Tiễn Đa Đa với ý đồ cọ cơm khăng khăng lôi kéo ta đi ăn mừng hội ngộ. Ta hiểu ý kéo hắn vào Nhất Túy Lâu của Lam Nhất Đao.

Tuy Lam Nhất Đao không có mặt, chưởng quầy vẫn tuân theo chỉ thị của hắn cho chúng ta ăn trưa miễn phí. Đồ ăn không phải trả tiền nên hương vị càng thêm thơm ngon, chỉ uống rượu không cũng thấy phá lệ ngọt lành. Thế là chúng ta say khướt một trận. Hai kẻ say mèm mắt lờ đờ, mông lung nằm ườn trên mặt bàn lèm bèm đủ thứ trên trời dưới biển, hồn nhiên không hề biết xung quanh tửu lâu đã bị tầng tầng lớp lớp người vây kín.

Chỉ chực chờ chúng ta cơm no rượu say đỡ nhau chân nam đá chân chiêu bước ra khỏi cổng lớn của tửu lâu, hằng hà sa số mũi tên phô thiên cái địa(*) ập tới.

Ta vừa cố gắng dùng kiếm đánh bay những mũi tên đang xé gió lao tới, vừa dùng nội lực bức cảm giác say ra khỏi cơ thể.

Những người chơi cầm nỏ kia hiển nhiên đã được huấn luyện bài bản, từng vòng vũ tiễn bắn ra không chút gián đoạn. Ta còn phải bảo vệ Tiễn Đa Đa, thỉnh thoảng lại phải lôi kéo hắn tránh né những mũi tên không kịp đánh bay, nhất thời khó có thể phá vòng vây.

“Cheng” một tiếng, Tiễn Đa Đa đứng bên cạnh ta lấy từ bao quần áo ra một thanh chủy thủ kề lên cổ kéo một đường, dường như không muốn liên lụy đến ta.

Ta nhanh tay lẹ mắt dùng chuôi kiếm đánh ngất hắn, ném người lên lưng. Đây là lúc nào mà còn muốn gây thêm rắc rối?!

Đúng vào lúc này, từ lầu hai của tửu lâu bỗng bay ra một thân ảnh. Hắn một chưởng đánh về phía đám nỏ thủ đối diện ta. Bóng roi vun vút, nỏ thủ trước mặt ta đều ngã xuống. Hàng rào người kiên cố trong nháy mắt có một lỗ hổng. Ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, phát động khinh công thoát khỏi vòng vây. Lúc này, ta mới nhận ra người cứu chúng ta là một người chơi nữ. Trong lúc thân mình vẫn ở giữa không trung, ta tung đạn pháo sang hai bên trái phải, rồi theo sát đằng sau cô gái nọ chạy ra bên ngoài. Ta thu hồi trường kiếm, ngược lại móc từ trong túi ra nào thì chông sắt, phi tiêu, đạn khói, phấn độc, vân vân và mây mây… Ta không chút do dự đem tất cả vũ khí sát thương diện rộng ném tứ tung như một đại gia vung tiền quá trán.

Cô gái này vừa lúc có một căn nhà ở ngay gần đây. Ta cảm kích theo nàng chém giết mở lối vào nhà, rốt cuộc an toàn.

Nằm bẹp trên nóc nhà của người chơi nữ kia hé mắt ra ngoài, ta tặc lưỡi nhìn cả đàn người không thấy điểm cuối đang vây kín căn nhà mà sợ run người.

Nhà dân do hệ thống bán đều thuộc bảo hộ của hệ thống, không có sự cho phép của chủ nhà thì không ai có thể bước vào. Trong trường hợp người chơi đệ đơn xin cải tạo nhà mình thành cửa hàng buôn bán, phạm vi mặt tiền cửa hàng do chủ nhà quản lý cho phép người chơi khác tự do ra vào. Còn một loại khác là người chơi trực tiếp mua lại cửa hàng có sẵn của hệ thống. Loại hình này, giống như Nhất Túy Lâu của Lam Nhất Đao, tuy có thể giúp tiết kiệm một phần thời gian và chi phí trang hoàng nội thất để trực tiếp khai trương nhưng lại có một nhược điểm chết người: chỗ nào cũng là đất công cộng, ai muốn ra muốn vào tùy ý.

Hắt nước lạnh đánh thức Tiễn Đa Đa, ta bắt đầu nghiêm hình bức cung: “Tên chết tiệt nhà ngươi đã chọc phải cái ổ kiến lửa nào mà “được đón tiếp nồng hậu” thế hả?”

“Ta? Ta nào có trêu chọc tới ai đâu.” Tiễn Đa Đa nghi hoặc nói. “Trận này không phải tìm ngươi sao?”

“Hừ.” Nhìn chúng ta đẩy qua đẩy lại trách nhiệm, người chơi nữ ngồi bên chợt hừ lạnh một tiếng.

“A, ngươi tên gì? Cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta. Ta là Yến Trường Không.” Ta lập tức bày ra vẻ mặt biết ơn. Cô gái này mi mục như sơn, đôi mắt gợn sóng hồ thu, cái mũi nhỏ lại cao, bờ môi đỏ hồng chúm chím. Dáng người thon dài được bao bọc trong một bộ trường bào màu xám, một đầu tóc dài màu lam nhạt tùy tiện buộc túm sau đầu. Nhìn thế nào cũng là một mỹ nữ chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa.

“Rất cảm tạ ngươi. Ta là Tiễn Đa Đa.” Tiễn Đa Đa cũng bày ra vẻ mặt heo huynh (*) tiếp cận mỹ nữ.

“Lau giùm nước miếng đi cái. Hai người các ngươi sao vẫn chẳng tiến bộ gì hơn, cứ thấy gái đẹp liền quên luôn tự trọng của bản thân vứt đi đằng nào.” Mỹ nữ khinh miệt nói.

Oa~ Mỹ nữ quả nhiên là mỹ nữ! Ngay cả đảo mắt cũng nghệ thuật như vậy, không khác gì đang liếc mắt đưa tình.

Mỹ nữ thấy chúng ta vẫn nhìn nàng mê đắm liền rút roi ra, hung hăng siết cổ chúng ta, đến khi huyết lượng của chúng ta giảm xuống chỉ còn một nửa mới buông ra. “Nếu biết trước các ngươi “đức hạnh” tới bực này, ta thà ngồi trên lầu xem kịch còn hơn. Ta là Cuồng Ca đây.”

“Chào Cuồng Ca… í í? Cái gì? Ngươi…” Tiễn Đa Đa phản ứng nhanh hơn. Hắn chỉ vào mũi “người đẹp” kia lắp bắp: “Không… Không thể nào! Cuồng… Cuồng Ca là nam!!!”

“Ngươi đang dịch dung?” Ta vẫn uyên bác hơn một chút.

“Không phải. Ta bốc phải một tài khoản rất đen đủi. Lúc kiến tạo nhân vật, con rồng chết dẫm kia biến ta thành dạng này.” Khuôn mặt đẹp lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi. Tuy “nàng” dù làm ra biểu tình gì vẫn mang một vẻ đẹp làm người ta xao xuyến, nhưng chỉ cần nghĩ tới bộ biểu cảm kia hoàn toàn đồng bộ với khuôn mặt thiếu đòn của Cuồng Ca ở Tung Hoành là hứng thú dạt dào của ta cạn sạch.

“Hố hố hố~~ Thì ra là Cuồng Ca~ Hệ thống đại thẩm thật thi thú, còn tặng ngươi cái hình tượng duyên dáng thế này. Phải rồi, ngươi giờ là nam hay nữ?” Tiễn Đa Đa cười tới mắt cũng không thấy. Nhớ hồi đó, Cuồng Ca ở Tung Hoành một thân sát khí lại hào sảng, phóng khoáng, bắt mắt nhất vẫn là quả đầu rực lửa bay loạn của hắn. Ấy vậy mà hiện giờ lại biến thành dạng này… Quá đối lập nha.

“Đương nhiên là nam! Bằng không ta đã sớm tự sát san hào. Được cái nhân vật này phân phối tự do khởi điểm là 20, cũng coi như có chút bồi thường.” Cuồng Ca buồn bực nói.

“20 điểm phân phối tự do? Vậy ngươi hiện tại hẳn là rất lợi hại. Bảng cao thủ đứng thứ mấy?” Tiễn Đa Đa ra chiều cảm thông an ủi nhưng biểu tình vui sướng khi người gặp họa trên mặt hắn có mù mới nhìn không ra.

Giải đáp thắc mắc của hắn là roi da của Cuồng Ca.

Náo loạn một lúc, một con bồ câu bay tới đậu trên vai Cuồng Ca. Hắn xem xong thư thì nghiêm túc nói: “Hai thằng điên các người rốt cuộc có chút ý thức nguy hiểm nào không thế?!! Dám đứng giữa đường cái rêu rao chuyện lừa gạt Phong Mạt ở Tung Hoành. Giờ thì vui rồi, bị thủ hạ của hắn từ thời Tung Hoành, hiện tại đang ở Hoàng Hôn tình cờ đi ngang nghe được. Nhân vật chủ chốt trong bang phái hiện tại của bọn họ đều là trực tiếp chuyển từ Tung Hoành sang, có biết không hả? Tên đó vừa chạy về bang gào thét một tiếng đã có một đống người theo hắn tới hội đồng các ngươi. Thật không biết nên nói gì với các ngươi nữa. Liên bang phát triển đến thời đại này rồi mà vẫn còn sót lại hai thằng ngu hiếm thấy như các ngươi…”

Ầy ầy, đang nói cái gì thế? Mấy câu đầu còn nghiêm chỉnh, càng về sau thì móc mỉa, đá xoáy, châm biếm không thiếu thứ gì. Hoàng Hôn rộng lớn như vậy, thật vất vả mới gặp được bạn cũ, ngươi nghĩ là dễ lắm sao? Chỉ mới hơi kích động một chút, có cần chỉ trích nặng lời thế không?

“Cuồng Ca… Ha ha… Tin tức của ngươi thật linh thông nha… Hơ hơ…” Xem Cuồng Ca lần này thực sự có ý muốn dùng nước miếng dìm chết chúng ta, ta liền tỏ vẻ ngây thơ bẻ lái câu chuyện.

“Cũng thường thôi. Chỉ là lập một cái bang chơi cho vui.” Khẩu khí Cuồng Ca nghe thì có vẻ rất tùy hứng, rất không có gì đáng chú ý. Thế nhưng ta và Tiễn Đa Đa ở Tung Hoành đã quen biết hắn vài thập niên rồi, lại chả biết tỏng tính tình hắn. Ta liền lựa theo ý tứ của hắn hỏi han: “Bang phái ngươi lập tên gì?”

“Ngân Nguyệt.” Cuồng Ca thản nhiên như ruồi phun ra hai chữ.

“Ngân Nguyệt? Cái bang phái lớn thứ nhì Hoàng Hôn á?” Tiễn Đa Đa ra vẻ kinh ngạc cảm thán. Chỉ là, khi hắn nói ba chữ “lớn thứ nhì” còn cố ý nhấn thật mạnh, tựa hồ ngầm nói: Cũng thường thôi~ Chẳng phải trên đầu ngươi còn có “lớn nhất” sao?

Chính vì thế, trên cổ Tiễn Đa Đa lại “được trang hoàng” một vết roi.

“Đúng rồi, Phong Mạt tới đây dựng bang nào?” Ta thấy Cuồng Ca tỏ vẻ thận trọng thì trong lòng có chút bất an, làm ơn đừng giống như ta nghĩ.

“Hắn? Đám người vừa vây công ngươi, ngươi còn không thấy rõ à? Một trong mấy tên đầu lĩnh chính là Vân Mộng, bang chủ phu nhân của bang Đạp Sóng Mà Đi đó.” Cuồng Ca giải đáp vấn đề của ta.

“Vậy Phong Mạt chính là… Đạp Lãng, bang chủ của Đạp Sóng Mà Đi?” Ta rút ra kết luận. Thời điểm cái tên ấy vuột ra khỏi miệng, chẳng hiểu sao lại thấy vị đắng chát đọng trên đầu lưỡi.

“Hoàn toàn chính xác!” Cuồng Ca búng tay xác nhận.

Đạp Lãng, đáng lẽ chúng ta có thể trở thành bạn tốt, thật đáng tiếc…

Chú thích:

*phô thiên cái địa: đầy trời ngập đất => ý là dày đặc thôi:3

*vẻ mặt heo huynh: chính là cái biểu cảm đáng khinh này đây -> Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play