Đối với trên đường đụng phải nha hoàn, Chỉ Kì bình tĩnh tự nhiên gật đầu chào, một đường dẫn Kiều Ứng Trạch đi đến phòng yên tĩnh không nghe được âm thanh vui đùa nữa, Chỉ Kì nhìn nhìn trái phải không có phát hiện bóng người, liền lấy tay đóng cửa cài then cửa lại…….
Kiều Ứng Trạch sau khi vào phòng liền tìm giường nằm lên, cũng không có chú ý tới động tác nhỏ của Chỉ Kì phía sau.
Kiều Ứng Trạch uống quá nhiều rượu liền lười biếng khong muốn động, không nói nhiều cũng không nháo, nhưng là không muốn ngủ, liền nguyện ý một người miên man suy nghĩ chút có chút không, cho nên y mới có thể nói buổi tối làm phiền Cung Trác Lương.
Nằm suy nghĩ một hồi, Kiều Ứng Trạch cảm thấy ngọn nến dường như bị người chắn, lại không nghe thấy thanh âm Chỉ Kì rời đi, chậm nửa nhịp mới cảm thấy có chút kì quái, lúc này mới quay lại xem tình hình sao lại thế này, lại nhìn thấy Chỉ Kì mặc một cái yếm đỏ thân thể tuyết trắng tiến lại đây…………..
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Cung Trác Lương cười ôm cánh tay Kiều lão phu nhân, nhưng ánh mắt vẫn là lo lắng dính trên lưng của Kiều Ứng Trạch, thấy y ra cửa quẹo hướng bên trái, Cung Trác Lương hướng Nhược Lam cùng Văn Thư đứng hầu một bên ra mắt ám hiệu, Văn Thư quen thuộc sân của lão phu nhân lặng lẽ đi theo.
“Tẩu tử là từ đâu biết đến nhiều chuyện thú vị như vậy? Ngay cả ta suốt ngày ngâm mình trong tửu lâu cũng chưa từng nghe qua.”
Kiều Ứng Hiên nhịn không được nhìn vị tẩu tử xinh đẹp này vài lần, chỉ cảm thấy ca ca thật sự là hảo phúc khí, nhưng lại được một người vợ trưởng thành như thế.
Lại nghĩ đến vị Trác Lương đệ đệ phấn nộn tinh xảo, Kiều Ứng Hiên trong lòng nhất thời không biết là vui mừng hay đáng tiếc, từng có thể nhận thức thiếu niên đáng yêu như vậy mà cao hứng, lại tiếc hận hắn như thế nào không phải là muội muội của tẩu tử, như vậy chính mình cũng có thể lấy được làm vợ, nhưng lại tưởng tượng mẫu thân là tuyệt đối sẽ không đồng ý, vì vậy thiếu niên nhiệt huyết xưa nay không biết tư vị tình cảm đã phiền não rồi………..
“Có một số là nghe từ nha hoàn lớn tuổi ở nhà mẹ đẻ, có một số là xem trong tạp thư thấy thú vị liền ghi nhớ, để tiểu thúc phải chê cười rồi.”
Cung Trác Lương ra vẻ ngại ngùng ứng phó Kiều Ứng Hiên, ngược lại vừa nói làm người khác chê cười, đem tất cả lực chú ý đều hấp dẫn lại đây, như vậy không có ai truy cứu rõ ràng vì sao hắn còn nhỏ như vậy lại hiểu biết nhiều chuyện như vậy.
Văn Thư xuất thân từ trong viện của lão phu nhân, tự nhiên biết rõ từng lối kiến trúc nơi này, cũng biết rõ tâm tư của Chỉ Kì đối với đại thiếu gia, cho nên sau khi bọn họ đi ra liền lưu lại tầm mắt, ở phía sau xa xa đứng nhìn, thấy Chỉ Kì mang đại đến một sương phòng xa nhất, Văn Thư trực giác có chút không ổn, đi đến trước cửa nhẹ nhàng đẩy, phát hiện cư nhiên cửa bị khóa, lập tức liền thay đổi sắc mặt.
Cái chỗ này cũng không phải không có gia nhân đi qua, Văn Thư biết mình quyết không thể bối rối để lộ ra làm người khác chú ý, bằng không một khi làm lớn chuyện sẽ triệt để làm mất mặt lão phu nhân cùng đại thiếu gia.
Bất luận là nha hoàn của tổ mẫu câu dẫn thiếu gia hay là thiếu gia đánh chủ ý lên nha hoàn của tổ mẫu, đây đều là sự gièm pha vô cùng lớn, Văn Thư tin tưởng đại thiếu gia không phải là người như thế, nhưng Chỉ Kì nếu là bị bức đến tử lộ……..
Văn Thư ổn định lại tinh thần, lập tức làm cho sắc mặt của mình tự nhiên tiêu sái trở về, chính là bước chân vội vàng đã tiết lộ nội tâm lo lắng của nàng, tiến đến trước mặt lão phu nhân cùng Cung Trác Lương cúi người chào.
“Lão phu nhân, thiếu phu nhân, đại thiếu gia giống như có chút say rất khó chịu, y tuy rằng chịu đựng không nói với chúng ta, nhưng nô tỳ nghe được y nhỏ giọng gọi tên của thiếu phu nhân, nếu không trước hết mời thiếu phu nhân đến nhìn một chút?”
Văn Thư làm ra bộ dáng trêu ghẹo cười khẽ, bí mật hướng Cung Trác Lương đưa mắt ra hiệu.
“Tổ mẫu tốt, cháu dâu thật sự không thể yên tâm, này chuyện cười cũng kể không được, ngài liền cho phép cháu dâu đi xem tướng công đi.”
Cung Trác Lương tâm lĩnh thần hội (Hiểu rõ), xoay người dính trong lòng ngực lão phu nhân làm nũng, ánh mắt rũ xuống cũng đã lộ ra kinh nghi (kinh ngạc, lo lắng), không biết là Văn Thư sốt ruột cái gì.
“Xem này nha đầu không biết xấu hổ nga, mau đi đi đi, ngược lại bà già ta đây gây trở ngại các ngươi ân ân ái ái, ha ha…………”
Kiều lão phu nhân điểm điểm mũi Cung Trác Lương, cười lớn đem hắn đẩy ra ngoài, cuối cùng còn dặn dò hắn hanh lên trở về mới được.
“Tạ ơn tổ mẫu.”
Cung Trác Lương làm bộ như ngượng ngùng đáp lại, lại hướng Kiều lão gia Kiều phu nhân cúi người cáo tội, lúc này mới mang theo Văn Thư cùng Nhược Lam đi ra đại ốc (nhà lớn), rời khỏi tầm mắt của mọi người, tươi cười trên mặt Cung Trác Lương không giảm, nhẹ giọng hỏi Văn Thư đã xảy ra chuyện gì.
“Hồi thiếu phu nhân, nô tỳ thấy Chỉ Kì dẫn thiếu gia đến sương phòng xa xa……. Khóa cửa lại.”
Văn Thư ở phía sau Cung Trác Lương từng bước nhẹ nhàng đưa tay chỉ phương hướng, nhìn nhìn chung quanh phân tán nha hoàn, dùng thanh âm nhỏ nhất đem sự tình nói cho Cung Trác Lương.
“Chỉ Kì?”
Cung Trác Lương vừa nghe xong lời này khí tràng lập tức khai hỏa toàn bộ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú về phía trước, nụ cười trên mặt càng phát ra sáng lạn.
Tốt lắm, dám đánh chủ ý trên người lão bà của Cung Trác Lương hắn, thật sự là không kiên nhẫn sống tiếp a!
“Thiếu phu……… Nhân!”
Văn Thư dẫn Cung Trác Lương đến trước cửa phòng, đang muốn hỏi Cung Trác Lương nên mở cửa như thế nào, đã thấy Cung Trác Lương một tay xốc lên cửa sổ để cho Nhược Lam nâng lên, sao đó chính mình hai tay chống đỡ song cửa sổ nhấc chân nhảy vào.
Văn Thư mục trừng khẩu ngốc nhìn Nhược Lam bình tĩnh thả cửa sổ xuống, sau đó đứng ở một bên cúi đầu tiêu hóa những gì mình vừa thấy, về phần trong phòng đã phát sinh cùng sắp sửa phát sinh chuyện gì, cũng không phải chuyện nha hoàn các nàng có thể xem nhiều nghĩ nhiều.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Kiều Ứng Trạch đột nhiên bị bị đồ vật này nọ dựa vào làm cho hoảng sợ, theo bản năng uốn gối nhất chân đạp tới, liền nghe được một tiếng rên nhẹ, Kiều Ứng Trạch tỉnh rượu hơn phân nửa mới nhìn rõ ràng tình huống trước mặt, chỉ thấy Chỉ Kì đang ôm bụng ngã ngồi trên mặt đất.
“Chỉ Kì ngươi đang làm cái gì!”
Bị thân thể quang lõa làm kinh hoảng, Kiều Ứng Trạch vội nghiện đầu dời tầm mắt, trong lòng một trận ghê tởm chán ghét, cảm giác say bị lửa giận kích thích, Kiều Ứng Trạch nhất thời đau đầu choáng váng, một tay chống đỡ ở trên giường mới giữ vững được thân thể.
“Đại thiếu gia……… Đại thiếu gia, Chỉ Kì đối với ngài là một mảnh chân tình a.”
Kiều Ứng Trạch mặc dù thân thể có chút yếu, nhưng vẫn là một đại nam nhân, trong lúc kinh sợ một cước kia đoán chừng cũng không nhẹ, Chỉ Kì ôm bụng miễn cưỡng đứng lên, cắn răng lại áp sát tới bên người Kiều Ứng Trạch.
Chỉ kì biết chính mình hôm nay làm chuyện thập hần mạo hiểm, nhưng nàng thật sự là chờ không nổi, nghe nói phu nhân gần nhất hỏi thăm một gã nô tài háo sắc ham mê bài bạc, Chỉ Kì sợ chính mình phải gả cho gã, để cho nàng lấy nam nhân như vậy nàng tình nguyện tìm chết, hơn nữa nguyên bản kế hoạch làm tốt lắm, cho nên Chỉ Kì cắn răng một cái liền nuong cơ hội này động thủ.
Việc này hôm nay nếu thành, tất nhiên là nàng vận khí tốt, nếu là không thể, như vậy nàng sẽ đem tội danh câu dẫn nha hoàn của tổ mẫu uy hiếp Kiều Ứng Trạch lưu lại mình, Chỉ Kì biết Kiều Ứng Trạch là người cực thanh cao lại quý trọng danh dự, nhất định sẽ không cho phép mình làm lớn chuyện để người khác gièm pha.
“Ngươi đừng lại đây! Ngươi………. Không biết liêm sỉ!”
Kiều Ứng Trạch vừa thấy Chỉ Kì muốn tiến lại đây, vội đứng dậy tránh né, nhưng y chỉ đọc sách thánh hiền thật sự nói không nên lời những từ ngữ khó nghe, chỉ có thể phi lễ chớ nhìn tránh xa nàng, trong lòng thật sự vừa tức vừa vội.
“Thiếu gia, chuyện ngày hôm nay nếu công khai, nô tỳ một cái tiện mệnh chết không đáng tiếc, ngài phải đối mặt như thế nào với lão phu nhân bọn họ chứ? Thỉnh thiếu gia thương tiếc nô tỳ, nô tỳ chắc chắn sẽ hảo hảo hầu hạ ngài……”
Chỉ Kì đã muốn hoàn thành bất cứ giá nào, từ trên giường đứng lên lại bổ nhào về phía Kiều Ứng Trạch, thấy y trong lúc hướng giường bên kia chạy trốn không cẩn thận ngã ngồi trên giường, Chỉ Kì một bên run rẩy cởi cái yếm cùng dây lưng của chính mình một bên hướng trên người y áp qua, nhưng không ngờ lại bị Kiều Ứng Trạch một cước đạp xuống, chỉ là lúc này cũng không có lực đạo gì, Chỉ Kì đứng không vững ngã ngồi trên mặt đất, nàng đang muốn đứng lên tiếp tục đánh về phía Kiều Ứng Trạch, lại nghe thấy bên cửa sổ truyền đến động tĩnh ý thức quay đầu nhìn lại, tại một khắc này bị hoảng sợ cứng ngắt thân thể, bởi vì nàng thấy thiếu phu nhân thế nhưng từ nơi nào nhảy vào!
Chỉ Kì hoàng toàn choáng váng, trong viện lão phu nhân nặng nhất là lễ nghi quy củ, nơi nào thấy một cô nương trèo cửa sổ? lại có ai nghĩ nghĩ tới đi khóa cửa sổ chứ?
“Tướng công, ngươi không sao chứ?”
Cung Trác Lương vừa nhảy vào phòng liền nhìn thấy Chỉ Kì khỏa thân hơn phân nửa ngồi dưới đất, mà tướng công nhà mình vẻ mặt tức giận đứng bên giường, quần áo tuy có điểm không chỉnh tề nhưng là còn mặc đủ, vì thế Cung Trác Lương an tâm một nửa, mang theo làn váy chạy chậm đến trước mặt Kiều Ứng Trạch, hai tay đỡ lấy vai y lo lắng hỏi.
“Ta không sao, Trác Trác……….”
Kiều Ứng Trạch vừa thấy Cung Trác Lương, tâm tình bối rối đột nhiên có chỗ dựa liền trầm tĩnh xuống, y cũng không thèm để ý đến Chỉ Kì bên kia, mà nhìn chằm chằm hắn sợ Cung Trác Lương hiểu lầm, một tiếng Trác Trác gọi rất là ủy khuất a.
“Vậy là tốt rồi.”
Cung Trác Lương đau lòng ôm Kiều Ứng Trạch một cái, lúc này mới đảo mắt nhìn Chỉ Kì ở một bên, Cung Trác Lương nhất thời lạnh mặt xuống, đem chăn trên giường hung hăng ném vào mặt nàng.
“Thiếu, thiếu phu nhân……….”
Chỉ Kì đỏ mặt dùng chăn che khuất thân thể chính mình, lúc này tâm đã vô cùng rối loạn, thiếu phu nhân ra mặt thực sự là ngoài dự đoán của nàng, mà phản ứng của đối phương khi đối mặt với chuyện này càng làm cho nàng rối loạn hơn, có nữ nhân nào nhìn thấy trượng phu của mình cùng nnha hoàn quấn lấy nhau cùng một chỗ, phản ứng đầu tiên là hỏi trượng phu có sao không a?
“Ngươi câm miệng! Lập tức đem quần áo mặc vào!”
Lạnh lùng mắng Chỉ Kì một tiếng, Cung Trác Lương giúp Kiều Ứng Trạch sắc mặt đã tái nhợt hướng về phía trong giường nằm xuống, sau đó nghiêng người ngồi ở phía sau y, một tay vòng đến trước ngực nắm tay y, sát ý mười phần liếc mắt trừng Chỉ Kì.
“Thiếu………”
Chỉ Kì dùng chăn che lại cơ thể bối rối mặc quần áo vào, nhìn Cung Trác Lương thần sắc thâm trầm không biểu hiện ra vui giận, lời nói nàng dùng để uy hiếp Kiều Ứng Trạch lại nửa lời cũng thốt không ra.
Chỉ Kì biết rõ nhược điểm của Kiều Ứng Trạch là thiện tính, cho nên tự nhận có thể gây khó dễ y, mà đối mặt với thiếu phu nhân trông có vẻ nhỏ tuổi trước mặt này, nàng giờ phút này lại phát ra sự sợ hãi từ tận đáy lòng, dù sao lão phu nhân cùng phu nhân đối phó thiếp tì bọn nha đầu thủ đoạn cùng tàn nhẫn ra sao nàng đều đã nhìn thấy nhiều, khó bảo toàn bản tính thiếu phu nhân sẽ không ác liệt cay cú hơn các nàng.
“Thu hồi ngôn ngữ xấu xa của ngươi đi, ta mặc kệ ngươi vì sao làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế này, thời khắc ngươi bước ra khỏi cánh cửa này, ta nghe thấy trong phủ nửa điểm từ ngữ làm tổn hại đến thanh danh của thiếu gia, một chiếc chiếu một ngọn đồi chính là kết cục nửa đời sau của ngươi, đi ra ngoài.”
Cung Trác Lương không cho Chỉ Kì cơ hội hé miệng, thanh âm bình tĩnh hung hăng uy hiếp nàng vài câu, một ngón tay chỉ ra cửa khẽ quát một tiếng, đã đem Chỉ Kì hoàn toàn bị hắn áp đảo dọa sợ chạy ra ngoài.
Xảy ra loại chuyện này tổn hại thanh danh chính là Kiều Ứng Trạch, nếu đem trách nhiệm đổ hết lên người Chỉ Kì, như vậy thân là đại nha hoàn được lão phu nhân coi trọng cùng sủng ái nhất, cho dù là đã từng, cũng là mất mặt lão phu nhân, nếu gây ra chuyện chính là nha hoàn của phu nhân, Cung Trác Lương tự nhiên sẽ không thay nàng giải quyết tốt hậu quả, nhưng lão phu nhân cũng là bênh vực hai phu phu bọn họ, Cung Trác Lương hiện tại cũng chỉ có thể nhẫn xuống cơn tức này, bảo toàn uy nghiêm của lão phu nhân.
Đương nhiên, Cung Trác Lương sẽ không dễ dàng như vậy mà buông tha cho người làm tiểu tướng công nhà hắn kinh sợ, chính là không thể đem chuyện này nói ra, vẫn là tìm cớ khác.
Chỉ Kì hoảng hốt sửa sang lại quần áo liền hướng ra ngoài cửa mà chạy, mở cửa liền bị Văn Thư và Nhược Lam canh ngoài cửa làm cho hoảng sợ, không đợi chân của nàng bước ra khỏi cánh cửa đã bị hai nha đầu lãnh nghiêm mặt đẩy tiến vào, sau khi chỉnh sửa tốt quần áo đầu tóc, mới bị Văn Thư mang theo cùng nhau đi về phía đại ốc (nhà lớn).
Mà lúc này Chỉ Kì đã bình tĩnh lại, biết là ra khỏi căn phòng kia chính mình có thể ngay cả nửa điểm uy hiếp đến vợ chồng đại thiếu gia đều không có, y đại thiếu gia xưa nay đạm mạc ít ham muốn, nàng nói suông là bị đùa giỡn có ai sẽ tin đâu?
Chỉ Kì trong lòng nhanh xoay chuyển, nghĩ lại còn hai ngày nữa sẽ được thả ra, thiếu phu nhân hẳn là không kịp làm cái gì đi? Chính mình hiện tại chạy nhanh thu thập xong tư vật trước tiên giấu đi ra ngoài mới an toàn!
“Nhược Lam, đi cùng lão phu nhân thỉnh tội, nói là đại thiếu gia say rượu rất lợi hại, chúng ta đi về trước, ngày mai lại đến thỉnh an bồi tội cùng lão nhân gia nàng.”
Cung Trác Lương phân phó Nhược Lam một tiếng, xoay người ghé vào trên người Kiều Ứng Trạch nhìn y, nghĩ thầm tiểu tướng công nhà hắn thật đáng thương, cư nhiên gặp phải nữ lưu manh, nhất định bị dọa rồi………
Thật không hiểu là xuất phát từ tín nhiệm hay là vân vân, dù sao trong lòng Cung Trác Lương, nửa điểm đều không cho rằng trong đầu Kiều Ứng Trạch có ý niệm lưu manh với nha hoàn người khác.
“Không, không cần, ngươi đi bồi bọn họ chơi đi……..”
Kiều Ứng Trạch đã muốn hận không thể đem mặt chôn vùi vào trong gối, ở trước mặt tiểu tức phụ lộ ra việc xấu như vậy, còn phải dựa vào tiểu tức phụ giải vây, Kiều Ứng Trạch vừa thẹn vừa giận bắt đầu cảm thấy đầu choáng váng.
“Ngươi không thoải mái ta nào có tâm tư hống bọn họ chứ? Liền quyết định như vậy đi, Nhược Lam nhanh đi!”
Cung Trác Lương hiện tại còn đang nghẹn một bụng hỏa đây, nào có tâm tình thanh thản đi kể chuyện cười cho đám người kia, hắn hiện tại nóng lòng đem Kiều Ứng Trạch túm về trong viện của mình xem, thuận tiện từ sự tình vừa mới phát sinh phải hảo hảo ‘xâm nhập dò xét’ một phen!
**Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: (che mặt) Đại Kiều vẫn là anh hùng ngay thẳng nha~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT