Trong lúc Công Lương Phi Tuân tĩnh dưỡng, công tác chuẩn bị trở về Dĩnh Đình cũng cùng lúc được tiến hành.

Gần đây Kinh Thành không ngừng gửi tin tức tới, bản thân Công Lương Phi Tuân cũng hiểu, có thể kéo dài một tháng đã là không dễ rồi. Nếu không phải Hoàng thượng nghĩ tới vết thương dưới chân hắn, e rằng ngay cả một tháng này cũng không được.

Tiết Thừa Viễn chăm sóc Công Lương Phi Tuân có thể nói là vô cùng chu đáo, cẩn thận, trong một tháng ngắn ngủi, Công Lương Phi Tuân liền mập lên thêm một vòng. Nhưng trong mắt Tiết Thừa Viễn, Công Lương Phi Tuân lúc này thật sự vô cùng đẹp.

Công Lương Phi Tuân cũng đã dần chấp nhận sự tồn tại của hai đứa nhỏ trong bụng. Lúc đầu Tiết Thừa Viễn còn tưởng phải mất thời gian dài hắn mới có thể chấp nhận, cho nên thích ứng nhanh chóng này của Công Lương Phi Tuân thật ngoài dự đoán của y.

“Thật ra, bọn nhỏ tới rất đúng lúc.” Công Lương Phi Tuân nằm trên ghế dài, nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng đã hơi nhô lên dưới lớp chăn mỏng, giọng nói đầy mong đợi. Ban đầu từ bàng hoàng, tức giận, tới bây giờ dần nhận thức được trách nhiệm cùng yêu thương với bọn nhỏ, sự ràng buộc này đối với Công Lương Phi Tuân chưa từng có cảm giác gia đình thật sự là ngọt ngào không diễn tả hết bằng lời. Huống chi, đây còn là con của hắn và Tiết Thừa Viễn.

“Thật sao?” Tiết Thừa Viễn là người thông minh, liên tưởng đến thư tín triều đình gửi tớ gần đây, cũng ít nhiều đoán ra được nguyên nhân Công Lương Phi Tuân đột nhiên than thở như vậy.

“Ừ.” Công Lương Phi Tuân vẫn đặt hờ hai tay trên bụng, chuyển chủ đề: “Thừa Viễn, có khi nào ta sinh ra quái vật không?”

Tiết Thừa Viễn ở bên cạnh chế thuốc cho Công Lương Phi Tuân, nghe hắn hỏi thế liền cười: “Sao ngươi lại nghĩ như thế?”

Tuy là đại phu, nhưng đây là lần đầu tiên y nghe được một người mang thai hỏi như vậy. Cũng khó trách, nam tử mang thai, cho tới bây giờ y mới trải qua một lần, đương nhiên cũng có ít nhiều kinh nghiệm chăm sóc.

“Ta chỉ thắc mắc…” Công Lương Phi Tuân đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.

“Sao có thể? Bọn nhỏ là con của chúng ta.” Tiết Thừa Viễn bưng chén thuốc tới, ngồi xuống bên cạnh Công Lương Phi Tuân, nói với hắn, “Uống đi, vừa đủ độ ấm.”

Công Lương Phi Tuân chậm rãi uống hết bát thuốc, Tiết Thừa Viễn lại nhẹ nhàng tựa đầu dán lên bụng hắn.

“Ngươi quá sốt ruột rồi, bây giờ có thể có tiếng động gì chứ?” Công Lương Phi Tuân vuốt mái tóc đen của Tiết Thừa Viễn, yêu thương nhìn y. Hắn biết Tiết Thừa Viễn rất quan tâm, cũng rất yêu thương hai đứa nhỏ trong bụng mình.

“Bọn nhỏ vì muốn bảo vệ ngươi mà tới thế gian này.” Tiết Thừa Viễn ngẩng đầu, nhìn Công Lương Phi Tuân, cười nói.

Công Lương Phi Tuân đang mặc áo tơ màu xanh, tóc đen xõa sau vai, khuôn mặt toát lên khí chất oai hùng, dáng vẻ cường tráng, cương nghị ngày trước nay dường như được sự quan tâm của Tiết Thừa Viễn mà nhuộm lên chút dịu dàng.

Nghe câu nói vừa rồi của Tiết Thừa Viễn, Công Lương Phi Tuân gật đầu công nhận: “Nếu đôi chân này thật sự bị gãy, ít ra còn dễ nói, Hoàng thượng cũng dễ sinh lòng trắc ẩn với ta. Nay Nguyên Tây đã được thu phục, mà ta cũng bình phục, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ lo lắng…”

“Không thần phục?” Tiết Thừa Viễn thở dài, “Hoàng thượng lo lắng như vậy cũng dễ hiểu. Nhưng ta tin Hoàng thượng sẽ không bừa bãi kết luận.”

“Ngươi rất thông minh.” Công Lương Phi Tuân nhìn y, ánh mắt sáng lên. Thật ra lời nói giữa người với người, chỉ cần ba phần là đủ rồi. Hắn đã mang thai, sinh con của hai người, thời gian này sẽ không rảnh mà ứng phó chuyện trong triều. Nếu có kẻ nào cố ý gièm pha hay hãm hại, hắn nên làm thế nào cho phải?

Nhưng Tiết Thừa Viễn lại lo lắng, không chỉ riêng chuyện này. Là người sinh ra trong gia đình Đế vương, Hoàng thượng e ngại điều gì, Tiết Thừa Viễn biết rất rõ. Công Lương Phi Tuân lại không hề biết chuyện Hoàng thượng từng mất con, mà vết thương đó đến giờ vẫn chưa khép lại. Giờ thấy y và Công Lương Phi Tuân có con, Hoàng thượng sẽ có cảm nhận thế nào. Nếu lỡ Hoàng thượng sinh lòng ghen ghét hoặc địch ý, đến lúc đó Công Lương Phi Tuân nên sinh ở đâu?

Đây mới là chuyện khiến Tiết Thừa Viễn không muốn cũng không dám khinh suất cùng Công Lương Phi Tuân khải hoàn hồi kinh. Nhưng thời gian bọn y có thể kéo dài có hạn, hy vọng là y chỉ lo lắng thừa. Có điều, lòng vua khó dò, Tiết Thừa Viễn không hoàn toàn nắm chắc.

“Đừng lo lắng. Hai đứa nhỏ trong bụng ngươi không chỉ của một mình người, con là của ta nữa.” Tiết Thừa Viễn nắm chặt tay Công Lương Phi Tuân, ấm áp nói: “Ngươi và ta là phụ tá đắc lực của Hoàng thượng, ta tin Hoàng thượng sẽ không làm chuyện gì trái tình trái nghĩa.”

“Ừ.” Nói cho cùng, Công Lương Phi Tuân vẫn có lòng tin tưởng với chủ tử mình trung thành nhiều năm. Có điều, trước mắt, với cơ thể này, sinh hai đứa nhỏ thế nào thì hắn lại rất thiếu niềm tin.

Năm nay có thể nói là năm Công Lương Phi Tuân tập trung dưỡng bệnh. Từ gãy chân đến hiện tại mang thai, một loạt biến cố đột ngột phát sinh khiến hắn không kịp đối phó. May là trời cao chiếu cố, trong hoàn cảnh này hắn có được Tiết Thừa Viễn bên cạnh chăm sóc cẩn thận, chu đáo.

“Thừa Viễn, ngươi có biết không, bao nhiêu năm nay, trước khi gãy chân, ta luôn cho rằng Công Lương Phi Tuân không thể ngã bệnh, dù trong bất kỳ hoàn cảnh gì, gặp phải khó khăn nào, ta không còn lựa chọn nào khác việc dũng cảm xông lên phía trước. Mà vai mang trách nhiệm ngàn cân, dù có phải quỳ ta cũng phải từng bước một gánh vác.”

“Từ trước đến nay ta luôn biết ngươi rất dũng cảm.” Tiết Thừa Viễn nghe vậy vô cùng cảm động, bởi vì y biết để nỗ lực theo đuổi cần phải trả một cái giá lớn đến thế nào. Nói xong y cúi đầu, nhẹ hôn lên ngón tay của Công Lương Phi Tuân. Khen ngợi người mình yêu, Tiết Thừa Viễn tuyệt đối không keo kiệt.

“Ta nghĩ, đời này việc dũng cảm nhất của Công Lương Phi Tuân ta chính là chuyện này.” Công Lương Phi Tuân vuốt ve bụng, nhớ lại từng cảnh tượng gió tanh mưa máu đã qua, không có cảnh tượng nào có thể so sánh với cảm giác lúc này. Trong lúc một thân một mình, hắn không sợ hiểm nguy, không sợ mất mạng, bởi vì lúc đó hắn không có gì bận lòng. Nhưng bây giờ đã không giống lúc đó nữa rồi.

“Sao lại nghĩ như thế?” Tiết Thừa Viễn biết bản thân y nguyện ý theo đuổi phần tình cảm này, nguyên nhân lớn là vì đứa nhỏ. Nhưng vì sao Công Lương Phi Tuân lai cam tâm tình nguyện như thế, ngoại trừ lý do có thể hoàn toàn thu phục được trái tim Tiết Thừa Viễn y, liệu còn vì lý do nào khác không?

Công Lương Phi Tuân nghiêng đầu, chăm chú nhìn y, cuối cùng nói: “Bởi vì con người chỉ sống một lần, ta muốn sống vì mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play