Đoàn xe êm ái lướt nhanh trên đường cao tốc, cũng gần đến sân bay quốc tế.
Theo như CCTV ghi lại thì hiểm họa bây giờ cũng băt đầu, sân bay đã hoàn
toàn bị bọn zombie chiếm lĩnh, trở thành đống hoang tàn đổ nát, bên
trong là hàng trăm con zombie bị nhốt và đang di chuyển như những hồn ma vất vưởng.
Cũng là do đại dịch bùng phát, có một hai chiếc máy
bay mất lái đã đâm thẳng vào sân bay, khiến cho hệ thống của sân bay bị
hư hại nặng nề, nhiệm vụ tiếp theo của Tề Vĩ cùng những hacker đặc biệt
là khôi phục lại hệ thống của sân bay.
Nên vì vậy sau khi đến sân bay sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm gồm ba mươi người, trong đó có hai
chỉ huy cấp cao, sẽ tiến thẳng vào trong đường băng để đến vị trí đỗ của chiếc phi cơ của Trung Tâm, những người này làm nhiệm vụ kiểm tra hệ
thống máy móc trong và ngoài phi cơ, các trang thiết bị an toàn và sẽ
chờ chỉ thị nạp nhiên liệu vào máy bay cho lộ trình bay theo tính toán
của Tề Vĩ.
Nhóm thứ hai sẽ do Lăng Chi Hiên dẫn đầu tiến thẳng
vào phòng điều khiển để trực tiếp khởi động lại hệ thống sân bay để bắt
đầu lên kế hoạch cho một chuyến bay quốc tế, tính toán nhiên liệu và
tuyến đường bay dựa theo những số liệu còn lưu lại ở phòng điều khiển.
Cơ trưởng sẽ do Cố Vĩnh Hàn cầm lái, một trong những chỉ huy cấp cao của
Trung Tâm, anh sẽ cùng cơ phó lên kế hoạch bay theo ý của Lăng Chi Hiên. Trong khi đó, Dương Lãnh Thiên, Từ Cát và Từ Cảnh sẽ kiểm tra các thông tin về khí hậu thời tiết ở bộ phận kiểm soát không lưu.... Vâng vâng và mây mây...
Nói tóm lại, bọn họ phải xuyên qua hàng trăm con
zombie để tiến đến phòng điều khiển chính của sân bay, sau khi giải
quyết hết các vấn đề sẽ di chuyển đến phi cơ để khởi hành.
***0w0***
Nhanh chóng đến được sân bay, ba chiếc xe tải cùng một chiếc Humvee tách ra
chạy thẳng vào đường băng của sân bay, xung quanh khu vực này cũng chỉ
có lát đát vài con zombie.
Quan trọng chính là bên trong sân bay, ở nơi bị hai chiếc phi cơ đâm vào đã vô tình tạo thành hai hàng rào
chắn nhốt bọn zombie ở bên trong.
Cả bọn vừa bước xuống xe, đứng
trước cửa của sân bay, đã thấy cảnh tượng hoang tàn trước mắt, có thể
nhìn thấy một chiếc phi cơ lớn đâm vào bên trong sân bay, gần khu vực
cửa ra vào, cũng có thể nghe được rõ ràng tiếng gầm gào của những con
zombie bị chặn bên trong.
Điều quan trọng bây giờ là xác định
phòng điều khiển nằm ở đâu bên trong sân bay rộng lớn này, và trước khi
đi Lăng Chi Hiên đã cho Tề Vĩ thu thập dữ liệu mật về bảng thiết kế của
sân bay.
Giờ đây bọn họ cần phải bắn hạ bọn zombie để mở đường
cho Tề Vĩ và những hacker nhanh chóng đến phòng điều khiển đã xác định
từ trước.
"Lãnh Thiên, đến lúc rồi" Lăng Chi Hiên ra chỉ thị cho Dương Lãnh Thiên, Dạ Nguyệt không hiểu anh đang có ý định làm gì?
Dương Lãnh Thiên gật đầu, cùng với Hắc Miêu và Từ Cảnh tiến vào cửa sân bay,
rồi dường như bọn họ đang đặt gì đó phía dưới chiếc phi cơ đang chắn
đường.
Khi cả ba trở lại, Lăng Chi Hiên ra hiệu cho mọi người
chạy về núp phía sau những chiếc xe tải. Tiếp đó, là tiếng nổ lớn bên
trong sân bay, cột lửa lớn liên tiếp bốc lên, phá tan tành phần thân
dưới của chiếc phi cơ.
Đúng lúc này, Lăng Chi Hiên ra chỉ thị,
lập tức hai mươi người đứng thành một hàng dài dàn đều ra phía trước gần khu vực cửa ra của sân bay, tiếp đó thêm ba hàng cũng tương tự như vậy
được dàn ra đứng phía sau bọn họ.
"Hàng đầu tiên hết đạn lập tức lui về vị trí sau cùng, hàng thứ hai tiếp tục vào vị trí tấn công" Lăng Chi Hiên lớn tiếng nói.
Anh vừa dứt lời, thì từ trong đám khói mù mịt ngay chỗ vừa phát nổ, một đám zombie đang điên cuồng gào rú xông ra ngoài, xông thẳng về phía mọi
người.
"Bắn" không cần nói nhiều nữa, Lăng Chi Hiên lập tức hạ lệnh.
Một loạt tiếng súng vang lên vang dội, nhắm chuẩn thẳng vào đầu bọn zombie
đang lao ra đông như kiến, lần lượt những con đầu tiên đều bị hạ gục ngã xuống nền đất, để lộ ra những con đang chạy phía sau.
Theo chỉ
thị của Lăng Chi Hiên, bọn họ liên tục nã súng vào đám zombie, hàng đầu
tiên hết đạn lập tức nhanh chóng lui về cuối cùng để cho hàng thứ hai
tiếp tục bắn vào đám zombie, trong khi đó những người hết đạn sẽ nhanh
chóng nạp lại băng đạn cuối cùng.
Còn bên này, Uông Tuấn Kiệt và
những chỉ huy cấp cao làm công tác canh phòng phía hay bên hông và phía
sau, nhìn thấy những con zombie lát đát ở khu vực xung quanh nghe tiếng
súng tiến về phía này thì nhanh chóng giải quyết dứt khoác để bảo toàn
lực lượng sống sót tối đa nhất, hạn chế sự tập kích bất ngờ của bầy
zombie khu vực lân cận.
Cho đến khi hàng phòng thủ thứ tư vừa hết đạn cũng là lúc giải quyết xong bầy zombie phía bên trong sân bay, đa
số bọn chúng nghe tiếng súng đều nhất loạt đâm đầu chạy thẳng ra đây.
"Đối phó với bọn zombie không có suy nghĩ thật sự dễ dàng hơn với con người" Uông Tuấn Kiệt nhìn xác chết xếp chồng lên nhau trước cửa sân bay thì
không khỏi nhỏ giọng nói, nhìn sơ qua chắc cũng hơn hai trăm cái xác
đang xếp chồng lên nhau.
"Kiểm tra một lượt, giải quyết những con chưa chết" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói, để an toàn tuyệt đối thì phải cảnh giác cao độ.
Sau khi chia ra kiểm tra các xác chết, những con zombie may mắn còn sống
khi bị đám bạn ngã nhào đè lên người cũng bị bọn họ phát hiện và dùng
dao găm phá hủy não bộ.
"Từ bây giờ, chúng ta sẽ tiến vào bên
trong theo cách sắp xếp như thế này, thấy zombie còn lại cứ trực tiếp
bắn hạ" Lăng Chi Hiên hạ lệnh rồi trực tiếp cùng Dạ Nguyệt, Uông Tuấn
Kiệt và những lãnh đạo cấp cao tiến vào bên trong.
Vừa đi qua lỗ
hổng của chiếc phi cơ, thì đập vào mắt mọi người là cảnh hoang tàn đổ
nát, kiếng vỡ, ghế văng khắp nơi, giấy cùng tro bụi, những vết máu đã
khô nằm trên khắp các vách tường và dưới nền gạch, mùi hôi thối của xác
chết nồng nạc xông thẳng vào mũi bọn họ.
Nơi này đã từng là địa
ngục của những người còn sống bị mắc kẹt bên trong, cuối cùng không biết bao nhiêu người đã may mắn có thể thoát khỏi cái địa ngục này.
Dựa theo sơ đồ thiết kế trên tay Tề Vĩ, đoàn người cảnh giác tiến về phòng
điều khiển của sân bay, đa số zombie đều đã chạy ra ngoài và bị giết,
chỉ còn vài con vì bị mắc kẹt nên không ra được, cũng đã bị đoàn người
hạ gục trên đường.
Cuối cùng, khi cả đoàn đến được trước cửa
phòng điều khiển, Lăng Chi Hiên ra hiệu cho mọi người im lặng, từ trong
phòng vẳng ra tiếng bình bình thật mạnh ngay phía cửa cùng với tiếng gầm gừ chói tai, giống như có vài con zombie đang đấm vào cửa muốn thoát ra ngoài.
Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng ra hiệu cho mọi người lùi về phía sau, anh xoay nắm cửa rồi đẩy mạnh vào trong, thì lập tức có một đám
zombie mặc quần áo của nhân viên an ninh sân bay nhào ra, về phía anh
đang đứng.
Không cần nói nhiều, anh kéo Dạ Nguyệt ra phía sau,
cùng Dương Lãnh Thiên nhanh như chớp bắn vào đầu những con zombie đó,
chỉ trong tích tắt đã có thể hạ gục hết bọn chúng.
Những việc còn lại chính là chờ cho Tề Vĩ cùng những hacker khởi động lại hệ thống sân bay và chuẩn bị khởi động phi cơ riêng của Trung Tâm.
Tề Vĩ nhận được thông tin từ nhóm người ở phi cơ, chiếc phi cơ đã có thể sẵn sàng hoạt động sau khi nạp nhiên liệu vào.
... ...... ...... ...... ...... .....
Mọi người đã yên vị trên ghế ngồi trong chiếc phi cơ riêng của Trung Tâm.
Chuyến bay này Lăng Chi Hiên dẫn theo tám mươi người được huấn luyện đặc biệt cùng mười chỉ huy cấp cao, anh để hai mươi người còn lại trong
phòng điều khiển của sân bay để làm công tác hậu cần.
Lý do anh
dẫn theo nhiều người là vì bọn họ sẽ có một cuộc chiến nữa ở sân bay
quốc tế của đảo Lombok, cũng vì anh không biết tình hình ở đó hiện tại
như thế nào nên không thể nói trước được điều gì, trước mắt không thể
liên lạc được với bên đó cũng chứng tỏ bọn họ cũng đã bị thất thủ.
Hiện tại, mỗi người bọn họ chỉ còn lại một băng đạn của súng trường, hai
thanh súng ngắn ở hai bên hông, nên nếu hết đạn thì tiếp theo đó sẽ là
dao găm, nhưng nguy cơ bị tấn công ngược lại cũng sẽ rất cao.
Dạ
Nguyệt lúc này ngồi ghế cạnh cửa sổ bên cạnh Lăng Chi Hiên ở hàng ghế
Vip, cô không khỏi cảm thấy vừa thư giãn vừa hồi hợp. Thư giãn là vì bọn họ đã an toàn yên vị trên máy bay, không còn lo sợ sẽ có zombie xuất
hiện tấn công nữa, còn hồi hợp vì đây là lần đầu tiên cô đi máy bay ra
nước ngoài, mặc dù không phải theo kiểu đi chơi thoải mái nhưng cũng
không thể tránh khỏi một chút hồi hợp chờ mong.
Lăng Chi Hiên sau khi hạ một loạt chỉ thị theo báo cáo của từng chỉ huy thông qua thiết
bị liên lạc, anh lúc này mới có thể an tâm ngồi trở lại vị trí của mình, xoay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dạ Nguyệt cảm giác có ánh mắt nào đó đang nhìn, cô mới ngẩn đầu nhỏ lên
nhìn anh, mỉm cười: "Hoàn toàn không có một chút kẽ hở nào" phải nói là
cô không cần phải đụng đến súng hay trợ giúp, bọn họ đều đã giải quyết
thật nhanh gọn.
Anh biết cô gái nhỏ đang nói đến chuyện ở sân
bay, vươn tay qua xoa xoa đầu của cô: "Nếu như không cẩn thận lên kế
hoạch thì Trung Tâm đã không thể qua mặt của bốn đại gia tộc cùng Chính
Phủ nhiều năm nay"
Đối với anh và những người trong Trung Tâm thì đối phó với đám người đó còn khó khăn hơn đối phó với đám zombie không
có trí não, bởi người sống đáng sợ hơn người đã chết gấp nhiều lần.
Dạ Nguyệt cũng hiểu điều này, bây giờ đối với bọn họ chỉ mới là khởi đầu
thôi, sau khi trở về được thời điểm hiện tại, bọn họ còn phải nghĩ cách
ngăn chặn lại tổ chức bí mật vẫn chân chính còn đang hoạt động ở hai năm trước, không biết mọi chuyện rồi sẽ như thế nào đây a.
Lăng Chi
Hiên chuyển qua vuốt ve gò má cô gái nhỏ rồi lướt xuống siết chặt lấy
tay cô, dịu giọng nói: "Em ngủ chút đi, khi nào đến anh sẽ gọi em dậy"
"Nhưng... nhưng máy bay sắp cất cánh a" Dạ Nguyệt cũng nắm chặt lại tay anh, cô
lần đầu tiên đi máy bay, cũng đã uống thuốc chống say máy bay, nhưng cô
nghe nói lúc máy bay đi lên rất sốc a.
Đúng lúc này, tiếng thông báo của Cố Vĩnh Hàn vang lên khắp máy bay, thông báo cho mọi người phi cơ sẽ cất cánh ngay bây giờ.
Chiếc phi cơ theo đó cũng từ từ di chuyển, bắt đầu trượt trên đường bay, đến
một đoạn thì bắt đầu rời khỏi mặt đường, bánh xe cũng được thu lại vào
bên trong.
Dạ Nguyệt ngồi bên trong, cảm nhận được sự rung lắc, cô bất giác cứng người càng siết chặt tay Lăng Chi Hiên.
Lăng Chi Hiên thấy vậy liền vươn tay qua ôm lấy vai cô gái nhỏ kéo về phía
mình, Dạ Nguyệt liền nhắm chặt mắt, nắm chặt tay còn lại của anh, vùi
đầu trốn vào trong lồng ngực anh, bình thường cô ghét nhất là chơi trò
chơi cảm giác mạnh a.
Đợi cho phi cơ bay ổn định trên bầu trời
xanh, Lăng Chi Hiên mới vỗ vỗ vai cô thông báo đã không sao nữa rồi, lúc đó Dạ Nguyệt mới có thể ló đầu ra khỏi ngực anh, thở phào nhẹ nhõm.
"Em cũng nên tập đi máy bay cho quen dần thôi" Lăng Chi Hiên cong khóe môi trêu chọc cô gái nhỏ.
Dạ Nguyệt lập tức ngẩn đầu nhỏ lên nhìn xung quanh khoang VIP thì thấy tất cả những chỉ huy cấp cao của Trung Tâm đang nhìn cô cười cười, mà tên
Uông Tuấn Kiệt ngồi ở ghế phía sau cô đã cười lớn chọc quê cô nhà quê
mới lên tỉnh, không biết đi máy bay a.
Cũng nhờ vậy mà những người có mặt ở đây đều thả lỏng được đôi chút, tranh thủ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc chiến kế tiếp.
Dạ Nguyệt lúc này đỏ bừng mặt ngồi xuống ghế, kéo cánh tay của người nào đó lên che mặt trốn, thật là mất mặt quá đi à.
"Em... em thật sự là lần đầu đi máy bay mà..." Dạ Nguyệt nhỏ giọng nói như muỗi kêu.
Lăng Chi Hiên cúi đầu hôn lên tóc cô, thì thầm vào tai cô: "Đợi giải quyết
xong mọi chuyện, anh sẽ cùng em bay đến khắp mọi nơi trên thế giới"
"Hả?" Dạ Nguyệt mở lớn mắt nhìn anh kinh ngạc.
"Anh đã nghĩ đến kế hoạch hưởng tuần trăng mật của chúng ta từ lâu rồi" Lăng Chi Hiên lại thầm thì vào tai cô, rồi kéo cô qua ôm vào lòng. "Giờ thì
em ngoan ngoãn ngủ đi, anh sẽ gọi em dậy khi đến nơi"
Dạ Nguyệt
không biết nói gì hơn là ngoan ngoãn chợp mắt ngủ theo lời anh, nhưng
trong lòng cô vẫn luôn vang lên câu nói đầy sự mê hoặc của anh.
"Anh sẽ cùng em bay đến khắp mọi nơi trên thế giới"
********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo
Dạ Nguyệt đang ngủ ngon giấc thì đột nhiên cô nghe thấy xung quanh có rất
nhiều tiếng bàn luận xôn xao, cô mơ hồ mở mắt ra thì nhìn thấy nền trời
đen thẳm ở bên ngoài cửa sổ, mà mọi người thì lại đang tập trung ở phía
cửa sổ, nhíu mày nhìn ra bên ngoài.
Cô hiện tại đã được Lăng Chi
Hiên bế đặt sang ở ghế ngồi của mình, cũng được đắp chăn trên người, giờ phút này cô cũng thấy anh đang vươn người ra ở trước mặt, cũng một bộ
nhíu mày nhìn về phía cửa sổ máy bay.
“Vụ nổ này thật sự rất lớn” Dương Lãnh Thiên và Uông Tuấn Kiệt ngồi ở hàng ghế sau hai người, âm
trầm nói. “Có lẽ như cuộc chiến của bọn họ vẫn còn đang kéo dài”
Lúc này Dạ Nguyệt nhướng người về phía cửa sổ cùng với Lăng Chi Hiên, thì
đập vào mắt cô là ngọn lửa lớn hừng hực ở phía dưới, cô không biết hiện
tại bọn họ đã đến đâu rồi, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng nổ rền vang ở bên dưới và vẫn còn đang vang dội, bên cạnh là một đám cháy rừng thật
lớn, ngọn lửa sáng rực cả nền trời đêm thăm thẳm.
“Chúng ta bay tới đâu rồi anh?” Dạ Nguyệt hỏi nhỏ Lăng Chi Hiên.
Lăng Chi Hiên vẻ mặt suy nghĩ quay sang nhìn cô gái nhỏ, lơ đãng đáp: “Chúng ta đã bay qua sân bay quốc tế ở Lombok, nhưng nơi đó cũng đã bị nổ và
vẫn đang bốc cháy rất lớn, hiện giờ chúng ta đang tìm chỗ đáp ở gần núi
Rinjani”
“Đáng tiếc là ngôi làng Sembalun ở dưới cũng đang bị nổ
và lửa đã lan đến khắp mọi nơi trong khu rừng xung quanh, kể cả ở khu
vực trên miệng núi cây cối cũng đang phát hỏa” Dương Lãnh Thiên nói thêm vào, anh không biết đang có chuyện đáng sợ gì diễn ra ở bên dưới.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây?” Uông Tuấn Kiệt thở dài hỏi, nếu không có
chỗ đáp máy bay thì làm sao bọn họ xuống, anh nhìn đồng hồ đeo tay, lại
nhìn ra ánh trăng tròn bên ngoài, nếu không nhầm thì sắp đến giờ rồi, vì đám cháy nổ bên dưới mà máy bay không có chỗ đáp, đã bay vòng vòng ở
chỗ này mấy tiếng đồng hồ rồi.
“Chúng ta cũng không thể đáp xuống biển được nữa, không kịp thời gian để lên đến miệng núi” Hắc Miêu và
Linh Miêu ảo não lắc đầu.
“Tề Vĩ, nhiên liệu máy bay đủ để mọi người trở về đất liền hay không?” Lăng Chi Hiên âm trầm hỏi.
“Có thể về đến Việt Nam” Tề Vĩ gật đầu.
“Được rồi, nếu vậy chúng ta sẽ chuyển sang kế hoạch khẩn cấp” Lăng Chi Hiên đứng dậy. “Mau chóng chuẩn bị dù cho tôi”
“Chủ Tịch, chẳng lẽ anh muốn nhảy thẳng xuống hồ sao?” Hắc Miêu kinh ngạc trợn mắt nhìn Lăng Chi Hiên.
“Sau khi ba người chúng tôi nhảy xuống, lập tức cho máy bay đến Việt Nam rồi tìm đường trở về Trung Tâm” Lăng Chi Hiên ra chỉ thị như thừa nhận lời
của Hắc Miêu.
Mà tất cả mọi người ở đây sau khi nghe chỉ thị của
anh đều không khỏi một bộ đứng ngồi không yên, ở đây lửa đang cháy lớn,
mà hiện tại là ban đêm nên gió thổi rất mạnh, nếu không thể nắm bắt tốt
hướng gió và sức gió thì e rằng cả ba người sẽ rơi xuống ngay ngọn lửa
đang cháy to ở phía dưới mất.
“Còn đứng ngơ ra đó làm gì, Lãnh
Thiên mau chuẩn bị dù” Lăng Chi Hiên lạnh lùng quát lớn khiến tất cả mọi người giật mình tỉnh táo lại.
Dương Lãnh Thiên không còn cách nào khác là nghe theo lời của Lăng Chi Hiên, đi ra khỏi khoang VIP để chuẩn bị mọi thứ.
“Chủ Tịch, Vĩnh Hàn nói có thể hạ máy bay xuống một chút nữa với miệng núi”
Tề Vĩ đã nhanh chóng liên lạc với cơ trưởng để bàn kế hoạch hạ thấp máy
bay xuống mức thấp nhất có thể cho phép và dừng tại ngay vị trí đó một
khoảng thời gian ngắn.
Lúc này, Dạ Nguyệt đang đứng cạnh Lăng Chi Hiên, cô im lặng nắm lấy tay anh, ngẩn đầu nhìn anh chăm chú, cô cũng
không biết cảm xúc lúc này là như thế nào, nói sợ thì cũng không đúng
lắm, bởi cô luôn tin tưởng vào người trước mặt này, nếu anh chưa nắm
chắc thì anh sẽ không bao giờ làm.
“Em sẽ nhảy chung dù với anh”
Lăng Chi Hiên cũng siết chặt lại tay nhỏ của cô, dịu giọng lại như đang
an ủi vỗ về cô đừng sợ, vì đã có anh rồi.
Dạ Nguyệt gật đầu, cô tin anh.
“Tuấn Kiệt, cậu nhảy một mình được không?” Lăng Chi Hiên ngẩn đầu hỏi Uông Tuấn Kiệt đang đứng ở hàng ghế phía dưới.
“Được, thiếu gia đây đã có kinh nghiệm nhảy dù rất nhiều lần rồi ông anh họ
của tôi ơi” Uông Tuấn Kiệt không hề phản đối với quyết định của Lăng Chi Hiên, bởi vì anh biết chỉ còn cách duy nhất đó là nhanh nhất thôi, trên tay anh cũng đã cầm sẵn vali hợp kim, anh cũng đã sẵn sàng rồi. “Chỉ hy vọng rằng đó thật sự là đường trở về”
Lúc này Dương Lãnh Thiên cũng cầm hai thiết bị nhảy dù bước vào.
“Không còn thời gian nghĩ nhiều nữa đâu” Lăng Chi Hiên nhận lấy dù của Dương
Lãnh Thiên đưa, anh bắt đầu trang bị cho anh và cô gái nhỏ.
Bên đây Uông Tuấn Kiệt cũng nhận lấy dù.
………………………………….
Đứng trước cánh cửa đang đóng kín, mười chỉ huy cấp cao của Trung Tâm đang
quay quanh lấy ba người, không chỉ vậy còn có những người khác cũng đứng ở phía sau.
“Chủ Tịch…” Dương Lãnh Thiên như muốn nói gì đó rồi
lại thôi, anh biết không ai có thể thay đổi ý định của Chủ Tịch ngoại
trừ Phu Nhân, nhưng hiện Phu Nhân cũng đã lựa chọn tin tưởng vào Chủ
Tịch nên bọn họ không còn biết nói gì hơn nữa.
“Chủ Tịch, đã đến phía trên hồ Rinjani” tiếng thông báo của Cố Vĩnh Hàn vang vọng trên máy bay.
Dương Lãnh Thiên lập tức mở cửa máy bay ra, vì máy bay hiện đang bay ở một vị trí nên không có lực hút quá lớn khiến mọi người bên trong bị hút ra
ngoài.
“Chúng tôi đi đây” Uông Tuấn Kiệt xoay người vẫy tay chào tất cả rồi không ngần ngại phóng khỏi máy bay, lao xuống phía dưới.
Đứng từ đây, Dạ Nguyệt có thể nhìn thấy hình dạng mờ ảo hình bán nguyệt của
hồ Rinjani, nó dường như đang phát sáng dưới ánh lửa đang cháy rực rỡ
xung quanh, hình dạng của mặt trăng khuyết, thật sự rất rất rất đẹp.
“Đi thôi” Lăng Chi Hiên nhỏ giọng thì thầm vào tai Dạ Nguyệt, dùng tay giữ
đầu cô ra phía sau rồi dứt khoác nhảy xuống mà không nói lời nào.
“Tạm biệt mọi người” Dạ Nguyệt được cố định ở phía trước ngực Lăng Chi Hiên, vừa chào tạm biệt mọi người xong là cô đã hét lên inh ỏi vì bị rơi tự
do xuống phía dưới.
Cả bọn đứng ở trên nhìn theo mà vừa lo lắng
vừa buồn cười, chỉ có thể âm thầm nhìn nhau cầu chúc cho ba người bình
an vô sự trở về được quá khứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT