Khuất Lam Sơ kinh ngạc nhìn vết thương trên đùi Cam Nhĩ Toàn, chợt có cảm giác đã từng quen biết.
Cô nghi ngờ ngước mắt, nghe anh hạ thấp giọng nói ——
"Có nhớ tới cái gì không?"
"Có ý gì?"
"Em không nhớ?" Đôi mắt Cam Nhĩ Toàn thoáng qua một tia thất vọng không rõ.
" Tôi nên nhớ cái gì......" Chợt thoáng qua, nhớ lại nhiều năm trước
trong vụ tai nạn máy bay, bỗng nhiên cô cúi đầu, tỉ mỉ nhìn vết thương
trên đùi anh, đột nhiên ngẩng đầu lên lần nữa, "Chẳng lẽ anh là trên máy bay...... Anh là?"
Anh tỏ thành ý khen ngợi xoa xoa tóc của cô.
"Cuối cùng em đã nhớ ra rồi."
"Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ anh đã sớm nhận ra tôi?" Cô không thể tưởng tượng nổi hỏi, chợt nhớ tới lúc đó nét mặt của anh khi nhìn thấy bớt trên cổ cô.
"Không sai, tối hôm đó khi em tới ám sát anh."
Khuôn mặt trước nay vẫn luôn lạnh nhạt lộ ra chút kinh ngạc.
"Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết chuyện này?" Một cảm xúc khác thường thoáng trào dâng trong lòng cô, có cảm giác như tha hương gặp cố nhân,
so với cảm giác này còn sâu sắc hơn, bởi vì năm đó họ cùng nhau trải qua sống chết bên nhau, cô nhớ rõ năm đó bỗng dưng máy bay bị nổ tung thì
anh dùng thân mình bảo vệ cho cô.
Chỉ là chuyện cách nay tám năm, cô đã sớm quên diện mạo của anh, không ngờ tới...... Lại là anh!
"Anh hy vọng Lam Lam thân yêu có thể tự mình phát hiện, anh chính là chàng trai dũng cảm năm đó."
Cô cắn môi nhịn cười, liếc mắt trừng anh, "Da mặt của anh thật dày, nào có người nói mình như vậy."
"Anh nói là sự thật, có cái gì mà phải ngượng ngùng chứ."
"Là bởi vì cái này, anh mới nhận ra tôi đúng không?" Cô kéo nút thắt khăn lụa trên cổ, chỉ vào cái bớt.
Cam Nhĩ Toàn duỗi ngón tay nhẹ nhàng vuốt cái bớt màu đỏ tươi như máu.
Đầu ngón tay của anh lướt qua cổ trắng ngần của cô, làm thân thể cô khẽ run, cô cũng không ngăn cản hành động thân mật của anh.
"Lam Lam, em có từng nhớ về anh không?"
"Hả?" Cô không hiểu ý gì ngước mắt hỏi.
"Mấy năm qua em có nhớ về anh không?" Giọng trầm nhẹ khẽ nói.
Cô sững sờ nhìn vẻ mặt khó khi có được nghiêm túc của người đàn ông này,
trong mắt anh toát ra tia sáng như anh đèn flash, làm tim cô nóng nảy,
ngực bỗng dưng nóng lên.
Cô không kiềm chế được gật đầu, sau đó
lại lắc đầu, thẳng thắn nói: "Lúc đầu có nghĩ tới, nhưng về sau hình
dáng của anh thế nào tôi không nhớ, nên dần dần quên mất."
Anh
nhẹ nâng mặt cô lên, từ từ nghiêng nghiêng về phía cô, nhìn khuôn mặt
càng lúc càng gần, cô không tự chủ được nín thở, trong đầu chợt trống
rỗng.
Khi môi anh nhẹ nhàng mút chặt bờ môi cô, cảm giác tê dại
giống như điện giật khiến cô giật mình, giống như bỗng dưng bị đánh
thức, đột nhiên đẩy anh ra.
"Anh làm cái gì?!" mặt cô đỏ bừng bừng lùi lại hai bước, hơi thở có chút loạn nhịp.Giống như cô hỏi từ ngớ ngẩn, Cam Nhĩ Toàn cười cưng chiều, "Hôn lam Lam của anh."
"Ai, ai là Lam Lam của anh, anh không được nói bậy!" Cô nũng nịu, giọng nói lại nghiêm túc.
"Ve mặt đỏ bừng của em thật làm cho người ta muốn cắn một cái, hay là em để anh hôn một cái, anh cho em đấm anh một cái, em thấy thế nào?" Anh nói
nửa thật nửa giả.
Khuất Lam Sơ nheo mắt phượng lại, mặt năn lại.
"Được, tôi cho anh hôn một cái, xong tôi giết anh trở về báo cáo là xong."
"Nhưng anh không đành lòng khiến em thủ tiết vì anh."Anh cười híp mắt nói.
Khác vẻ lỗ mãng tùy tiện của anh, cô giận dữ: "Ai phải thủ tiết cho anh chứ? Anh đừng nói lung tung nữa, trước hết để tôi cắt đầu lưỡi của anh."
"Được được được, đừng nóng giận, tới giúp anh băng bó vết thương."
Cô nhìn chằm chằm vào anh, vốn không muốn đến gần anh, nhưng liếc thất vết thương trên đùi của anh, chân đi trước khi não ra lệnh, đi tới chỗ anh, cầm băng gạc lên giúp anh băng bó vết thương.
"Lam Lam, anh rất vui khi có thể nhìn thấy em lần nữa." Cam Nhĩ Toàn đột nhiên nói.
"...... Tôi không nghĩ vậy." Cô thì thầm, cầm hộp thuốc đặt lại chỗ cũ.
Cảm thấy tâm trạng bình tĩnh của mình bởi vì lới nói của anh mà dao động,
môi khẽ nhếch lên, muốn đè nén sự xôn xao khác thường trong trái tim,
lại phát hiện không có tác dụng, không thể chấp nhận.
*********
Có sát khí.
Khuất Lam Sơ dừng bước lại, phòng bị liếc bốn phía,sau khi đi tuần tra một
vòng, cũng không phát hiện người nào khả nghi, chẳng lẽ do cô quá đa
nghi sao?
"Lam Lam, em đang nhìn cái gì?" Thấy cô dừng bước không đi, Cam Nhĩ Toàn quay đầu lại hỏi.
"Tôi cảm thấy giống như..... Có người theo dõi chúng ta." Hai ngày nay cô vẫn luôn có cảm giác có người theo dõi.
"Thật sao?" Anh thong thả đút một tay vào túi quần, cũng ngó xung quanh, "Có lẽ là người thầm mến anh?"
Liếc anh một cái, cô nhịn không được muốn đập bẹp anh một trận trong nỗi
kích động, không nhìn phản ứng của anh, tự mình đi về bãi đỗ xe của
trường.
Vẻ mặt anh không để ý hỏi: " Lam Lam, anh nghe nói Phương Kiều muốn hẹn em ra ngoài à?"
Từ khi cô vừa xuất hiện ở đại học Á Văn, dáng vẻ thanh ươi xinh đẹp của cô gây ra một trận xáo động nhỏ. Không ít nam sinh viên không đếm xỉa đến
địa vị chủ tịch anh minh nhất đại học Á Văn này là anh, trước mặt anh
cầm thư tình đưa cho cô, còn có người muốn trực tiếp hẹn hò với cô.
Dĩ nhiên, đã bị cô từ chối.
Thậm chí ngay cả chủ nhiệm khoa Sinh Phương Kiều cũng khó thoát khỏi sức
quyến rũ của cô, như nhau muốn đánh chủ ý lên cô, thật là...... To gan
lớn mật! Xem ra tám phần là Phương Kiều quá rãnh rỗi, mới có thời gian
rãnh mơ ước Lam Lam của anh, anh phải thật tốt tìm chút việc cho anh ta
làm, cho anh ta loay hoay không rãnh rỗi quấy rầy cô.
"Ừ." Nhẹ nhàng trả lời, cô nhanh chóng ngước mắt liếc về phía sau."Anh lên trước xe, tôi lên ngay."
"Em đi đâu đó?" Cam Nhĩ Toàn hỏi, nhưng chỉ kịp thấy bóng cô biến mất ngay khúc cua.
Trong một góc ít người qua lại, Khuất Lam Sơ kinh ngạc không hiểu nhìn người trước mặt.
"Anh Lam Tranh, sao anh tới đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT