Bộc Dương Lịch Uyên nhìn vẻ mặt kiên định của y, không khỏi nhớ lại mình hồi trẻ.
Khi đó hắn cũng tin tưởng vào tình yêu như thế, đem toàn bộ suy nghĩ, nhận định của mình đặt vào tình yêu, tự tin như vậy, chấp niệm cũng như thế.
Nhưng thời gian lại cho Bộc Dương Lịch Uyên đáp án hắn chưa từng nghĩ tới, lại là đáp án rất hiển nhiên.
“Ngươi thật sự không muốn biết Phụ vương của ngươi vì sao mà chết?” Bộc Dương Lịch Uyên nghĩ đến lần này ly kiếp, có thể kiếp này khó có ngày gặp lại Tiết Thừa Viễn, chi bằng nói hết chân tướng năm đó, coi như cho đứa nhỏ này một lời giải thích.
Tiết Thừa Viễn buồn bã cười nói: “Đã nhiều năm như thế, Thừa Viễn đã sớm không nghĩ đến chuyện tìm kiếm chân tướng ban đầu.” Nói tới đây, Tiết Thừa Viễn nghĩ tới xuất thân của mình, cùng những năm tháng phiêu bạt đã qua, nói thêm: “Cho dù biết được chân tướng thì thế nào, hàng ngàn năm qua, gà nhà đá nhau, triều đại đổi còn ít hay sao?”
“Phụ vương của ngươi vì bảo vệ ngươi mà chết.” Tiết Thừa Viễn vừa dứt lời, Bộc Dương Lịch Uyên liền nói với y như vậy.
Tiết Thừa Viễn chớp chớp mắt, vành mắt thoáng chốc đỏ lên, cổ họng nghẹn lại, nói không lên lời.
Thật ra năm đó, ngay từ lúc xảy ra chuyện, y đã dự cảm như vậy, chỉ là y luôn cố trốn tránh suy đoán này mà thôi. Y thà tin rằng Phụ vương của y trở thành tế phẩm cho tranh đấu quyền lợi, cũng không muốn nhận sự hy sinh không đền đáp được như thế. Đó tuyệt không đúng với đạo làm con.
“Đó là trách nhiệm của y, cũng là nguyện vọng của y. Đó là thề của y từ lúc ngươi mới được sinh ra.” Bộc Dương Lịch Uyên nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt, cảm khái nói, “Phụ vương của ngươi thật sự rất yêu ngươi.”
Tiết Thừa Viễn cố nén nước mắt, lại phát giác lúc này tất cả đều uổng công.
Trong dòng lệ trong suốt, Tiết Thừa Viễn như mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng trước đêm Phụ vương trúng độc chết, trong thư phòng của Vương phủ, bóng dáng uy vũ của Phụ vương đứng bên cạnh y, kề vai sát cánh cùng y.
“Viễn nhi…” Bộc Dương Lịch Huyễn nhìn con trai mình càng lớn càng xuất sắc, dù là học vấn hay y thuật đều tài giỏi, trong lòng đương nhiên khó tránh kiêu ngạo và tự hào.
“Phụ vương.” Tiết Thừa Viễn cung kính đáp. Tuy chẳng hiểu tại sao tối nay Phụ vương lại gọi y về, nhưng học y thuật trong núi lâu như vậy, quả thật Tiết Thừa Viễn đã lâu chưa được gặp Phụ vương, cũng rất nhớ người nhà ở Kinh Thành.
Thời gian này trong Phương Ninh xảy ra nhiều chuyện, chẳng hề yên ổn, trong Hoàng cung càng hỗn loạn. Hoàng thượng tuổi đã cao, Thái tử lại chưa lập, cuộc chiến tranh vị chưa bao giờ ngừng. Xem ra Nguyên đế Nguyên Tây muốn ôm Hoàng quyền đến khi chỉ còn một hơi thở cuối cùng, nhưng tương lai phía trước lại chính là cuộc tranh đấu giành quyền đến gió tanh mưa máu.
Thân là con thứ hai của Hoàng hậu, Bộc Dương Lịch Huyễn đương nhiên không tránh khỏi dòng nước xoáy của quyền lợi này. Với thực lực cùng trù tính nhiều năm qua của y, không hẳn là không thể đoạt được thiên hạ, ngày sau xưng để đạt được khát vọng cả đời mình. Nhưng trời không chiều lòng người, mấy tháng trước, Kinh Thành đột nhiên loan truyền lời đồn đại về con trai lớn của y – lời đồn đại về thân thế của Bộc Dương Thừa Viễn.
Lời đồn đại chẳng mấy chốc đã lan truyền vào trong cung, Nguyên đế nghe xong giận tím mặt, trong tông mạch Hoàng thất lại xuất hiện hậu duệ huyết mạch hỗn tạp không rõ, quả thực là vô cùng hoang đường!
Nhưng bao nhiêu năm qua, Nguyên đế vô cùng sủng ái Bộc Dương Lịch Uyên, lại thêm tuổi tác đã cao, người yếu bệnh nhiều, lại nhờ vào tuyệt học y thuật của Bộc Dương Lịch Uyên khám chữa bệnh cho, hơn nữa Bộc Dương Lịch Huyễn và Bộc Dương Lịch Uyên là hai đứa con ông yêu thương nhất, chuyện này quả thật không thể tùy tiện định đoạt, thế là hạ lệnh điều tra chứng cứ xác thực.
Trong lúc hai người đang hết sức làm vừa Phụ hoàng, nhằm ngăn chuyện này, giữ lại tính mạng cho Bộc Dương Thừa Viễn, Nguyên đế đột nhiên trúng gió, bệnh không dậy nổi, phân tranh đảnh phái trong triều càng thêm hỗn loạn.
Xét về binh lực, Bộc Dương Lịch Huyễn không chiếm ưu thế hơn đại ca Bộc Dương Lịch Quân phía đối nghịch, nhưng xét về lòng dân Nguyên Tây, hiển nhiên Bộc Dương Lịch Huyễn danh tiếng tốt hơn. Nhưng chuyện khiến Bộc Dương Lịch Huyễn thất bại trong gang tấc chính là, trên triều đình có kẻ đã tìm được chứng cứ xác thực về thời gian Bộc Dương Thừa Viễn được sinh ra, có thể chứng minh đứa nhỏ không phải do Tiết vương phi sinh, cho nên huyết thống Hoàng thất này thật khiến người ta hoài nghi.
Quan trọng hơn là, chuyện này còn liên quan đến một quốc bảo truyền đòi nắm giữ vận mệnh của Nguyên Tây. Quốc bảo này trước kia Nguyên đế đã giao lại cho Hoàng tử có thể duy trì thế trung lập, không nắm binh quyền trông coi, để sau này giao lại cho Tân Đế đăng cơ.
Bộc Dương Lịch Quân biết nhị đệ cùng tam đệ trung lập giữ quốc bảo kia vô cùng thân mật, cho nên rất lo lắng và bất mãn với chuyện này, chỉ sợ một ngày kia, dù giành được Hoàng vị lại không có được quốc bảo, vị trí của mình sẽ không được vững, vì vậy quyết định thừa dịp Phụ hoàng chưa băng hà ra tay trước chiếm lợi thế.
Dưới tình hình như vậy, Bộc Dương Lịch Huyễn mới gửi thư vào núi sâu, gọi con trai trở về.
Có lẽ nhiều năm kinh nghiệm trong vòng xoáy quyền lợi giúp y sớm nhận ra mình sắp đi đến kết cục của vận mệnh. Nhưng đối với con của y, trong lòng y có yêu thường, cũng có áy náy. Kiếp này, chuyện y không muốn nhất chính là nhìn thấy con mình phải chịu tổn thương vì sai lầm và ích kỷ của y.
“Mấy ngày không gặp, lại cao lớn hơn rồi.” Bộc Dương Lịch Huyễn mỉm cười, hai tay đặt trên bờ vai Tiết Thừa Viễn.
Chăm chú nhìn đứa con trai này, ngũ quan mơ hồ lộ ra vẻ thoát tục hơn cùng cùng khí thế bất phàm, nhất là ánh mắt sâu mà kiên định, khiến Bộc Dương Lịch Huyễn càng nhìn càng nhìn an lòng.
So với đám con cháu Hoàng thất ngày càng xa hoa dâm đãng trong Hoàng cung Phương Ninh, đây lại càng là đứa nhỏ biết mình muốn gì.
“Phụ vương gọi con về có việc gì thế ạ?” Thiếu niên nhỏ tuổi khó nén lo âu trong lòng, những chuyện xảy ra ở Kinh thành thời gian này y cũng có loáng thoáng nghe được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT