Suốt quãng đường lên núi Ngọc Đào, trong lòng Công Lương Phi Tuân chỉ có một suy nghĩ, có phải trong giờ phút này Tiết Thừa Viễn cũng đang nghĩ đến hắn?
Tùng Minh Thành theo sát Công Lương Phi Tuân, nhìn hắn phóng ngựa chạy như điên, càng cưỡi càng nhanh, hiểu Tướng quân lo lắng cho an nguy của Tiết Thừa Viễn đến thế nào.
Vượt qua quãng đường dài, lúc đến doanh trại đóng dưới chân núi đã là giờ dần. Đống lửa hừng hực cháy giữa doanh trại chiếu rọi màn đêm, vì để giữa trưa mai có thể phá đập nước đúng giờ, tất cả các binh sĩ đều trắng đêm không ngủ, hết thảy đã được sắp xếp đâu vào đấy.
“Tướng quân! Sao ngài lại tới đây?” Nhạc Dực sau khi nhận được thông báo vội vàng dẫn một đội binh đi ra nghênh đón Công Lương Phi Tuân. Y vốn tưởng Công Lương Phi Tuân đóng ở quân doanh trong thành Phương Ninh sẽ không tự mình tới nơi này, nào ngờ nửa đêm lại thấy hắn đến.
Công Lương Phi Tuân bôn ba một đường đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố giữ vững tinh thần đi kiểm tra khắp doanh trướng một lượt, gật đầu nói: “Muốn tới xem một chút.”
“Tùy tướng quân đóng trên hồ Ngọc Đào, trưa mai khi đê vỡ, bọn họ sẽ theo kế hoạch của ngài từ phía tây núi Ngọc Đào đi xuống.”
Những chuyện này nằm trong kế hoạch Công Lương Phi Tuân vạch ra, đương nhiên hắn đều đã biết.
Nói thật, cho dù dùng nước hay phái binh tấn công, kể từ khi mấy trạm gác của quân đội Bộc Dương Lịch Uyên thất thủ, quân đội Thiên Vân đã nắm chắc thắng lợi trong tay. Nhưng Công Lương Phi Tuân muốn diệt tận gốc đám tàn dư, lại hạn chế thương vong nhất có thể. Có câu: Giết địch một vạn tự tổn ba nghìn, dùng nước tấn công đương nhiên là kế sách tốt nhất, bảo tồn lực lượng của mình nhiều nhất.
Nhạc Dực theo Công Lương Phi Tuân thị sát một vòng, nhìn Tùng Minh Thành vẻ mặt sầu lo theo sát phía sau không nói lời nào, trong lòng cũng nghi hoặc sao Công Lương Phi Tuân lại đột nhiên đến đây.
Trong lúc Nhạc Dực còn chưa mở miệng hỏi, Công Lương Phi Tuân đã lên tiếng, “Kiểm tra tất cả các gia đình trong thung lũng chưa?”
“Chiến sự kéo dài như thế, trên núi Ngọc Đào đã chẳng còn mấy người, đều đã kiểm tra cẩn thận theo lời căn dặn của Tướng quân.”
“Linh Hư quán thì sao?” Trong bóng đêm mịt mùng, Công Lương Phi Tuân bình tĩnh đưa mắt nhìn lên đỉnh núi phủ kín mây mù, thuận miệng hỏi.
“Bẩm Tướng quân, chạng vạng hôm nay đã có người kiểm tra, tất cả binh sĩ Nguyên Tây đều đã rút khỏi đó.” Nhạc Dực bất an trả lời. Chuyện Tiết đại nhân trở về Linh Hư quán, bọn họ đều biết. Xem ra hôm nay đích thân Tướng quân đến đây cũng là vì Tiết đại nhân, có điều chuyện này sống không gặp người chết không thấy xác, y thật sự không cách nào xác định được rốt cuộc Tiết đại nhân đang ở đâu.
“Tiết thái y là trọng thần triều đình được Hoàng thượng coi trọng, không thể bỏ mặc an nguy của y.”
Nhạc Dực ở phía sau nhìn bóng lưng của Công Lương Phi Tuân, lại quay đầu nhìn Tùng Minh Thành, khó xử thở dài: “Tướng quân, đây cũng là lệnh của ngài, không chính diện giao chiến với người Nguyên Tây, chỉ dùng nước ép bọn họ rời đi, vì vậy…”
Công Lương Phi Tuân giơ tay ngăn Nhạc Dực đang nói lại. Quả thật, hắn không có bất cứ lý do gì để trách mắng tướng sĩ của mình, hắn cũng không muốn nghe báo cáo lấy lệ này nữa, thời gian đê Ngọc Đào vỡ càng tới gần, Công Lương Phi Tuân càng thêm bất an.
Trong bất an còn có sợ hãi không cách nào chứng thực. Mỗi một nhịp tim đều khiến nỗi sợ hãi đó tăng lên. Đây là lần đầu tiên Công Lương Phi Tuân sâu sắc cảm nhận được lòng mình sợ mất đi Tiết Thừa Viễn đến thế nào.
“Một bước, hai bước, ba bước…” Trong ánh lửa chập chờn nhảy múa, Công Lương Phi Tuân như thấy lại cảnh tượng ngày đó, Tiết Thừa Viễn đứng trước mặt hắn, đưa tay đỡ hắn khó khăn cất bước. Mỗi bước Công Lương Phi Tuân bước đi, Tiết Thừa Viễn đều bước cùng hắn một bước. Giọng nói của y êm ái như vậy, nét mặt dịu dàng như vậy…
“Thừa Viễn…” Bên môi Công Lương Phi Tuân tràn ra một tiếng thổn thức, tình cảm trào dâng mãnh liệt đến không thể ngăn lại. Quân vụ giao lại cho đám người Tùy Hành Khiêm và Tùng Minh Liêm nắm giữ hắn đã có thể yên tâm, hiện tại việc hắn muốn làm là…
“Tướng quân! Ngài muốn đi đâu?” Nhạc Dực vào Tùng Minh Thành thấy Công Lương Phi Tuân đột ngột xoay người rời đi, vội vàng bước nhanh đuổi theo. Tùng Minh Thành vốn cho là sau khi đến doanh trại, Công Lương Phi Tuân có thể sẽ đổi ý, lại không ngờ Công Lương Phi Tuân thật sự quyết tâm muốn lên núi.
Ngay tại khoảnh khắc Công Lương Phi Tuân hất áo choàng cưỡi lên lưng ngựa, Tùng Minh Thành lập tức níu chặt dây cương quỳ xuống, gắng sức khuyên nhủ: “Tướng quân, tâm ý của ngài thuộc hạ hiểu, để thuộc hạ lên núi kiểm tra. Thân thể ngài mới khôi phục không lâu, tuyệt đối không thể mạo hiểm như thế. Tướng quân, thuộc hạ biết ngài lo lắng, nhưng đường núi hiểm trở, lỡ như trước khi đê vỡ…”
“Không có lỡ như, yên tâm!” Công Lương Phi Tuân bình tĩnh nói.
Nhạc Dực cùng tùy tùng đứng ở xa hơn loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của hai người.
“Nếu ý Tướng quân đã quyết, vậy thuộc hạ đi cùng ngài!”
“Không được!” Công Lương Phi Tuân tay cầm roi ngựa, tay còn lại vung lên trách mắng: “Chuyện này không quan hệ với ngươi.”
“Tướng quân!”
Tòng quân đã lâu, ngoại trừ làm việc quyết đoán, dáng vẻ uy vũ bẩm sinh của Công Lương Phi Tuân cũng rất có lực uy hiếp. Hắn nhẹ giật giật cương ngựa, lạnh nhạt nói: “Bao năm nay chinh chiến sa trường, sớm đã không còn để ý đến chuyện sinh tử, tận trung vì nước tất nhiên không oán không hối. Nhưng trong lòng bổn tướng cũng có chuyện mình muốn làm.”
“Nhưng Tướng quân cũng nên xem xét tình huống, lỡ như Tiết đại nhân đã rời đi rồi thì sao? Ngài làm thế này là vô cùng mạo hiểm!” Tùng Minh Thành không từ bỏ khuyên nhủ.
Bây giờ từ nơi này lên đến được Linh Hư quán thì cũng gần trưa rồi, đi một lượt về một lượt là chuyện không thể nào, trừ phi lui thời gian phá đê Ngọc Đào, nhưng quân lệnh như sơn, Công Lương Phi Tuân tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
“Minh Thành, con người sống có điều mình một lòng theo đuổi chưa chắc đã là chuyện không may, ngươi có hiểu không?” Công Lương Phi Tuân mỉm cười, nhìn Tùng Minh Thành, hi vọng y có thể hiểu rằng hắn đã không sao khống chế được tình cảm cùng cảm xúc trong lòng mình nữa. Hắn nhất định phải đi, nếu không sẽ hối hận suốt đời.
Ánh mắt cương nghị kia dường như còn đong đầy tình cảm ấm áp, Tùng Minh Thành chưa từng thấy Công Lương Phi Tuân cười như vậy. Nụ cười này, hẳn chỉ những người đang yêu sâu đậm mới có thể có.
Dưới ánh mắt đó, bàn tay níu cương ngựa của Tùng Minh Thành từ từ nới lỏng, “Tướng quân, Minh Thành chờ ngài trở về.”
“Kế hoạch phải tiến hành đúng giờ, không cần vì quyết định của bổn tướng mà làm náo loạn, đừng lo lắng.” Công Lương Phi Tuân nói xong, đưa mắt nhìn thẳng, cúi người vung roi xông thẳng con đường lên núi Ngọc Đào phía sau trạm gác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT