Soái ca... chỉ có thể ăn chứ không thể ngắm... à nhầm, chỉ có thể ngắm chứ
không thể ăn mới đúng. Lý Vân Nhi hứng trí bừng bừng phát biểu câu này
khi thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước vào giảng đường. Anh ta đứng
trên bục giảng, lướt đôi mắt hút hồn của mình nhìn quanh khắp lớp, nở nụ cười nóng bỏng như gió mùa hè mê đảo tất cả thiếu nữ trong lớp, ngũ
quan của anh ta vô cùng anh tuấn.
"Xin chào các bạn, tôi là Lạc
Huân Triết. Vì giáo sư Thái phải đi công tác đột xuất một tháng nên tôi
sẽ thay thầy đứng lớp trong một tháng này. Hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác thật ăn ý và vui vẻ" giọng nói trầm ấm ôn nhu vang lên trong
tiếng hút khí của mọi người.
Vừa dứt lời, cả lớp học chấn động,
tiếng la hét vang trời như muốn nổ tung nơi này. Vẻ mặt của các bạn nữ
không thể nào che giấu được vui sướng cùng hứng khởi.
Dạ Nguyệt
nhanh chóng bịt tai lại, không thôi chắc cô sẽ lùng bùng lỗ tai mất
thôi. Liếc nhìn người đang đứng trên bục giảng, Dạ Nguyệt tự cảm thán
mắt mình chắc có vấn đề vì cô cảm thấy vị này cũng bình thường như những người khác. Có lẽ do cô luôn ở bên cạnh sư phụ, mỗi ngày đều phải nhìn
đến khuôn mặt tà mị yêu nghiệt đó ít nhất một lần. Nên bây giờ nhìn trai đẹp, cô đã có khả năng miễn dịch rất cao, hoàn toàn không hề bị thu
hút. Trừ khi có người yêu nghiệt hơn cả sư phụ mới có thể khiến cô trợn
mắt nhìn đi a.
Lý Vân Nhi kéo tay Dạ Nguyệt, mờ ám nói: "Dạ Nguyệt, chị có để ý thấy không, nãy giờ thầy ấy cứ nhìn về hướng này"
Dạ Nguyệt nhìn xung quanh rồi cười cười nói: "Em xem, người ngồi bàn kế chúng ta không phải là Tâm Di sao?"
"Ah thì ra là vậy ~ Tâm Di vốn dĩ chính là hoa khôi của trường chúng ta cơ
mà" Lý Vân Nhi lập tức hiểu ra, sức hút của hoa khôi quả thật vô cùng
lớn, cô ấy còn là con cháu của La gia. "Bình thường bất kể là giáo viên
nào từ già đến trẻ, chỉ cần bước vào lớp thì liền ngơ ngẩn nhìn cô ấy
trước tiên a"
Dạ Nguyệt cười cười gật đầu, xem ra sắp có một câu
chuyện tình yêu bí mật mới nữa đây ~ Dạ Nguyệt tự cho là đúng ngồi cười
như đúng rồi, nhưng cô lại không hề biết tầm mắt đó chính là đang chăm
chú nhìn cô.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới oOo
Gia tộc
Lăng gia thuộc hàng đại gia tộc lâu đời từ trăm năm trước, nhà chính của dòng tộc được đặt ở Thượng Hải. Nhưng những gia đình nhỏ đều tản ra
sống ở các thành phố lớn khác nhau. Biệt thự Lăng Thành được xây dựng ở
thành phố A kể từ khi ông trưởng thành và kết hôn với mẹ của Lăng Chi
Hiên. Ngôi biệt thự rộng lớn với kiểu kiến trúc hiện đại, Lăng Thành là
một con người hiện đại chính hiệu, ông không hề thích hay lưu luyến với
phong cách cổ xưa và những truyền thống lâu đời của bậc tiền bối đi
trước.
Hôm nay, ông đặc biệt gọi Lăng Chi Hiên về nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Ông vốn dĩ không hề muốn để nó sống ở căn hộ chung cư
đó, nhưng khi nó biết mình có một căn hộ riêng, nó đã đến nơi đó ở mà
không ở trong biệt thự dưới sự sắp xếp của ông. Có lẽ nó chưa thích ứng
sau khi mất trí nhớ nên ông cũng không ép nó. Chỉ cần nó ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của ông thì ông sẽ để nó sống lâu thêm một chút nữa.
Bữa ăn đoàn viên nhanh chóng kết thúc trong không khí đầm ấm yên bình. Tất
cả mọi người đều niềm nở chào mừng Lăng Chi Hiên trở về nhà, nụ cười lan rộng trên gương mặt của mỗi người. Đặc biệt hai cô em gái sinh đôi vô
cùng hưng phấn khi gặp lại anh, luôn luôn bám lấy anh không buông.
Sau khi ăn xong, Lăng Thành gọi Lăng Chi Hiên vào thư phòng. Không khí một
mảnh trầm lặng, Lăng Chi Hiên cũng không nói gì, anh ngồi thẳng lưng,
đôi mắt như đầm sâu không toả ra bất cứ biểu tình nào, thoạt nhìn trông
anh rất yên tĩnh như đang chờ đợi một điều gì đó sắp tới. Dù là vậy khí
chất tản ra trên người anh vẫn rất bức người.
"Ba biết con rất
thích con bé đó" Lăng Thành ngồi đối diện Lăng Chi Hiên, nhấp một ngụm
trà rồi từ tốn nói, sâu trong đáy mắt xoẹt qua tia giảo hoạt. "Con có
thể để con bé bên cạnh con nhưng con phải đáp ứng ba điều kiện của ba"
Lăng Chi Hiên vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ông. Sau một lúc lâu, anh mới trầm thấp mở miệng: "Là điều kiện gì?"
Lăng Thành nhếch khoé môi, nụ cười mang đầy hàm ý sâu xa, động tác này rất
giống với hành động cong khoé môi của Lăng Chi Hiên thường ngày: "Thứ
nhất, con bé suốt đời chỉ có thể làm tình nhân của con, ở cạnh bên con
trong bóng tối, tuyệt đối vĩnh viễn không bao giờ được trở thành con dâu chính thức của Lăng gia"
Nghe đến đây, sâu trong đáy lòng Lăng Chi Hiên trào lên một mảng giá rét, rét lạnh đến cực điểm.
Thấy Lăng Chi Hiên không có phản ứng, vẫn thanh tỉnh ngồi đó, Lăng Thành
tiếp tục lên tiếng: "Thứ hai, chọn một ngày tốt, lập tức kết hôn với
Nhược Vy, người vợ chính thức của con chỉ có thể là Nhược Vy"
"Còn điều kiện cuối cùng?" Lăng Chi Hiên vẫn thản nhiên hỏi, giống như hai điều kiện vừa rồi với anh chỉ là ruồi muỗi.
"Thật ra điều kiện này vốn dĩ là chuyện nhất định phải làm nên đáng lẽ ba
không nên xem nó như một điều kiện" Lăng Thành nở nụ cười hài lòng, xem
phản ứng của nó có lẽ đã chấp nhận. "Từ sau khi con mất tích, một tay
Trí Thanh đã luôn phải thay con điều hành tất cả mọi việc lớn nhỏ trong
ngoài gia tộc. Nay con đã về tất nhiên nó sẽ trở về với vị trí trước đây của mình. Nhưng con lại bị mất trí nhớ, cho nên ba nghĩ con nên tạm
thời uỷ quyền thừa kế cho Trí Thanh và bắt đầu theo nó để nó chỉ dẫn lại cho con. Đến khi con có thể hiểu rõ cách xử lý mọi việc trong ngoài,
lúc đó ba sẽ lập tức giao lại Lăng gia cho con để về hưởng thụ tuổi già
và đi du ngoạn thế giới với mẹ con. Đây chính là điều mà ba đã muốn làm
từ lâu rồi, chỉ là trên vai ba còn gánh nặng nên đành phải xếp nó ở phía sau. Nay các con đều đã khôn lớn, ba thật sự yên tâm giao lại mọi thứ
cho các con" ánh mắt Lăng Thành chứa đựng nhàn nhạt ôn nhu và nhẹ nhàng, giọng điệu trầm ấm đầy thâm tình.
Lăng Chi Hiên cơ thể khẽ run,
rơi vào trầm mặc, vẻ mặt như đang suy nghĩ nhưng không khí xung quanh
anh đã dịu bớt đi rất nhiều.
Lăng Thành liếc mắt âm thầm nở nụ
cười, lại hớp một ngụm trà tiếp tục từ tốn nói: "Con cứ về từ từ suy
nghĩ, ba biết con nhất thời sẽ không biết phải làm sao. Đừng quá áp lực, con hãy nghĩ đến lợi ích sau này mà bản thân sẽ có khi con đồng ý rồi
lúc đó hãy nói với ba quyết định của con"
Cám dỗ luôn luôn ngự
trị trong thế giới tăm tối, Lăng Thành hiểu rõ điều này nhất. Chỉ cần
một chút hứa hẹn dối trá, chỉ cần một chút thâm tình nhạt nhẽo, chỉ cần
con người ta nghĩ bản thân sẽ có tất cả.... thì cho dù là một trăm điều
kiện đi chăng nữa cũng chẳng nề hà gì.
********** Ó O Ò Lằn ranh giới oOo
Dạ Nguyệt đẩy một chồng tập chất cao như núi trong xe đẩy, lẳng lặng đi
trên hành lang dài của trường, ánh nắng chiều tà hất trên tường và trên
nền gạch một màu vàng cam dịu nhẹ.
Đến trước cửa của một căn phòng nằm cuối hành lang, Dạ Nguyệt gõ cửa phòng.
"Vào đi" giọng nói trầm ấm vang lên phía bên trong.
Dạ Nguyệt mở cửa đi vào: "Thưa thầy, em nộp bài tập của lớp ạ" vừa nói cô vừa cúi xuống khuân chồng tập để lên bàn.
"Cám ơn em" Lạc Huân Triết ngẩn đầu, nở nụ cười ôn nhu nhẹ nhàng rung động lòng người.
Dạ Nguyệt gật đầu cười cười, rồi cô lễ phép chào Lạc Huân Triết để chuẩn bị đi về.
"Chậm đã" Lạc Huân Triết đứng dậy, cười rạng rỡ đi đến trước mặt cô. "Để tỏ lòng biết ơn, tôi muốn mời em ăn bữa tối"
Dạ Nguyệt lập tức xua tay lia lịa: "Không sao đâu thầy, đây là bổn phận của em thôi mà"
"Không cần khách sáo với tôi, sau này chúng ta sẽ còn làm việc với nhau dài
dài" Lạc Huân Triết lại cười rộ lên. "Tôi chỉ là đang mua chuộc em làm
tay sai của tôi thôi"
"Vậy em đành để kế hoạch của thầy thất bại
rồi, em đã có hẹn ăn tối với bạn" Dạ Nguyệt từ chối khéo, cô chưa từng
ra ngoài ăn tối với một người đàn ông vừa mới quen biết, huống chi người này còn là thầy giáo của cô, đi hai người không phải là rất không thích hợp hay sao?
"Bạn trai của em?" Lạc Huân Triết thu lại nụ cười, trầm ngâm hỏi.
"Dạ vâng" Dạ Nguyệt gật đầu, mặc dù cô rất rảnh rỗi vì sư phụ đã về thành
phố A nhưng nếu đã nói xạo thì phải nói xạo đến cuối cùng a. Cô không
biết tại sao thầy Lạc lại muốn mời cô ăn cơm vì rõ ràng theo lẽ thường
việc thay mặt lớp nộp bài cho thầy chẳng phải to tát gì nên chuyện này
thật khó mà lý giải.
Lạc Huân Triết nhíu mày, chăm chú nhìn vẻ
mặt như suy nghĩ của Dạ Nguyệt, rồi bất chợt anh cong khoé môi: "Vậy hẹn em vào một dịp khác vậy"
Dạ Nguyệt không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu xem như chào tạm biệt rồi cô nhanh chóng rời đi. Đột nhiên cô lại có
một cảm giác kỳ lạ với con người này. Hiện tại cô không biết phải diễn
tả bằng lời như thế nào.
Nhưng đi được vài bước, cô lại nghe
tiếng bước chân nện trên nền gạch ở phía sau mình, vừa mạnh mẽ có lực
vừa có tiết tấu rõ ràng. Cô quay lại nhìn thì thấy Lạc Huân Triết đang
đi phía sau cô, thấy cô quay lại anh lập tức đi nhanh đến chỗ cô.
"Tôi cũng đi về nhà" Lạc Huân Triết nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Dạ Nguyệt không để ý đến Lạc Huân Triết nữa, cô lại tiếp tục đi tiếp.
Nhưng cô không để ý không có nghĩa Lạc Huân Triết cũng không để ý. Anh
vẫn nói không ngừng cho đến khi cả hai ra đến cổng trường, bất kể là Dạ
Nguyệt có đáp lời phụ hoạ hay không.
Người đang nói thao thao bất tuyệt chính là thầy giáo dạy cô? Dạ Nguyệt thật chẳng ngờ thầy Lạc lại
nói nhiều đến như vậy, rất khác so với vẻ bề ngoài của thầy ấy.
Vào thời điểm này trong ngày ngoại trừ các học sinh sống trong khu ký túc
xá thì những học sinh khác đều đã ra về nên trước cổng trường vô cùng
vắng lặng. Dạ Nguyệt và Lạc Huân Triết vừa đi đến cổng trường thì thấy
một bóng dáng cao lớn đang đứng dựa vào một chiếc xe mui trần màu đen.
Thấy Dạ Nguyệt, bóng dáng đó lập tức đi về phía cô. Lăng Chi Hiên vẫn như
thường ngày, mặc áo sơ mi mở ra ba cúc áo, quần tây âu phẳng phiu, tay
đút vào bên trong túi quần. Khi anh nhìn thấy một người đàn ông đang
cười cười nói nói với cô gái nhỏ của anh, anh bất giác nhíu mày.
"Sao anh lại ở đây?" Dạ Nguyệt kinh hỷ, trố mắt nhìn người trước mặt. Sư phụ đã về thành phố A vào ba ngày trước, hay nói cách khác cô và sư phụ
cũng đã không ở cạnh nhau ba ngày rồi. Trong khoảng thời gian này, ngày
nào cô cũng vùi đầu vào trong nghiên cứu tài liệu tham khảo, chỉ để
không phải nghĩ ngợi lung tung hay lo lắng đến mất ngủ. Sư phụ trở về
nơi đó, một mình đối mặt với những con người đó…..
"Tôi đến đón
em" Lăng Chi Hiên nắm lấy tay cô gái nhỏ, ánh mắt lóe lên tia sáng quắc
chuyển sang người đàn ông anh tuấn đang đi cạnh cô gái nhỏ.
Dạ Nguyệt lập tức giới thiệu: "Đây là giảng viên thay giáo sư Thái dạy lớp em trong thời gian tới"
"Chào anh! Tôi là Lạc Huân Triết, rất vui được gặp anh" Lạc Huân Triết giơ
tay về phía Lăng Chi Hiên. “Anh là anh trai của Nguyệt Nguyệt đến đón
Nguyệt Nguyệt?”
Không hẹn mà cả Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt đều
nhíu mày lại. Dạ Nguyệt không nhớ là có quen biết thân thiết gì với thầy Lạc, tại sao thầy ấy lại gọi cô thân thiết như vậy? Điều này khiến cô
đặc biệt cảm thấy rất khó chịu, vì ngoại trừ ba mẹ và Ánh Nhật thì chưa
từng có ai tùy tiện gọi cô như vậy. Hơn nữa dường như thầy ấy đang cố
tình hỏi như vậy….
Lăng Chi Hiên không có đưa tay ra, khí lạnh
cùng áp bức vô hình tản ra xung quanh. Người này, có gì đó không đúng
dành cho cô gái nhỏ của anh. Anh không nói gì chỉ lạnh nhạt liếc nhìn
Lạc Huân Triết rồi dẫn Dạ Nguyệt rời đi.
"Nguyệt Nguyệt, đừng
quên dịp khác đi ăn với tôi nhé" Lạc Huân Triết nói với theo hai người,
trong giọng nói còn mang theo ngữ điệu vô cùng vui vẻ và thích thú.
Lăng Chi Hiên ánh mắt tối lại, càng siết chặt lấy tay Dạ Nguyệt, nhanh chóng kéo Dạ Nguyệt lên xe. Anh cho mui xe đóng lại, cách biệt hai người với
thế giới bên ngoài. Bên trong xe một mảnh yên tĩnh trầm mặc.
"Em
và thầy ấy không có gì" Dạ Nguyệt nhẹ giọng nói, cô cảm thấy sư phụ hình như đang rất tức giận. Nhưng cô cũng không biết phải giải thích như thế nào cho đúng, quả thật cô không biết thầy Lạc đang có ý định gì.
"Tôi biết" Lăng Chi Hiên gõ gõ ngón trỏ lên vô lăng, anh không giận Dạ
Nguyệt, mà anh tức giận vì cách hắn ta nhìn cô gái nhỏ của anh. Ánh mắt
trần trụi dục vọng và nóng bỏng, chỉ là nó được che giấu rất sâu dưới
đáy mắt.
Anh quay sang chăm chú nhìn Dạ Nguyệt. Anh vô cùng tin
tưởng người trước mặt này, bởi vì cô ấy không hề dễ dàng chấp nhận một
người nào đó đến bên cạnh mình. Cái tính cách cố chấp và ngang bướng đã
ăn sâu vào máu cô ấy, đặc biệt là về việc một mình bước đi tiếp. Trước
đây nếu anh không kiên trì, có lẽ cô ấy đã bỏ chạy. Nhưng anh biết, cô
ấy vốn dĩ đã có tình cảm với anh từ trước nên anh mới có thể đến bên
cạnh cô ấy được. Nếu không thì cho dù có kiên trì, cô ấy cũng nhất định
lạnh lùng cắt đứt mọi thứ, để người ta đi tìm kím hạnh phúc thật sự của
mình. Anh đã nhìn thấu cái đồ ngốc này từ lâu rồi.
Dạ Nguyệt bị
sư phụ chiếu tướng, gò má bất giác ửng hồng, trong lòng cô âm thầm thở
phào vì sư phụ không có hiểu lầm cô. Tất cả mọi người trên thế giới này
có thể hiểu lầm cô, chỉ riêng sư phụ là không thể được. Điểm này cả cô
và anh đều suy nghĩ giống nhau.
"Cẩn thận với người đàn ông đó, sau này không được đi riêng như vậy nữa" Lăng Chi Hiên dặn dò cô gái nhỏ.
"Vâng" Dạ Nguyệt gật gật đầu, cô cũng không hề có cái ý định đó, cô cong mông
chạy còn không kịp nữa là. Cô biết bản thân từ ngoại hình cho đến tính
cách đều vô cùng bình thường nên cô không bao giờ tự luyến người khác
thích cô, chỉ là cô vẫn nghĩ không ra tại sao thầy Lạc lại giả vờ biểu
hiện như có ý gì đó với cô? Hay là… có hay không có liên quan đến những
người đó?
*** 0w0 ***
Sau khi về đến chung cư, Dạ Nguyệt đi tắm rửa sạch sẽ sau một ngày dài lết lết suốt trong trường.
“Điều tra người đàn ông tên Lạc Huân Triết cho tôi” Lăng Chi Hiên giọng nói
lạnh lẽo hàm chứa tức giận nói vào trong điện thoại. Vì Lăng Chi Hiên
cũng nghĩ giống Dạ Nguyệt nên anh mới phải lập tức điều tra về Lạc Huân
Triết, bọn họ đang định làm gì cô gái nhỏ của anh đây?
“Vâng” Dương Lãnh Thiên bị giọng nói âm hàn dọa cho nhảy dựng lên, ai mà to gan dám chọc tức Chủ tịch vậy a?
Nói xong tắt điện thoại, Lăng Chi Hiên nhắm mắt dựa vào trong lưng ghế,
không khí ấm áp quen thuộc với mùi hương dễ chịu của cô gái nhỏ vờn
quanh mũi anh, làm anh bất giác thả lỏng cơ thể. Về nhà thật tốt…
“Đến lượt anh kìa” Dạ Nguyệt vừa lau tóc vừa bước ra phòng khách.
Lăng Chi Hiên mở mắt nghiên đầu, đôi mắt sâu thẵm đen láy chăm chú nhìn Dạ
Nguyệt. Rồi anh vươn tay kéo Dạ Nguyệt ngồi vào lòng mình, lấy khăn của
Dạ Nguyệt nhẹ nhàng tự mình lau tóc cho cô.
“Việc ở bên đó như thế nào rồi?” Dạ Nguyệt thoải mái híp cả mắt, vô thức hỏi.
Lăng Chi Hiên đột nhiên ngừng tay, xoay Dạ Nguyệt lại, vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn mà đã ba ngày rồi anh không được nhìn thấy.
"Bảo bối, em có tin tôi không?” anh hỏi.
Dạ Nguyệt gật đầu, nếu không tin sư phụ thì cô sẽ không ở bên cạnh sư phụ như bây giờ.
“Nếu tôi bắt buộc phải kết hôn với Thích Nhược Vy, em vẫn sẽ ở bên cạnh
tôi?” Lăng Chi Hiên ánh mắt sâu xa nhìn vào đôi mắt trong suốt của Dạ
Nguyệt.
Dạ Nguyệt hóa đá nhìn người trước mặt mình, rồi cô nhẹ
giọng hỏi, cố gắng áp chế tâm tình đang dần kích động của mình: “Có phải đã có việc gì xảy ra rồi hay không?”
“Em chỉ cần trả lời tôi, tuyệt đối không được dối lòng” Lăng Chi Hiên nhướng mắt, cảm giác cơ thể cô gái nhỏ đang run nhẹ.
“Sẽ không” Dạ Nguyệt quay mặt qua hướng khác, nói chắc chắn: “Nếu anh kết
hôn với Thích Nhược Vy, dù cho chỉ là bất đắc dĩ, em cũng sẽ đi”
Từ trước đến giờ, Dạ Nguyệt biết bản thân mình là người rất ích kỷ. Những
thứ mà cô đang có, cô chỉ muốn nắm giữ thật chặt, không muốn đánh mất
bất cứ điều gì. Cô tin sư phụ sẽ không phản bội cô nhưng cô sẽ không thể chấp nhận được chuyện người đàn ông của cô đi kết hôn với người khác,
bất đắc dĩ cũng không. Một khi chuyện đó xảy ra thì cô sẽ không chần chừ mà rời đi, bởi vì đối với cô tình yêu chính là chuyện của hai người,
nếu có người thứ ba dù chỉ là trên danh nghĩa thì đó không còn là tình
yêu nữa.
Đừng nói tất cả chỉ là bất đắc dĩ, bởi vì nếu thật sự
yêu thì người ta sẽ không bao giờ dùng tình yêu của bản thân mình để đi
đổi lấy những thứ khác. Tình yêu vốn dĩ cũng là thứ tình cảm thiêng
liêng như tình thân và tình bạn, chỉ là ở thế giới hỗn loạn như bây giờ, nó đã biến chất thành một thứ không đáng một đồng trong mắt của một số
người.
Quả nhiên cô gái nhỏ sẽ nói như vậy, Lăng Chi Hiên lập
tức vui vẻ càng siết chặt lấy Dạ Nguyệt hơn nữa, hôn vào môi cô: “Rất
tốt”. Anh biết cô gái nhỏ của anh rất cố chấp và chấp nhất đến chuyện
này, cô ấy cũng không hy sinh theo kiểu nhu nhược yếu đuối như những
người khác mà sẽ mạnh mẽ quyết định con đường của bản thân mình. Cho nên ngay từ đầu anh đã biết nếu anh đồng ý điều kiện của Lăng Thành, anh sẽ mất cô gái nhỏ vĩnh viễn….
Dạ Nguyệt khó hiểu nhìn sư phụ. Khi
nghe sư phụ hỏi như vậy, cô đã nghĩ đến một khả năng, chính là những
người đó có thể đã đưa ra một yêu cầu nào đó với sư phụ, hoặc giả là bắt ép sư phụ làm điều này, nếu không làm theo sư phụ sẽ bị nghi ngờ hay bị như thế nào đó. Nhưng cô đã không nghĩ đến đại cuộc mà trả lời ích kỷ
như vậy, tại sao sư phụ lại không giận ngược lại còn rất vui vẻ?
“Trước đây, ông nội của tôi cũng đã ra điều kiện với Lăng Thành” Lăng Chi Hiên tâm trạng đã cảm thấy rất nhẹ nhõm, anh vùi đầu vào trong cơ thể mát mẻ của Dạ Nguyệt, từ tốn nói.
“Ông bắt ông ta phải kết hôn với
người đó, còn người phụ nữ kia chỉ có thể làm tình nhân của ông ta”
giọng nói của anh vẫn đều đều vang vọng trong không khí ấm áp yên tĩnh,
mặc dù nhắc đến người đã sinh ra mình nhưng anh vẫn không có bất kì tình cảm đặc biệt nào. “Lăng Thành không thể từ chối, bởi vì kết hôn với
người đó ông ta mới có thể chính thức nắm quyền thừa kế Lăng gia”
“Nói như vậy, Lăng Thành và Lăng phu nhân đã yêu nhau từ trước?” Dạ Nguyệt mở to mắt kinh ngạc.
“Có thể nói như vậy” Lăng Chi Hiên gật đầu, anh đã điều tra tất cả mọi
chuyện trước đây. “Ban đầu Lăng Thành không chấp nhận kết hôn cho đến
khi nghe đến chuyện thừa kế. Và người phụ nữ kia cũng khuyến khích ông
ta và đồng ý làm tình nhân của ông ta, chỉ mong có thể luôn là người
phía sau ủng hộ ông ta. Bây giờ, ông ta lại muốn làm vậy với tôi, chỉ để tôi phải chịu nỗi đau đớn giống như ông ta”
Như vậy, lý do sư
phụ vui sướng là vì cô không giống với người phụ nữ kia có phải hay
không? Dạ Nguyệt nhất thời hiểu rõ mọi chuyện. Nếu thật sự yêu sâu đậm
thì con người ta sẽ không bao giờ bị lung lay bởi những cám dỗ trước
mắt, có trách thì hãy trách tình yêu đó vốn dĩ không hề sâu đậm như bọn
họ đã tưởng như thế.
“Tôi cũng không phải là người vô dụng như
ông ta” Lăng Chi Hiên tự tin cong khóe môi, đáy mắt xoẹt qua tia khinh
thường. Một người đàn ông mà có được tất cả mọi thứ từ việc đánh đổi
người phụ nữ của mình thì người đó vốn dĩ là một tên đàn ông vô dụng,
yếu đuối và hèn nhát.
Với lại điều anh cần không phải là có được tất cả mọi thứ, anh vốn dĩ đã có tất cả mọi thứ từ rất lâu rồi nhưng
anh vẫn chỉ cảm thấy trống rỗng và tịch mịch. Tự bản thân anh đã xây
dựng nên thế lực cho mình chỉ vì anh biết sống trong thế giới mạnh thì
sống yếu thì ngay cả đến cái chết cũng không có quyền quyết định như thế giới này, anh phải thật hùng mạnh mới có thể bảo vệ được chính bản thân mình. Bây giờ thứ anh cần phải bảo vệ không còn là bản thân mình nữa mà chính là người đang ngồi ở trong lòng anh ngay lúc này.
“Nếu anh không đồng ý điều kiện gì đó thì liệu ông ta có bắt đầu nghi ngờ anh không?” Dạ Nguyệt lo lắng hỏi.
“Không sao, cái tôi cần chính là một chút thời gian nữa” Lăng Chi Hiên vỗ về
vào lưng Dạ Nguyệt. “Sau khi sắp xếp xong thì lúc đó cho dù ông ta có
biết tôi không mất trí nhớ cũng không còn quan trọng nữa”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT