Công Lương Phi Tuân cẩn thận băng bó vết thương cho Tùng Minh Thành, Tùng Minh Thành sau khi mấy bận bất an nhìn hắn, cuối cùng trầm mặc chăm chú nhìn dáng người gầy gò trước mặt.

Băng bó đối với Công Lương Phi Tuân có thể nói là rất quen tay, từng bị thương nhiều lần, đương nhiên sẽ biết nên xử lý vết thương thế nào.

“Ngươi đang nhìn gì?” Công Lương Phi Tuân vẫn luôn cảm giác được ánh mắt chuyên chú nhìn mình của Tùng Minh Thành, trong ánh mắt kia dường như mang theo độ nóng mà Công Lương Phi Tuân có thể cảm nhận được.

Bị Công Lương Phi Tuân hỏi như thế, Tùng Minh Thành giật mình choàng tỉnh, lại không phản bác được. Thật ra, trong lòng hắn đột nhiên có một khát vọng mà chính hắn cũng không dám chắc chắn, hắn hy vọng khoảnh khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn. Chỉ có Tướng quân và hắn, hai người ngồi đối diện nhau, im lặng mặc thời gian trôi.

Công Lương Phi Tuân thấy Tùng Minh Thành không đáp, cũng không hỏi nhiều nữa. Tâm tư của Tùng Minh Thành, hắn nhìn có thể nhận ra. Có điều, nhiều năm qua, thấu hiểu và ăn ý giữa hai người đã sớm trở thành thói quen, ngoại trừ quan tâm xứng đáng và kính trọng ra, Công Lương Phi Tuân biết mình không thể cho đối phương thêm gì khác.

“Được rồi, ngươi không cần quá lo lắng, không có gì đáng ngại.” Công Lương Phi Tuân cất thuốc và dải lụa không dùng hết vào trong hộp thuốc, lạnh nhạt nói.

Nhưng đúng lúc này, Công Lương Phi Tuân đột nhiên đưa tay ôm bụng, thân thể cảm thấy khó chịu – đột nhiên bụng hắn phát đau. Có phải là vừa rồi đánh nhau đã khiến thai khí bị động, làm bọn nhỏ bị tổn thương rồi không?

“Tướng quân, ngài sao thế?” Tùng Minh Thành thấy sắc mặt Công Lương Phi Tuân đột nhiên tái nhợt, một tay ôm phần bụng đã không giấu được kích thước dưới lớp trường bào, vội đỡ hắn hỏi.

Thời gian này Tùng Minh Thành luôn có cảm giác Công Lương Phi Tuân bị bệnh gì đó, nhưng bị bệnh ở đâu, đến ngay cả hắn là người trước giờ thân cận với Công Lương Phi Tuân nhất, cũng không nói rõ được thành lời.

Công Lương Phi Tuân chau mày, nhẹ xoa bụng. Chính hắn cũng không biết mình bị làm sao, cũng may lúc này bên cạnh chỉ có Tùng Minh Thành.

“Tướng quân…” Tùng Minh Thành thấy Công Lương Phi Tuân không nói, lại càng lo lắng.

“Không sao, nằm nghỉ một lát sẽ không sao.” Công Lương Phi Tuân gắng gượng đứng dậy, khó khăn bước tới giường.

“Hạ quan đi mời đại phu cho ngài.” Tùng Minh Thành quả quyết nói. Nhìn dáng vẻ của Công Lương Phi Tuân giống như đang bị đau ở đâu đó. Hắn tuyệt đối không thể chậm trễ tìm người chữa bệnh cho Tướng quân, lỡ như xảy ra chuyện gì…

“Không cần, ngươi lui ra đi.” Công Lương Phi Tuân nằm xuống, đắp chăn, yếu ớt nói.

“Tướng quân, rốt cuộc ngài bị sao thế? Tuyệt đối đừng chịu đựng một mình…” Tùng Minh Thành quỳ xuống trước giường, lòng nóng như lửa đốt. Tại sao nhìn Công Lương Phi Tuân khó chịu hắn lại cảm thấy đau đớn hơn chính mình bị thương?

Công Lương Phi Tuân muốn yên tĩnh điều khí, liền không nói thêm nữa, chỉ phất phất tay, ý bảo Tùng Minh Thành ra ngoài. Hắn đang mang thai, gắng gượng chịu đựng cơn đau nơi bụng quả thật là lực bất tòng tâm.

Tùng Minh Thành không hỏi nhiều nữa, lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Đại phu nhất định phải mời đến, tuyệt đối không thể để Tướng quân một mình chịu đựng như vậy.

Công Lương Phi Tuân nằm ở trên giường, trằn trọc một hồi lâu, cơn đau nơi bụng mới dần dần bớt. Nhớ lại lúc Tiết Thừa Viễn ở bên mình, Công Lương Phi Tuân thật sự hoài niệm sự chu đáo, quan tâm của người nọ.

Mang thai, quả nhiên không phải chuyện có thể chịu đựng một mình. Mặc dù Công Lương Phi Tuân hắn cho rằng mình một đời kiên cường, nhưng hiện tại trong bụng mang hai đứa trẻ, đau đớn khó chịu, không khỏi khiến hắn càng thêm quyến luyến cảm giác ấm áp, an toàn Tiết Thừa Viễn cho mình.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Tùng Minh Thành cuối cùng cũng dẫn một đại phu khó khăn lắm mới tìm được từ trong trấn nhỏ trở về quán trọ. Lúc này, trời đã tảng sáng, hôm nay còn có thể tiếp tục lên đường hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào bệnh tình của Công Lương Phi Tuân.

Vị đại phu kia là người Nguyên Tây, tuổi ước chừng năm mươi, đương nhiên không thể so sánh với Tiết thái y, nhưng tình thế trước mắt chỉ có thể nhờ cậy ông.

“Đại phu, mời!” Đến khi Tùng Minh Thành dẫn đại phu tới phòng trọ của Công Lương Phi Tuân, đã thấy Công Lương Phi Tuân mặc y trang chỉnh tề, đang ngồi bên giường. “Tướng quân, ngài…?” Tùng Minh Thành trong kinh ngạc vẫn thấy lo lắng.

Nhìn sắc mặt Công Lương Phi Tuân liền biết hắn đang gắng gượng chống đỡ, nhưng đường hồi kinh xa xôi, gian khổ, Tùng Minh Thành thật sự không muốn nhìn lấy thân thể của Công Lương Phi Tuân ra mạo hiểm.

“Đại nhân, ngài dẫn ta tới đây là để xem bệnh cho…?” Vị đại phu kia thắc mắc, ông rốt cuộc bị gọi tới là để xem bệnh cho ai đây?

“Là xem bệnh cho Tướng quân của chúng ta.” Tùng Minh Thành lựa lời trả lời, đi đến bên cạnh Công Lương Phi Tuân, nói: “Tướng quân, sao ngài đã dậy rồi? Thân thể ngài còn khó chịu không ạ?”

“Đã đỡ nhiều rồi.” Công Lương Phi Tuân lạnh nhạt gật đầu, thở dốc một hơi. Hắn biết Tùng Minh Thành lo lắng cho mình, nhưng hắn thật sự không muốn bất kỳ ai ngoại trừ Tiết Thừa Viễn chạm vào mình, xem bệnh cho mình. Một phần vì hắn không muốn người khác biết chuyện mình mang thai, phần khác hắn cảm thấy, chuyện này chỉ liên quan đến hắn và Tiết Thừa Viễn mà thôi.

“Vậy bệnh này…?” Đại phu ngượng ngùng cười, thử hỏi. Bệnh này rốt cuộc còn cần xem nữa không?

“Bổn tướng không có bệnh, ngươi mời đại phu từ đâu thì mau đưa về đi.” Công Lương Phi Tuân hờ hững, không chút che giấu mình đang không hài lòng.

Tùng Minh Thành cũng biết là không thể miễn cưỡng Công Lương Phi Tuân, Tiết thái y hồi kinh trước, thái y có năng lực khác là Cảnh Duy Ngọc cũng bị Công Lương Phi Tuân đuổi đi, đủ để thấy hắn không chịu để cho bất cứ người nào ngoại trừ Tiết thái y xem bệnh cho mình.

“Aizz.” Tùng Minh Thành thở dài, đưa tay mời đại phu ra ngoài.

Bệnh không cho xem, Công Lương Phi Tuân cũng không chịu nghỉ ngơi mấy ngày, vẫn tiếp tục lên đường hồi kinh như kế hoạch.

Ra khỏi quán trọ, lên xe ngựa, Công Lương Phi Tuân mới phát giác mình để quên áo choàng trên giường, liền sai Tùng Minh Thành trở lại lấy.

Tùng Minh Thành vội vàng lên phòng trọ lầu hai, tìm áo choàng màu xanh thẫm của Công Lương Phi Tuân. Lúc cầm áo choàng lên, chợt nhìn thấy trên đệm có một vết máu.

Tùng Minh Thành theo bản năng giơ cánh tay của mình thấy, băng bó rất chặt, không hề lem máu ra ngoài. Vết máu này chắc chắn không phải từ tay hắn, nếu như vậy, là của Tướng quân sao? Đêm qua Tướng quân bị thương ở đâu sao?

Trong lòng Tùng Minh Thành đột nhiên dâng lên một dự cảm bất thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play