Khu rừng tối đen như mực, mặc dù bây giờ vầng trăng khuyết đã chịu ló đầu
ra khỏi màn mây để quan sát cảnh vật bên dưới, nhưng ánh sáng yếu ớt
cũng không thể soi sáng được sự tịch mịch lạnh giá của khu rừng. Bên
trong khu rừng là những thân cây già cao to càng che kín ánh sáng yếu ớt kia. Hai người cùng một con sói đang vừa đi vừa quan sát xung quanh,
cũng nhỏ giọng trao đổi với nhau.
"Cẩn thận" Lăng Chi Hiên nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt vừa soi đèn dưới chân vừa nói.
"Dạ sư phụ" Dạ Nguyệt vẻ mặt đầy nghiêm túc quan sát dưới chân.
Lăng Chi Hiên ảo não, bây giờ cô gái nhỏ một tiếng cũng là sư phụ hai tiếng
cũng là sư phụ.... Lần đầu tiên anh mới cảm thấy thực hối hận vì quyết
định của bản thân.
"Em có thể không gọi tôi là sư phụ được không?" Lăng Chi Hiên đen mặt.
"Hả? Anh không muốn dạy em hả?" Dạ Nguyệt mở to mắt ra nhìn người nào đó.
"Dĩ nhiên là dạy nhưng không cần em suốt ngày gọi tôi là sư phụ" Lăng Chi
Hiên lắc đầu, trong lòng còn bổ sung một câu tôi chỉ muốn làm vai trò
khác chứ không phải làm sư phụ em.
(Tác giả: anh ơi, em thích sư đồ luyến nha anh í hí hí :v =)) Anh không chạy thoát được đâu =)) )
"Vậy gọi anh sư phụ phải rồi" Dạ Nguyệt toét miệng cười rồi làm thái độ vô cùng cung kính với người nào đó.
Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh từ trong mắt cô gái nhỏ, anh thật nghẹn họng còn có cảm giác muốn đấm tường.
"Được rồi nhưng tôi có hai điều kiện" Lăng Chi Hiên thở dài đầu hàng.
"Sư phụ cứ nói, con xin nghe theo" Dạ Nguyệt gật đầu nghiêm túc nói.
Lăng Chi Hiên xém chút nữa thổ huyết vì cái chữ "con" kia. Anh phải ngẩn đầu nhìn trời mà nuốt xuống bụng. Không sao anh cũng đã nghĩ qua rồi.
(Tác giả: tội nghiệp anh quá haha =)) )
"Thứ nhất, trở thành đệ tử của tôi rồi thì sau này phàm là việc gì cũng phải báo cáo tôi biết với lại phải nghe theo tôi. Em thấy thế nào?" Lăng Chi Hiên quyết định vì tương lai bản thân không phải bị nghẹn chết mà phải
đưa ra điều kiện trước.
Dạ Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui một hồi rồi gật đầu. Dù sao cô cũng chỉ là một nhân vật bình thường, thậm chí còn là nhân vật phụ, nên chuyện xảy đến
với cô cũng chỉ là những chuyện thường ngày rất bình thường, cũng không
có gì đặc biệt để cô ra quyết định quan trọng gì đó. Vì vậy Dạ Nguyệt
mới gật đầu đáp ứng.
Thấy Dạ Nguyệt gật đầu Lăng Chi Hiên vui vẻ
cong khoé môi lên "Thứ hai là em đừng có xưng "con" với tôi, tuổi tôi
với em cách biệt chỉ có 4 tuổi thôi, tôi chưa già tới mức đó đâu"
"Vậy phải xưng thế nào, sư phụ đi với con là phải rồi" Dạ Nguyệt mở to mắt nhìn người nào đó.
Người nào đó cũng mở to mắt trừng Dạ Nguyệt, hai người mắt to trừng mắt nhỏ cả nữa ngày.
"Không phải mới nói mọi việc nghe theo tôi sao?" Lăng Chi Hiên lập tức phát huy trình độ lừa gạt thiếu nữ vô tội. ( =)) )
Dạ Nguyệt nghẹn họng, lại cảm thấy hình như bản thân đã tự đào hố rồi tự
mình vui vẻ nhảy xuống hố vô tội vạ a. "Vậy phải gọi là gì? Nhất định
phải gọi bằng sư phụ a, như vậy mới đúng với cấp bậc lễ nghĩa nha" đành
phải đem cái này ra uy hiếp ai đó.
Lăng Chi Hiên nhất thời bóp
trán, không hề nhìn ra cô gái nhỏ nhà anh cũng dám uy hiếp anh nha. "Gọi sư phụ, xưng em" nhượng bộ chút xíu vậy.
"Sư phụ - em" Dạ Nguyệt vừa đi vừa lẩm bẩm. "Cảm thấy nó cứ kì quái thế nào ấy"
"Tôi nói được là được, không cho phép ý kiến nữa" Lăng Chi Hiên cau mày nói.
"Dạ sư phụ" Dạ Nguyệt bất đắc dĩ đành phải tuân mệnh thôi a, ai bảo bản thân tự nhảy xuống hố làm cái gì.
Nhưng Dạ Nguyệt nghĩ nghĩ một hồi lại nói: “Hay là sư phụ - đồ nhi đi, mặc dù nghe nó cổ đại nhưng mà còn dễ nghe hơn cái kia” nói rồi còn làm bộ
chớp chớp đôi mắt long lanh chờ mong nhìn sư phụ nhà mình.
Lăng
Chi Hiên mắt to trừng đôi mắt làm bộ chớp chớp long lanh kia, nói thật
ra mắt anh cũng không phải to tát gì mà thuộc loại đôi mắt hẹp dài của
đàn ông cổ đại a.
Dạ Nguyệt lại trưng ra cái bản mặt hết sức chờ mong, hết sức nài nỉ mà nhìn người nào đó: “Nha, sư phụ!?”
Lăng Chi Hiên nghĩ cả một ngày dài cuối cùng nhượng bộ, anh không chiến
thắng được đôi mắt đang mở to của cô gái nhỏ nhà mình: “Được rồi, muốn
thế nào cũng được”
Này này, hai người này, lúc này không phải là
lúc mà hai người cãi nhau về vấn đề xưng hô như thế nào có được hay
không =.=!! Tác giả vuốt mồ hôi.
Cũng không biết hai người đã vừa đi vừa nói trong cánh rừng bao lâu, hai người càng lúc càng tiến sâu
vào khu rừng cũng càng ngày càng đi lên cao hơn. Tuyết Lang vẫn dẫn đầu
phía trước.
Vì tất cả mọi vật đều chìm trong đêm tối nên Dạ
Nguyệt vẫn không rõ hiện tại bọn họ đang đi phương hướng nào, dù cho có
đèn pin cũng vô dụng a.
Đi được một đoạn nữa, cảm thấy hình như ở phía xa phía trước là một vách núi sừng sững to lớn đen ngòm. Tuyết
Lang cũng đi chậm dần, mũi vẫn luôn hít ngửi liên tục. Lăng Chi Hiên
thấy thế thì ra hiệu cho Dạ Nguyệt tắt đèn pin đi. Nhất thời mọi vật lại hoàn toàn chìm trong bóng đêm tối tăm.
"Sư phụ?" Dạ Nguyệt vẫn chưa quen với bóng tối đột ngột, đưa tay lên quơ qua quơ lại tìm kím.
"Tôi ở đây" Lăng Chi Hiên nắm lấy tay Dạ Nguyệt, kéo cô gái nhỏ vào trong lồng ngực mình.
Cảm nhận được tiếng tim đập hữu lực cùng với lồng ngực to lớn rắn chắc. Dạ Nguyệt thả lỏng cơ thể, cảm giác an tâm đã quay lại.
Lúc này Tuyết Lang hưng phấn quẫy đuôi với hai người, nhìn kĩ lại thấy nó
đang đứng cạnh một cái cây khá cao to, phía dưới là lùm cây với rất
nhiều loại cây. Lăng Chi Hiên mở đèn pin nhưng không quơ lung tung mà
chỉ tập trung vào lùm cây đó rồi nắm tay Dạ Nguyệt đi lại gần. Hai người ngồi xuống quan sát thì phát hiện ra một bụi nhỏ cây thảo dược giống
loại Dạ Nguyệt nhặt được.
Dạ Nguyệt vui mừng trong lòng, điều này chứng tỏ cái gì? Chính là có thể bọn bắt cóc từng đi qua đây, nếu may
mắn có khi hang ổ bọn chúng gần đây cũng không chừng, nhưng nếu không
phải thì cũng không sao, dù sao cũng phải tìm thử. Từ lúc Tuyết Lang dẫn hai người vào rừng, Lăng Chi Hiên cũng đã nghi ngờ đến điều này.
Loạt xoạt! Đột nhiên tiếng bước chân đạp trên lá cây vang lên từ phía trước
mặt của bọn họ. Lăng Chi Hiên nhanh chóng tắt đèn pin, ôm lấy Dạ Nguyệt
núp vào lùm cây.
"Mày điên sao? Đi giải quyết mà cũng kéo tao
theo làm cái con ** gì?" một giọng nói ngái ngủ đầy tức giận chửi bậy
quát lớn. "Có biết ông đây đang mơ mộng tình không hả thằng khốn"
"Mày bình thường cũng đã phá nát biết bao nhiêu con gái nhà người ta rồi mà
còn muốn đến giấc mơ cũng đi hại thiên hạ hả" tên đi trước đang từ từ
giải quyết cảm giác bí bách trong người.
"Im miệng đi thằng khốn, ông đây đi ngủ tiếp, **** thật" tên kia ức chế lại chửi bậy.
"Tao sợ ma má ơi, mày làm ơn để tao giải quyết cho xong dùm cái đi" tên đang giải quyết vuốt mồ hôi. "Mà mày cứ ham ngủ đi, đại ca mà biết thế nào
cũng tiễn mày đi chầu ông bà. Có biết chuyện lần này quan trọng thế nào
không? Không được lơ là cảnh giác với con tin nhe chưa"
"Nhắc tới con tin là tao cầm lòng không được, hai mĩ nhân này chỉ được nhìn không được ăn thật là quá uổng phí rồi" tên kia cười vô lại nói.
"****! Mày làm ơn đừng có phản ứng ở trước mặt tao, nhìn muốn nôn quá đi" tên đang giải quyết khó chịu nói.
"Tao đi vô để cho ma bắt ** mày đi" tên kia tức giận quay đầu đi.
"Êh êh thằng khốn, chờ tao" thằng đang giải quyết nhanh chóng kéo quần chạy đi.
Trong lùm cây, Dạ Nguyệt đang vểnh lỗ tai lên nghe ngóng, mắt đang phát sáng, hưng phấn quay qua nói với người nào đó.
"Sư phụ, như vậy đích xác là hang ổ bọn chúng đang ở gần đây"
Quay qua mới phát hiện mặt hai người đang ở khoảng cách rất gần nhau, Dạ Nguyệt cũng phát hiện mình đang bị ai đó ôm a.
"Uhm biết rồi" Lăng Chi Hiên nói, cố tình phun khí nóng lên mặt Dạ Nguyệt.
Nhưng biểu hiện lại là làm bộ không để ý tình thế của hai người hiện
tại. "Em gọi cho Hoàng Trí đi"
Dạ Nguyệt một giây trước còn sững
sờ nhưng khi Lăng Chi Hiên nói vậy thì liền bỏ qua chuyện này mà gấp rút gọi điện cho Dương Hoàng Trí.
"Mặc dù sóng yếu nhưng vẫn có sóng" Dạ Nguyệt hoan hô rồi bấm điện thoại gọi cho Dương Hoàng Trí.
Bên này Lăng Chi Hiên vẫn thừa cơ ăn đậu hủ của cô gái nhỏ nhà mình. Cảm
giác ôm cô gái nhỏ nhà mình lúc nào cũng thật là thoải mái.
"Dạ Nguyệt, chị đang ở đâu vậy? Bọn chúng đã liên lạc" Dương Hoàng Trí nghe điện thoại, lập tức đi nhanh vào vấn đề chính.
"Bọn chúng đòi bao nhiêu?" Dạ Nguyệt nghe vậy liền trầm giọng xuống.
"400 triệu đô tiền trung" Dương Hoàng Trí không nhanh không chậm nói.
"Cái gì!?" Dạ Nguyệt nghe xong muốn phun máu. Số tiền này cho dù cô đi làm mấy chục kiếp cũng không có đủ a @@
"Bên gia tộc em với gia tộc của Vân Nhi đang chuẩn bị tiền, thời gian trao đổi là trưa ngày hôm sau"
Lăng Chi Hiên ra hiệu cho Dạ Nguyệt đưa điện thoại cho mình.
"Bọn tôi đã tìm ra vị trí gần hang ổ của bọn chúng" Lăng Chi Hiên nói thẳng vào vấn đề.
"Cái gì!? Ở đâu!?" Dương Hoàng Trí muốn hét lên trong điện thoại.
Lăng Chi Hiên nhìn la bàn nhỏ trên đồng hồ đeo tay của mình rồi nói cho Dương Hoàng Trí biết vị trí toạ độ của bọn họ.
Dương Hoàng Trí lập tức xác định toạ độ này trên bản đồ, sau đó vẻ mặt khó
tin nói. "Đây là ngọn núi kế bên ngọn núi này mà. Làm sao bọn chúng lại
dám ở ngay trước mũi của chúng ta mà giấu người được? Với lại hai người
có chắc không? Thuộc hạ của tôi cũng đã tìm kím xung quanh khu vực đó
rồi"
"Chỉ có thể nói bọn chúng đã nguỵ trang và ẩn núp thành công để qua mặt các người" Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói. "Bây giờ việc cậu
phải làm chính là lập tức cho người bao vây lấy ngọn núi này, cô lập nó
không để cho bất cứ ai liên lạc được với bên trong ngọn núi"
"Tôi hiểu rồi" Dương Hoàng Trí gật đầu.
"Cho người từ từ tiến vào đây nhưng đừng để bứt dây động rừng, vẫn chưa biết có bao nhiêu tên, vũ khí gì" Lăng Chi Hiên tiếp tục phân phó, đem Dương Hoàng Trí hoàn toàn biến thành cấp dưới mình mà ra lệnh. "Cuối cùng,
việc này phải tuyệt đối giữ bí mật, ngay cả những người trong biệt thự.
Điều động người cũng phải thật cẩn thận không để ai phát hiện"
Mặc dù không hiểu tại sao phải làm vậy nhưng Dương Hoàng Trí vẫn vô thức
đáp ứng Lăng Chi Hiên giữ bí mật mà hành động. Sau khi tắt máy mới phát
hiện bản thân như biến thành tay sai của anh ta. Nhưng rất nhanh Dương
Hoàng Trí cũng không để ý nữa, hai người anh quý trọng đang bị bắt cóc
anh làm sao còn tâm tư nghĩ nhiều về chuyện khác a.
Bên này sau
khi phân phó xong, Lăng Chi Hiên đưa lại điện thoại cho cô gái nhỏ đang
ngồi ngây ngốc trong lòng mình. Thừa cơ hội này nhéo nhéo hai má của cô
gái nhỏ, xúc cảm thật tốt nha.
"Sư phụ, tiếp theo mình nên làm
sao?" Dạ Nguyệt sau khi nghe phân phó càng cảm thấy bội phục người đàn
ông này, cảm thấy đi theo người sư phụ thế này thật quá may mắn nha. Dạ
Nguyệt nhất thời không chỉ muốn học võ không mà còn muốn học cách phản
ứng và giải quyết tình huống như thế này.
"Tuyết Lang" Lăng Chi
Hiên nhìn thấy ánh mắt sùng bái của cô gái nhỏ thì không khỏi cong khoé
môi lên. Nhìn vào mắt cũng biết cô gái nhỏ đang có ý định gì. Được rồi,
anh sẽ huấn luyện cho cô gái nhỏ nhà mình thật tốt nha.
Tuyết
Lang đang nằm giả bộ nhắm mắt kế bên hai người, khi nghe Lăng Chi Hiên
gọi thì nhanh chóng đứng lên quẩy quẩy đuôi qua lại lấy lòng.
"Đi thăm dò hang ổ bọn chúng nằm ở đâu" Lăng Chi Hiên ra hiệu. Tuyết Lang
như hiểu được, lập tức chạy đi. Sau đó Lăng Chi Hiên quay qua nhếch khoé môi lên, nhéo vào má Dạ Nguyệt.
"Còn chúng ta sẽ bí mật đi xung quanh đây để nhìn xem bọn chúng làm cách nào để tránh khỏi tai mắt của Dương Hoàng Trí"
********** Ò Ó O Lằn ranh giới đầy tính toán oOo
Lăng Chi Hiên chỉ đạo Dạ Nguyệt dựa vào những lùm cây và bóng tối, vừa di
chuyển vừa ẩn núp tránh để bứt dây động rừng. Cũng hạn chế trao đổi bằng lời nói, thay vào đó là những cử chỉ hành động hết sức cẩn mật.
Dạ Nguyệt theo hướng dẫn của Lăng Chi Hiên từ lùm cây này di chuyển qua
lùm cây khác, vừa định núp vào lùm cây thì nhìn thấy một khối đen ngòm ở dưới lùm cây, nhìn kĩ lại là một người đàn ông đang nằm ngủ. Dạ Nguyệt
mắt mở to sửng sốt nhìn người đang nằm ngủ dưới đất.
Lăng Chi
Hiên thấy vậy di chuyển qua kế bên Dạ Nguyệt, đưa tay lên đánh vào sau
ót người đàn ông để hắn ta chưa kịp tỉnh ngủ đã bị bất tỉnh. Lúc này hai người mới quan sát kĩ người đàn ông, trên người hắn ta mặc bộ quần áo
màu xanh lá cây cùng với trên cơ thể được gắn lên những nhánh cây và lá
cây. Tất cả tạo thành một lớp ngụy trang hoàn hảo.
“Thì ra là
vậy, bọn chúng áp dụng kĩ thuật du kích đây mà” Lăng Chi Hiên ánh mắt
xẹt qua tia lạnh lẽo, này đúng là vừa đơn giản nhưng lại rất hiệu quả.
"Có lẽ xung quanh đây vẫn còn những người nguỵ trang như vậy"
Lúc này Tuyết Lang vẫy đuôi vọt đến chỗ hai người, le lưỡi híp mắt lại hưng phấn. Lăng Chi Hiên biết Tuyết Lang đã tìm ra hang ổ bọn bắt cóc, ra
hiệu cho Tuyết Lang dẫn đường. Sau đó nhìn quanh qua lại chọn được một
khúc cây đưa cho Dạ Nguyệt.
“Khi nào có người tấn công thì nhắm thẳng vào cổ và cổ họng mà đánh” Lăng Chi Hiên dặn dò.
Dạ Nguyệt gật đầu vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Dọc đường di chuyển, cũng có mấy bụi và góc cây có người canh giữ nhưng
chưa kịp phản ứng lại đã bị Lăng Chi Hiên đánh bất tỉnh. Đi được một
đoạn đến kế bên vách núi, những bụi dây leo từ phía trên mọc thẳng dài
xuống đây bao phủ xung quanh vách núi. Nhìn vách núi này Dạ Nguyệt nhớ
tới nơi lần đầu tiên gặp Lăng Chi Hiên.
"Sư phụ, ở đây cũng thật giống với phía bên ngoài của cái hang động đợt trước a" Dạ Nguyệt cảm thán.
Mắt Lăng Chi Hiên xẹt qua tia lạnh lẽo, vẻ mặt âm trầm, nó làm anh nhớ tới nơi mình bị quăng xác thủ tiêu.
Cảm nhận được cái lạnh lẽo, Dạ Nguyệt bất giác rùng mình. Mỗi khi nhắc đến
chuyện này, sư phụ đều trở nên như vậy. Bây giờ Dạ Nguyệt cảm thấy lo
lắng đến ngày sư phụ nhớ lại tất cả, không biết quá khứ đó tàn khốc như
thế nào mà khiến cho sư phụ dù không nhớ gì nhưng vẫn khó chịu khi nhắc
đến.
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt của cô gái nhỏ, Lăng Chi Hiên thu lại khí lạnh, ra hiệu cho Tuyết Lang dẫn đường tiếp. Tuyết Lang hít ngửi xung quanh một vòng, dừng lại ở trước một tảng đá to, kế bên dĩ
nhiên là vách núi với những sợi dây leo.
"Ngao ngao...." Tuyết Lang đôi con ngươi màu xanh lam như hai hòn ngọc ánh lên tia sáng quắc, hưng phấn kêu lên.
“Em thật ra là sói hay là cún vậy Tuyết Nhi?” Dạ Nguyệt thật sự nghi ngờ trong lòng.
Lăng Chi Hiên quan sát tảng đá to, nhìn nhìn xung quanh tảng đá, bất chợt
anh thấy được vết tích xê dịch bất thường, tia sáng chợt loé trong đầu.
Anh đi qua phía ngược lại, đẩy tảng đá ngược lại để cho nó đè lên vết xê dịch. Một tiếng cạch vang lên giống như có cái gì khớp vào nhau.
Tiếp theo là tiếng động trên vách núi. Một phần đá như cánh cửa hình vuông
xê dịch vào trong, sau đó di chuyển ngang qua để lộ ra một hang động sâu hút.
"Xem ra có người đã xây dựng một địa đạo ở đây" Lăng Chi
Hiên quan sát xung quanh thấy vết tích đào bới nhưng cũng đã lâu rồi, cư nhiên đây không phải là một hang động tự nhiên như cái ở trên núi kia.
Bên trong hang động đã được đốt ngọn đuốc trên vách, ánh sáng mờ mờ ảo ảo
lan toả khắp hang động. Dạ Nguyệt quan sát xung quanh vách hang động, cô thấy những hán tự cổ được khắc trên vách. "Sư phụ, ở đây được khắc rất nhiều hán tự cổ"
Lăng Chi Hiên bước lại chỗ Dạ Nguyệt, nhìn
những hán tự cổ trên vách, Lăng Chi Hiên kinh ngạc và tò mò. Anh đã từng nhìn thấy loại chữ viết cổ này trong một cuốn sách quý. Nhưng hiện tại
anh không nhớ cách đọc, nếu sau này có cơ hội anh nhất định sẽ tìm hiểu
nó, quả thật rất thú vị.
Dạ Nguyệt cũng cảm thấy hưng phấn, cô có một cảm giác kì lạ khó tả khi nhìn thấy những hán tự này. Nó khiến máu
phiêu lưu trong người cô sục sôi a.
"Em nhắn cho Dương Hoàng Trí
toạ độ hiện tại của chúng ta. Chúng ta cũng sẽ lưu lại ký hiệu dẫn đường cho Dương Hoàng Trí" Lăng Chi Hiên nhặt cục đá nhỏ dưới chân rồi khắc
dấu lên vách hang động, một chỗ thu hút ánh mắt người nhìn. Cũng để cửa
hang động mở mà không đóng lại.
Dạ Nguyệt phải đi ra phía ngoài
hang động mới có thể gửi tin nhắn được cho Dương Hoàng Trí, bên trong
hang động thì hoàn toàn không còn sóng nữa.
Sau đó Lăng Chi Hiên
ra hiệu cho Dạ Nguyệt và Tuyết Lang đi tiếp. Hai người một sói vừa đi
vừa quan sát xung quanh cực kì cẩn trọng.
Hang động quanh co gấp
khúc, hết quẹo qua trái rồi qua phải. Đi được một đoạn gần đến khúc
quanh, hai người nghe được tiếng người nói chuyện.
"Đại ca nói ngày mai sau khi nhận tiền chúng ta sẽ lập tức bán con tin" một giọng nam khàn khàn vang lên.
"Phi vụ lần này thật sự là quá hời há há há" một giọng cười xảo trá khác vang lên.
"Tao tới haha" một giọng the thé khác tiếp lời "Tụi bây mau xì hàng ra cho tao"
"Con mẹ nó, hôm nay xui thật" lại thêm một giọng đàn ông chữi bậy, nếu để ý
thì có thể thấy giọng này khá quen...... chính xác là cái tên đi giải
quyết ban nãy.
"Này này tao nói này, nếu sau khi xong chuyện bán
con tin đi vậy thì không bằng bây giờ tụi mình đi giải quyết hai mĩ nhân đó đi" một giọng cười đê tiện vang lên..... và hắn ta chính là tên đi
chung với tên hồi nãy.
Nghe tới đây Dạ Nguyệt hút một ngụm khí lạnh "Mợ nó, bọn khốn này" Dạ Nguyệt tức giận chửi thầm.
Lăng Chi Hiên nép vào sát vách chỗ khúc quẹo, quan sát bọn chúng. Có khoảng
năm tên đang ngồi quay quanh chơi đánh bài trên một cái bàn. Con đường
hầm phía sau chỗ ngồi bọn chúng được chia làm hai thông đạo sâu hút.
"Thằng này lại tới giờ của nó" một tiếng hừ khinh thường vang lên.
"Tao thấy nó nói đúng, anh em chúng ta cực khổ nhưng cuối cùng lại chẳng
hưởng được bao nhiêu, không bằng tự mình hưởng thụ không phải tốt hơn
sao?"
"Nhưng bên trong cũng không phải là ít đâu nha, bọn nó có chịu làm chung với bọn mình không. Với lại cũng phải giấu đại ca nữa"
"Bọn mày yên tâm, có thằng nào mà đồ ngon dâng tới miệng lại không chịu ăn không?" thằng khốn vô lại lúc nãy lại nói.
"Mày nói có lý" bốn thằng ngu học khác đồng dạng lên tiếng.
"Vậy còn không mau đi~" thằng vô lại kia hưng phấn la lên.
Ở bên này mặt Dạ Nguyệt đã đen như đít nồi. "Sư phụ" Dạ Nguyệt ngoắc ngoắc Lăng Chi Hiên ý bảo cúi gần xuống.
"Sao!?" Lăng Chi Hiên ghé sát lỗ tai xuống cái miệng nhỏ của Dạ Nguyệt.
Dạ Nguyệt xì xầm to nhỏ xì xầm to nhỏ vào tai Lăng Chi Hiên, hơi thở ấm áp phả vào tai nhột nhột làm Lăng Chi Hiên nhất thời cảm thấy kỳ lạ. Nhưng lúc này không phải lúc nói đến vấn đề đó.
"Được" Lăng Chi Hiên nghe xong cong khoé môi lên, giơ tay xoa đầu cô gái nhỏ nhà mình, có tiến bộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT