Minh Tinh: Đúng là tốt thật, sau đó anh còn dọn nhà nữa! Chắc chú cũng ở gần anh nhỉ? Chúng ta hợp tác lâu vậy rồi mà chưa một lần gặp mặt, bao giờ
chú rảnh để anh mời chú ăn cơm!
Bàn tay đang gõ phím của Đường Hâm Thành chợt dừng, khó xử nhíu chặt mày.
Có nên… Nói cho anh ấy biết sự thật không?
Chưa đợi hắn kịp suy nghĩ cẩn thận, ngón tay đã vượt trước não gõ ra một câu.
Vua Đào Hố: OK, lúc nào em cũng rảnh.
Minh Tinh: Vậy ngày mai nhé! Đúng lúc mấy hôm nay anh cũng không có thông báo gì.
Đường Hâm Thành không tin nổi nhìn tay mình đang đặt trên bàn phím, giống như có sinh vật ngoài hành tinh nhập vào mới khiến nó gõ xuống câu đó.
Bây giờ có rút lại cũng đã chậm.
Vua Đào Hố: OK.
Đường Hâm Thành dùng tay trái đè chặt cổ tay phải, mày nhíu càng sâu, giống
như tất cả sự việc vừa rồi là ý thức của tay phải chứ không phải của
hắn.
Đương lúc xoắn xuýt, đột nhiên có tiếng gõ cửa từ ban công.
Người có thể gõ cánh cửa này cũng chỉ có một…
Người trẻ tuổi đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên thấy Minh Tinh mặc đồ ngủ, trong tay cầm một cái bát một đôi đũa, mặt mày tươi cười nịnh nọt, background là mấy thùng giấy còn chưa kịp dọn.
Minh Tinh: “Hâm Hâm nấu cơm chưa? Cho anh xin ít cơm đi!”
Đường Hâm Thành chống cửa không nhúc nhích: “Sao…sao anh không tới…tới…tới cửa?”
Minh Tinh lùi về sau một bước, ra vẻ ngước nhìn cánh cửa trước mặt, dang
rộng hai tay đầy ngạc nhiên: “Cái này không phải cửa sao?”
Đường Hâm Thành: “Cửa…cửa chính!”
Minh Tinh à một tiếng, thu tay về muốn lách qua người em họ đi vào: “Cửa chính xa quá, cửa này gần hơn.”
Hai người da thịt cận kề, gần đến mức Đường Hâm Thành ngửi được cả mùi dầu gội thơm mát trên tóc Minh Tinh, là hương chanh.
Vẻ mặt hắn hơi mất tự nhiên, vội vàng nhường đường: “Lúc…lúc trước không phải anh…anh không thích cánh cửa này sao?”
“Không.” Minh Tinh thuận lợi chen vào nhà Đường Hâm Thành, mở rộng tay chân ngồi xuống sô pha, dựng ngón trỏ lắc lắc trước mặt hắn: “Không phải anh
không thích cánh cửa này, anh chỉ không thích cánh cửa này không chìa
khóa mà thôi.”
Đường Hâm Thành nhìn hắn ngồi bắt chéo như ông nội tổ, cảm thấy cạn ngôn.
“Sao…sao anh không…không gọi cơm ngoài?”
Minh Tinh che cái bát rỗng trước bụng, không ngừng dùng đũa đâm vào đáy bát, thúc giục: “Cơm ngoài nào có nhanh bằng Hâm Hâm, cho anh ăn nhanh đi,
anh đói lắm rồi~”
Đường Hâm Thành trợn trắng mắt nhìn bầu trời hư vô trên đầu, đi vào phòng bếp.
“Cơm ch…chiên trứng, OK?”
Minh Tinh cười toe toét, dùng tay ra dấu OK.
Trong lúc Đường Hâm Thành nấu cơm, Minh Tinh chán quá không có gì làm, bèn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Vua Đào Hố.
Minh Tinh: Bạn cùng phòng của anh đảm đang lắm!
Hắn vừa gửi xong, bỗng thấy dưới mông có gì đó đang rung. Hắn nhanh chóng
chộp lấy, đưa vật đó tới trước mắt nhìn, là một chiếc điện thoại.
Nhìn kiểu dáng hẳn là của Đường Hâm Thành.
Minh Tinh thấy màn hình hiện một hàng chữ, biết là có người gửi tin nhắn cho em họ, vừa định gọi Đường Hâm Thành ra xem nhưng chữ “Hâm” vừa ra được
một âm H đã im bặt.
Hình ảnh từ mắt truyền tới đại não, rồi từ
đại não chuyển tin tức lại cho hắn. Minh Tinh khiếp sợ không dám tin vào mắt mình, ngơ ngác nhìn chằm chằm tin nhắn hiển thị trên màn hình điện
thoại.
Bé Thiểu Năng: Bạn cùng phòng của anh đảm đang lắm!
Minh Tinh đặt hai chiếc điện thoại cạnh nhau, thoáng chốc có cảm giác không
chân thật như bị lạc vào khoảng không tràn ngập sương mù. Vì để xác định lại một lần nữa, hắn dùng điện thoại của mình gửi thêm một tin nhắn.
Minh Tinh: Cậu ấy làm cơm chiên trứng cho anh.
Bé Thiểu Năng: Cậu ấy làm cơm chiên trứng cho anh.
Một chữ cũng không sai.
Minh Tinh nhét điện thoại của Đường Hâm Thành vào khe hở dưới sô pha, một mình đăm chiêu suy nghĩ.
Rốt cuộc cái gì mới là thật?
Hắn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng bực, muốn xông vào phòng bếp cùng Đường Hâm Thành đọ sức như hai người đàn ông.
Cái khác không nói, nhưng mắc mớ gì lại đặt cho hắn cái biệt danh Bé Thiểu Năng mắc gớm vậy??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT