Dương Doanh Mạt thân là trưởng nữ Dương phủ, từ nhỏ đã đi theo mẫu thân học quản gia, nếu không phải bởi vì năm mới phụ thân thấy tuổi đã lớn mà chưa có hôn phối, lại giữ đạo hiếu làm chậm trễ tuổi, nhị phẩm không được, gả vào nhà quan to tam phẩm cũng có thể, sau lại bởi vì mẫu thân thương tiếc, sợ nàng sau khi về nhà chồng sẽ chịu ủy khuất, liền chọn gả cho đường ca nhà bác gái, nhưng không ngờ tai họa bất ngờ, lại rời vào kêt cục nhà bị tra xét, cha chồng còn chịu tội lưu đày, ngày đặc xá không rõ, mà nàng cũng từ con gái quyền quý nhà cao cửa rộng biến thành phụ nhân nhà nghèo…..

Nếu chỉ như thế cũng thôi, tốt xấu vẫn là chính thất bổn gia, trượng phu lại có lòng cầu tiến, có nhà mẹ đẻ mình giúp đỡ, tiền đồ sau này cũng có hi vọng, nhưng cố tình trượng phu đối với nhà mẹ đẻ của mình lại thập phần xa cách, thà rằng dựa vào người ngoài cũng không chịu nghe lời cha mình an bài làm quan văn, hiện giờ lại không nên cùng nhà đại bá chẳng phân biệt chính phụ sống cùng một chỗ như vậy, về sau nhà mình phải quản giáo như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn cho nam tẩu kia đàn áp chính mình, nơi chốn chịu Tây phủ cản trở sao?

Nhìn tòa nhà mộc mạc của mình chỉ có mười mẫu, còn Tây phủ bên kia lại khí phái đẹp đẽ quý giá, tâm tình Dương Doanh Mạt xoắn chặt giống như khăn tay trong tay nàng, nhưng lại nhớ đến tòa nhà hiện tại của mình là do đại bá bọn họ mua cho, tâm tình Dương Doanh Mạt liền càng thêm phức tạp, nàng không phải muốn nhìn người khác không thể sống tốt, nhưng cái loại cảm giác nhẫn nhịn này rất không xong.

Dương Doanh Mạt đang miên man suy nghĩ, nghe được người bên ngoài bẩm báo nói nhị gia tan học đã trở lại, nghe đến cái xưng hô này, tâm tình nàng mới thoáng cái chuyển biến tốt đẹp, cảm thấy được thứ đệ ngày xưa ít khi lui tới, hiện tại cũng thân cận chút, tốt xấu gì trong cái nhà này, nàng mới là nữ chủ nhân chân chính.

Kiều Ứng Tử năm nay tám tuổi, nó vốn thông minh, lại vì học trong tộc học của Cung gia một năm, hiện giờ thoạt nhìn càng thêm hiểu chuyện thông minh, vào nhà trước tiên quy củ thỉnh an các ca ca tẩu tẩu, lúc này mới cười loan loan nhìn Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương, muốn ôm lại ngượng ngùng đỏ mặt nhìn bọn họ.

Vì trước kia khi ở riêng Kiều Ứng Tử hay đến Tây phủ chơi, cho nên cùng tiểu ca ca Cung Trác Lương này cũng thập phần quen thuộc, thêm nữa trong trí nhớ nó đại tẩu ‘đã mất’ của nó còn dễ thân hơn so với mẫu thân.

“Tử nhi đã cao như vậy.”

Kiều Ứng Trạch đem nó kéo vào trong lòng ngực ôm lên, sau đó vuốt đầu nó cười ôn nhu, bên kia Cung Trác Lương cũng đem hà bao chuẩn bị riêng cho đệ đệ giắt bên hông nó, sau đó để cho Kiều Mẫn Ngôn gọi tam thúc, lại đem Cung Cẩn Hiền trong lòng ngực cũng mình thả xuống mặt đất, hống nó gọi một tiếng thúc thúc.

“Là Ngôn nhi cùng tiểu Hiền nhi a.”

Kiều Ứng Tử vui mừng nhìn hai tiểu chất nhi cao chỉ bằng một nửa của mình, nhịn không được sờ sờ đứa này lại sờ sờ đứa kia, thấy Cung Trác Lương không buông tay nghĩ là sợ Cung Cẩn Hiền đứng không vững, vội nắm lấy tay nhỏ bé của nó, chỉ cảm thấy tiểu chất nhi này thật xinh đẹp a.

Cũng không biết có phải bởi vì Kiều Ứng Tử cũng chỉ là một đứa nhỏ choai choai, hai đứa nhỏ kia có vẻ thực thân cận với nó, Kiều Ứng Trạch bọn họ lại cùng Kiều Ứng Tử nói vài câu, để cho nó vào trong chào hỏi nhị tẩu cùng đại tỷ, mà nó bởi vì tuổi còn nhỏ, cơm cũng là ăn trong phòng cùng các nữ quyến.

“Ta mang theo các tiểu chất nhi được không? Ta chăm sóc bọn nhỏ ăn cơm.”

Kiều Ứng Tử một tay nắm một cái bánh bao, trái nhìn phải nhìn đều luyến tiếc buông ra, nhịn không được mong chờ nhìn về phía Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương.

Ngày xưa trong nhà chỉ có nó là đứa nhỏ, chất nhi cùng chất nữ nhà nhị ca, vừa nhỏ lại thích khóc, mỗi lần nó muốn nhìn bọn cúng đều có bà vú cùng bọn nha hoàn nhìn, còn không cho ôm, cho nên sau này, nó cũng không muốn đi để cho người ghét, đại ca đại tẩu vừa đến đây, lại có hai chất nhi đáng yêu như vậy chơi cùng mình, thật đúng là tốt quá.

“Đi thôi, Mẫn Ngôn chính mình ngoan ngoãn ăn cơm, Ứng Tử ngươi phải chiếu cố Hiền nhi nhỏ nhất, chậm rãi uy nó ăn biết không?”

Cung Trác Lương thấy Kiều Ứng Trạch nhìn về phía mình hỏi ý kiến, biết y lo lắng đen đứa nhỏ giao cho đệ đệ, lại luyến tiếc tiểu đệ thất vọng, liền cười sờ sờ đầu Kiều Ứng Tử đáp ứng nó, sau đó để cho Hàm Lộ cùng Hàm Hạ đứng phía sau thi theo vào hầu hạ.

“Ta đã biết!”

Kỳ thật Kiều Ứng Tử cũng không ôm nhiều hy vọng, sợ ca ca cùng Lương ca ca không yên tâm mình, lại không nghĩ rằng Lương ca ca lại tín nhiệm chính mình như vậy, tránh nhiệm trong lòng Kiều Ứng Tử nháy mắt tăng vọt, trong lòng thề nhất định sẽ không để cho ca ca cùng Lương ca ca thất vọng, sau đó thật cẩn thận nắm tay hai tiểu chất đi vào buồng trong.

Kiều Mẫn Ngôn thì không sợ người lạ, thấy tiểu phụ thân để cho chính mình đi theo, liền vô cùng cao hứng đi theo bên người Kiều Ứng Tử, mà Cung Cẩn Hiền bĩu môi không muốn động, cuối cùng bị Kiều Ứng Tử nửa dụ dỗ nửa ôm mang vào sảnh trong, mà nghĩ là Kiều Mẫn Ngôn cũng đi theo, nó tuy rằng bộ dáng vẻ mặt không tình nguyện, nhưng cũng không có khóc nháo.

Gian ngoài không có mấy đứa nhỏ gây trở ngại, mấy người uống rượu trò chuyện cũng thoải mái hơn, mà Dương Doanh Mạt ở buồng trong thấy Kiều Ứng Tử đem hai đứa con trai của đại bá mang vào, trên nguyên tắc mình là thím muốn tiếp cận Cung Cẩn Hiền, cân nhắc có nên đưa cho nha hoàn uy nó ăn hay không, nhưng không ngờ bị khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Ứng Tử tránh được động tác.

“Đại tẩu đồng ý cho đệ đệ chiếu cố Hiền chất nhi.”

Kiều Ứng Tử hướng Dương Doanh Mạt cùng Kiều Viện Âm làm lễ, đối mặt với Dương Doanh mạt đã muốn không còn thấy ý cười, cảm giác Cung Cẩn Hiền bên người có chút không vui, vội khôi phục lại bộ dáng tươi cười hống nó, có vẻ rất thân thiết.

Kiều Ứng Tử sau khi vào nhà chỉ biết nhị tẩu này, nàng không đem chính mình là thân phận con vợ lẻ trở thành thân huynh đệ với nhị ca mà đối đãi, mà là giống như mẹ cả luôn bất hòa phòng bị, rất oán trách mình vào trong kinh, cho nên Kiều Ứng Tử đối với nàng một chút cũng không thân cận….. Quả nhiên vẫn là đại tẩu cùng Lương ca ca tốt, đối đãi với mình giống như nhị ca!

“Tử nhi thật đã lớn, đã có thể chiếu cố tiểu chất nhi.”

Kiều Viện Âm tuy rằng điềm đạm ít nói, nhưng là nhìn ra được không khí giữa nhị tẩu cùng đệ đệ có chút xấu hổ, liền cười để cho Kiều Ứng Tử ngồi bên cạnh mình, sau đó đem đứa con đã ngủ đưa cho bà vú phía sau, chính mình giúp đỡ chiếu cố hai hài tử.

Trong lòng Kiều Viện Âm hiểu được, nhị tẩu làm con nhà phú quý ở nhà cao cửa rộng, nên chướng mắt con vợ lẻ như nàng và tam đệ, nếu như khi nhà mẹ đẻ còn thịnh vượng, nàng cũng không nguyện ý thân cận cùng bổn gia bên này, khi không lại bị người xem thường, nhưng hiện giờ trong nhà đã suy bại, người một nhà cùng sống hòa thuận thật tốt, làm gì còn trưng bày ra thân phận bổn gia cao cao tại thượng mà diễn xuất chứ?

“Đại tỷ tỷ, sau này chờ cháu ngoại trai lớn lên một chút, đệ đệ cũng có thể chiếu cố nó.”

Để cho Kiều Mẫn Ngôn ngồi giữa mình và Kiều Viện Âm, Kiều Ứng Tử trịnh trọng cam đoan cùng nàng một câu, sau đó mỹ mãn để Cung Cẩn Hiền ngồi trên đùi mình, ngóng trông nhanh mở tiệc để mình uy tiểu chất nhi ăn cơm.

“Được, tỷ tỷ thay tiểu Lộ nhớ kỹ lời của ngươi, về sau không cho người chỉ cưng chiều nhóm chất nhi mà quên cháu ngoại trai……. Nhị tẩu, chúng ta mở tiệc đi.”

Kiều Viện Âm dùng khăn tay che miệng cười khẽ, càng hiển lộ khuôn mặt kiều diễm, nàng chung quy không thể nóng nảy giống hài tử như Kiều Ứng Tử, sẽ giáp mặt không chịu thua cùng nhị tẩu, liền mềm nhẹ chủ động nói cùng Dương Doanh Mạt.

“Ân, mở tiệc đi.”

Nụ cười trên mặt Dương Doanh Mạt đã có chút cứng ngắt, nương theo động tác bưng cơm đưa nước của bọn nha hoàn mà hít sâu hai lần, dư quang nhìn đến Kiều Mẫn Ngôn đáng yêu cùng Cung Cẩn Hiền tinh xảo xinh đẹp, Dương Doanh Mạt theo bản năng nhìn nhì đôi song bào thai được bà vú ôm cạnh, chỉ cảm thấy ngực càng thêm buồn bực, không khỏi ngầm thở dài.

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Trở lại trong phủ trời đã tối đen, mùa thu ở đế đô ban đêm lạnh hơn một chút so với Bạc thành, cho nên hai người mệt mỏi cả ngày liền trực tiếp tắm rửa thay quần áo, sau đó mặc một chiếc áo ngủ chui vào ổ chăn.

“Ân….. Trác Trác hôm nay ngươi thấy giữa Ứng Hiên cùng đệ muội như thế nào?”

Chân để dưới chăn, Kiều Ứng Trạch nằm úp sấp gối lên đệm mềm, để cho hắn đấm lưng cho mình, thoải mái khẽ nói một tiếng.

“Ngươi lại quan tâm cái này, đệ muội là một người hiểu chuyện, phủ của chúng ta chỉ là ở kề bên, cũng không dây dưa không rõ cái gì, nhân tình lui tới đã có Bình Tích trông nom, sẽ không bỏ qua bọn họ đi.”

Ngón tay thon dài hữu lực nắm trên vai của Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương khoanh chân ngồi ở bên người y bất mãn dùng sức, nghe thấy Kiều Ứng Trạch hừ nhẹ rụt bả vai, lúc này mới câu nhẹ khóe môi thả nhẹ lực đạo.

Từ khi quyết định bồi Kiều Ứng Trạch tiến vào quan trường, Cung Trác Lương còn tự xuất tiền túi đến trong nhà vị thanh quan Cung gia học hỏi, vì thế đem càng nhiều thời gian dùng để viết văn cùng kinh doanh hiệu sách, mà những việc quà cáp qua lại và những chuyện vụn vặt, liền giao hết cho ‘quản gia’ toàn năng là Bình Tích, dù sao từ khi chính thức vứt bỏ thân phận nữ tử, Cung Trác Lương càng ngày càng không kiên nhẫn trong nom cái này.

“Ta là cảm thấy thực….. Đáng tiếc.”

Nhớ tới hôm nay gặp lại thấy bộ dáng vợ chồng bọn họ lạnh lùng thản nhiên, Kiều Ứng Trạch tuy biết rằng không nên bàn chuyện nhà người khác, nhưng vẫn là không tránh được đau lòng cho đệ đệ của mình, bên cạnh không có người tri âm hiểu hắn.

“……. Thời gian dài chung quy cũng sẽ có cảm tình.”

Đối với Kiều Ứng Hiên, Cung Trác Lương cũng sinh ra cảm giác đáng tiếc, cũng không phải cảm thấy Dương Doanh Mạt không xứng với hắn, mà là giá trị tốt đẹp cùng đối nhân xử thế không giống nhau, muốn sinh ra tình cảm yêu thích chỉ sợ phi thường khó khăn, bất quá tại thời đại hôn nhân sắp đặt này, bọn họ nếu có thể xem nhau là thân nhân, cũng xem như là khó có được.

“Trác Trác…..”

Kiều Ứng Trạch nghe vậy hạ mi mắt trầm mặc suy nghĩ một hồi, lúc tay của Cung Trác Lương bóp đến sườn thắt lưng của y, bỗng nhiên nghiên người cầm lấy tay của Cung Trác Lương, bình tĩnh nhìn gương mặt của nương tử cao hơn mình một chút.”Ân?”

Cung Trác Lương khiêu mi nhìn về phía Kiều Ứng Trạch hỏi, ngay sau đó bị y lôi kéo nằm gục trên người y, Cung Trác Lương vội lấy tay chống ở hai bên người Kiều Ứng Trạch, sợ thân thể của mình sẽ làm y đau.

“Thật may mắn, ta có ngươi.”

Ngửa đầu chăm chú nhìn vào mặt Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch giống như cảm khái lại giống như thoải mái cười cười, ngón tay dọc theo cánh tay của Cung Trác Lương trượt đến gương mặt hắn, cuối cùng rơi xuống môi cánh hoa đang hơi hơi mở ra kia.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới mềm mại, ý cười thỏa mãn trong mắt Kiều Ứng Trạch càng thêm rõ ràng.

“Ta nói thân ái, ngươi đột nhiên nói lời như thế, ta sẽ kiên trì không được a, ngày mai ngươi còn phải bái phỏng thân thích.”

Giống như một trận điện lưu chạy trong cơ thể, Cung Trác Lương nhìn thấy Kiều Ứng Trạch rõ ràng chính là cười yếu ớt, lại giống như tuấn nhan mang theo mị lực không giống mọi ngày, giọng nói không khỏi khàn khàn, khi đầu lưỡi liếm qua môi dưới cũng liếm qua bụng ngón tay của Kiều Ứng Trạch, thấy người nọ cũng không có ý tứ tránh đi, Cung Trác Lương gợi lên khóe môi cười xấu xa.

“Xế chiều ngày mai sẽ đi bái phỏng trưởng bối nhà tổ mẫu, không ngại sao.”

Kiều Ứng Trạch nghe vậy thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ một chút, ấn theo trình tự cao thấp, hắn hôm nay phải đi bái phỏng Thôi cữu gia nhà tổ mẫu, về phần thân tộc Kiều gia trong kinh cũng không có người nào, hắn cũng đã không còn là người đại diện cho nhà chính, cho nên quan hệ xa chút không cần chủ động đi liên hệ.

Về phần quan hệ thông gia hiện giờ, Dương gia nhà mẹ đẻ của tổ mẫu nhà vợ của đệ đệ, cùng nhà chính Cung gia nhà mẹ đẻ của mình, còn lại ngày mai đưa thiếp mời ngày mốt có thể đi lại.

“Tướng công, ngươi đây là đang mời ta sao?”

Để nhiệt khí cùng chung một chổ với Kiều Ứng Trạch cảm giác được chỗ kia cứng như nhau, Cung Trác Lương cười bỡn cợt, đồng thời thẳng thắt lưng đâm Kiều Ứng Trạch làm y kêu nhỏ một tiếng rụt lui chân, nhưng thân thể Cung Trác Lương lại đè nặng nơi đó, làm sao có thể để Kiều Ứng Trạch thoát đi được, ngược lại nhân cơ hội chen vào giữa hai chân y, dán vào càng thêm chặt chẽ.

“Trác Trác, chúng ta dọc theo đường đi cũng chưa…….”

Trên mặt Kiều Ứng Trạch dĩ nhiên phiếm hồng, ngực đập phập phòng cũng rõ ràng hơn, tuy nhiên lời chỉ nói một nửa, nhưng ý tứ đã biểu đạt thập phần rõ ràng, y muốn.

“Vốn là sợ người trên đường vất vả, không nghĩ tới ngược lại làm ngươi không hài lòng, này thật đúng là ta không phải.”

Cung Trác Lương không khỏi bật cười, thầm nghĩ nguyên lai bị nghẹn không phải chỉ một mình mình a. Trên đường hắn sợ Kiều Ứng Trạch mệt, cơ hồ dùng tốc độ chậm rãi như đi du ngoạn để lên kinh, đi ngang qua Đại Thành gì đó còn ở lại nghỉ ngơi hai ngày, thế cho nên mọi người cưỡi ngựa bốn, năm ngày lộ trình, bọn họ lại là đi nửa tháng, may là như vậy, Kiều Ứng Trạch cũng là ăn ngon không bị sụt hai cân thịt.

“Không phải…….”

Trên người bị Cung Trác Lương đè càng thêm nóng, Kiều Ứng Trạch có chút ngượng ngùng dời tầm mắt, nhưng ngay sau đó trên người rung lên mảnh liệt, lửa nóng dưới thân đã bị Cung Trác Lương cầm……..

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

“Minh Thụy ( tự của Cung Trác Tường) gần đây tâm tình không tồi đi, tiểu đường đệ của ngươi đã vào kinh?”

Tranh thủ lúc rảnh rỗi kêu Cung Trác Tường đến chơi cờ, thái tử thấy trong lòng bộ dáng của hắn từ đầu đến cuối đều một bộ ôn hòa tâm tình rất tốt, không khỏi trêu chọc hắn một câu.

Năm trước sau khi hạ thánh chỉ đối với Kiều gia, thái tử cũng biết ủy thác trước khi chết của Cung Trác Nghiên, nhưng vì nam tử sắp sửa lập gia đình là đường đệ mà Cung Trác Tường nhớ thương nhiều năm, thái tử khó có được bát quái quan tâm một chút người cùng đọc sách tương giao đã nhiều năm, nhưng không ngờ lại hỏi ra một đoạn cố sự nam thay nữ đầy phấn khích, không khỏi đối đôi tình nhân này có hảo cảm hơn, sau lại nghe nói hai người này đều có tài danh, Kiều Ứng Trạch lại là hiền tài mà ngay cả Cung Trác Tường đều tôn sùng, thái tử liền cũng thoáng có chút tâm tư, muốn nhìn một chút cem người này có đắc dụng không.

Đối với minh quân có lý tưởng khát vọng với tương lai mà nói, có được một hiền tài thì luôn chê ít.

“….. Đúng vậy.”

Cung Trác Tường đang đánh cờ động tác có chút không tiện, ánh mắt lại như là lơ đãng nhìn quét mắt nhìn Lư Tử Kiện đứng ngoài đình….. Hôm nay đúng là mời Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch đến trong phủ dùng tiệc, nhưng tâm tình hắn thật tốt, cũng không phải chỉ vì chuyện này.

“Đối với đường đệ cùng đệ tế (vợ của em) này của ngươi, bổn vương cũng thấy thực hứng thú, mấy ngày nữa mang đến cho bổn vương xem đi.”

Hí khúc Liên hoa lạc ăn luôn mộ mảnh của Cung Trác Tường, thấy hắn hơi nhíu mày muốn ngăn trở thế công của mình, mắt phượng của thái tử toát ra một tia nhàn nhã cùng thoải mái.

Người thân cận làm hắn thoải mái tín nhiệm không nhiều lắm, thái tử đối bọn họ luôn phá lệ dung túng thiên vị một ít.

“Tạ điện hạ ân điển.”

Cung Trác Tường nghe vậy đứng dậy hướng thái tử vái chào, biết thái tử là có ý muốn thử học vấn của Kiều Ứng Trạch, nếu Kiều Ứng Trạch có thể nắm bắt tốt cơ hội này lưu lại ấn tượng tốt cho thái tử, vì chính mình bắt lấy cơ hội này, như vậy đối với con đường làm quan của Kiều Ứng Trạch sau này sẽ có trợ giúp rất lớn.

“Đến, tiếp tục chơi cờ.”

Thái tử khoát tay, ý bảo Cung Trác Tường không cần đa lễ, Cung Trác Tường cũng không già mồm cải lại, một lần nữa xoay người ngồi xuống đem lực chú ý quay về trên bàn cờ.

“Còn muốn bắt lão tử kiềm chế phóng đãng ngươi mới là lạm dụng chuyện kia nhất @¥#%&......”

Xoay người đưa lưng về phía hai người bên trong đình, vẻ mặt chính khí trên mặt Lư Tử Kiện không hề thay đổi, miệng lại nói nhỏ phát ra một chuỗi từ càm ràm, quyết định đêm nay sau khi thay phiên phải đi tiểu quan quán quen thuộc uống rượu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play