“Diệp Nhi, sao lại thế này!”

Cung Trác Lương bước lên phía trước giúp Diệp Nhi cởi dây trói, nhìn thấy trên tháp còn một phong thư để tên của mình, Cung Trác Lương lập tức xé mở phong thư xem.

“Thiếu gia, đại tiểu thư tìm Cung phu nhân, đi hơn nửa canh giờ rồi!”

Diệp Nhi cởi bỏ khăn bịt miệng, vội vàng nói hướng đi của Cung Trác Nghiên, mà lúc này Cung Trác Lương đã xem xong thư rồi, nhét vào trong ngực chạy ra ngoài.

“Chiếu cố Hiền nhi cho tốt!”

Cung Trác Lương nói xong chạy ra ngoài cửa lưu loát nhảy lên ngựa, quay đầu ngựa chạy đi trong lòng đã có cân nhắc, lo lắng mình một mình đi trước, Cung phu nhân vạn nhất nổi điên chính mình lại không vào được Cung gia, cho nên Cung Trác Lương trước tiên chạy về bên Ngô thị gọi tùy tùng, sau đó mang người cùng chạy về Cung gia.

“Đại tiểu thư đang ở đâu!”

Sau khi tới cửa trực tiếp nhảy xuống ngựa, Cung Trác Lương túm lấy người canh cửa đang muốn lấy lòng, mặt đằng đằng sát khí lớn tiếng hỏi.

“Ở, ở phu, trong phòng phu nhân!”

Người canh cửa bị bộ dáng của Cung Trác Lương dọa phải, run rẩy chỉ vào bên trong, sau đó bị đẩy mạnh ngã trên mặt đất, chờ gã cùng những người canh của phục hồi lại tinh thần, Cung Trác Lương đã mang theo một đám người xông vào.

“Hai người các ngươi theo ta đi vào, những người khác canh giữ ở bên ngoài.”

Gia phó đang hỗn loạn cũng không dám ngăn Cung Trác Lương, hắn một đường cơ hồ không bị ngăn cản chạy tới trước cửa viện Cung phu nhân, chọn Cung Nhị cùng Cung Tam đi theo vào, những người khác bị Cung Trác Lương lưu lại chờ ngoài cửa viện.

“Đại tiểu thư đâu? Tỷ!”

Tùy tay túm một nha hoàn hỏi chổ của Cung Trác Nghiên, trong tiếng kêu sợ hãi của bọn nha hoàn Cung Trác Lương xong vào chủ ốc, đẩy cánh cửa phòng đang đóng chặt, nhìn thấy chính là Cung Trác Nghiên một thân áo trắng cùng Cung phu nhân chống quải trượng đang tức giận đến muốn hôn mê, mà giữa các nàng toàn bộ bàn ghế cách đó đều bị lật ngã, xem ra đều là kiệt tác của Cung Trác Nghiên.

“Tỷ, ngươi có khỏe không?”

Nhìn thấy Cung Trác Nghiên hoàn hảo đứng ở trước mặt, Cung Trác Lương không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi, thầm nghĩ người không có gì là tốt rồi, lúc hắn muốn đi qua chỗ của Cung Trác Nghiên, Cung Trác Nghiên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, kia tươi cười hàm chứa nước mắt tràn ngập hương vị tuyệt vọng, linh cảm trong lòng Cung Trác Lương mãnh liệt động đậy, theo bản năng bước một bước một bước dài về phía Cung Trác Nghiên, nhưng cuối cùng cũng không nhanh bằng chủy thủ nàng giấu trong tay áo.

“Tỷ!”

Mắt thấy máu tươi từ bụng Cung Trác Nghiên chảy ra bắt đầu nhiễm đỏ y phục màu trắng, Cung Trác Lương ôm chặt thân thể nàng đang dần cùng nhau trượt xuống mặt đất.

Cung Trác Lương cảm thấy tiếng thét chói tai của Cung phu nhân, còn có những tiếng kinh hô đều cách mình thật xa, mà trong mắt của hắn chỉ nhìn thấy được tươi cười vui vẻ như được giải thoát của nàng.

“Cung phu nhân, sinh ta, ngươi là người nuôi ta, nhưng người hủy đi cả đời ta cũng là ngươi, hôm nay, ta đem sinh mệnh này trả cho ngươi, ngươi vừa lòng chưa? Có thể buông tha ta?”

Cảm giác mình đã đau đến chết lặng, Cung Trác Nghiên cố gắn chút sức lực còn lại, một tay ghim mạnh chủy thủ vào bụng mình, một tay nắm chặt vạt áo trước của Cung Trác Lương cố định chút sức lực cho thân thể của mình, ánh mắt nhìn Cung phu nhân tràn ngập khiêu khích cùng hận ý.

Nếu đổi lại là người khác giết trượng phu của nàng, Cung Trác Nghiên sẽ nghĩ mọi biện pháp giết đối phương báo thù, sau đó cố gắn sống sót, chiếu cố tốt cho đứa nhỏ của bọn họ, nhưng cố tình kẻ thù này lại là mẫu thân thân sinh của nàng!

Cung Trác Nghiên không thể làm ra việc giết mẹ tội ác tày trời này, nhưng là không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi muốn khống chế mẫu tử mình của nàng, cho nên Cung Trác Nghiên chỉ có thể dùng phương pháp tự chấm dứt sinh mệnh của mình, để trừng phạt cùng trả thù nữ nhân điên luôn nói chính mình là thân nhân duy nhất để nàng nương tựa!

“Không, Nghiên nhi, không phải như thế, ta không nghĩ như vậy, Nghiên nhi, ta không nghĩ như vậy a! A a a!”

Cung phu nhân như là bị kích thích thật lớn, muốn tới gần Cung Trác Nghiên nhưng bị ánh mắt của nàng dọa lui, chỉ có thể ngã ngồi trên mặt đất không ngừng khóc kêu, nha hoàn sợ tới mức không dám tiến lên đỡ nàng.

“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, chết cũng sẽ không, nhi nữ cũng bị đột tử, không người thân chăm sóc lúc lâm chung, đây là báo ứng của ngươi, báo ứng của ngươi!”

Cười lạnh nhìn Cung phu nhân ngồi khóc chật vật, thần trí Cung Trác Nghiên đã dần dần mơ hồ, nhưng tay cầm lấy vạt áo của Cung Trác Lương vẫn không có chút thẻ lỏng, tầm mắt có chút mơ màng dời đến trên mặt hắn, trong ánh mắt Cung Trác Nghiên tràn đầy bi thương cùng cầu xin.

Cung phu nhân như là bị lời nguyền rủa của Cung Trác Nghiên dọa đến, đột nhiên nghẹn khí ngất đi, bọn nha hoàn lúc này mới thất kinh nhào tới vội vàng chụp lấy thuận khí cho nàng, mà Cung Trác Lương lúc này căn bản không có tâm tư để ý nàng sống hay chết, toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người Cung Trác Nghiên.

“Tỷ, ngươi yên tâm……..”

Một tay băng bó miệng vết thương của Cung Trác Nghiên, tâm tình Cung Trác Lương cực kỳ phức tạp, miệng vết thương như vậy, ở cổ đại không có phẫu thuật ngoại khoa, căn bản là không thể cứu sống……. Làm người hiện đại, Cung Trác Lương từ trong sách hoặc là trong TV xem qua nhiều sinh ly tử biệt, cũng giống như đại đa số người hiện đại có thói quen xem thường, nhưng là khi Cung Trác Nghiên tự sát trước mặt hắn, Cung Trác Lương bị rung động thật sâu, tình cảm sâu đậm rực rỡ như vậy, linh hồn tự do không bị trói buộc như vậy, đối với thói quen lạnh lùng cùng tư tưởng ích kỷ của Cung Trác Lương mà nói, là bất khả tư nghị.

Nếu là trước kia, Cung Trác Lương cảm thấy chính mình sẽ phủ định loại hành vi coi rẽ mạng sống này của Cung Trác Nghiên, dùng lời mọi người thường nói, sống sót so với chết còn khó hơn, cho nên đó cũng là đạo lý mà người ta phí hoài bản thân, hắn lại hy vọng kiếp sao thật sự tồn tại, để cho Cung Trác Nghiên kiếp sau có thể sinh ra tại thời hiện đại thời đại mà —— phụ nữ cũng có thể nắm giữ sinh mệnh của mình…..

“Lương nhi…… Mẫu thân buộc ta và tỷ phu ngươi tách ra, tỷ tỷ…… Không có biện pháp khác, Lương nhi, Ứng Trạch liền…… Giao cho ngươi, ngươi….. Có thể đáp ứng tỷ tỷ, chiếu cố…… Hắn cả đời không?”

Biết Cung Trác Lương đáp ứng thỉnh cầu mình viết trong thư, Cung Trác Nghiên si ngốc nhìn tuấn nhan gần ngay trước mắt, giống như nhìn xuyên qua hắn sẽ thấy được bộ dáng sau khi lớn của tiểu bảo bối mình…… Lương nhi, ở thời điểm ngươi thống khổ nhất, tỷ tỷ không thể giúp ngươi làm được cái gì, hiện tại điều có thể làm duy nhất, chính là…… Thành toàn.

“Tỷ! Ta đáp ứng ngươi, ngươi yên tâm, ta đều đáp ứng ngươi.”

Thân thể Cung Trác Lương hơi hơi chấn động, hiểu được điều này là Cung Trác Nghiên là thay danh của mình, cảm tình trong lòng đối nàng cũng ngày càng phức lên, lần đầu, Cung Trác Lương hối hận, hối hận chính mình buông thả cho người Cung gia, vì không muốn đeo ác danh phản bội thân nhân, không chọc tới mình sẽ không để ý tới bọn họ, làm việc không dứt khoát, nếu có thể sớm mời Cung Trác Tường nghĩ biện pháp xử lí Cung gia, cũng sẽ không hại đến vợ chồng Cung Trác Nghiên…..

“Lương nhi…… Cám ơn ngươi….. Còn có….. Ta thật xin lỗi….. Hắn…..”*

Cung Trác Nghiên muốn đưa tay lau nước mắt trên gương mặt nam hài kia, lại phát hiện tay của mình đã vô lực nâng lên, bên tai giống như nghe được tiếng trẻ con khóc, Cung Trác Nghiên ở trong lòng yên lặng nói xin lỗi, nhưng cuối cùng đều hóa thành tưởng niệm trượng phu…… Tướng công, ta tới tìm ngươi, ngươi có ngoan ngoãn chờ ta không?

“Ta thề, nhất định sẽ chiếu cố nó thật tốt.”

Biết lời sau cùng của Cung Trác Nghiên đều là chỉ đứa nhỏ, Cung Trác Lương gắt gao ôm lấy thân thể Cung Trác Nghiên, nhẹ giọng kiên định ưng thuận hứa hẹn, mà ở giờ khắc này, trong lòng Cung Trác Lương đã yên lặng thề, hắn sẽ không giống như trước kia được chăng hay chớ, lòng dạ đàn bà, bởi vì trong thời đại này, hắn không phải lẻ loi một mình, hắn có vợ cùng gia đình cần bảo hộ!

“Thiếu gia, ngươi xem…..”

Thấy Cung Trác Lương ôm thi thể đại tiểu thư, Cung Nhị vội đến gần hắn xin chỉ thị an bài.

Cung gia từ lúc việc của Nhược Tử xảy ra, lòng người liền vẫn luôn bất an, rồi sau đó đại thiếu gia mất, Cung phu nhân lại ngày càng âm trầm dễ dàng tức giận, cho nên Cung gia cùng ngày càng suy bại, trước mắt Cung phu nhân hôn mê, nhưng chỉ là chưa triệt để điên loạn thôi.

“Các ngươi trong chừng lão gia cùng phu nhân an tâm dưỡng bệnh trong phòng, những chuyện khác để đại tẩu ra mặt lo liệu, ngươi cùng Tam nhi giúp đỡ đại tẩu của ta, nếu không phục quản giáo, thì đuổi việc đi.”

Không để ý chính mình cũng bị nhiễm một thân máu, Cung Trác Lương ôm ngang lấy Cung Trác Nghiên đi ra ngoài, mà Cung Tam thông minh đã đi bộ đến xe ngựa.

Đối với chính thất của Cung Trác Ngọc, Hứa thị đại tẩu trên danh nghĩa của mình, ấn tượng của Cung Trác Lương là một nữ nhân phi thường nhu nhược an phận, giống như đại đa số nữ nhân khác ở thời đại này, nàng không cần thiết phải yêu thương trượng phu của mình, nhưng không thể không đem cuộc sống phó thác trên tay nam nhân mang danh trượng phu này, mà nữ nhân gả cho Cung Trác Ngọc này, không thể nghi ngờ chính là rút một loại giấy.

Hiện giờ Cung gia đã suy bại, Cung Trác Lương cũng không có lòng thanh thản để ý đến mấy chuyện thối nát này, đơn giản liền tùy các nàng tự mình quyết định, trái phải lấy tài phú tích góp của Cung gia, cũng đủ cho các nàng sống không lo cơm áo.

“Vâng, chúng tiểu nhân hiểu được.”

Nghe được phân phó của Cung Trác Lương, Cung Nhị cùng Cung Tam liếc nhau, lĩnh mệnh mang theo tùy tùng nhà minh đi làm việc, trong lòng hai người bọn họ đều biết, thiếu gia của bọn họ lúc này là ra quyết định nhẫn tâm, hai vị Cung lão gia này dưỡng bệnh phỏng chừng đã lâu rồi……..

XXXXXXXXXXXXXXXXXX

Hơn nữa tháng sau, trong một chỗ núi rừng ngoài Bạc thành, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch mặc áo trắng tang phục sóng vai đứng trước mộ Cung Trác Nghiên, vẻ mặt nghiêm túc dâng hương tế rượu, mà ở phía sau bọn họ, Nhược Lam cùng Diệp Nhi ôm hai đứa nhỏ cũng mặc tang phục, thay thế bọn nó dập đầu trước bia mộ ghi tên Cung Trác Nghiên.

Tại cái thời đại này, trừ bỏ khác biệt tộc người, hoặc là gặp phải tình huống bất đắc dĩ chết tha hương không thể mang thi thể quay về, tập tục của mọi người đều là chôn cất, nhưng Cung Trác Nghiên hai năm nay lưu lạc ở phương Bắc, lại thích tập tục đem thi thể hai vợ chồng cùng nhau hỏa táng của một dân tộc thiểu số, cho nên nguyện vọng của nàng, hy vọng Cung Trác Lương có thể đem hai vợ chồng nàng hỏa táng, sau đó đem tro cốt trộn lẫn vào nhau, chôn dưới cây hoa tử đằng trên núi.

Cung Trác Lương lại một lần nữa cảm thán nàng tiêu sái tự do, liền mua một mảnh rừng có cây tử đằng này làm bia mộ cho hai vợ chồng họ, chỉ tiếc tên của chồng nàng không thể khắc vào mặt trên, nhưng hắn cùng Cung Trác Nghiên luôn ở trong tim nhau.

“Tỷ, chuyện Cung gia đều đã xong……”

Đem chén rượu đổ trước mộ, Cung Trác Lương nhẹ giọng nói với nàng chuyện của Cung gia.

Sau khi Cung Trác Nghiên qua đời, Cung Trác Lương liền lấy cớ dưỡng bệnh đem vợ chồng Cung gia nhốt lại, sau đó viết thư đưa cho Cung Trác Tường, giải thích với hắn chuyện đã xảy ra, rồi sau đó Cung Trác Tường tự đến tìm mình một chuyến.

Cung lão gia bị thuốc phiện giày vò, đêm đó liền đâm vào cây cột, Cung phu nhân nhận tội danh mưu hại chồng bức tử nữ nhi, cũng bị buộc nuốt vàng tự tử, mà tại lúc Cung Trác Tường yên lặng xử lí việc này, Cung Trác Lương cũng không đổi sắc mặt xem toàn bộ quá trình, sau chuyện này, lời an ủi gì Cung Trác Tường đều không nói, chỉ là vỗ vỗ bả vai Cung Trác Lương, liền chạy về kinh thành, nhưng chắc chắn trong lòng hắn, cũng sẽ không lại để Cung Trác Lương như con chim non nữa, chỉ có thể sinh hoạt dưới sự bảo hộ của hắn.

Vì lúc làm tang, Hứa thị chủ động tìm Cung Trác Lương, phiền hắn hỗ trợ quản lí sinh ý của cửa hàng đem bán để mua ruộng đất cùng tiền mặt, bởi vì nàng là một nữ nhân người ta không muốn nàng lại trở thành thương nhân, thầm nghĩ mang theo các nhi nữ an phận sống qua ngày, Cung Trác Lương không muốn dính vào phiền toái, liền chỉ điểm nàng đem sự tình phó thác cho nhà chính, cứ việc đem ưu đải cho nhiều một chút, về sau cũng có thể được nhà chính che chở, Hứa thị đồng ý an bài của hắn, Cung Trác Lương liền hoàn toàn không đếm xỉa tới, thậm chí ngay cả giữ đạo hiếu cũng chỉ làm một năm cho có lệ với thân tộc, xem như hoàn toàn đem nhân mạch của mình ở Bạc thành cắt đứt với Cung gia.

“Tỷ, ta cùng Trác Trác cảm ơn ngươi thành toàn.”

Kiều Ứng Trạch ở phía sau Cung Trác Lương cũng tiến lên từng bước, hướng về phía bia mộ kính rượu ngon, thành tâm thành ý thi lễ.

Bởi vì ‘phó thác’ trước khi lâm chung của Cung Trác Nghiên, cũng bởi vì mọi người đều biết Kiều Ứng Trạch ốm yếu, khiến cho hai người sau này ở chung càng thêm ‘hợp tình hợp lí’ hơn, thậm chí Cung Trác Lương còn cố ý thổi phồng lên, quan hệ của hai người từ tư tình thăng lên thành trọng tránh thủ tín, rồi sau đó lại trở thành một giai thoại được mọi người ca tụng, đó cũng là điều mà hai người đều bất ngờ.

“Thân phận của Hiền nhi đối ngoại nhân là trưởng tử của ta cùng thiếp thất, chờ sau này nó lớn lên, ta sẽ đem thân thế của nó nói cho nói biết, nói cho nó biết, nó có một mẫu thân phi thường giỏi……..”

Tiếp nhận Cung Cẩn Hiền đang ngủ yên từ trong lòng Diệp Nhi, Cung Trác Lương ôm nó cẩn thận ngồi xổm xuống trước một Cung Trác Nghiên, sau đó hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.

Mà như lời của Cung Trác Lương nói, hắn cho tạo cho Cung Cẩn Hiền thân phận là con của mình cùng thiếp thất sinh ra, ngoại thất ốm chết sau đó đón trở về nhà, có mẫu thân của Cung Trác Lương thừa nhận đây là tôn tử của mình, người bên ngoài tự nhiên sẽ không lắm miệng, vì thế Cung Cẩn Hiền liền quang minh chính đại thành trưởng tử của Cung Trác Lương.

“Được rồi Trác Trác, ngươi mấy ngày nay cũng mệt mỏi rồi, chúng ta hôm nay đi về trước đi.”

Nhìn hốc mắt trên gương mặt trắng nõn của Cung Trác Lương rõ ràng bị thâm một vòng, Kiều Ứng Trạch có chút đau lòng nâng hắn dậy, sờ quanh qua vành mắt của hắn.

“Ta đây không phải mệt, là tiểu gia hỏa này rất khó hầu, làm cho ta buổi tối ngủ cũng không được an ổn thôi.”

Cung Trác Lương cười tủm tỉm tùy Kiều Ứng Trạch sờ loạn, nhịn không được hơi ngáp một cái, sau đó Tiểu Cẩn Hiền trong lòng hắn đã bị Kiều Ứng Trạch ôm đi giao cho Diệp Nhi, đang kéo hắn lên xe ngựa, mà Cung Trác Lương cũng không khách khí với Kiều Ứng Trạch, nắm ở trên đùi ôm thắt lưng y, chỉ một lúc sau xe ngựa lắc lư chạy đi liền buồn ngủ.

