Thấy Minh Tinh không vui, Đường Hâm Thành cảm thấy hơi xấu hổ, dùng mắt thường cũng có thể thấy được hắn đang lúng túng.
“Dạo này công việc của anh thuận lợi không?” Im lặng một chút, hắn lại như chưa có chuyện gì phá vỡ không khí khó xử.
Mắc mớ gì lại quan tâm đến công việc của mình nữa.
Minh Tinh tràn ngập nghi ngờ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không tốt lắm.
Mấy hôm trước La Dự cùng công ty anh vừa dính Scandal. Anh với hắn có
chung một một người đại diện, bên hắn xảy ra chuyện kéo theo bên anh
cũng khó khăn.”
“Mấy vai diễn lúc trước anh cho em xem đấy, anh nhận cái nào chưa?”
Minh Tinh ngẩn ra: “Chưa nhận cái nào cả, không thích, cũng không hợp.”
Đường Hâm Thành gật đầu, vì phòng ngừa Minh Tinh không đủ năng lực hiểu ngôn ngữ câm điếc, hắn lấy điện thoại ra nhắn tin.
“Anh làm vậy đúng rồi, diễn viên không cần nhận quá nhiều, chỉ cần nhận kịch bản hay. Diễn phim nhảm nhiều quá sẽ gây bất lợi cho sự nghiệp sau này
của anh…”
Không hiểu tại sao Minh Tinh lại có cảm giác em họ rất
có kinh nghiệm ở phương diện này, những câu sau đó đều có lí luận rõ
ràng.
Minh Tinh xem xong đoạn tin nhắn, ngẩng đầu nhìn thẳng hàng mi rũ xuống của hắn, cả buổi không nói được câu nào.
Thấy Minh Tinh phản ứng chậm chạp, người trẻ tuổi cũng ngẩng đầu lên.
Anh nhìn gì đó?
Hắn nhíu mày, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi đối mặt với Minh Tinh.
Minh Tinh nhếch môi cười, vì mọi người đều đã ngủ nên phải hạ giọng nói vào
tai hắn: “Bộ dáng nghiêm túc của Hâm Hâm đẹp trai quá!”
Đường Hâm Thành chớp mắt mấy cái, lui về sau tạo một khoảng cách mới cúi đầu gõ chữ.
“Cảm ơn, bộ dáng không đứng đắn của anh cũng rất đẹp.”
Ảnh Đế vốn đang ngủ ngon đột nhiên bị tiếng động không nhỏ bên cạnh đánh
thức, bèn đưa mắt nhìn sang ghế bên cạnh. Má ơi, em họ bị Minh Tinh ăn
hiếp đến mức mặt đỏ còn hơn mông khỉ!
“Minh Tinh cậu làm gì đó!” Ảnh Đế tỉnh ngủ hơn phân nửa, lập tức lên tiếng can ngăn.
Minh Tinh nghe tiếng quay đầu lại, nhưng hai tay hắn còn đặt trên ngực em họ, thở hổn hển nói: “Cù lét.”
Ảnh Đế lập tức nhớ tới ngu kiến gãi bàn chân để ép em họ nói chuyện của Minh Tinh, sợ đến mức hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Cậu đừng làm chuyện dại dột! Cách này không được, tuyệt đối không được! Hâm Hâm mà nổi khùng lên chắc chắn anh với cậu sẽ chết!” Ảnh Đế nhảy sang
muốn kéo Minh Tinh ra.
Đúng lúc này, tài xế đột ngột phanh gấp.
Cả hai bị mất thăng bằng sắp sửa ngã sấp mặt, Minh Tinh may mắn được Đường Hâm Thành kịp thời đỡ lấy, còn Ảnh Đế…
Cảm giác dưới mông có gì đó là lạ…
Ảnh Đế còn chưa kịp suy nghĩ đó là gì, chợt nghe bên dưới truyền đến một giọng nói, một giọng nói vô cùng đè nén.
“Thằng nào? Thằng tró nào đó?!”
Là giọng của Tiểu Thịt Tươi.
Ảnh Đế vậy mà đặt nguyên cái bàn toạ lên mặt hắn.
Má ơi xấu hổ chết mất.
Xấu hổ cấp sử thi chứ chẳng đùa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT