Bách Y lão giả vừa bước vào cửa phòng thì một bóng dáng lập tức quỳ gối xuống trước mặt ông khiến ông sửng sốt.
"Lục vương gia" giọng nói già nua run rẩy, La công công ngẩn đầu lên rưng rưng nước mắt nhìn Bách Y lão giả.
"Ngươi....." Bách Y lão giả càng kinh ngạc hơn nữa, nhanh chóng đỡ người quỳ dưới đất đứng dậy. "Ngươi là Tiểu La tử?"
"Có nô tài" giọng nói khàn khàn ẩn chứa vui sướng, La công công cung kính
cúi người, đáy mắt La công công chảy xuống hai dòng nước mắt. "Vương gia vẫn còn sống, thật sự làm nô tài....."
Nhìn lão nhân gia già
nua, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, đáy mắt ẩn chứa tin buồn thương kìm giấu
suốt mấy chục năm trời, Bách Y lão giả cảm thấy thật không nỡ. Nhưng
nghĩ đến bản thân đáng lẽ cũng phải như thế này thì đáy lòng lại không
khỏi dâng lên một hồi thương tâm....
Con người sinh lão bệnh tử
là số mệnh, vốn dĩ ông cũng có thể già nua rồi đến một lúc nào đó thanh
thản từ giã cõi hồng trần như những người ông yêu thương, nhưng.....
"Sư phụ, người thật sự là Lục vương gia?"
Dạ Nguyệt, Lăng Chi Hiên cùng Mạc Chiêu Huân bước ra từ sau tấm màn che.
Bách Y lão giả cũng không còn ngạc nhiên nữa, không phải tự nhiên mà La
công công lại xuất hiện chỗ này...
"Phải, đúng vậy, ta là Mạc
Thượng Hoành, người con thứ sáu trong câu chuyện mà người đời đã ghi
chép lại" Bách Y lão giả ngồi xuống bàn thở dài rồi nhìn sang Mạc Chiêu
Huân. "Chắc ngươi đã biết có đúng không?"
"Lục hoàng thúc" Mạc Chiêu Huân mỉm cười yếu ớt, gọi một tiếng này cũng xem như chứng tỏ thân phận của Bách Y lão giả.
"Được rồi" Bách Y lão giả phất phất tay, trong lòng không khỏi thở dài cảm
thán, sau bao nhiêu năm che giấu, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi,
đây có thể chính là ý trời.
"Lục vương gia, mạn phép cho nô tài,
người tại sao.....?" La công công lo lắng nhìn Bách Y lão giả, năm đó
khi xảy ra chuyện ông cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng nay ông cũng đã
gần chín mươi rồi mà người trước mặt lại vẫn chỉ như đứa trẻ năm sáu
tuổi....
Bách Y lão giả trầm ngâm chốc lát rồi ra hiệu cho mọi
người ngồi xuống bàn, đợi đến khi bốn người đã yên vị, ông lại từ tốn
nói. "Chất độc năm xưa đã không giết được ta nhưng nó khiến ta mãi mãi
dừng lại ở hình hài này, không thể tiếp tục trưởng thành được nữa"
Mọi người không thể tin được đưa mắt nhìn nhau, trên đời có loại độc kỳ lạ thế này sao?
"Không cần phải ngạc nhiên, độc ta trúng là một loại cổ độc có tên Thiên Trùng Cổ, dùng chất độc của tất cả một ngàn loại trùng độc trong thiên hạ mà
điều chế thành, giải dược cũng chỉ có Lang Hoả thập thất hoa...." Bách Y lão giả trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. "Nếu may mắn người đó sẽ chết
trong vòng năm canh giờ mà không cảm thấy đau đớn gì, còn không may thì
chính là như ta bây giờ, ngừng phát triển ở thời điểm trúng độc"
Dạ Nguyệt nhíu mày, nghe có vẻ cũng giống thuốc trường sinh bất lão, mãi
mãi dừng lại ở độ tuổi đó, mãi mãi không thể chết vì tuổi già.... Nhưng
nếu sống mà chứng kiến tất cả những người xung quanh mình ngày càng
trưởng thành, già đi rồi chết mà bản thân vẫn luôn như vậy, thì rõ ràng
đây có lẽ không phải là một loại may mắn rồi.
"Sư phụ..." Dạ Nguyệt ngập ngừng nhìn Bách Y lão giả, nàng không biết phải nói gì để an ủi lão sư phụ....
"Nha đầu con không cần lo lắng cho ta, khi ta cảm thấy đã sống đủ rồi, ta sẽ ra đi trong thanh thản" Bách Y lão giả mỉm cười dịu dàng nhìn nàng.
Đáy lòng Dạ Nguyệt dâng lên đau đớn, đáy mắt bất giác nóng lên. Trên đời
này có rất nhiều người muốn trường sinh bất lão, nhưng nàng biết lão sư
phụ nàng thì không, bởi vì nàng cũng như lão sư phụ, muốn cùng người
mình yêu thương ở cạnh nhau, nắm chặt tay nhau cùng trãi qua sóng gió,
cùng nhau già đi rồi mỉm cười nhẹ nhàng cùng nhau từ giã cõi đời.... Đó
mới chân chính là sống.
Lăng Chi Hiên vuốt nhẹ mái tóc dài phía
sau lưng nàng như vỗ về an ủi, nhìn đứa trẻ năm sáu tuổi trước mắt, đáy
lòng không khỏi khâm phục. Trước đây người này đã có được trong tay Lang Hoả thập thất hoa nhưng lại không hề dùng nó để giải độc cho mình, mà
lại sẵn sàng đưa cho Mạc Chiêu Thần và Hách Liên Tử Y, huống hồ gì....
Lăng Chi Hiên dường như đã có một suy đoán nào đó trong lòng.
"Tiểu tử ngươi còn có chuyện muốn hỏi ta phải không?" Bách Y lão giả nhìn
Lăng Chi Hiên, nhấp một ngụm trà, lại trở về vẻ lạnh nhạt như cao nhân
ẩn cư của mình.
Lăng Chi Hiên lúc này mới lên tiếng: "Về vụ án trúng độc năm xưa..."
"Chuyện này đã quá rõ ràng" Bách Y lão giả cười nhạt. "Tiểu La tử, ngươi và Hách Liên tướng quân năm đó đã tìm được cái gì?"
"Bẩm vương gia, nô tài và Hách Liên tướng quân đã tìm thấy chứng cứ và kẻ
đứng phía sau hạ độc bảy nhi tử của Mạc tướng quân năm đó" La công công
run rẩy đáp.
"Người đó là ai?" Bách Y lão giả vẫn giữ nụ cười nhạt.
"Là...." La công công càng run rẩy cơ thể già nua. "Là Đàm Hương Thái Hậu"
Mạc Chiêu Huân và Dạ Nguyệt trợn mắt kinh ngạc, còn Lăng Chi Hiên lại một bộ thản nhiên như không.
Năm đó, Đàm Hương thái hậu là chính thất của Tiên hoàng Mạc Thượng Tĩnh.
Sau khi biết được người lên ngôi là Mạc Thượng Khiêm, bà ta không bằng
lòng cam chịu như vậy nên đã âm thầm thực hiện một âm mưu vô cùng độc
ác, dùng cổ độc mà bà ta vô tình có được để trừ đi những cái gai đang
cản đường bà ta tiến đến quyền lực trên cao.
Vì để đánh lừa tất
cả mọi người, bà ta đã hạ độc cả phu quân mình. Loại giải dược Thiên
Trùng Cổ này dùng một cánh hoa của Lang Hoả thập thất hoa mà bào chế
thành mười viên thuốc giải, trước năm canh giờ cho uống một viên sẽ có
thể giải một phần nhỏ độc, giữ lại mạng sống cho người trúng độc, rồi cứ cách một tháng cho người trúng độc uống một lần, độc sẽ được giải từ từ cho đến khi hết mười viên thuốc, độc sẽ được giải hoàn toàn. Dựa vào
lợi thế như vậy bà ta có thể tránh khỏi nghi ngờ của người khác.
Thất vương gia mặc dù là đứa trẻ còn được bế trên tay nhưng lại giống như
Bách Y lão giả, không phát độc mà chết. Đàm Hương thái hậu thấy vậy lại
càng vui mừng, bà ta càng yên tâm mà cho phu quân mình dùng giải dược,
không cần phải đề phòng trước sau nữa, hơn nữa Thất vương gia lại chỉ là đứa trẻ nhỏ, không hề có thể tranh giành ngai vàng với Mạc Thượng Tĩnh
được. Còn về năm người còn lại thì đều không qua khỏi.
Kẻ hạ độc cũng đã được Thái Hậu trên danh nghĩa là thả tự do về quê nhà cùng với
những người khác trước ba ngày, sau đó âm thầm ở lại hạ độc rồi lên
đường trở về quê nhà trong bí mật, nhưng trên đường cũng đã bị chính tay bà ta cho sát thủ giết người diệt khẩu trong âm thầm.
Chính vì vậy vụ án không hề có chút manh mối cùng nhân chứng nào, dần dần đi vào bế tắc rồi trở thành một bản án vô thời hạn.
Bách Y lão giả nhấp một ngụm trà thấm giọng: "Nhiều năm trôi qua, cuối cùng
Nhị ca của ta cũng đã bắt đầu phát sinh nghi ngờ. Thập đệ không hề lớn
lên, đệ ấy vẫn mãi giữ hình dạng đứa trẻ nhỏ, còn huynh ấy vẫn luôn
trưởng thành như người bình thường. Huynh ấy nhận thấy điều khác biệt,
độc của huynh ấy đã tự giải hoàn toàn nhưng của Thập đệ vẫn còn. Nhưng
cũng giống như người khác huynh ấy vẫn không thể tìm ra được ai là kẻ
gây án, vì huynh ấy không thể nào nghĩ rằng chính người luôn luôn ngày
đêm đồng sàn cộng chẩm với mình lại chính là......"
"Còn ta, sau
khi tắt thở thì không hiểu tại sao ba ngày sau ta lại tỉnh dậy, nhìn
thấy bản thân mình đang nằm trong quan tài, rất may ta đã trốn ra kịp
lúc trước khi bị vùi sâu trong lòng đất" Bách Y lão giả nở nụ cười nhạt, ánh mắt mơ hồ nhìn vào khoảng không trống rỗng, như đang chìm đắm vào
câu chuyện xưa bi thương.
"Vì tìm ra được sự thật này mà Hách
Liên tướng quân bị Thái Hậu cùng Hạ tướng quân vu oan phản quốc, nhanh
chóng ra tay giết cả gia tộc diệt khẩu, để vĩnh viễn chôn vùi sự thật
đen tối xuống hàng ngàn thước đất" La công công đau đớn nói vào. "Năm đó nô tài đến tìm Hách Liên tướng quân đã bị Thái Hậu phát hiện, thật may
vì nô tài tìm thấy xác chết cháy của một quản gia trong phủ có hình dáng khá giống nô tài, nhanh chóng để lại quần áo cùng tín vật tuỳ thân rồi
trốn trong một mật động dưới giường nên mới thoát được một kiếp nạn"
Cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát đây a, Dạ Nguyệt
cảm thán. Người đứng phía sau cả hai vụ án gây chấn động một thời lại
chính là Thái Hậu.
"Vậy còn tên đeo mặt nạ đồng, Bách Y tiền bối
có biết thân phận hắn là ai không?" Lăng Chi Hiên không nhanh không chậm hỏi, bà ta đứng sau mọi chuyện không có gì là quá bất ngờ.
"Tên đeo mặt nạ đồng?" Bách Y lão giả nhíu mày.
"Hắn cấu kết với Thái Hậu bắt Nguyệt nhi rồi đổ tội nàng không còn trong
sạch, định ép vãn bối thành thân với nữ nhi bà ta" Lăng Chi Hiên lạnh
nhạt nói, trước mặt nhiều người nên phải dùng ngôn ngữ cổ đại.
"Có chuyện này nữa sao?" Bách Y lão giả nhíu mày càng sâu rồi quay sang nhìn Dạ Nguyệt. "Nha đầu, hắn có làm gì con không?"
Dạ Nguyệt lắc đầu như trống bỏi: "Hắn chỉ giam giữ con thôi"
Bách Y lão giả lúc này mới thả lỏng: "Ta cũng không biết hắn là ai, chỉ là
hắn đã từng tìm ta xin giải độc cho hắn, nhưng ta đã từ chối"
Lăng Chi Hiên nghe vậy lại rơi vào trạng thái trầm ngâm, tên đeo mặt nạ đồng đến bây giờ vẫn còn là một ẩn số. Chỉ biết hắn cũng có ám dạ võ công
rất cao không thua kém gì ám vệ bên đây.
Dạ Nguyệt ngẩn đầu nhìn ai đó đang toát ra lạnh lẽo mà bản thân không hề hay biết, nàng nhẹ
nhàng nắm lấy tay sư phụ dưới bàn, thấy sư phụ cúi đầu nhìn nàng nàng
mới mỉm cười tươi rói. Lăng Chi Hiên siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái nhỏ, cũng mỉm cười lại với nàng.
"Ta phải nói thế nào với Y nhi đây?" Mạc Chiêu Huân bàng hoàng, nhỏ giọng nói như người ốm yếu không còn chút sức lực nào.
"Ta tin Tử Y tỷ sẽ không chấp nhất chuyện này với nhị ca, vì nhị ca không
phải là hung thủ" Dạ Nguyệt nói, nàng cũng âm thầm cầu nguyện trong
lòng. "Không thể che giấu suốt đời được, một khi đã quyết ở cạnh nhau cả đời thì thành thực chính là cốt lõi cho lâu dài"
Mạc Chiêu Huân nhìn một vòng quanh bàn thấy ai cũng gật đầu đồng ý, hắn đứng dậy bái biệt mọi người rồi lẳng lặng rời đi.
"Huynh ấy sẽ không làm điều gì dại dột phải không?" Dạ Nguyệt lo lắng hỏi.
"Một khi Tử Y tỷ của nàng còn sống thì sẽ không có chuyện gì" Lăng Chi Hiên
cười cười nói, người đó chỉ là chưa thể chấp nhận được sự thật, đến khi
thông suốt thì bản thân sẽ tự khắc biết phải làm gì.
Rồi Lăng Chi Hiên quay sang nói với La công công: "Ông cứ ở lại đây với Bách Y tiền
bối, ta sẽ cho người bảo hộ ông cùng với người con nuôi đó của ông"
"Nô tài tạ ơn Quốc công gia" La công công cúi đầu chấp thuận.
***0w0***
Mạc Chiêu Huân ngơ ngẩn trở về phủ của mình, nhìn thấy Hách Liên Tử Y đang
chậm rãi thêu khăn tay trong đình nhỏ trước mặt, đáy lòng dâng lên cảm
xúc rối bời.
Hắn phải làm sao đây? Nói cho nàng nghe sự thật? Rồi nàng có thể tha thứ cho hắn nữa không? Khó khăn lắm nàng mới đồng ý
chấp nhận ở cạnh hắn, hắn thật sự không biết nên làm thế nào, hắn sợ cảm giác mất nàng một lần nữa.
"Huân, chàng đã về" Hách Liên Tử Y thấy Mạc Chiêu Huân thì vui vẻ đứng dậy, bước nhanh về phía hắn.
"Nàng cứ ở đó, ta đến ngay đây, trời nắng lắm nàng đừng bước ra nắng như vậy, sẽ bị đau đầu a" Mạc Chiêu Huân lo lắng bước nhanh vào trong đình nhỏ,
kéo Hách Liên Tử Y ngồi xuống ghế đá.
"Ta là đại phu mà" Hách
Liên Tử Y buồn cười, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Mạc Chiêu Huân.
"Mọi người đã xác nhận được chưa?"
"Bách Y tiền bối thật sự là
Lục Hoàng thúc của ta" Mạc Chiêu Huân nói, trong giọng nói có kèm theo
căng thẳng, giống như có gì đó đang nghẹn lại.
"Vậy thật sự tốt
quá rồi" Hách Liên Tử Y mỉm cười dịu dàng, nàng đã từng nghe nói qua nên cũng không có bất ngờ lắm, chỉ vui mừng vì vương gia của nàng nhận lại
được một người thân, hơn nữa lão sư phụ lại có ý nghĩa vô cùng quan
trọng với nàng làm nàng càng thêm vui mừng mà thôi.
"Còn một
chuyện nữa" Mạc Chiêu Huân ngập ngừng, khuôn mặt tràn đầy lo âu nhìn
người trước mặt. "Về vụ án của Hách Liên gia năm đó.... đã tìm ra hung
thủ phía sau..."
Hách Liên Tử Y khẩn trương hỏi: "Thật sao? Là ai?"
Mạc Chiêu Huân đáy lòng càng như có ai đang bóp chặt, nhìn thấy biểu tình
của nàng, hắn không muốn giấu nàng, nàng vì chuyện này đã canh cánh
trong lòng suốt năm năm trời, hắn làm sao có thể nhẫn tâm mà giấu nàng
đây, hơn ai hết nàng có quyền được biết sự thật nhất.
Mạc Chiêu Huân nhắm mắt rồi mở mắt ra, hít sâu một hơi rồi khó khăn thốt thành lời: "Là mẫu hậu ta cùng với Hạ tướng quân"
Hách Liên Tử Y như ngồi chết lặng.
Mạc Chiêu Huân lại hít sâu một hơi, chậm rãi kể lại từ đầu đến cuối tất cả mọi chuyện cho nàng nghe.
Khi kể xong, Mạc Chiêu Huân lo lắng chờ biểu tình của nàng, tay chân lại
lạnh lẽo, đáy lòng cũng lạnh lẽo giống như chính bản thân hắn đã rơi vào hầm băng ngàn năm giá rét vậy.
"Ta muốn được yên tĩnh một chút"
Hách Liên Tử Y đứng dậy, lẳng lặng quay người đi khỏi đình trở về phòng
mình, để lại Mạc Chiêu Huân vẫn ngồi thơ thẩn tại chỗ một mình.
Một lúc lâu sau, Mạc Chiêu Huân bỗng nhiên đứng bật dậy, hắn đã hứa sẽ chăm sóc cho nàng, dùng khoảng đời còn lại bảo vệ nàng, không để cho bất cứ
ai làm tổn thương nàng. Dù giờ đây nàng có ghét hắn thế nào thì hắn cũng phải đảm bảo nàng luôn được an toàn, hơn nữa chuyện trong hang động
ngày đó cũng cho hắn biết rõ bản thân hắn muốn gì.
Suốt cuộc đời
này hắn chỉ cần mỗi mình nàng, cũng chỉ có thể ôm được một mình nàng,
hắn không muốn chạm vào nữ nhân nào khác ngoài nàng. Chỉ có nàng mới làm hắn lo lắng đứng ngồi không yên, vui sướng hạnh phúc hay đau khổ tột
cùng, cũng chỉ có nàng mới khiến hắn có cảm giác mụ mị chìm đắm vào mật
ngọt mà không thể nào thoát ra được.
Nghĩ đến đây Mạc Chiêu Huân
chạy nhanh về phía phòng Hách Liên Tử Y, nhanh chóng đẩy cửa bước vào,
gấp rút như kiến bò trên chảo nóng sợ nàng sẽ rời đi: "Y nhi"
Hách Liên Tử Y mỉm cười nhìn Mạc Chiêu Huân: "Chàng đã nghĩ thông suốt?"
Mạc Chiêu Huân kinh ngạc nhìn người đang cười tươi trên giường, không thể
tin vào mắt mình. Chẳng lẽ Y nhi không hề ghét hắn? Nàng chỉ muốn thử
thách quyết tâm của hắn?
"Nàng không ghét, không hận ta?"
Hách Liên Tử Y lắc đầu, trước đây ở vách Biệt Dương nàng đã thấu tỏ rồi nên
giờ nghe được tin này không còn làm nàng phải bất ngờ nữa. Thái Hậu ngay cả người thân của phu quân mình cũng dám ra tay giết hại thì người đáng chê trách phải là bà ấy.
Còn Mạc Chiêu Huân cùng Mạc Chiêu
Thần, một người là một vị vua anh minh vì nước vì dân, một người là
vương gia hiền lành tốt bụng không bao giờ hại bất cứ ai, thì họ hoàn
toàn không có gì phải chê trách hay phải nhận dè bĩu phỉ nhổ của người
đời. Oan có đầu nợ có chủ, người sẽ phải cảm thấy hổ thẹn chỉ có Thái
Hậu thôi.
Mạc Chiêu Huân chăm chú nhìn vào mắt nàng, thấy trong
mắt nàng hoàn toàn không có căm ghét hay thù hận với hắn, Mạc Chiêu Huân vui sướng vọt vào phòng ôm chầm lấy nàng, mạnh mẽ siết nàng trong vòng
tay.
"Ta cứ tưởng sẽ lại mất nàng một lần nữa, nhưng dù có bao
nhiêu lần ta cũng nhất định nắm lấy tay nàng không buông, dù nàng có
ghét ta có hận ta như thế nào"
"Chàng thật ngốc, ta đã hứa sẽ ở
bên chàng không phải sao? Dù có xảy ra chuyện gì ta vẫn sẽ luôn giữ lời
hứa của mình" Hách Liên Tử Y mỉm cười trách yêu hắn.
"Y nhi...." Mạc Chiêu Huân buông nàng ra, ánh mắt say mê nhìn nàng.
Hách Liên Tử Y chìm trong ánh mắt mê đắm đó, môi hai người dần dần chạm vào nhau, hoà quyện vào nhau không rời.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới.... oOo
"Chắc ngươi biết phải làm gì rồi đúng không?" Thái Hậu nhìn Hạ tướng quân
đang cúi đầu đứng phía dưới. "Hôn lễ sắp tới, ai gia muốn ngươi cho
người trộm long tráo phụng trong hôn lễ"
"Bẩm Thái Hậu, hạ thần đã rõ" Hạ tướng quân chấp tay.
"Nhớ, tráo đổi phải thật kín đáo, đợi khi Hoàng nhi bái đường xong thì lập
tức giết ả ta không tha, làm cho ả ta càng đau đớn càng tốt" đáy mắt
xoẹt qua sát khí, Thái Hậu cười lạnh. "Còn về bên Huân nhi, ai gia sẽ
không bạc đãi nữ nhi của ngươi, ngược lại ai gia sẽ giúp nữ nhi của
ngươi trở thành vương phi duy nhất"
"Hạ quan tạ ơn Thái Hậu" Hạ tướng quân mỉm cười vui sướng, càng cung kính cúi thấp đầu vâng lời.
Thái Hậu nở nụ cười độc ác ghê rợn, nếu không thể cản trở được thì chỉ còn
cách tráo đổi, một khi lễ bái đường đã xong cùng với con tiện nhân đó đã không còn trên đời thì tên Tịch quốc công đó sẽ không còn đường mà từ
chối nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT