Đứa bé này bọn họ muốn, đây là điều mà Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch ở chỗ lão phu nhân dùng ánh mắt đạt được nhận thức chung, bất quá Cung Trác Lương có dụng ý riêng, đó là vì giảm bớt áp lực về phương diện con nối dòng của phu phu bọn họ, còn có thể để cho lão phu nhân thấy chính mình ‘chịu ủy khuất’ mà thiên vị một chút, hoãn lại tâm tư muốn nạp thiếp cho Kiều Ứng Trạch.

Bất quá cứ như vậy, bọn họ sẽ không chủ động đem đứa nhỏ tới, mà cần phải có biện pháp khiến cho Kiều phu nhân kiên trì đem đứa nhỏ cho bọn hắn mới được, Cung Trác Lương lo lắng phải tính toán như thế nào để Kiều phu nhân kiên trì gặp mình, lại không nghĩ rằng Kiều Ứng Trạch ngồi bên kia tâm tư suy nghĩ so với mình cũng sâu xa lắm, cho nên khi Kiều Ứng Trạch nói ra hai chữ ở riêng, Cung Trác Lương đúng là bị chấn động không nhỏ.

“Tướng công, ý ngươi là….. Chúng ta phân ra ở riêng sao?

Cung Trác Lương ngồi dậy có chút không dám tin nhìn chằm chằm vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Ứng Trạch, thực hoài nghi vừa rồi có phải mình bị ảo giác hay không.

Phải biết rằng thời đại này rất nặng hiếu đạo, tuy rằng quốc gia vì tránh cho đại gia tộc gây chiến mà yêu cầu huynh đệ ở riêng, nhưng bậc cha chú cũng không đề cập đến vấn đề này, mà nếu là con trai trưởng muốn ra ở riêng sống một mình, liền cho thấy hắn chủ động buông tha cho gia nghiệp của dòng tộc, cùng quyền lợi phụng dưỡng trưởng bối —— đúng vậy, là quyền lợi mà không phải nghĩa vụ.

So sánh cùng gia đình nghèo đem lão nhân gia thành gánh nặng thì là bất đồng, người cổ đại phú quý, phụng dưỡng trưởng bối chính là mỗi người phải tranh giành nhau, phải biết rằng như vậy bọn họ không chỉ có thể giành được cái danh hiếu thảo, còn có thể thừa hưởng tài sản riêng của trưởng bối, nhưng bọn họ sẽ không nói chính mình là vì tài sản, ngược lại luôn lấy chữ hiếu làm văn, cảm thấy rằng ra ngoài ở riêng chính là bất hiếu, tự nhiên đối với con nối dòng cũng không tốt bao nhiêu.

“Ân, ta chính là có ý niệm này trong đầu, lại không yên lòng tình trạng trong nhà, cũng không muốn làm cho tổ mẫu thương tâm, mà vẫn chưa quyết định, nhưng nhìn việc ngày hôm nay….. Nếu là vì tiểu bối chúng ta mà cả nhà huyên náo, ngược lại là chúng ta bất hiếu, không bằng cứ như vậy tiêu sái ra ngoài ở, Ứng Hiên là một người có trách nhiệm, gia nghiệp để cho nó kế thừa, ta cũng có thể yên tâm.”

Kiều Ứng Trạch khom gối ngồi dậy, kéo tay Cung Trác Lương đặt lên chân mình nắm lại, ánh mắt trong suốt một mảnh chân thành.

Kiều Ứng Trạch nguyên bản vẫn luôn đeo trách nhiệm của một người con cả, lại thấy đệ đệ ham chơi không tiến bộ, cho nên mới càng thêm ép buộc bản thân khắc khổ cố gắng, thời thời khắc khắc không dám lơi lỏng làm càn, nhưng càng là như thế thân thể y lại càng kém, mà thân thể càng kém là hao tổn tinh thần lại không chịu thua khổ cực, vì thế căn bệnh cứ tuần hoàn thiếu chút nữa sống không qua năm nay.

Sau lại cưới được tiểu tức phụ là Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch mới dần dần thả lỏng những tích tụ trong lòng, rồi lại để cho tương lai của hai người không cần lo lắng, ngẫu nhiên lại có ý niệm ra ngoài sống nảy lên trong đầu, liền làm cho y cảm thấy chính mình vì tư tình buông bỏ trách nhiệm của một người cháu thật sự là bất hiếu, nhưng hôm nay thấy được Kiều Ứng Hiên kiên cường, còn có bộ dáng các trưởng bối vì gia sản đấu tranh không ngớt, Kiều Ứng Trạch đột nhiên kiên định ý tưởng muốn ra ngoài sống riêng.

Nếu các trưởng bối mâu thuẫn là vì y cùng Kiều Ứng Hiên ai là người kế thừa gia nghiệp, mà chính y lại không cần vật ngoài thân, thầm nghĩ cùng Cung Trác Lương song túc song phi, mặc kệ như thế nào đi nữa cũng dứt khoát chủ động rời khỏi đây, còn Kiều gia một nhà thái bình yên ổn!

*Song túc song phi: cùng ngủ cùng bay

Như vậy có thể thành toàn cho hiếu tâm của mình, lại có thể như ý nguyện của mình, cũng là vẹn toàn đôi bên.

“Tướng công….. Ứng Trạch, ngươi thực bỏ được sao? Đáng giá sao?”

Thu hồi thần thái trẻ con vui đùa, Cung Trác Lương cầm lấy tay Kiều Ứng Trạch, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào hai mắt của y, giống như là muốn nhìn thấu suy nghĩ của y.

Bị cha mẹ lãnh đạm coi thường đối đãi mười mấy năm cũng chưa từng oán hận qua, một người trọng hiếu trọng tình ôn nhu như vậy, lúc này lại nói ra những lời vi phạm hiếu đạo như thế, hắn biết rõ một khi chủ động rời đi, sẽ không có cẩm y ngọc thực cùng cuộc sống tôn quý, cũng mất đi quyền thừa kế gia sản của Kiều gia, nhưng vẫn là lựa chọn cùng mình rời đi, y thật sự sẽ không hối hận sao?

“Trác Trác, ta nguyên bản thầm nghĩ có thể lưu ngươi lại bên người cùng ta sống lâu thêm một chút, ta cũng đã thấy mỹ mãn, lúc trước chắc chắn an bài cho ngươi một đường lui tốt, nhưng thân thể ta dần dần chuyển biến tốt đẹp, ta liền bắt đầu thấy không đủ, bắt đầu muốn lưu ngươi lại bên ta cả đời, nhưng lại sợ sau khi sự tình bị vạch trần ta không bảo hộ được ngươi, cho nên Trác Trác a, sau khi rời khỏi Kiều gia, ta chỉ có một chút sản nghiệp nhỏ bé là một cử nhân bình thường, vẫn là loại người vô dụng không có tiền đồ, vậy ngươi vẫn nguyện ý ở bên cạnh ta sao?”

Kiều Ứng Trạch không trả lời vấn đề của Cung Trác Lương, chính là dùng ánh mắt ôn nhu làm say lòng người nhìn lại hắn, nhẹ giọng thành thực kể ra.

“Tướng công, ta có hay không nói qua ta rất yêu ngươi!”

Cung Trác Lương lập tức đem Kiều Ứng Trạch ôm chặt lại, ôm mặt của y hung hăng cắn vài cái, nghĩ thầm ta ‘đời trước’ không biết đã nghe qua bao nhiêu lời tâm tình, chính mình lại viết qua bao nhiêu lời yêu thương, sức chống cự đã sớm siêu cường, nhưng người này chỉ biểu đạt vài câu yêu thương như thế nào có thể đem ta làm cảm động chứ!

Vì thế Cung Trác Lương biết mình yêu thật rồi, này tiểu nam nhân tại sao có thể chọc người yêu thương như vậy chứ! Bất quá an ủi đáng gia chính là, chính mình cũng không tính thua hoàn toàn, kế hoạch lớn của mình còn chưa có tiến hành, y liền nói chính mình phải đi rồi, đó có thể thấy được y mới là người thua hoàn toàn, như vậy sau này mình vẫn có thể nắm trong tay địa vị chủ đạo!

“A?”

Kiều Ứng Trạch vốn đã quen với việc Cung Trác Lương thường thường sẽ ôm hôn hôn, nhưng sau khi nghe hiểu được lời hắn nói, lại như trước không thể bình tĩnh, vì thế màu ửng hồng lập tức hiện lên trên gương mặt, kiều Ứng Trạch nghĩ thầm mình tại sao lại làm cho tiểu nương tử thổ lộ trước rồi? Lại là từ ngữ rõ ràng như vậy.

Bất quá yêu a…. Trác Trác, ta Kiều Ứng Trạch có thể được ngươi thật tình yêu nhau, còn có cái gì luyến tiếc, lại có cái gì không đáng?

“Ta, ta cũng, cũng yêu ngươi…..”

Kiều Ứng Trạch có chút ngượng ngùng trả lời, ánh mắt cũng không có ngượng ngùng mà nhìn thẳng vào mặt Cung Trác Lương, rồi lại dấu không được khóe miệng giơ lên một độ cung.

“Tướng công!”

Giống như thấy được hai chữ thẹn thùng trên đầu Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương hận không thể ôm người này lăn vài cái, trong lòng lại vô cùng oán niệm lão thái gia, nghĩ thầm thật sự lãng phí không gian tình cảnh a, nơi đó của mình như thế nào chưa tăng trưởng hoàn thiện công năng a, không biết còn phải chờ bao lâu a!

“Trác Trác, đừng làm rộn, nói chính sự đi.”

Thật vất đem Cung Trác Lương đang đốt lửa ở phía dưới ngăn cản lại, Kiều Ứng Trạch bất đắc dĩ tiếp tục nằm nơi đó làm gối ôm cho ái nhân, tùy hắn ôm ôm cọ cọ lăn qua lăn lại, trong lòng đối với nhận thức trình độ dính người của Cung Trác Lương lại đề cao thêm một bậc……. Hắn nào đâu biết rằng, Cung Trác Lương là do dục cầu bất mãn mà nghẹn thành như vậy.

Việc này nghĩ thì dễ, nhưng lấy trình độ coi trọng chúng ta của tổ mẫu, chúng ta làm sao để nàng đồng ý đây?”

Cổ hỏa trong lòng thật vất vả mới phai nhạt một chút, Cung Trác Lương dựa vào bên người Kiều Ứng Trạch lười biếng hỏi.

Hiện tại lão phu nhân cùng Kiều phu nhân đang đấu đến vui vẻ, hai người bọn họ vừa rời khỏi, Kiều phu nhân bên kia tất nhiên là mong muốn vô cùng, lão phu nhân bên này nếu là ăn nói không tốt, này không khác gì hủy đi mặt mũi của nàng a.

“Tổ mẫu tuy nói đối với ta kì vọng rất cao, nhưng căn bản cần phải bảo vệ nhất, vẫn là lợi ích cơ nghiệp của gia tộc, ta có biện pháp để cho nàng đồng ý.”

Kiều Ứng Trạch ý cười trong suốt nhìn Cung Trác Lương, một bộ bình tĩnh đã định liệu trước, lúc trước còn ở bên ngoài, y tuy rằng đối với mọi chủ ý xử lí tình huống của Cung Trác Lương không có gì dị nghị, nhưng trong lòng nhiều ít vẫn cảm thấy được chính mình là một trượng phu thất trách, không thể vì tiểu tức phụ của y mà chống đỡ mọi chuyện, cho nên lúc này đây, y quyết định phải làm tốt việc này, không để cho Cung Trác Lương có một chút buồn rầu lo lắng.

“Ngươi phải làm thế nào a?”

Cung Trác Lương vừa nghe tinh thần liền tỉnh táo, nghĩ thầm việc này chính là không dễ dàng a, tiểu tướng công nhà hắn muốn giải quyết như thế nào?

“A….. Sau khi chuyện thành công, ngươi tự nhiên biết được.”

Khóe miệng Kiều Ứng Trạch khom khom, khó có được nổi lên một cái nút thắt, ân, cái này cũng là bỉ chi đạo hải thi bỉ thân [1] đi, ai bảo năm trước lần hồi môn đó Cung Trác Lương cũng từng đối đãi với mình như thế, hắn còn thường xuyên tiên trảm hậu tấu [2] chứ.

[1] cứ tạm hiểu là ngày xưa người ta đối mình như thế nào thì giờ đến lượt mình đối với người ta như vậy.

[2] làm trước thông báo sau

“Ân? Đứa nhỏ kia vẫn còn muốn sao?”

Cung Trác Lương nghe vậy nhíu mày, lại nằm úp sấp lên người Kiều Ứng Trạch cúi đầu nhìn y, nghĩ thầm người này thế nhưng lại học được tính xấu của mình a.

Bất quá nói đến đứa nhỏ, nếu bọn họ rời khỏi Kiều gia, áp lực về phương diện con nối dòng sẽ không quá lớn, đứa nhỏ trước mắt này cũng không phải nhất định phải có…… Lưu nó lại làm cho Kiều phu nhân buồn bực sốt ruột cũng tốt.

“Hay là muốn đi, dù sao chúng ta nhất định cũng phải có con thừa tự nối dòng, trước mắt lại có đứa bé này, đúng lúc có thể giải quyết vấn đề khó khăn trong nhà giúp Ứng Hiên, cớ sao mà không làm? Lại nói, đứa nhỏ vốn vô tội, lưu nó lại trong cái nhà này, nhất định là sống không tốt.”

Đối với chuyện này Kiều Ứng Trạch cũng có cân nhắc, y tuy là ra ngoài ở riêng sống một mình, nhưng vẫn là con cháu Kiều gia, có thể giúp đỡ trong nhà một ít, cũng liền tận lực giúp đỡ đi.

“Cũng tốt, nhưng tổ mẫu đang tức giận, nàng nói đều đã rõ ràng như vậy, chúng ta còn chủ động rời khỏi, ngược lại giống như là giả bộ hiền lương a, vẫn là bắt tay từ bà bà kia, làm cho nàng kiên trì đem đứa nhỏ cho chúng ta đi.”

Cung Trác Lương nghĩ này cũng không phải diễn chuyện tình đau khổ của con dâu, nếu đổi thành thục nữ diễn, ai sẽ ngốc đến nỗi không che chở con nối dòng của chính mình, lại vội vàng đem cho người ta làm con thừa tự? Không bị hoài nghi mới là lạ!

Hơn nữa, cho dù để cho Cung Trác Lương đi hóa trang, hắn cũng không thể nào hóa trang ra bộ dáng thánh mẫu am tâm tình nguyện a, ngẫm lại liền rét lạnh buồn nôn.

“Này cũng không khó, ta có thể giải quyết được, Trác Trác chỉ cần chờ xem kết quả thôi.”

Kiều Ứng Trạch nghe vậy ánh mắt giật giật, tiếp tục làm thêm một cái nút thắt, nhìn thấy bộ dáng Cung Trác Lương một bụng không hiểu, ý cười trong mắt của y càng đậm.

“Tướng công…… Ngươi liền nói cho ta biết đi!”

Cung Trác Lương囧, nghĩ thầm người này không phải cố y đùa giỡn chứ? Gợi lên sự tò mò của người khác lại không chịu giải đáp! Nhưng cố tình Cung Trác Lương lại bị câu trúng, trong lòng giống như con khỉ nháo loạn muốn biết kế hoạch của Kiều Ứng Trạch.

“Về sau ngươi sẽ biết.”

Ngón tay để trên cằm của Cung Trác Lương nâng lên, Kiều Ứng Trạch cười tủm tỉm hôn lên môi hắn một cái, nhưng là y hiển nhiên đã quên, Cung Trác Lương cũng không phải là người ngoan ngoãn để y đùa giỡn mà không phản ứng lại, vì thế tay y còn chưa kịp buông ra, đã bị Cung Trác Lương xoát một cái lột ra áo ngủ, lộ ra lòng ngực mặc dù có chút đơn bạc nhưng thập phần trắng nõn non mịn.

“Thật sự không nói?”

Thân thể Cung Trác Lương ép chặt trên người Kiều Ứng Trạch, hai tay dọc theo eo nhỏ trược đến khố thượng, ngón tay tham lam tiến vào trong khố hơi hơi đẩy vào……

“Không nói…… Ân!”

Lúc Cung Trác Lương động vào liền theo phản xạ rụt lui thân thể, Kiều Ứng Trạch vừa mới bình tĩnh lại không bao lâu lại tiếp tục hỗn loạn, lời nói phản kháng của y vừa ra khỏi miệng, Cung Trác Lương đã đem quần lót của y kéo ra để sang một bên, Kiều Ứng Trạch kinh ngạc thở hỗn hển một tiếng lập tức cắn chặt môi, trong lòng nổi lên cảm giác kích thích khác thường.

“Thẳng thắng sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt a tướng công, còn không cung khai sao?”

Cởi ra áo ngủ của mình một lần đè lên người Kiều Ứng Trạch, Cung Trác Lương liếm liếm môi cười xấu xa, ngón tay vẽ loạn trên lòng ngực của y, môi lưỡi ấm áp dừng ở cần cổ lưu luyến không đi, làm cho Kiều Ứng Trạch không khống chế được run rẩy.

“………. Không nói………. Ân…….. Trác Trác…….. Ngô………. Đừng cắn……..”

Ánh mắt Kiều Ứng Trạch lóe lóe, trên mặt trở nên đỏ hơn, nhưng vẫn cự tuyệt cung khai, hai tay khoác trên vai Cung Trác Lương lại không biết là nên đẩy ra hay là…….. Vì thế chuyện bây giờ Kiều Ứng Trạch có thể làm, chính là cố gắn khắc chế thanh âm của mình thôi.

“Tương công, ngươi nếu không nhận tội, ta đây sẽ không dừng lại hình phạt a.”

Phản ứng của Kiều Ứng Trạch làm cho tâm tư đùa giỡn của Cung Trác Lương nổi lên, tức thì bị bộ dáng động tình của y làm say mê, vì thế Cung Trác Lương không hề giống như bình thường giúp Kiều Ứng Trạch phóng thích, mà là tận tình thỏa mãn hưng trí của chính mình, đổi nhiều hình thức đem y lăn qua lăn lại gần như muốn hôn mê, y vẫn không nói ra kế hoạch của mình, cuối cùng Cung Trác Lương chỉ có thể bất đắc dĩ mà ôm Kiều Ứng Trạch cùng nhau ngủ, trong lòng nghĩ thời gian kiên trì của tiểu tướng công càng ngày càng dài, về sau hẳn là có thể làm đến tận hứng…..

XXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Kiều Ứng Trạch đem sự tình tất cả đều gánh lấy, Cung Trác Lương cũng sẽ không nói gì nhiều thêm, có thời gian rảnh liền tiếp tục viết tiểu thuyết của hắn, chính là ở nhà dù sao cũng không tự do bằng ở điền trang, Cung Trác Lương phát hiện mình thế nhưng lại viết ra tạp văn, viết như thế nào cũng cảm thấy không được, vì thế hắn đem bút ném đi, quyết định đi dạo ngoài vườn giải sầu.

Lại nói tiếp, Cung Trác Lương tới Kiều gia lâu như vậy, thật đúng là chưa lần nào hảo hảo đi dạo trong Kiều gia, chính là đi dạo trong vườn thì cũng từng cùng Kiều Ứng Trạch đi qua, hắn chú ý ngắm mĩ nam cũng không nhớ kỹ chổ nào là chổ nào.

Bởi vì hôm nay Cung Trác Lương chỉ là muốn tùy tiện đi dạo một chút, nên không muốn quá nhiều người đi cùng, chỉ mang theo một mình Vũ Họa.

Kiến trúc lâm viên phía nam tinh xảo khác biệt, hơn nữa giỏi về lợi dụng không gian hữu hạn xây dựng cảnh sắc hữu hạn, mà Cung Trác Lương vốn là người phương bắc, hiểu rõ kiến trúc bốn phía, đời này ở Cung gia lại là một chốn tục hoa, hắn cũng liền chưa từng lãnh hội qua con đường uống khúc thanh tao, ý cảnh tuyệt vời bồng lai tiên cảnh có khác….. Khụ khụ, giải thích nhiều như vậy, Cung Trác Lương kì thật muốn tỏ vẻ chính là, hắn ở trong lâm viên nhà mình bị lạc đường……

“Đây là kiến trúc mê cung đi!”

Bất đắc dĩ nói thầm một câu, Cung Trác Lương đã muốn ở chỗ này vòng đi vòng lại mấy lần, bị cửa lớn cửa nhỏ làm cho choáng váng, sớm biết vậy hắn đã không nhân lúc Vũ Họa đi lấy điểm tâm mà chạy loạn, lại càng không nên ngay từ đầu lại vì mặt mũi mà không hỏi đường gia nhân, hiện tại tốt rồi, cũng không biết làm sao rời khỏi, ngay cả một người đều không thấy được.

Ai có thể đến nói cho hắn biết, vì cái gì một khu vườn lại ngăn ra thành nhiều tiểu viện như vậy, lại xây nhiều cánh cửa cùng hành lang gấp khúc a!

Phải, hắn thừa nhận mỗi lần chuyển qua một cánh cửa có thể nhìn thấy một cảnh sắc khác nhau rất kì diệu, nhưng loại này có thể dễ dàng thay đổi hướng đi a, dù sao hắn hiện tại không biết mình hiện tại đang ở chỗ nào trong vườn, tứ phía đều là thông lộ hắn biết chạy đi đâu a?

“Như thế nào lại không thấy người a…….”

Ngại quy củ Cung Trác Lương không dám lớn tiếng hỏi có người hay không, nhưng Cung Trác Lương biết mình càng chạy càng sai? Đang do dự có nên hay không chọn một hướng để đi, liền thấy phía xa xa hiện lên một thân ảnh, thoạt nhìn hình như là Thạch Khang.

“Hắn như thế nào lại chạy đến đây?”

Cung Trác Lương đi vài bước đến phía đó, đã không nhìn thấy thân ảnh Thạch Khang nữa, không biết lại rẽ đi đâu rồi, Cung Trác Lương không khỏi nghi hoặc trong lòng.

Vườn trong phủ tuy nói không tính là bên trong, nhưng trừ bỏ lão gia dùng để tiếp đãi khách nhân, phần lớn cũng là nữ quyến trong nhà đến đây đi dạo, cho nên thị vệ cùng gia nhân bình thường không có việc gì chắc chắn sẽ không tùy ý đi loạn, mà bộ dáng vội vã của Thạch Khang không giống như là đi dạo trong vườn…..

“Chẳng lẽ là hẹn hò với ai?”

Cung Trác Lương vì ý tưởng của mình mà khóe miệng co rút, có điểm khó mà tưởng tượng Thạch Khang ổn trọng khốc ca như vậy sẽ có chuyện hẹn hò trong vườn, bất quá hắn dù sao cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, liền hướng về phía của Thạch Khang đi qua.

Lúc này nhưng lại thấy được đường thẳng, Cung Trác Lương một đường đi tới, vừa mới chuyển về phía cửa tròn, thấy trước mắt một mảnh rộng rãi thoáng mát, chỉ thấy trên hồ nước cách đó không xa lại có một tòa như là cái lồng chim hai lầu, hoặc nên nói, là một toa lầu rộng rãi bình thường lại có một cái lồng gỗ trang trí ở bên ngoài, cho nên thoáng nhìn qua thật sự giống như là cái lồng chim.

“Sẽ không giam giữ vi thiên sứ nào đi, có cần khẩu vị nặng như vậy không…..?”

Cung Trác Lương trong lòng âm thầm phun tào, chỉ thấy một đạo thân ảnh trắng bụi (trắng xám tro) từ trên lầu hai chậm rãi đi xuống, bởi vì lầu một một cái đình trống rỗng thoáng mát, cho nên Cung Trác Lương rất rõ ràng chính mình nhìn thấy là một nam nhân, một thân ảnh tinh tế phong lưu, hơn nữa còn là một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ mị hoặc.

=^=^=^=

**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (cào tường thở dài) có nhiều đọc giả nói Kiều gia phụ tử là chỉ Kiều lão gia tra nam kia a~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play