“Reng reng reng ... Reng reng reng ...” Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, Song Hee Eun bị dọa đến mức nhảy dựng, con mèo nào đó trực tiếp bị quăng xuống sàn nhà, phát ra thanh âm trầm thấp.
“Cô ... làm cái gì vậy?” Kwon Ji Yong còn chưa kịp phàn nàn xong lại nghe Song Hee Eun lớn tiếng nói: “Hôm nay à ngày phải tới đoàn phim mà?”
Kwon Ji Yong duỗi móng vuốt mèo ra gãi gãi mặt lại bắt đầu dùng lưỡi liếm móng vuốt, một loạt động tác không khác gì một con mèo. Thấy Song Hee Eun đang nhìn chằm chằm vào mình, Kwon Ji Yong không tự chủ dừng động tác mình đang làm lại nói: “Tôi không rửa mặt đâu đó.”
“...”
Song Hee Eun cúi xuống tìm cái điện thoại đang reo không ngừng trên ghế salon, hóa ra nó bị rơi trong khe ghế. Nhìn màn hình điện thoại thấy người gọi đến là người đại diện, không hiểu sao Song Hee Eun bỗng cảm thấy vô cùng khẩn chương run rẩy mà ấn nút trả lời.
“Kwon Ji Yong à, sao bây giờ cậu mới nghe máy, không phải là cậu chưa rời giường chứ?” Choi Soon Ho nhìn vào đồng hhofrooif nói tiếp: “Đại khái là khoảng mười phút nữa tôi sẽ tới nhà cậu.”
“A, được rồi, cái kia, anh, thôi không nói nữa tôi ... mắc tiểu.” Nói xong Song Hee Eun cúp điện thoại luống cuống chạy tới chạy lui.
Thật vất vả cô mới tìm được một cái vali rỗng để xếp đồ trong phòng để quần áo, cô dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa thay quần áo lúc làm xong tất cả mọi việc nhìn đồng hồ thì thấy còn tận hai phút nữa người dại diện mới tới nơi. Song Hee Eun đứng ở phòng khách thở phì phò vuốt vuốt ngực, mà hình như cô cò quên cái gì đó.
Lúc này cô nhìn con mèo béo, hắn cũng đang nhìn cô như là vẫn chưa hiểu chuyện gì đang sảy ra.
“Suýt nữa thì quên mang anh theo.” Song Hee Eun chạy tới ôm con mèo lên nói: “Anh phải đi theo tôi tới đoàn làm phim.”
Kwon Ji Yong gật đầu nói: “Nói nhảm.” Chẳng lẽ cô nhẫn tâm để một con mèo ở nhà một mình sao?
Song Hee Eun muốn để túi đồ ăn cho mèo đã bóc dở vào trong vali nhưng mà mùi của nó quá nồng nên cô đành bỏ cái ý nghĩ này đi, thôi đến đó lại mua vậy.
“Leng keng, leng keng.” Cô vừa chẩn bị xong mọi thứ thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Tới rồi!” Song Hee Eun chạy đi mở cửa.
Chỉ thấy có ba người đứng ở ngoài cửa, là người đại diện cùng hai trợ lý.
“Hai người qua lấy hành lý đi.”
Có người mang ành lý thay cô lên cô được rảnh tay chỉ phải ôm theo con mèo béo này là được rồi.
Choi Soon Ho gỡ kính mắt xuống nhìn con mèo béo trong ngực Song Hee Eun nói: “Ji Yong à, không phải cậu định đem con mèo béo này đến đoàn phim chứ?”
Song Hee Eun gật gật đầu, chẳng lẽ đoàn phim có quy định không cho mang thú nuôi theo à?
“như thế này đi, chút nữa chúng ta dùng lại gần một cửa hàng chăm sóc thú cưng, cậu gửi mèo ở đó cho họ chăm sóc dùm đi, nếu mang theo nó đến đoàn phim thì thật phiền tóa những lúc cậu bận quá lại không có thời gian để mà chăm sóc nó.
Nghe được câu này, Kwon Ji Yong lại bắt đầu làm loạn trong ngực Song Hee Eun, tất nhiên Song Hee Eun hiểu được ý của hắn nếu cô gửi hắn ở đó để cả ngày hắn phải đối mặt với mấy con chó mèo thật lại còn luôn bị nhốt trong lồng nữa thế thì hắn sẽ điên mất.
Nhân đó Song Hee Eun mới nói: “Anh, anh nhìn đi con mèo của tôi không muốn đến cửa hàng thú cưng chúng ta mang theo nó đi, bình thường nó rất ngoan sẽ không làm cho đoàn phim thêm phiền phức đâu.”
Choi Soon Ho bóp trán suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn thoả hiệp: “Được rồi, được rồi, đi thôi chúng ta đi xuống nhanh đi.”
Bọn hát ngồi ở trên xe bảo mẫu một đường đi ra khỏi thành phố Seoul, lên trên đường cao tốc. Mặc dù Song Hee Eun biết còn mấy giờ nữa mới có thể đi đến nơi nhưng trong lòng cô mơ hồ đã có chút chờ mong, bình thường chỉ có thể thấy Lee Jong Suk ở trên TV thôi, vậy mà bay giờ có thể được gặp mặt thật là kích động.
Kwon Ji Yong ngoan ngoãn ghé vào đùi Song Hee Eun ngủ, hai người trợ lý nhỏ giọng nói chuyện nên trong xe coi như yên tĩnh.
“Ji Yong à.”
“Ừm, có chuyện gì sao anh?” Song Hee Eun phản ứng chậm nửa nhịp, dù sao Kwon Ji Yong thật đang nằm ngủ trên đùi cô.
“Cậu nuôi con mèo béo này từ khi nào thế sao tôi lại không biết?”
Mèo béo ... xem ra Song Hee Eun phải lấy một cái tên cho nó, nếu không nó cứ bị gọi là mèo béo mà bây giờ cô lại là chủ nhân của nó như vậy cũng rất lúng túng.
“Một người bạn của tôi vừa ra nước ngoài nên hắn mới để mèo ở đây cho tôi chăm sóc dùm.” Lời giải thích như vậy nghe có vẻ hợp lý đúng không, Song Hee Eun không hay nói dối nên cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương lòng bàn tay của cô đã ướt đẫm mồ hôi: “Còn nữa về sau anh đừng gọi nó là mèo béo, nó tên là D Ragon.”
“D Ragon? Ha ha... cái tên này thật giống cậu, xem ra con mèo này cũng rất có duyên với cậu.”
Cứ như vậy trong lúc con mèo béo đang ngủ say thì người phụ nữ nào đó đã tùy tiện đặt cho hắn một cái tên.
Địa điểm quay phim ở Incheon, nơi quay đã được chuẩn bị xong lúc này tổ đạo cụ đang bố trí để ngày mai có thể quay cảnh đầu tiên.
Nhân viên công tác tại hiện trường không ai không bận rộn, lúc Song Hee Eun đến phía trước đã có một xe bảo mẫu đỗ ở đó, công ty quảng cáo cũng là nhà đầu tư đang nói chuyện cùng tổ đạo diễn tất cả đều chân thật như vậy.
Song Hee Eun cô lại đến chỗ này để quay phim.
Hai ngày trước cô có trêu đùa hỏi hắn, nếu đang quay có người mắng hắn diễn kém thì phải làm sao, Kwon Ji Yong không hề quan tâm đến chuyện này: “Không có chuyện gì, dù sao tôi cũng là ca sĩ.” Hắn vô cùng tự tin mà nói thêm một câu: “Người hâm mộ tôi đều rất dịu dàng sẽ không ghét bỏ tôi.”
“Cái người đang ôm mèo bên kia là GD sao?”
“Nhìn rất giống...”
“A, là GD, GD!” Một nhóm các cô gái trẻ tuổi làm việc ở đoàn làm phim chạy đến bên cạnh trong nháy mắt làm cho Song Hee Eun vừa bước xuống xe bị giật mình, nếu như cô bị cong mà xuất hiện cạnh tượng đặc sắc như vậy cô sẽ vô cùng vô cùng hạnh phúc, nhưng mà cô thẳng lúc nào cũng thẳng.
...Xung quanh lại trở nên hỗn loạn một lần nữa, các cô gái trẻ cầm vũ khí trong tay là chiếc điện thoại muốn chụp ảnh chung, muốn xin chữ ký, rõ ràng tổ quay phim đang vô cùng bình thường lại trở thành chỗ họp mặt fan hâm mộ.
Cuối cùng đạo diễn nóng này hết lên một tiếng tất cả mới dừng lại.
Song Hee Eun nuốt một ngụm nước miếng, người này còn quát to hơn cả cô nhất định rất hung dữ.
Kết quả sau khi nhóm thiếu nữ vây quanh cô tản ra đạo diễn lại ân cần kéo tay Song Hee Eun hòa ái thăm hỏi: “Ji Yong tới rồi hả, trên đường tới đây chắc cậu vất vả lắm.”
Cô chợt hiểu ra trong ngành giải trí có cái quy củ bất thành văn như thế, người nào nổi tiếng cũng sẽ có sự đãi ngộ như vậy.
“A, cháu không sao.” Song Hee Eun trả lời, thật ra đường cũng không xa lắm.
“Đây là... Ji Yong sao cậu lại đem mèo đến đoàn làm phim vậy.” Ánh mắt đạo diễn bị con mèo trong ngực Song Hee Eun hấp dẫn: “Con mèo này thật béo, trông rất đáng yêu.”
Quả nhiên khi Kwon Ji Yong biến thành mèo vẫn là tiêu điểm như cũ.
“Để nó ở nhà cháu không yên tâm.” Song Hee Eun cười nói với đạo diễn.
Thân thể Kwon Ji Yong trong ngực cô đột nhiên cứng đờ, vì sao khi nghe người phu nữ này nói như vậy tim của hắn lại đập nhanh một nhịp.
“Vậy mấy diễn viên khác còn chưa tới sao?” Song Hee Eun nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy người kia liền hỏi.
Đạo diễn cầm kịch bản quạt quạt, trên mặt đã nhăn thành một đống: “Thời tiết quá nóng nên mọi người cũng không muốn đợi ở bên ngoài, Jong Suk đã đến khách sạn để nghỉ ngơi còn IU thì chưa đến.”
“Khách sạn... Cách chỗ này có xa không?”
“Không xa.” Đạo diễn chỉ tay về một phía nói: “Cách chỗ này không đến 100 m, ngày mai có cảnh quay ở đây nên ở khách sạn đó cũng tiện.”
“Vậy được rồi, Ji Yong à, chúng ta đã gặp người ở đoàn phim rồi nên đi về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, chút nữa Tae Yang cũng sẽ qua.” Choi Soon Ho nói.
Song Hee Eun gật đầu nói: “Được.”
“GD đi à.”
“Chào mọi người, ngày mai lại gặp.”
Nhóm fan đứng ở một bên vừa chụp ảnh vừa hoa si cắn ngón tay.
Không nghĩ tới khi các cô gái post những bức ảnh này bên trên mạng, nhân vật gây nhiều tranh cãi nhất lại là con mèo béo nằm trong ngực Song Hee Eun.
“Long ca nuôi con mèo mập như vậy lúc nào thế.”
“Con mèo thật đáng yêu!”
“Con mèo này quá mập, chắc mỗi ngày nó ăn rất nhiều đây!”
“Thật muốn làm con mèo trong ngực nam thần!”
“Màu lông con mèo nhà mình gần giống nè.” Một fan đưa hình mèo nhà mình lên.
“...”
Thế là con mèo này nổi tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT