứ thấy có gì quái quái.

Giáo hoàng nói: “Lúc Richie vẽ bức tranh này là trong thời kỳ thánh chiến chính trị. Căn cứ theo sử ký của đạo ta, đây là trận chiến thảm khốc nhất, cũng là trận chiến chuyển nguy thành an hy hữu nhất. Chúng ta thua mất Anh, thua mất Pháp, phải rút về Ý, cũng chính là phòng tuyến cuối cùng. Đang lúc tưởng rằng sẽ rơi vào đường cùng, huyết tộc bỗng dưng nổ ra nội chiến. Gia tộc Malkavian xuất hiện một tên điên đánh lén huyết tộc, lấy chuyện này để uy hiếp người tình của mình…”

“Khoan đã!” Timothy nhìn vào bức tranh, mặt bỗng biến sắc, chỉ vào cái mấy bóng lờ mờ sau lưng hai người, “Ngài xem họ kìa, trên người họ có phải đang dấy lên lửa giận không?”

Giáo hoàng nheo mắt nhìn, “Sau lưng họ đang có cháy lớn…”

“Không, đây không phải là đám cháy lớn thật sự.” Timothy chỉ vào bức tranh bên cạnh, “Bức ‘Đoàn viên’ này là tác phẩm tiêu biểu của Richie. Điểm đáng để mọi người trầm trồ chính là ông ấy đã dùng hình ảnh cái cây để thể hiện hy vọng mới, dùng bùn đất để thể hiện sự khác biệt của nhân vật chính khi đã chôn vùi quá khứ. Cũng chính là phương pháp sử dụng sự vật để diễn tả những tâm trạng nổi bật của nhân vật.”

Giáo hoàng vẫn thấy mơ hồ, “Vậy thì sao?”

Timothy đáp: “Huyết tộc bùng nổ nội chiến. Ansbach khiến rất nhiều người tức giận. Không đời nào có cả đám huyết tộc đứng sau lưng hắn, cùng hắn đối mặt với kẻ thù.”

Giáo hoàng hoàn hồn, “Ý của cậu là…”

“Người tóc vàng chính là Oregon đang nổi giận vì Ansbach phản bội trong chiến tranh…” Timothy chỉ vào người còn lại – Cũng chính là thanh niên tóc màu đậm có gương mặt giống hệt tên huyết tộc vừa đi ra ngoài. Ông trầm giọng nói: “Hắn mới là Ansbach.”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play