Đến khi Tùng Minh Liêm đang tuần tra ban đêm dẫn theo tùy tùng xông vào trướng đã thấy Công Lương Phi Tuân mặc áo lót trắng, tay bắt vào nhau nổi giận hầm hầm đi qua đi lại trước giường. Tiết Thừa Viễn quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế cạnh giường không nói một lời.

“Tướng quân…”

Tùng Minh Liêm không hiểu chuyện gì, đang ngập ngừng lên tiếng đã bị Công Lương Phi Tuân quát: “Ai cho ngươi đi vào?”

“Tướng quân, không phải vừa rồi ngài…?”

“Không có lệnh của ta, ngươi có thể tùy tiện đi vào doanh trướng này hay sao?” Công Lương Phi Tuân chỉ hắn quát lớn.

“Vâng, thuộc hạ cáo lui!” Tùng Minh Liêm vội vàng hành lễ, thấy Tướng quân và Tiết thái y không gặp chuyện gì lớn liền vội vàng lui ra ngoài.

Công Lương Phi Tuân mặt lạnh ra lệnh: “Lệnh cho đám người bên ngoài trướng lui hết, nơi này không cần các ngươi bảo vệ.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”                            

Đợi Tùng Minh Liêm dẫn người lui hết, cơn tức giận Công Lương Phi Tuân vẫn không hề nguôi bớt.

Mang thai? Đối với Công Lương Phi Tuân, tin tức này quả thực giống như sét đánh ngang tai!

Hắn là nam tử! Nam tử đầu đội trời chân đạp đất, là Đệ nhất Đại Tướng quân lập công lao được sắc phong của Thiên Vân quốc, sao hắn có thể mang thai lớn bụng sinh con như nữ nhân được? Nói giỡn cái gì vậy chứ? Nhưng dáng vẻ của Tiết Thừa Viễn vô cùng nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

“Ngươi nói… ta…” Công Lương Phi Tuân chỉ xuống phần bụng còn chưa nhô lên của mình, xác nhận lại.

Tiết Thừa Viễn nhìn hắn một cái không đáp, chỉ bưng tách trà lên, uống một ngụm.

“Sao có thể?” Công Lương Phi Tuân chau mày, hai tay sờ lên bụng mình. Từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, từ từ đã, đúng là hơi phồng lên một chút, hắn vốn tưởng gần đây điều dưỡng, mình có chút mập lên, giờ xem ra là vì nguyên nhân khác.

“Sao không thể?” Tiết Thừa Viễn lạnh nhạt hỏi lại, làm Công Lương Phi Tuân lại giận sôi lên.

Công Lương Phi Tuân bước tới trước mặt y, nghiến răng nói thật nhỏ bên tai y: “Ta là nam nhân!”

Tiết Thừa Viễn vẫn bình thản lạnh nhạt cười nói: “Ta nói ngươi là nữ nhân lúc nào?”

“Đã là nam nhân, sao ta có thể mang thai?” Công Lương Phi Tuân oán hận hỏi. Tuy đây không phải lần đầu hắn chứng kiến cách nói chuyện hờ hững này của Tiết Thừa Viễn, nhưng hôm nay thật sự hắn sắp phát điên lên rồi.

“Ngươi làm ta mang thai thế nào?” Công Lương Phi Tuân thấy y không trả lời mình, chỉ vào bụng quát hỏi.

Tiết Thừa Viễn nhìn dáng vẻ chất vấn của hắn lúc này lại cảm thấy rất đáng yêu. Mà câu tiếp theo của Công Lương Phi Tuân lại khiến Tiết Thừa Viễn không nhịn được mà bật cười.

“Ngươi… ngươi làm ta mang thai thế nào?” Công Lương Phi Tuân tức giận đến mặt xanh như tàu lá, lại thấy Tiết Thừa Viễn cười mình, càng tức đến sôi gan quát: “Ngươi cười cái gì? Dáng vẻ này của ta đáng cười lắm sao?”

Tiết Thừa Viễn gật đầu, cuối cùng đặt tách trà lên bàn, cầm áo choàng trên kệ khoác lên vai Công Lương Phi Tuân, “Phi Tuân, đừng để bị lạnh.” Nói xong đỡ hắn ngồi trở lại giường.

Công Lương Phi Tuân tức giận đến thở không ra hơi. Hiện tại hắn thật sự muốn đánh cho Tiết Thừa Viễn đến nhừ tử cho hả giận! Đâu chỉ muốn đánh nhừ tử, hắn thật muốn lột da y luôn! Nhưng hắn lại không nỡ… Aizz!

“Ngươi đã nói… ngươi yêu ta?” Tiết Thừa Viễn nhẹ vỗ vỗ bàn tay thon dài ấm áp của Công Lương Phi Tuân, mày khẽ nhướn, chậm rãi hỏi.

Không sai, ta đã nói. Nhưng thế thì sao? Công Lương Phi Tuân trừng mắt nhìn y, ngươi thừa lời như vậy làm gì! Tình cảm này đúng là còn lớn hơn cả lo ngại về luân thường đạo lý, nhưng dù có thích ngươi cũng không nhất định phải sinh con cho ngươi!

“Ngươi đã yêu ta, sao lại ngươi không yêu con của chúng ta? Nếu ngươi yêu con của chúng ta, đương nhiên phải biết quý trọng thân thể của mình…” Tiết Thừa Viễn vừa nói vừa dỗ dành Công Lương Phi Tuân vào trong chăn.

“Tiết Thừa Viễn! Thật sự không ngờ được ngươi còn có bản lĩnh làm ta lớn bụng!” Là Đệ nhất Đại Tướng quân Thiên Vân quốc, giờ phút này Công Lương Phi Tuân cảm thấy hổ thẹn đến không nói nên lời. Hắn một đời kiêu ngạo oai hùng, chiến công hiển hách, luôn tự nhận là hào kiệt trong hào kiệt. Nào ngờ bây giờ lại…

Tiết Thừa Viễn thấy Công Lương Phi Tuân tuy tức giận, nhưng chưa từng hỏi đến chuyện bỏ cốt nhục trong bụng thế nào, thầm nghĩ có lẽ lúc này hắn chưa thể chấp nhận được thôi.

“Nghe đồn nam tử trong Công Lương thị tộc ở Bắc Cương có thể mang thai, ngươi từng nghe nói chưa?” Tiết Thừa Viễn siết chặt hai bàn tay vì tức giận mà khẽ run lên của Công Lương Phi Tuân, nhìn thẳng vào mắt hắn, dịu dàng hỏi.

Công Lương Phi Tuân từ nhỏ là cô nhi, lớn lên ở Huyền Nhân lớn lên, chuyện về thị tộc của mình hắn biết rất ít.

Tiết Thừa Viễn thấy hắn không đáp, nghĩ mình vẫn nên lùi một bước, để xem tâm ý của Công Lương Phi Tuân rốt cuộc là thế nào. Y lại nói: “Nam tử mang thai sinh sản sẽ vất vả hơn một chút, nếu như ngươi…”

“Ngươi đã sớm biết rồi, đúng không?” Công Lương Phi Tuân đột nhiên nhìn thẳng y, lạnh lùng hỏi.

“Đúng!”

Công Lương Phi Tuân nhớ lại lúc ở trên núi, mình đau bụng đến không chịu nổi, sau khi Tiết Thừa Viễn bắt mạch cho hắn liền thay đổi ý định, bây giờ nghĩ lại… Ha ha ha…

“Ngươi vì đứa nhỏ trong bụng mới đồng ý đi cùng ta, đúng không?”

Tiết Thừa Viễn không muốn lừa gạt hắn, đứa nhỏ dĩ nhiên là một phần nguyên do, nhưng không thể nói trong lòng y không có Công Lương Phi Tuân. Nếu y không yêu hắn, sao có đêm đó, sao có đứa bé này?

Nhưng trái tim Công Lương Phi Tuân lại chợt co rút đau đớn. Hai ngày nay Tiết Thừa Viễn săn sóc hắn chu đáo như thế, hắn vốn tưởng là vì Tiết Thừa Viễn yêu mình, giờ nghĩ lại, chỉ là bởi vì y là đại phu, đã sớm biết hắn có thai nên mới cẩn thận như thế mà thôi.

“Ngươi vì đứa nhỏ này mới cam tâm tình nguyện nhẫn nại chăm sóc ta, đúng không?” Công Lương Phi Tuân không sao tin được nhìn y, hai mắt ửng đỏ.

Hắn mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, tức giận, cũng rất đau đớn. Rốt cuộc hắn có vị trí thế nào trong lòng Tiết Thừa Viễn đây?

Từ trước đến giờ hắn biết, hắn yêu Tiết Thừa Viễn nhiều hơn y yêu hắn, nhưng hắn chưa từng ngờ được rằng, hắn thảm hại đến mức phải nhờ đứa nhỏ trong bụng mới có được sự yêu thương của Tiết Thừa Viễn.

“Lúc hai chân ngươi bị gãy, chẳng lẽ ta không ngày đêm không ngủ chăm sóc ngươi sao?” Tiết Thừa Viễn không muốn nhìn thấy Công Lương Phi Tuân đau lòng, khẽ hỏi.

Công Lương Phi Tuân thở hắt ra một hơi, chuyện này đúng là hắn không phản bác được. Nếu như không có Tiết Thừa Viễn, hắn đã sớm là một phế nhân, nào có được ngày hôm nay.

“Phi Tuân, có lẽ ta không giỏi thể hiện, nhưng…” Tiết Thừa Viễn nhẹ nhàng tựa đầu áp lên lồng ngực Công Lương Phi Tuân nói: “Kể từ khoảnh khắc biết chúng ta có con, trái tim ta được một cảm giác hạnh phúc trước nay chưa từng có bọc lại.” Những lời nói chân thành này của Tiết Thừa Viễn tựa như một dòng nước ấm, chậm rãi chảy tràn, gột rửa trái tim của Công Lương Phi Tuân. “Không chỉ bởi vì đó là một sinh mệnh, mà càng bởi vì đó là con của chúng ta…”

Công Lương Phi Tuân hừ một tiếng: “Ngươi đương nhiên vui vẻ rồi, đâu phải là ngươi sinh!” Trong lòng lại thầm than: Aizz, Công Lương Phi Tuân hắn kiếp này đã định là thua dưới tay Tiết Thừa Viễn rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play