Lại nói tiếp Cung Cẩn Hiền cùng tiểu ca ca Kiều Mẫn Ngôn của nó cũng thật là hai đứa nhỏ khác nhau, nghĩ Tiểu Mẫn Ngôn là oa nhi ngoan cỡ nào a, không khóc không nháo thấy hai phu phu bọn họ liền cười, thật là làm cho người ta yêu thích không thôi, nhưng Tiểu Cẩn Hiền hôm nay nhưng là một oa nhi thập phần yếu ớt, đói bụng khóc đi tiểu khóc cộng thêm rời khỏi Cung Trác Lương cũng khóc…….

Cung Trác Lương thật sự là bị nó làm cho không còn cách nào khác, theo lí thuyết đứa bé nhỏ như vậy hẳn là sẽ không biết nhận thức, sẽ ỷ lại vào mẫu thân là bởi vì quen với hoàn cảnh cơ thể mẹ, đối với nhịp tim quen thuộc của mẹ cùng bảo hộ sinh mệnh có cảm giác an toàn, mà đối những người khác thì không có phân biệt quá lớn, nhưng Cung Cẩn Hiền lại ngoài ý muốn mà rất ỷ lại vào Cung Trác Lương, ban ngày có thể để cho người khác ôm một hồi, nhưng đến buổi tối trừ bỏ Cung Trác Lương ai cũng đều không dỗ được, cho nên từ lúc tiếp nhận tiểu tổ tông này, Cung Trác Lương cũng chưa ngủ an ổn qua giấc nào, thực bi ai a.

“Kia buổi chiều ta ngủ một giấc ngon đi…..”

Trong xe ngựa, Kiều Ứng Trạch nhẹ vỗ về tóc Cung Trác Lương, ôn nhu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ một câu.

“Được…..”

Dùng mặt cọ vào chân Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương hiếp mắt lên tiếng, thầm nghĩ thật sự là thoải mái a.

“Thư trong kinh gởi tới, Lư sư huynh đỗ trung bảng nhãn, nghe nói là thua con của một vị tướng quân, nhưng là được thái tử điện hạ thưởng thức, được chọn vào đông cung làm hộ vệ……”

Nhớ tới thư nhà của Kiều Ứng Hiên, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch nhận được tin tức tốt này, mà thấy bộ dáng hưởng thụ của Cung Trác Lương, động tác vuốt ve tóc của hắn vẫn được tiếp tục.

“Nga……”

Cảm giác âm thanh Kiều Ứng Trạch ôn nhu như ru con, Cung Trác Lương hàm hồ lên tiếng, ý thức càng ngày càng mơ hồ.

“Trác Trác, lúc này Hiền nhi trăm ngày không thể đãi rượu, chúng ta ở nhà mình chúc mừng nó một chút đi, ngươi đang ngủ sao?”

Khó có được có thể thoải mái ở chung một lúc, Kiều Ứng Trạch cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói cùng Cung Trác Lương, nhưng mới nói một hồi, tiểu tức phụ đã vù vù ngủ.

“A……. Tiểu trư……”

Cúi người khẽ hôn lên thái dương của hắn, Kiều Ứng Trạch vừa nghĩ muốn cùng Cung Trác Lương ngủ ngon, chợt nghe phía sau xe ngựa truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non, mà cơ hồ theo phản xạ, Cung Trác Lương bật dậy từ trong ngực mình thẳng tắp ngồi dậy. sau đó mơ mơ màng màng quay đầu nhìn hồi lâu không thấy đứa nhỏ, lúc này mới lầm bầm mấy câu không rõ rồi lại nằm trở về trong ngực mình, nói lầm bầm cái gì đau đầu a hảo khổ cái gì, Kiều Ứng Trạch trầm mặc, cuối cùng nhịn không được ôm Cung Trác Lương buồn bực nở nụ cười.

Ngày tháng sau này, Kiều Ứng Trạch đã bắt đầu chờ mong………

=^=^=^=^=^=^=

(*) Hạ: Mình nghĩ ở đây Nghiên tỷ có thể nói xin lỗi Cung Trác Lương và Đại Kiều vì để họ bị Cung phu nhân làm khổ hoặc có thể là tỷ ấy xin lỗi đứa con của mình vì không chăm sóc được cho nó, không thể nhìn nó trưởng thành sinh con đẻ cái. Đó là tiếc nuối lớn nhất của một người làm mẹ. Hạ nghiêng về vế số hai hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play