Dạ Nguyệt mơ hồ nghe được giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai đang gọi
cô thức dậy, cô nhíu mày xoay người sang hướng khác tránh đi cái giọng
nói làm phiền đáng ghét đó.
“Bảo bối, mau thức dậy…”
Luồng khí nóng rực phà vào tai Dạ Nguyệt làm Dạ Nguyệt rùng mình, cô mắt nhắm mắt mở hí nửa con mắt nhìn người nào đó đang chống một tay trên gối,
nằm nghiêng nhìn cô bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
“Em còn muốn ngủ nữa, trời còn chưa sáng mà a” Dạ Nguyệt ngái ngủ nói, nói xong cô tiếp tục nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Lăng Chi Hiên: “…”
Người nào đó cong khóe môi, vươn tay véo véo nựng nựng gò má hồng hồng của
cô, sau đó nhấc đầu dậy áp mặt sát vào mặt cô, phun khí nóng trên mặt
cô, giọng điệu mờ ám: “Em còn không thức dậy thì anh sẽ ăn em ngay bây
giờ”.
Để chứng minh cho lời nói của mình, Lăng Chi Hiên nâng cằm
Dạ Nguyệt lên, há miệng cắn cắn gặm gặm vào môi cô như đang thưởng thức
món ăn nào đó, tuyệt nhiên không phải là hôn môi mà môi chạm môi như
bình thường.
Dạ Nguyệt vẫn còn đang trong tình trạng ngủ mê không biết gì, đột nhiên cảm giác môi bị nóng nóng đau đau, cô không tự giác
mở mắt ra, tay mơ hồ đẩy đẩy vào vật gì đó ấm áp nhằm muốn xua đi cái
cảm giác bị con gì cắn đó.
Vừa mở mắt ra Dạ Nguyệt liền thấy
khuôn mặt phóng đại của người nào đó, vẫn còn đang làm chuyện xấu, gặm
vào môi cô trêu chọc, cô giật mình đẩy anh ra: "A... anh đang làm gì
vậy?"
"Cuối cùng cũng chịu dậy?" Lăng Chi Hiên không trả lời câu
hỏi của cô, anh nắm lấy cái tay nhỏ đang đẩy vào lồng ngực anh, không
cho phép đẩy nữa, còn ra vẻ phiền muộn nói. "Gọi em thức dậy đúng là cả
một vấn đề"
"Vậy ra cái chuyện xấu mà anh làm lúc nãy là để gọi
em dậy?" Dạ Nguyệt nhướng mày, vị đại ca này được lợi còn ra vẻ, môi cô
bây giờ sưng lên hết rồi a.
"Em nghĩ thế nào?" Lăng Chi Hiên cười mỉm hỏi ngược lại Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt: "..." không thèm biện minh luôn a.
Dạ Nguyệt đột nhiên mắt sáng rỡ hứng khởi nói: "Em chưa có đánh răng đó a"
Lăng tổng nào đó lại kề sát mặt vào mặt cô: "Anh cũng chưa"
Dạ Nguyệt thẳng tay đẩy mặt anh ra, quyệt miệng nói: "Vậy thì anh mau đi đánh răng đi a"
Lăng Chi Hiên ngược lại không có đi đánh răng, mà còn chôn đầu vào trong cổ
của cô gái nhỏ nào đó, làm như cực kỳ thương tâm nói: "Bảo bối, em chê
anh hôi miệng có phải không?"
Dạ Nguyệt: "..."
"Ai chê
anh hôi miệng, chỉ muốn anh mau chóng đứng dậy thôi mà, anh có biết anh
nặng lắm không hả, đè em sắp thở không được rồi a" Dạ Nguyệt dở khóc dở
cười nói.
"Không chỉ chê anh hôi miệng, còn chê anh nặng nữa phải không?" Lăng Chi Hiên cong đầu gối chống xuống giường để dời đi trọng
lượng của anh trên cơ thể nhỏ nhắn của vợ yêu, dù rất thích trêu chọc vợ yêu nhưng anh cũng không muốn làm đau vợ yêu.
Sao vị đại ca này cứ cố tình hiểu sai ý cô vậy a, Dạ Nguyệt la hét trong lòng.
"Vậy bây giờ anh có chịu đứng dậy để em đi tắm không?" Dạ Nguyệt nói không
lại ai đó, đành phải chuyển qua phương án tác chiến khác. "Gần năm giờ
rồi, sắp trễ giờ tập trung rồi a"
Lúc này Lăng Chi Hiên mới đồng ý đứng dậy, nhưng Dạ Nguyệt chưa kịp bỏ chạy vào phòng tắm thì đã bị Lăng Chi Hiên bế lên: "Để tiết kiệm thời gian, chúng ta nên tắm chung với
nhau cho nhanh"
"Hả? Khoan a.... khoan..." Dạ Nguyệt chưa kịp la hét phản đối đã bị ai đó bế thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, khí nóng từ bồn tắm bốc lên ngùn ngụt lan tỏa ra xung quanh, làm cho không khí ẩm ướt càng trở nên huyền ảo và mơ hồ, Lăng Chi Hiên
thả Dạ Nguyệt vào trong bồn tắm rồi tiện tay rút áo ngủ của cô đang mặc
thả xuống sàn nhà.
“Ủa? Em thay áo ngủ khi nào vậy a?” Dạ Nguyệt
mờ mịt nhìn cái áo ngủ trắng tinh mỏng như lụa lúc này đã ướt nhem nằm
dưới sàn nhà, cô nhớ lúc đi ngủ là cô còn mặc áo quần mà bên cục trưởng
Lạc đưa qua tối hôm qua mà a. “Cơ mà cái áo ngủ này ở đâu ra vậy?”
“Là mấy người bạn của em đưa cho anh lúc em mới vừa ngủ không bao lâu” Lăng Chi Hiên cười cười bật vòi sen lên, tiếng nước chảy rào rào vang lên
khắp phòng tắm.
"Quần áo lúc trước của em đã ngấm nước, mặc đi
ngủ sẽ bị bệnh" thật ra lúc đó anh cũng đã cởi sạch quần áo của vợ yêu
rồi, nhưng tất nhiên chuyện này anh sẽ không nói.
Dạ Nguyệt chậc
lưỡi thở dài, mấy bạn nhỏ này cố tình đưa cái áo mỏng như vậy cho vị đại ca này, bọn họ nghĩ gì chẳng lẽ cô không biết a…. Dạ Nguyệt nghĩ nghĩ
rồi cô giật mình quay đầu sang nhìn Lăng Chi Hiên : “Vậy sao anh không
đánh thức……”
Nhưng chưa nói hết câu thì Dạ Nguyệt liền im bật, bởi vì bạn Lăng tổng nhà ta đã cởi đồ rồi đang khỏa thân tắm vòi sen bên đó.
“Bảo bối, chẳng phải em nói muốn ngủ một giấc thật ngon sao?” Lăng Chi Hiên
vuốt mái tóc ướt nhem ngược lên trên để lộ ra vầng trán cao thông minh,
đôi lông mày kiếm rậm hơi nhíu lại, đôi mắt hẹp dài đang nhắm hờ lại để
đón nhận làn nước nóng ấm, sóng mũi cao, bạc môi mỏng mím lại hơi cong
lên, những giọt nước lóng lánh trượt dài trên cơ thể cường tráng không
dư chút mỡ thừa nào của anh, cơ bắp trên người anh không phải thuộc loại gồ lên thô thiển mà nó thuộc dạng săn chắc khỏe khoắn cuốn hút ánh nhìn của người khác, làn hơi nước mù mịt bao xung quanh lấy anh, tất cả tổng hợp lại tạo thành một loại hình ảnh duy mỹ mà ít người nào có cơ hội
được chứng kiến tận mắt như thế này.
Dạ Nguyệt nhém chút nữa xịt
máu mũi quá nhiều mà nằm chết ngay trong bồn nước nóng, này là giết
người không cần phải dùng đến vũ khí đó a, cô chỉ còn biết mở to mắt
nhìn người nào đó, ngay cả chớp mắt cũng không chớp được một cái nói gì
đến ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác nha.
Lăng Chi Hiên gội đầu
xong, anh xoay người lại định đi vào bồn tắm thì thấy cô gái nhỏ nào đó
mặt đã đỏ bừng lên như đang bị sốt cao, ngồi nín thở ngơ ngẩn nhìn anh
không rời mắt như bị mê hoặc.
Mà bên này Lăng Chi Hiên vừa xoay
người lại thì bên đây Dạ Nguyệt nhém chút phun máu mũi tập hai, hai gò
má cô không hẹn mà đỏ bừng lên, ngay cả thở cô cũng không dám thở mạnh,
dường như là nín thở ngồi đóng đinh ngay tại chỗ.
Lăng Chi Hiên
cong khóe môi bước vào bồn tắm, vừa ngồi xuống ở bên đối diện Dạ Nguyệt
vừa cố nhịn cười lên tiếng để kéo cô gái nhỏ nào đó trở về thực tại:
“Rất hân hạnh, bảo bối”
Dạ Nguyệt lúc này mới giật mình thu lại
dáng vẻ nhìn người nào đó đến chảy nước miếng của mình, không xong rồi…
không xong rồi… không xong rồi… dáng vẻ sắc nữ của cô đã bị người nào đó nhìn thấy aaaaaaaaaaaa……..
“Rất hân hạnh cái gì a?” Dạ Nguyệt vừa ôm mặt không dám nhìn người nào đó vừa hỏi.
“Rất hân hạnh được phục vụ cho em, anh rất vui vì còn có thể quyến rũ được bà xã của mình”
Dạ Nguyệt vừa nghe liền muốn sặc nước miếng, cô nhanh chóng mở tay xuống
nhưng đập vào mắt cô lại là khuôn mặt tuyệt mỹ phóng đại của người nào
đó ở gần sát đang cong khóe môi lên cười như thách thức, cô chỉ còn biết câm nín trợn mắt nhìn anh: “…”
Con người này đáng ghét ở chỗ anh biết rõ sức hút của mình có khả năng dìm chết người như thế nào a…..
“Nếu không nhanh thì chúng ta sẽ trễ giờ tập trung đó a” Dạ Nguyệt không cam lòng nói, người này rõ ràng là cố tình, cố tình mê hoặc cô dù biết bây
giờ không còn thời gian, Dạ Nguyệt nhắm mắt lại hít thở thật sâu để lấy
lại bình tĩnh cùng tĩnh táo của mình, cô mới là không thèm nhìn cái
người đáng ghét này nữa a.
Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của vợ yêu,
Lăng Chi Hiên càng cố gắng nhịn cười hơn nữa, xem ra lần này anh đại
công cáo thành rồi, có thể khiến cho cô gái nhỏ nào đó có dáng vẻ rất
muốn ăn nhưng lại không ăn được như anh trước đây.
"Anh có thể
nhích ra chỗ khác để cho em tắm không a?" Dạ Nguyệt vẫn còn nhắm mắt
không thèm nhìn ai đó, chu mỏ nói, hơi thở nóng rực của người nào đó
thật làm cho lòng người cảm thấy hoang mang quá a.
Đột nhiên cơ
thể Dạ Nguyệt bị nhấc bổng lên cao, cô bất ngờ mở mắt ra nhìn thì cơ thể cô đã bị ai đó ôm rồi ngồi xuống phía đối diện với cô lúc vừa nãy.
Hai gò má Dạ Nguyệt nhanh chóng nóng bừng lên, bởi vì cơ thể của hai người
đang tiếp xúc với nhau không khoảng cách, tay ai đó lại đang giữ chặt
lấy lưng cô, ép cơ thể cô càng dán sát vào cơ thể cứng rắn của anh.
"Buông... buông em ra..." Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn anh, đẩy đẩy vào lồng ngực anh, hơi nước bốc lên xung quanh hai người càng làm tăng thêm không khí mập
mờ nóng rực.
"Em thật sự muốn anh buông?" Lăng Chi Hiên áp trán
vào trán cô, đôi môi mấp máy chỉ cách môi cô chưa đến một lóng tay như
cố tình lướt nhẹ qua môi cô trêu chọc.
"Chúng ta trễ giờ rồi" Dạ
Nguyệt nói lí nhí trong miệng, cô có thể cảm giác được vật nào đó đã
căng cứng ở bên dưới đang ép sát vào cô, tim cô lại bắt đầu đập nhanh
như đánh trống trận.
"Anh có nói với bạn em sẽ xuống trễ" Lăng
Chi Hiên thì thầm, giọng nói trầm ấm đầy từ tính như mê hoặc người khác, vừa nói anh còn không quên vuốt ve lưng cô, từ từ vuốt dài xuống eo rồi mông cô.
Dạ Nguyệt nghe vậy liền mở to mắt ra nhìn vào đôi mắt
đã tối thẳm lại của ai đó, nói như vậy tất cả từ nãy đến giờ đều là anh
cố tình chọc ghẹo cô, thật ra anh đã có sắp xếp xếp đặt từ trước...
Thấy Dạ Nguyệt không còn lời nào để nói, Lăng Chi Hiên lúc này mới cười mỉm
nói tiếp: "Anh rất vui vì có thể nhìn thấy được dáng vẻ đó của em, vợ
yêu"
Dạ Nguyệt bây giờ thật sự rất muốn tìm một cái hố để nhảy
xuống, lần đầu tiên cô thể hiện ra một mặt khác của bản thân trong
chuyện khó nói, chuyện này đến ngay cả bản thân cô còn không tự nhận
thức được, không... phải nói là bị ai đó cố tình khiêu khích ra mới đúng a....
"Em... em tắm xong rồi..." Dạ Nguyệt chôn đầu vào trong
hõm cổ của Lăng Chi Hiên, ngượng ngùng đến không còn dám nhìn thẳng vào
mặt anh nữa. "Em muốn ra ngoài..."
"Bảo bối, em thật sự không
muốn anh hử?" Lăng Chi Hiên như dụ dỗ nhỏ giọng thì thầm vào tai cô còn
nhân tiện cắn cắn gặm gặm vành tai nhỏ của cô.
Thấy cơ thể cô gái nhỏ nào đó run lên nhè nhẹ cùng với hơi thở đứt quãng nóng ấm phà vào
hõm cổ mình, biết cô gái nhỏ đã sẵn sàng, Lăng Chi Hiên cong khóe môi
dịu dàng nói: "Bảo bối ngoan!"
(Lời tác giả: Nhà có tang nên một tháng vừa qua không viết được nhiều, đáng
lẽ ta cũng không thể viết xong chương này với chương trước, ta cũng đã
trễ hẹn rất nhiều lần vì thời gian ko có nhiều để viết theo đúng tiến độ ban đầu lúc mới bắt đầu viết, nàng nào vẫn còn ủng hộ truyện của ta thì ta cám ơn rất nhiều vì đã cố gắng cùng ta đi đến đoạn đường này, bây
giờ sẽ trở lại 1chương/tuần vào chủ nhật, ta sẽ vẫn viết đến kết thúc dù có thể đôi lúc sẽ lại trễ hẹn với các nàng nên nàng nào còn muốn đọc
thì xin thông cảm cho ta, chân thành cám ơn các nàng!!)
********** Ò Ó O Lằn ranh giới… oOo
“Tình hình lúc đó chính là như vậy” chú Lý lẳng lặng nói, chú vừa kể lại hết đầu đuôi câu chuyện cho mọi người ở đây cùng nghe.
Hiện tại nơi này có khoảng mười mấy người trừ bốn người bên nhóm của Lăng
Chi Hiên, thì bên nhóm này gồm có Lưu Ánh Nhật, Thành Đông, Triệu Bối
Bối, Hà Tiểu Y, Lạc Tiểu Anh, Tiểu Điền, chú Lý, ba mẹ của Ngọc Bảo hay
tên thường gọi ở nhà là Tiểu Lan, em gái của Đại Thành là Đại Hoa, hai
người lúc trước ra ngoài với Tiểu Điền là A Sảng và Lôi Công, và cuối
cùng là một gia đình bốn người khác.
Tất cả bọn họ đều gia nhập nhóm của Thành Đông và Lưu Ánh Nhật khi đang chạy nạn trên đường.
"Cái gì? Ông nói gì? Các người chưa kịp đi tìm Tiểu Lan mà đã bỏ chạy rồi
sao? Sao các người lại làm như vậy?" mẹ của Ngọc Bảo cơ thể run rẩy, tay run run chỉ về phía đám người Triệu Bối Bối, tức giận nghiến răng nói.
"Đúng vậy, tại sao chưa tìm hiểu anh tôi và chị Ngọc Bảo còn sống không mà
mấy người đã bỏ chạy về đây? Mấy người có còn là con người nữa không?"
Đại Hoa cũng tức giận quát lên.
"Đi, chúng ta phải mau chóng đi
đến đó để tìm hai đứa chúng nó" bố của Ngọc Bảo âm trầm đứng dậy, trầm
giọng nói, còn không quên trừng mắt lạnh lẽo nhìn về phía đám người
Triệu Bối Bối đang ngồi ở bàn ăn bên kia.
Triệu Bối Bối và Lạc
Tiểu Anh lúc này đang cúi đầu ngồi yểu xìu trên ghế, cũng không nói được lời nào, sự thật là nếu lúc đó không lên xe của nhóm Lăng Chi Hiên kịp
thì cả ba người cũng sẽ không sống được đến bây giờ, nhưng cả hai cũng
vẫn không cách nào biện minh cho việc đã bỏ hai người kia lại không biết sống chết như thế nào.
“Nếu là ông lúc đó liệu ông có ở lại để
chịu chết không?” Tiểu Đình ngồi bên cạnh Triệu Bối Bối lúc này đột
nhiên đứng dậy tức giận nói.
“Hơn nữa để xe ở chế độ chống trộm
như vậy chứng tỏ bọn họ không ở đó canh chừng cho mọi người mà đã chạy
đi đâu rồi không phải sao? Làm việc nhóm mà thiếu trách nhiệm như vậy
sao?” bây giờ bọn zombie hay đi theo bầy lê lết trên đường, cũng có thể
vì cái tiếng hú từ còi báo động đã thu hút bọn zombie ở lại đó chứ không đi tiếp nữa, nếu như lần này Bối Bối của anh mà có chuyện gì thì anh
nhất định đi tìm Võ Ngọc Bảo với tên Đại Thành đó tính sổ.
“Cậu…..” ba của Ngọc Bảo tức giận đập bàn chỉ vào Tiểu Điền.
Triệu Bối Bối nhanh chóng nắm lấy cánh tay Tiểu Điền, anh nhíu mày cúi đầu
xuống nhìn cô, Triệu Bối Bối lắc lắc đầu ý bảo anh đừng cãi nữa.
“Theo tôi thấy lúc này không phải là lúc cãi nhau như thế này” Thành Đông
đang đứng tựa vào quầy thức ăn lên tiếng. “Để có thể vẹn cả đôi đường,
tôi đề nghị chúng ta trở lại nơi đó để tìm hai người bọn họ”
“Nhưng liệu bọn họ có còn ở đó không? Nếu như bọn họ chạy thoát thì chắc cũng
đã chạy về đây rồi…..” A Sảng mơ hồ lên tiếng, khoảng cách từ nơi đó trở về đây cũng không tính là xa lắm, nếu như đi bộ thì chắc giờ này cũng
phải về đến đây rồi chứ a.
“Cái này còn cần phải bàn bạc nữa
sao?” ba của Ngọc Bảo nhíu mày quay đầu nhìn sang Thành Đông. “Cho dù
hai đứa nó có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định cũng phải nhìn thấy tận
mắt”
“Trời ơi, tức quá mà, anh trai của tôi đã vì mấy người mà đi tìm thêm thực phẩm nước uống, vậy mà mấy người định bỏ mặc sống chết
của anh ấy, ông trời ngó xuống đây mà coi này…” Đại Hoa đột nhiên khóc
rống lên rồi bắt đầu ôm mặt bàn khóc lóc than trời trách đất, mẹ Ngọc
Bảo thấy vậy cũng bắt đầu khóc bù lu bù loa theo Đại Hoa.
“Được
rồi, chờ đến trời tối chúng ta sẽ đến chỗ đó, mọi người không cần phải
cãi nhau nữa đâu” Lưu Ánh Nhật thật không thể nhìn tiếp cảnh tượng này,
đành phải lên tiếng can ngăn, thiết nghĩ đây cũng là điều cần phải làm.
Nghe vậy, Đại Hoa và mẹ Ngọc Bảo mới chịu yên lặng trở về vị trí ngồi của
mình mà không khóc nháo nữa, chỉ còn vừa khóc thút thít vừa dùng khăn
chấm chấm nước mắt.
“Cuối cùng cũng có người biết nói tiếng
người” ba Ngọc Bảo hừ lạnh, ngồi xuống bàn bên cạnh mẹ Ngọc Bảo, vỗ vỗ
nhẹ vào lưng bà như an ủi.
Mặc dù Tiểu Điền cũng đang nổi nóng vì chuyện này không thể đổ lỗi trách nhiệm lên đầu ai, lúc mới bắt đầu là
bóc thăm để đi thực hiện nhiệm vụ này, mọi người đều là tự nguyện, nhưng khi xảy ra sơ suất thì lại đổ toàn bộ lên đầu những người còn sống,
liệu có đúng không? Thật may vì Triệu Bối Bối đang giữ cánh tay anh lại
nên anh cũng chỉ nhìn ba Ngọc Bảo rồi hừ lạnh chứ không nói gì thêm nữa.
“Mọi người chắc đã bàn xong rồi có phải không, chúng tôi có một đề nghị”
thấy mọi chuyện đã lắng xuống, Uông Tuấn Kiệt lúc này mới lên tiếng, anh đang ngồi cùng bàn với nhóm của Triệu Bối Bối, ngay bên cạnh Lạc Tiểu
Anh, nhìn thấy hai cô gái nhỏ cúi đầu buồn bã, anh cũng thật không muốn
nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
“Đề nghị?” mọi người bây giờ mới quay đầu sang tập trung nhìn về phía Uông Tuấn Kiệt.
“Đúng vậy” Uông Tuấn Kiệt gật đầu rồi anh liền tiếp tục nói. “Có phải mọi
người ở đây đều có người nhà đang lưu trú ở nơi trú ẩn của Chính Phủ
phải không? Nhưng mà hiện tại chúng ta lại không biết tình hình chính
xác của bọn họ là như thế nào?”
“Ý của cậu muốn chúng ta đến những nơi đó để tìm người nhà của mình?” Thành Đông nhanh chóng hỏi.
“Đúng vậy, để xác định chắc chắn tình hình hiện tại của bọn họ, tôi đề nghị
chúng ta trở vào thành phố” Uông Tuấn Kiệt vừa nói vừa nhìn biểu hiện
của mọi người xung quanh.
“Thành phố bây giờ là nơi như thế nào mà cậu dám đưa ra một lời đề nghị như vậy?” ba Ngọc Bảo lại tức giận đập bàn quát.
“Đúng vậy, bây giờ vào trong đó chỉ có con đường chết đang chờ sẵn thôi” Lôi Công cũng tham gia vào phe phản đối.
“Tất nhiên nếu bây giờ đâm đầu vào mà không có chuẩn bị trước thì chỉ có con đường chết” Lăng Chi Hiên bỗng nhiên lên tiếng từ phía cửa vào nhà ăn
chung, giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lẽo của anh khiến cho tất cả những
người có mặt ở đây đều run lên một cái.
“Cuối cùng cũng đến” Uông Tuấn Kiệt lúc này mới thở phào trong lòng.
Mọi người trong nhà ăn chung đều quay đầu nhìn về phía cửa, thấy một người
đàn ông trẻ tuổi với ngũ quan tuyệt mỹ như vừa từ trong tranh bước ra,
đang tay trong tay với một cô gái nhỏ nhắn đứng bên cạnh.
Đại Hoa và một người con gái nữa là con của gia đình bốn người, vừa nhìn thấy
Lăng Chi Hiên thì không khỏi ngạc nhiên rồi chuyển qua vẻ mặt e thẹn đỏ
bừng mặt, không khỏi cảm thấy tim đập rộn ràng, nhộn nhạo trong lòng.
“Cậu là….?” ba Ngọc Bảo nhíu mày hỏi.
“Tôi có một kế hoạch” Lăng Chi Hiên không để ý đến ba Ngọc Bảo, anh vào thẳng vấn đề muốn bàn bạc.
********** Ó O Ò Lằn ranh giới….. oOo
Ánh nắng chiều tà dần tắt, tia sáng nhỏ nhoi xuyên qua tòa nhà cuối cũng
rời đi, nhường chỗ cho đêm tối tịch mịch bao trùm lấy thành phố rộng
lớn. Trước đây, ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc từ ánh đèn neon có thể làm
thành phố sáng rực trong bóng đêm, nhưng giờ đây cả thành phố đều chìm
trong tối tăm mịt mờ, ngay cả một tia sáng nhỏ nhoi cũng không có.
Trong bóng đêm lạnh lẽo đó, là tiếng grừ grừ chói tay của những con người với hình dạng ghê rợn đang lê lết chầm chậm trên đường, bọn chúng tập trung rất đông trên những con đường lớn và rải rác trong những con đường nhỏ, lê lết như những linh hồn lang thang trong những đêm tháng bảy âm lịch.
Đột nhiên từ ba quãng trường lớn nằm ở ba vị trí trung tâm thành phố phát
sáng rực rỡ ánh đèn cùng với tiếng ồn ào từ loa phát thanh lớn của quãng trường, đã khiến cho tất cả bọn chúng không khỏi trở nên hưng phấn,
điên cuồng hướng về phía ánh sáng chúng thấy được mà xông tới như con
thú hoang vừa nhìn thấy con mồi của mình.
Từ phía đường cao tốc,
hai chiếc ô tô đen ngòm nếu không nhìn thật kỹ cũng rất khó nhìn thấy
được trong màn đêm tối thẵm này, dần dần rẽ hướng tiến vào hai con đường nhỏ của thành phố, bởi vì xe được phủ một tấm vải màu đen lớn chỉ để
lại tầm nhìn của người ngồi ở ghế lái nên đã thành công tránh khỏi những con zombie đang điên cuồng chạy về phía ánh sáng cùng âm thanh vang
vọng ở phía trước của xe.
"Cứ tưởng khó có thể thu hút tất cả
nhưng không ngờ do thành phố quá tối cùng yên tĩnh nên chỉ cần ba cái
quảng trường cũng đủ có thể làm kinh động đến bọn chúng như vậy" Tiểu
Điền ngồi ở ghế lái không khỏi nhìn Lăng Chi Hiên bằng con mắt khác, lúc đầu khi nghe đến kế hoạch của người đàn ông này, anh cho rằng nó không
khả thi.
"Uhm, như vậy chứng tỏ nhóm một đã thực hiện thành công nhiệm vụ" Triệu Bối Bối ngồi bên cạnh Tiểu Điền cũng nhỏ giọng góp vui.
Hiện tại nhóm này do Lăng Chi Hiên làm trưởng nhóm, gồm có năm người trên
xe, là Lăng Chi Hiên, Dạ Nguyệt, Lạc Tiểu Anh, Uông Tuấn Kiệt, Tiểu Điền và Triệu Bối Bối.
"Em không nghĩ là nhóm mình lại toàn người thân quen như thế này..." Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn nhìn Lăng Chi Hiên, nghi ngờ nói.
"Chẳng phải là do rút thăm chia nhóm hay sao?" Lăng Chi Hiên cười cười nhìn vợ yêu.
"Anh và tên đó đã làm như thế nào?" Dạ Nguyệt nhìn thấy nụ cười mờ ám của
người nào đó, càng khẳng định trong chuyện rút thăm chia nhóm của bọn họ có vấn đề a.
"Tôi có tên tuổi đàng hoàng nha, không phải là tên
đó hay tên kia có được hay không?" Uông Tuấn Kiệt ngồi ở hàng ghế trên
không khỏi đen mặt trừng Dạ Nguyệt.
"Được rồi, tôi gọi anh là đại ca luôn chịu chưa? Rốt cuộc hai người đã giở chiêu gì ra vậy a?" Dạ
Nguyệt lắc lắc đầu bó tay, dở khóc dở cười nói.
"Tên đó trước đây có một thời gian cùng đoàn ảo thuật đi lưu diễn ở Châu Âu" Lăng Chi Hiên trả lời không ăn nhập vào câu hỏi.
"A là như vậy sao?" nhưng tất nhiên cô gái nhỏ nào đó hiểu ý anh muốn nói.
"Này..." Uông Tuấn Kiệt quắc mắt nhìn người nào đó vẫn đang ung dung lạnh nhạt ngồi thư thái như chưa từng nói câu nào.
"Thật nhìn không ra anh biết làm ảo thuật đó nha" Triệu Bối Bối ngồi phía
trên góp vui, tất nhiên mọi người vẫn cẩn thận nói chuyện rất nhỏ để
tránh thu hút bọn zombie.
"Tôi có chỗ nào không giống người biết
ảo thuật?" Uông Tuấn Kiệt tất nhiên tức muốn hộc máu vì câu đó của Triệu Bối Bối. "Ông đây lưu lạc trên giang hồ từ khi vào năm nhất đại học, đã làm qua cùng thử qua rất nhiều loại nghề từ bình thường cho đến lạ
thường, dùng tiền kím được đi đến khắp nơi trên thế giới, kiến thức
phong phú chẳng hề thua kém bất kỳ học giả nào đâu nhá"
"Thật
ra..... nhìn anh giống công tử nhà giàu hơn a....." Lạc Tiểu Anh ngồi
bên cạnh Uông Tuấn Kiệt lúc này mới cười cười lên tiếng.
Uông Tuấn Kiệt: "..." đột nhiên lại cảm thấy tim bị tổn thương một chút là như thế nào đây?
"Em đúng có mắt nhìn đó Tiểu Anh, anh ta quả thật là công tử nhà giàu đó a" Dạ Nguyệt bụm miệng cười nói, thật ra cách nói của Tiểu Anh còn mang
một ý nghĩa sâu xa, ý cô ấy muốn nói vị đại ca đó nhìn như được nuông
chiều từ nhỏ, ăn sung mặc sướng, chỉ tay năm ngón hưởng thụ, chứ không
giống người đã từng lăn lộn như vậy a.
Cũng bởi vì bề ngoài của
Uông Tuấn Kiệt phong trần như vậy, khuân mặt với ngũ quan điển trai, làn da lại thuộc loại trắng không tì vết, rất giống với loại công tử nhà
giàu chỉ biết suốt ngày cà lơ phất phơ ăn chơi phá sản nha.
"Đề
nghị tập trung vào nhiệm vụ có được hay không?" Uông Tuấn Kiệt lúc này
như bong bóng xì hơi, ngồi tựa vào ghế, tự cảm thán bản thân ta dù ở một nơi đông người nhưng vẫn cảm thấy thật lạc lõng, quả là bi ai... bi ai
vô cùng...
"Chúng ta đi thẳng đến chỗ trú ẩn phải không nhóm
trưởng?" Tiểu Điền nãy giờ ngồi nén cười lúc này mới ho nhẹ lên tiếng,
nếu đổi lại là anh thì anh cũng tình nguyện lái xe chứ không muốn bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ như vậy a.
"Hướng đến chỗ như đã dự định, nhưng trước đó, tôi muốn dừng lại ở một chỗ trước khi qua chỗ trú ẩn, nơi này nằm ở gần nơi trú ẩn đó thôi" Lăng Chi Hiên gõ gõ ngón trỏ
lên tay vịn chỗ cửa xe, như có điều đang suy nghĩ.
RẦM! RẦM! RẦM! Đột nhiên chiếc xe như bị cái gì đó tông phải, khiến cho chiếc xe bị
nghiêng ngả, Tiểu Điền phải kìm giữ lại vô lăng để xe không bị lật, Lăng Chi Hiên nhanh chóng giữ lấy Dạ Nguyệt để tránh cho cô bị ngã xuống sàn xe.
"Có ba bốn con thây ma vừa chạy ra từ đường nhỏ, bọn chúng đang hướng đến
phía ánh sáng thì tông phải xe chúng ta" Tiểu Điền nhíu mày, anh đang cố gắng điều chỉnh lại tay lái. "Bọn chúng vẫn đang đuổi theo phía sau
chúng ta"
"Cứ tiếp tục chạy, khi nào tôi bảo cậu dừng mới được dừng" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói.
"Được" Tiểu Điền gật đầu.
Lúc này mọi người đều hồi hợp lắng nghe động tĩnh xung quanh, không ai còn
có tâm trạng nói đùa như mới vừa nãy nữa. Tiểu Điền tăng dần tốc độ, như muốn bỏ lại bọn zombie đang chạy phía sau, nhưng tiếc là do trên đường
có rất nhiều chướng ngại vật do nhà cửa hai bên đường bị hư hại ngăn cản nên anh khó lòng cắt đuôi được bọn chúng.
Ô tô chạy qua thêm hai ba con đường nữa, thông qua chỗ kính xe bên Tiểu Điền không bị che vải, Lăng Chi Hiên có thể nhìn thấy được đường đi phía trước, lúc này Lăng
Chi Hiên mới lên tiếng: "Dừng lại được rồi"
Tiểu Điền nghe vậy
liền đạp thắng cho xe dừng lại, bọn zombie đang chạy phía sau bị đâm
thẳng vào phía sau xe rồi văng xuống đường, nhưng bọn chúng cũng đã
nhanh chóng mò dậy tiếp tục nhào về phía chiếc xe.
"Bên ngoài có bao nhiêu con?" Lăng Chi Hiên rút dao gâm ra, chuẩn bị ứng chiến.
"Khoảng năm sáu con" Tiểu Điền nhìn vào kính nhỏ lắp ở phía ngoài xe, nhỏ giọng nói.
"Vậy được, chuẩn bị vũ khí, chúng ta xuống xe"
Dạ Nguyệt lấy thanh đoản kiếm bên cạnh, Lạc Tiểu Anh nhặt cây gậy dài có
gắn dao trên đó, Uông Tuấn Kiệt cũng sử dụng dao găm như Lăng Chi Hiên,
Tiểu Điền và Triệu Bối Bối cầm gậy bóng chày, đợi đến khi Lăng Chi Hiên
ra hiệu, mọi người mới mở cửa xuống xe.
Bọn zombie vừa nhìn thấy
mọi người, liền gào rú xông tới, nhưng chỉ với năm sáu con thật không
thể làm khó được bọn họ, Dạ Nguyệt lúc này dù vẫn còn cảm thấy khó chịu
khi đâm thẳng vào não con zombie nhưng cô cũng không còn bàng hoàng nữa.
Sau khi giết xong đám zombie, cả bọn lúc này mới nhìn thấy một cái trung
tâm mua sắm lớn mới vừa xây xong của tập đoàn quốc tế O & Y, mặc dù
nó hoàn toàn đen ngòm không chút ánh sáng nhưng cũng có thể thấy được nó từng là trung tâm vui chơi của mọi người.
Lăng Chi Hiên và Uông
Tuấn Kiệt nhanh chóng đi nhanh đến cửa ra vào trung tâm nằm cách lộ một
khoảng, Dạ Nguyệt đứng ở giữa khoảng cách đó nhìn ngó xung quanh, Lạc
Tiểu Anh, Triệu Bối Bối và Tiểu Điền đứng gần chiếc xe, cũng đang cảnh
giác nhìn xung quanh để canh chừng bọn zombie.
"Cửa vào đã bị
khóa chặt" Uông Tuấn Kiệt vừa đẩy cửa vừa nhìn vào bên trong xuyên qua
lớp cửa kính, rất tối nên anh không nhìn thấy gì bên trong.
Lăng
Chi Hiên nhướng mày, anh xoay đầu lẳng lặng nhìn lên camera phía trên
cửa ra vào, chăm chú nhìn một chút anh liền thấy chiếc camera bỗng nhiên chuyển động.
Có người bên trong!
Nhưng bất ngờ, tiếng hú của còi xe chống chộm từ phía trước của con đường bỗng nhiên vang lên,
mọi người vừa giật mình xoay đầu lại nhìn thì thấy một chiếc xe màu
trắng đang chạy thẳng về hướng mọi người đang đứng, mà không chỉ vậy kéo theo đó là nguyên một bầy zombie rất đông đang chạy theo phía sau.
Chỉ trong tích tắt, chiếc xe màu trắng lao thẳng lên lề, tông thẳng về phía ba người Tiểu Điền đang đứng...
Tiểu Điền phản ứng đầu tiên, nhanh như chớp ôm lấy Triệu Bối Bối nhảy về
phía chiếc xe đang đậu, còn Lạc Tiểu Anh lúc này lại đứng chết trân ngay tại chỗ mà không thể nhúc nhích, nhưng khi chiếc xe sắp tông trúng cô
thì một lực đạo thật mạnh đẩy cô về hướng chiếc xe cùng với Tiểu Điền và Triệu Bối Bối.
RẦM! Tiếng động lớn vang lên.
Cơ thể nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt đập thẳng vào mặt kính của chiếc xe màu trắng rồi văng mạnh xuống mặt đất.
"NGUYỆT" Lăng Chi Hiên gầm lên, anh lao nhanh về phía Dạ Nguyệt đang nằm dưới đất.
"Đứng lại" Uông Tuấn Kiệt thấy chiếc xe màu trắng nhanh chóng chạy đi, anh hét lên muốn đuổi theo nhưng không kịp nữa.
"Dạ Nguyệt" ba người kia chạy về phía Dạ Nguyệt.
Đầu Dạ Nguyệt bị chấn động nên cô rơi ngay vào tình trạng bất tỉnh, máu cũng bắt đầu chảy ra không ngừng.
"Nguyệt... Nguyệt..." Lăng Chi Hiên nóng lòng gọi tên cô, khuôn mặt anh lúc này xanh mét sợ hãi không còn chút máu.
Mà lúc này, nguyên bầy zombie đông như kiến đang từ phía xa điên cuồng xông thẳng về phía bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT