Giai điệu bài Blue vang lên, cái người tự luyến đến mức lấy bài hát
của mình làm chuông báo thức mới từ từ tỉnh lại, hắn ngồi trên giường
duỗi cái lưng đang mỏi nhừ lại cử động cổ hai lần mới với tay ra tắt
nhạc chuông, sau đó lại cầm điện thoại gọi cho người đại diện Choi Soon
Ho.
Tiếng chuông reo lên hai lần mới có người nhấc máy, người ở
đầu dây bên kia nói với giọng ngái ngủ: “Alo, ai mà lại gọi sớm vậy.”
“Ha ha, chào anh Soon Ho, là em Ji Yong đây.”
“À, là Ji Yong à.” Giọng nói của đối phương lập tức trở nên ôn hoà: “Tìm anh có việc gì không?”
“Là như thế này, em muốn thương lượng với anh một chuyện.” Kwon Ji Yong ho
khan một tiếng ra vẻ nghiêm túc rồi nói tiếp: “Em muốn đổi trợ lý.”
“Đổi trợ lý? Sao tự nhiên lại muốn đổi trợ lý?” Choi Soon Ho thực không
hiểu, nhưng mà chỉ cần hắn mở miệng thì chuyện này không có thương
lượng, trên cơ bản thì chuyện này đã được quyết định, nên Choi Soon Ho
hỏi lại một câu: “Đổi thành ai vậy?”
“Không phải trong hai ngày
này có một thực tập sinh mới vào làm sao, em muốn cô ấy đến làm trợ lý
của em.” Kwon Ji Yong nhịn xúc động muốn cười, một tay còn ôm lấy lồng
ngực.
“Thực tập mới tới?” Choi Soon Ho ngồi thẳng dậy nghiêm túc
suy nghĩ: “Làm sao anh biết được gần đây có ai mới tới công ty thực tập
để tuyển người đó làm trợ lý cho em chứ?”
“Không phải, cô ấy
không đến công ty để làm trợ lý, cô ấy làm ở bộ phận khác, anh đi đến
phòng nhân sự của công ty xử lý chuyện này cho cô ấy sang bên này làm
việc ba tháng.”
Choi Soon Ho không hiểu tại sao Kwon Ji Young đột nhiên nói ra yêu cầu này, nhưng hắn vẫn đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại hắn nhanh chóng rời giường lái xe đến công ty.
“Tút tút tút…” Nghe thấy âm thanh báo hiệu người ở đầu dây bên kia đã cúp
máy Kwon Ji Young hài lòng để điện thoại xuống, Song Hee Eun món nợ này
tôi sẽ từ từ tính với cô.
“Hắt xì---” Song Hê Eun vuốt vuốt mũi
một tay còn đang nắm tay vịn trên tàu điện ngầm, nhìn dáng vẻ này xem ra còn chưa tỉnh ngủ, hôm qua cô mơ thấy ác mộng, cô mơ thấy Kwon Ji Young đột nhiên biến thành một nhà khoa học quái dị còn cô thì bị biến thành
một con chuột bạch, sau đó cô bị nhốt vào trong lồng, bị điện giật, bị
mèo đuổi, bị bắt ăn các loại thức ăn mà cô chưa từng gặp qua, quan trọng nhất là cô bị ngược đãi một cách tàn nhẫn quả thực là sống không bằng
chết.
Còn may là lúc cô tỉnh lại thì mình vẫn nằm trên chiếc giường ở nhà, tuy vậy nhưng khi nghĩ đến chuyện đó cô vẫn thấy rùng mình.
Khoảng năm phút nữa là có thể đến công ty rồi, từ nhà cô đến công ty cách nhau có hai trạm, ngắn hơn đường cha đưa cô đi hôm trước những hai lần,
trong lòng Song Hee Eun cảm thấy vô cùng vui vẻ lòng đầy hăng hái bước
vào cuộc sống đi làm của mình, người trẻ tuổi đều như vậy đều giống như
nghé con không sợ cọp vậy.
“Ai là Song Hee Eun đi ra đây một chút!”
Song Hee Eun vừa ngồi vào chỗ của mình thì có người đứng trước cửa phòng làm việc gọi.
Mọi người đều tò mò ngẩng đầu lên nhìn, Song Hee Eun yên lặng giơ tay lên sau đó đứng đậy đi đến chỗ người đó.
“Từ nay về sau cô không cần phải làm việc ở chỗ này.”
“Hả? Vì sao chứ?” Có chuyện gì thế này, như vậy là có ý muốn sa thải cô sao? Nhưng rõ ràng cô đang trong thời kỳ thử việc mà, cô làm sai chỗ nào
sao, hay là vì hôm qua gặp Kwon Ji Yong hắn nhìn cô không vừa mắt nên
muốn công ty đá cô ra ngoài sao? Trong khoảnh khắc này đầu cô hiện lên
vô số lý do để công ty đuổi cô.
Người đó chưa nói hết câu lại bị
cô ngắt lời nên sắc mặt trở nên rất kém: “Cô bị điều đến một vị trí khác để làm việc, bây giờ cô đi theo tôi.”
Để lại một phòng người còn đang kinh ngạc, Song Hee Eun đi theo người đó hắn dẫn cô tới một căn
phòng ở tầng năm, cô nhìn thấy người ngồi bên trong chính là người đại
diện Choi Soon Ho của Kwon Ji Young, trái tim của Song Hee Eun giống như muốn nhảy ra ngoài vậy tại sao lại là hắn.
Sau khi nhìn thấy
Song Hee Eun, Choi Soon Ho cũng giật mình, sao có thể là con gái cơ chứ
bình thường trợ lý của nam nghệ sĩ là nam cơ mà, nếu là con gái chắc
chắn là có vấn đề gì đó: “Cô đến đây ngồi trước đi.” Choi Soon Ho chỉ
vào cái ghê trước mặt hắn nói.
Người đưa Song Hee Eun tới đã đóng cửa đi ra ngoài bây giờ trong căn phòng này chỉ có hai người bọn họ,
lúc Choi Soon Ho muốn tra hỏi thì có một tin nhắn được gửi đến, hắn
thuận tay mở ra thấy trên đó viết: “ Đừng nói cho cô ấy biết là em muốn
cho cô ấy tới.” Ký tên Ji Yong.
Choi Sôn Ho không nói gì cất
điện thoại vào túi, hắn để hai tay lên bàn lịch sự nói: “Chào cô Song
Hee Eun, Tôi chính thức tự giới thiệu tôi là người đại diện của Kwon Ji
Young, Choi Soon Ho.”
“Chào anh, tôi là Song Hee Eun Thực tập sinh mới tới công ty làm việc.”
“Công ty có quyết định để cô đến làm trợ lý cho Kwon Ji Young trong ba tháng, nếu cô làm tốt thì có thể đi làm chính thức.
“Nhưng mà… nhưng tôi tốt nghiệp ngành biên đạo mà.” Trong lòng Song Hee Eun như có hàng vạn con ngựa chạy qua.
“Cái này không sao, học cái gì ở đại học khi đi làm không nhất định là làm
cái đó, tất nhiên nếu như cô có thể thuận lợi đi làm chính thức thì cô
có quyền lựa chọn tiếp tục làm trợ lý hoặc chuyển làm ở bộ phận ban đâu, làm trợ lý cũng có thể từ từ đi lên cô không nên coi thường cái nghề
này.”
Song Hee Eun xấu hổ cười cười, tất nhiên cô không dám xem
lại bất cứ một nghề nghiệp nào, chỉ là… đây là đi làm trợ lý cho Kwon Ji Young, cô sợ đến đó làm cái mạng nhỏ này của cô cũng mất ấy chứ.
“Cô… không có ý kiến gì chứ.” Choi Soon Ho thăm dò hỏi.
Song Hee Eun sốt ruột nói: “Không có, không có ý kiến gì.” Làm sao cô dám có ý kiến chứ cái này là quyết định của công ty, nhưng mà tại sao lại có
thể trùng hợp đến vậy…
“Được, nếu như cô đã đồng ý tôi đưa số điện thoại của Ji Yong cho cô, chút nữa cậu ấy sẽ gọi đến.”
Song Hee Eun cầm điện thoại đi ra khỏi văn phòng, người giống như người mất
hồn vậy, lúc đi ra đến cửa cô chợt nhớ ra một việc liền quay lại hỏi:
“Cái đó Soon Ho… oppa, thật ngại quá em muốn hỏi một chút phòng làm việc mới của em ở đâu?”
Choi Soon Ho nghe thấy vậy liền bật cười phất tay: “Làm công việc này thì không cần có phòng làm việc, cô chỉ cần đi
theo sau nghệ sĩ, hắn nói cái gì thì cô làm cái đó là được.”
OMG, WTF!
Song Hee Eun lịch sự đóng của lại một lân nữa đi ra ngoài, hai tay của cô để ở trên lan can càng nghĩ càng thấy phiền đúng là sợ cái gì thì đến cái
đó, cô đi về phòng làm việc cũ của mình thu dọn đồ đạc mang tới chỗ để
đồ: “Không biết sau ba tháng còn có thể thuận lợi quay lại mang các
ngươi đi không.” Song Hee Eun ngồi một mình nói với thùng đồ như vậy.
Đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại vang lên: “D Ragon!” Đây là tên cô lưu trong điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT