Vì để ấn đúng huyệt của Công Lương Phi Tuân, Tiết Thừa Viễn vội cởi bỏ vòng vải trắng quấn trên tay hắn ra, liền thấy hai bàn tay của Công Lương Phi Tuân đã bị cương ngựa mài đến máu thịt be bét. Tiết Thừa Viễn nhẹ nâng tay hắn lên, trong lòng vô cùng cảm động.
Cả đời này, ngoại trừ Phụ vương, chưa từng có người nào đối tốt với y như vậy, Công Lương Phi Tuân là người đầu tiên.
“Phi Tuân…” Tiết Thừa Viễn chân chính ý thức được nam nhân trước mặt có ý nghĩa thế nào với mình.
“Ngươi không sao chứ?” Công Lương Phi Tuân thở dốc, cựa người gắng sức ngồi dậy. Bụng hắn đau đớn không ngớt, nhưng hắn vẫn lo lắng Tiết Thừa Viễn có bị thương hay không.
“Ta không sao.”
“Để ta xem thử.” Nói xong, Công Lương Phi Tuân chợt kéo Tiết Thừa Viễn tới gần, mở to hai mắt muốn nhìn xem y có thật sự bình an hay không.
“Ngươi điên rồi sao?” Tiết Thừa Viễn thấy hắn còn chút sức lực, nghĩ tới hắn vì mình mà mạo hiểm như thế, trong bụng lại đang mang con của hai người, không hiểu sao lại nổi nóng, đấm lên ngực Công Lương Phi Tuân một cái.
“Ha ha, ta không điên thì sao lại yêu một tên điên như ngươi chứ?” Công Lương Phi Tuân không để ý cười nói. Hai tay hắn giữ chặt khuôn mặt của Tiết Thừa Viễn, cũng không quan tâm trên mặt mình lúc này dính đầy bùn, áp sát lại.
Có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y thật là tốt. Đối với Công Lương Phi Tuân, người trong ngực giống như mất đi rồi lại tìm lại được. Hắn không nói với bất cứ ai, một mình ở trong đạo quán chờ chết, không phải kẻ điên thì là gì?
Đến tận giờ khắc này ôm Tiết Thừa Viễn, trái tim Công Lương Phi Tuân mới bình ổn trở lại. Cảm tạ ông trời, hắn không mất đi người hắn yêu.
Công Lương Phi Tuân tựa người lên vai Tiết Thừa Viễn, nhẹ thở ra một hơi. Hiện tại người hắn không còn chút sức lực, cũng may Tiết Thừa Viễn không bị thương, nếu không thật không biết kế tiếp bọn hắn nên đối phó ra sao.
Tiết Thừa Viễn nhìn hắn, lúc này không thích hợp để nói cho Công Lương Phi Tuân biết chuyện hắn đang có thai. Nếu không chỉ sợ không bệnh chết, Công Lương Phi Tuân cũng sẽ tức chết. Nên ổn định lại trước đã, chờ đến khi trở về Phương Ninh rồi tính tiếp.
Phải tìm cho Công Lương Phi Tuân chút thảo dược giảm đau an thần trước. Ngọn núi này lớn như vậy, chắc chắn có thể tìm được. Có điều y phải rời Công Lương Phi Tuân một lát.
“Ta đi tìm cho ngươi chút thảo dược.” Tiết Thừa Viễn nói khẽ bên tai hắn.
“Đừng đi, nguy hiểm lắm… Ta nghỉ ngơi một lát sẽ ổn thôi.” Công Lương Phi Tuân nhíu mày, nhẹ dịch thân thể.
Tiết Thừa Viễn sờ trán hắn, bây giờ y sợ nhất là Công Lương Phi Tuân lên cơn sốt, “Ta phải đi, ngươi yên tâm, không có việc gì đâu.”
“Sao lúc nào ngươi cũng cố chấp thế?” Công Lương Phi Tuân sầm mặt, tức giận quát. Bây giờ ngay cả nhúc nhích hắn cũng không làm nổi, lỡ như Tiết Thừa Viễn gặp phải nguy hiểm thì biết làm thế nào?
Tiết Thừa Viễn không cố tranh cãi với hắn nữa, Công Lương Phi Tuân lúc này đang không thoải mái mà cáu bẳn, Tiết Thừa Viễn chỉ im lặng ôm lấy hắn, mặt áp lên trán hắn.
“Nếu ta không đến, ngươi định ở đó chịu chết thật sao?” Công Lương Phi Tuân ngẫm lại từng chuyện vừa xảy ra, tức giận chất vấn Tiết Thừa Viễn.
Tiết Thừa Viễn vẫn không ngừng ấn huyệt cho hắn, lơ đãng hỏi: “Sao ngươi lại tới?”
Còn phải hỏi sao? Công Lương Phi Tuân quay đầu trừng mắt nhìn y. Tuy bây giờ dựa người trong ngực Tiết Thừa Viễn khiến hắn an tâm vô cùng, nhưng cơn tức này hắn thật sự nuốt không trôi. Hắn lo lắng cho an nguy của Tiết Thừa Viễn như vậy, y lại chẳng thèm bận tâm đến cảm nhận của hắn lấy một chút.
“Không phải ngươi nói đời này xem như chưa từng quen biết ta hay sao?” Tiết Thừa Viễn luồn tay vào bên trong chiến bào ướt nhẹp của Công Lương Phi Tuân, sờ bụng hắn, tìm vị trí huyệt, không nhanh không chậm hỏi.
“Ngươi!” Công Lương Phi Tuân nghẹn họng, trí nhớ y thật tốt, cả giận nói: “Đó không phải là do ta giận quá hay sao?”
“Ừ… Đừng cử động!” Tiết Thừa Viễn ấn huyệt trên bụng hắn, dịu dàng nói, “Từ giờ ngươi không được nhúc nhích hay tức giận nữa, đã nghe chưa?”
Thái y lên tiếng, Công Lương Phi Tuân cũng đành phải nghe theo. Trên thực tế, lúc này Tiết Thừa Viễn muốn thế nào thì là thế ấy, hắn không thể phản kháng.
Sương mù trong núi dày đặc, mặc dù mới qua trưa không lâu, nhưng sương mù ẩm ướt khiến sắc trời rất nhanh đã tối.
Xem ra đêm nay bọn y phải ở lại trong núi rồi. Mà tình hình của Công Lương Phi Tuân không chút chuyển biến, toàn thân lúc lạnh lúc nóng, may mà sau khi Tiết Thừa Viễn ấn huyệt cho hắn một hồi, nhịp thai đã ổn định hơn rất nhiều.
“Phi Tuân, ta đi loanh quanh kiếm cho ngươi ít thảo dược, nếu không ngươi cứ thế này, chúng ta cũng không thể xuống núi được.” Khoảng một canh giờ sau, Tiết Thừa Viễn lại lần nữa nhẹ giọng nói bên tai hắn, rồi lấy áo choàng phủ kín người Công Lương Phi Tuân.
Công Lương Phi Tuân lúc này cũng đành phải nhượng bộ, bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, tuy đã nghỉ ngơi một lúc lâu như thế nhưng không hề khá hơn, toàn thân vẫn không chút sức lực. Hắn nhẹ gật đầu, nói với Tiết Thừa Viễn: “Đừng đi quá xa, nước hồ dâng cao đã dọa đám thú trong rừng, mà giờ cũng là thời gian chúng đi ra ngoài.”
“Ta biết rồi.”
Công Lương Phi Tuân rút dưới ống giày ra một con dao dài, đưa cho Tiết Thừa Viễn: “Cầm nó phòng thân.”
Tiết Thừa Viễn nhận lấy con dao, đỡ Công Lương Phi Tuân dựa vào một gốc cây cổ thụ tán lẫn trong mây, lại cởi áo ngoài của mình đắp lên người hắn. Hiện giờ y không chỉ chăm sóc cho Công Lương Phi Tuân, mà còn chăm sóc cho cả con của bọn y nữa, trong lòng Tiết Thừa Viễn không khỏi sôi sục trách nhiệm.
Tiết Thừa Viễn quả thật không đi xa. Trên núi Ngọc Đào cây cối vô cùng đa dạng, chỉ cần tìm xung quanh một lát, y liền phát hiện vài loại thảo dược, đủ để tạm thời đối phó với tình hình hiện tại.
May mắn hơn là, lúc đang hái thuốc trong một bụi cây um tùm, y chợt nhìn thấy la diệp thảo, chuyện này khiến Tiết Thừa Viễn mừng rỡ vô cùng. Đây chính là thuốc có tác dụng giảm đau an thần tốt nhất. Có lẽ, ông trời cũng muốn y có thể bảo vệ Công Lương Phi Tuân cùng con của hai người.
Chỉ chốc lát sau, Tiết Thừa Viễn đã cầm thảo dược quay lại chỗ Công Lương Phi Tuân. Sắc trời càng lúc càng tối, trong núi chỉ có tiếng gió cùng tiếng nước chảy, yên ắng đến dọa người.
Công Lương Phi Tuân tựa người vào gốc cây, xiêm y toàn thân ẩm ướt, môi tái nhợt, tóc đen dính đầy bùn đất tán loạn, hai tay nhẹ đặt lên bụng.
Bọn hắn không có đồ ăn, cũng không thể nhóm lửa, qua đêm ở trong núi sâu đầy thú dữ lảng vảng, quả thật vô cùng khó khăn.
Cũng may, Tiết Thừa Viễn nhiều năm phiêu bạt, quanh năm vượt núi hái thuốc, khiến y khác với những thư sinh quen sống an nhàn sung sướng. Công Lương Phi Tuân được rèn luyện từ trong núi đao biển lửa, càng thêm cứng cỏi, không sợ trời không sợ đất.
Tiết Thừa Viễn rửa sạch thảo dược rồi đưa đến bên miệng Công Lương Phi Tuân. Công Lương Phi Tuân cũng không hỏi nhiều, chậm rãi nuốt xuống. Lúc ăn đến la diệp thảo, một cảnh tượng thoáng hiện lên trong trí nhớ của Công Lương Phi Tuân.
“Lại muốn hạ độc ta sao?” Công Lương Phi Tuân ho nhẹ một tiếng, ngước mắt nhìn Tiết Thừa Viễn, nụ cười trên môi lại rất dịu dàng.
Nhớ lại cảnh tượng thời tuổi trẻ cuồng ngạo năm đó, Tiết Thừa Viễn cũng không nhịn mà mỉm cười, ôm lấy Công Lương Phi Tuân nói: “Là hai loại thuốc, hoàn toàn vô hại.”
“Ừ.” Công Lương Phi Tuân nhẹ gật đầu, mỉm cười, tiếp tục nuốt xuống. Hắn đã tin tưởng trao cả tính mạng cho Tiết Thừa Viễn, còn nói chi đến thảo dược.
Chỉ chớp mắt, đã nhiều năm như vậy trôi qua.
Từ gặp ngẫu nhiên trong miếu cổ, đối đầu gay gắt trong phủ trạch ở Huyền Nhân, đến cùng làm quan dưới trướng một vương, cho tới bây giờ sinh tử không rời. Số phận thật sự rất thần kỳ, khiến người ta không cách nào trốn tránh, cũng không thể kháng cự. Thậm chí dường như sớm đã được định từ trước.
Mà duyên phận này, lại khiến người ta vô cùng cảm động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT