Mắt Khuất Lam Sơ lạnh lùng nhìn vào phòng làm việc nơi đang trình diễn các trò đùa.
"Anh tư nhiên để cho tôi liên tục chạy đi ba quốc gia tham gia ba cuộc hội nghị nghệ thuật, lần này anh nói gì đi nữa tôi cũng sẽ không đi để cho âm mưu quỷ kế của anh được như ý." Người đàn ông ngoại quốc khôi ngô, cao ráo đang ôm tay ngang ngực, vẻ mặt giận dữ mắng.
Cam Nhĩ Toàn thân thiết cười một tiếng dùng vẻ bình tĩnh để chống đỡ."Haiz, Kiều Sinh, trường học điều anh đi tham gia những hội nghị nghệ thuật này là bởi vì tín nhiệm khả năng chuyên nghiệp của anh, nên mới ủy quyền trọng trách lớn như vậy cho anh, sao anh có thể hiểu nhầm nỗi khổ của nhà trường như vậy."
Kiều Sinh mang dòng máu ngoại quốc nhưng có thể nói lưu loát tiếng Trung, đối với lời của anh xì mũi coi thường, "cuộc hội nghị sinh vật học toàn cầu hằng năm còn chưa nói, cả nghiên cứu tâm lý học và nghiên cứu vật lý học thì liên quan gì đến tôi chứ?" Hắn là giáo sư sinh vật học, cũng không phải là giáo sư vật lý học và tâm lý học.
"Đó là bởi vì trường học biết anh học vấn và tu dưỡng sâu rộng, là một nhân tài hiếm có, đối với khắp mọi ngành học đều có chỗ đọc lướt qua, mặc kệ là tâm lý học hay vật lý học, anh cũng đều rất chuyên tâm."
"Cái rắm á..., rõ ràng chính là anh âm hiểm tiểu nhân lấy việc công báo thù riêng, muốn ngăn cản tôi theo đuổi Lam Lam có đúng hay không? Phương Kiều Sinh không khách khí quay ra mở miệng mắng: "Người phương Đông các người có câu, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, họ Cam kia, có gan nói chúng ta sẽ tới trường cạnh tranh công bằng, không cần dùng thủ đoạn đùa bỡn, hèn hạ để ngăn cản tôi."
Anh ta rất thích văn hóa Trung Hoa, học không ít tác phẩm cổ đại, còn thích thứ với tính tinh tế của phụ nữ phương Đông, vì thế, anh còn đặc biệt lấy lấy tên tiếng Trung của mình là Phương Kiều Sinh.
"Kiền Sinh, có đôi lời anh nên cũng nghe qua, vợ bạn, không thể đùa."
Nghe vậy, Phương Kiều Sinh kinh ngạc, nhìn Khuất Lam Sơ để chứng thực."Em quyết định muốn cùng tên hỗn đản này kết hôn?"
Khuất Lam Sơ lắc nhẹ đầu đẹp phủ nhận.
"Anh lừa ta, cô ấy nói cô ấy không có kết hôn với anh!" Phương Kiều Sinh bất mãn nói.
"Tôi không có lừa cậu " Cam Nhĩ Toàn thần bí cười hề hề ôm cổ của hắn, kéo hắn đến một bên, đè thấp giọng nói nói: "Kiều Sinh, chúng ta là bạn tốt, tôi không nói xạo cậu, tương lai cô ấy là mẹ của con tôi."
Tương lai là mẹ của con anh? !” Anh và cô ấy đã có? !"
"Chờ con của tôi và Lam Lam ra đời, tôi sẽ nghĩ cách để bảo bảo nhận cậu làm cha nuôi, như thế nào?" Vẻ mặt anh ban ơn nói.
Phương Kiều Sinh kinh ngạc nhìn anh chằm chằm. Haiz, không ngờ anh không có ở đây trong khoảng thời gian này, bọn họ đã gạo nấu thành cơm, hai người này ngay cả đứa bé cũng đã có.
Đáng hận! Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể nhận.
Phương Kiều Sinh cắn răng nghiến lợi, tức giận níu lấy cổ áo anh.
"Nếu sau này anh không đối đãi tốt Lam Lam, tôi nhất định đem anh băm thành tám đoạn, mang cho chó ăn."
Kéo cổ áo của mình về, Cam Nhĩ Toàn nhếch môi cười nói: "Cậu hãy yên tâm đi, tôi sẽ thương ấy như Châu như Ngọc."
Vẻ mặt Phương Kiều Sinh bi phẫn đi tới trước mặt Khuất Lam Sơ.
"Lam Lam, nếu sau này tên khốn này khi dễ em, em cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ thay em làm thịt hắn." Nhìn gương mặt tươi đẹp như lan như ngọc trước mắt, càng nghĩ hắn càng không cam lòng, mỹ nhân của hắn cứ như vậy bị họ Cam ngậm vào mồm tha đi rồi, ghê tởm tên tiểu nhân này!
Cánh môi Khuất Lam Sơ giật giật lô ra nụ cười nhạt, vừa rồi hai người nói rất nhỏ nhưng cô nghe rất rõ ràng, cũng không giải thích gì.
Phương Kiều Sinh nén đau buồn bước chân rời đi, Cam Nhĩ Toàn phát giác có ánh mắt đang nhìn mình, anh ngước mắt cười hỏi: "Lam Lam, sao em lại dùng ánh mắt này nhìn anh?"
"Anh rất gian giảo." Cô điềm đạm nói.
"Tình trường như chiến trường, mọi người phải dùng bản lãnh của mình, tại sao có thể trách anh lừa gạt hắn." Khuôn mặt anh tươi cười lại gần nàng, "Lam Lam có phải em rất cảm động phải không?"
Cô hơi lui ra một bước, kéo dài khoản cách với anh, tự tin rnói: "Đáng tiếc, cuộc chiến tranh này còn chưa có kết thúc, anh còn chưa phải là người chiến thắng."
*********
Rất quỷ dị.
Rõ ràng là diện mạo giống nhau như đúc, nhưng tại sao mấy ngày nay anh luôn có cảm giác không đúng ở đâu đó, giống như ở bên cạnh anh người là hai người khác nhau.
Điển hình như giờ phút này ——
"Tốt lắm, Bảo Bảo xuống, nên đổi Bối Bối rồi." Khuất Lam Sơ lấy con mèo trắng trên đầu gối xuống, thay bằng một con mèo trắng khác đang cọ cọ ở bên chân cô lâu rồi.
Năm ngón tay cô nhẹ nhàng xoa bóp cổ của con mèo con, mèo con thoải mái nheo lại mắt, mắt nhìn bộ dáng hưởng thụ của mèo con, môi cô bất giác nhẹ cười một tiếng.
Cam Nhĩ Toàn bưng ly rượu, suy nghĩ sâu xa nhìn chăm chú vào cô.
Vấn đề không phải xuất hiện ở nụ cười của cô, mà là cử chỉ của cô, có lúc cô sẽ giữ khoảng cách mèo con, không muốn đến gần nó, có lúc sẽ giống như bây giờ, thân mật chơi đùa với mèo con chung một chỗ.
Con mèo trắng bên chân còn lại không chịu cô đơn, nhẹ cọ cọ chân Khuất Lam Sơ, meo meo ô meo meo ô làm nũng, cô mỉm cười nhẹ nói: "Bảo Bảo, đừng như vậy, mới vừa rồi đã xoa bóp cho ngươi rồi, bây giờ là thời gian của Bối Bối."
Anh trân trối nhìn này hai con vật màu trắng, nghi hoặc mở miệng, "Lam Lam, em nhận ra được bọn chúng như thế nào, ý là Bảo Bảo thì sao, Bối Bối thì sao?"
"Ừ, cạnh chân tôi đây là Bảo Bảo, trên đầu gối là Bối Bối."
Mắt Cam Nhĩ Toàn lộ ra tia quái lạ "Này hai con mèo là cùng thai sinh, từ nhỏ đã giống nhau như đúc, chỉ có mẹ anh mới có thể phân biệt được sự khác biệt của bọn chúng, anh xem nhiều năm như vậy, đến bây giờ vẫn còn không bọn chúng ai là ai."
"Thật ra thì rất đơn giản, chỉ cần anh nhìn kỹ là có thể phát hiện sự khác nhau giữa bọn chúng, giống như Bảo Bảo lúc gọi thì sẽ gọi meo meo ô meo meo, mắt sẽ hấp dẫn , nhưng Bối Bối không biết, còn nữa, chồm râu của Bối Bối so với Bảo Bảo thì dài hơn một chút." Khuất Lam Sơ chỉ ra điểm khác biệt của bọn chúng.
"Thì ra là như vậy." Anh bừng tỉnh hiểu ra, vừa đọc suy nghĩ, lông mày cau lại anh ngưng mắt quan sát hai con mèo giống nhau, lại nhìn Khuất Lam Sơ.
Chẳng lẽ, mẹ đưa tới này hai con mèo này tới dụng ý là muốn nói cho anh biết —— có hai Lam Lam giống nhau như đúc? !
Nếu nói như vậy, anh có thể hiểu rõ vì sao mấy ngày nay anh thường thường cảm thấy có cảm giác không tự nhiên kia.
Chỉ là, nếu thật sự là như thế, như vậy, mục đích của họ là gì?
Nếu là để ám sát anh, họ có nhiều cơ hội để ra tay, cần gì kéo dài tới bây giờ?
Chẳng lẽ. . . . . . Là muốn khảo nghiệm anh có thể nhận ra họ hay không?
A, anh không ngờ Lam Lam cũng có một mặt bướng bỉnh như vậy
Đã như vậy, anh cũng không thể khiến Lam Lam thất vọng được.
*********
Xoạt xoạt xoạt . . . . .
Bị âm thanh chói tai này quấy nhiễu, rốt cuộc Khuất Lam Thanh mở miệng ——
"Lam Tranh, cậu làm gì ở đây?"
Khuất Lam Tranh ngước mắt nhìn."Anh không thấy được là tôi đang mài đao sao?"
Anh đương nhiên nhìn ra được "Ta hỏi là tại sao cậu muốn mài đao?" Lam Tranh thường dùng vũ khí là roi, trước kia người chết ở dưới tay cậu ta, hầu hết đều là bị roi ghìm chặt cổ hít thở không thông mà chết, cũng có số ít là bị cậu ta dùng quả đấm chấn thương vỡ nội tạng mà chết.
Nhìn tới đám râu quai nón trên má cậu ta, Khuất Lam Thanh gật đầu, "Là nên cạo râu rồi, cậu mới hai mươi bảy tuổi, để đám râu dày kia, khiếm mình giống như là hơn bốn mươi tuổi."
"Nhìn như vậ mới có cảm giác người đàn ông." Dùng ngón tay thử đao một chút, Khuất Lam Tranh thu hồi đao, anh tính toán muốn cạo râu, nhưng cũng tính cạo toàn bộ.
Nheo mắt nhìn cậu ta, nghĩ đến diện mạo trước kia của cậu ta thanh tú như cô gái, Khuất Lam Thanh cười cười, hiểu ra tại sao từ năm mười tám tuổi cậu ta đã bắt đầu để râu.
"Lam Tranh, cậu cảm thấy Cam Nhĩ Toàn có thể nhận ra Lam Sơ và Lam Mạt không?"
"Nếu để bọn họ mặc quần áo giống nhau như đúc, anh nhận ra được không?" Khuất Lam Tranh hỏi ngược lại.
"Tôi không chắc chắn nhận ra, nhưng nếu là Cam Nhĩ Toàn, có lẽ là có thể."
"Ý của anh là hắn ta nhận ra được?" Khuất Lam Tranh kinh ngạc nói.
"Cậu không phải cảm thấy hành động của anh ta trong hai ngày nay có chút kỳ lạ sao?" Khuất Lam Thanh như có điều suy nghĩ hỏi.
"Kỳ lạ chỗ nào?" Một chút mình cũng không phát giác ra.
Khuất Lam Thanh yên lặnh một chút, nói ra mấy bí mật quan sát được trong mấy ngày nay.
"Khi Lam Sơ xuất hiện, cậu ta sẽ đối với con bé đặc biệt thân mật." Thỉnh thoảng xoa xoa tóc con bé, thậm chí thỉnh thoảng lại còn hôn trộm nó, nhưng nếu là Lam Mạt ở bên cạnh cậu ta thì ngoài việc trò chuyện, cậu ta cũng không làm gì, đối xử với Lam Mạt giống như. . . . . . giống như đối với khach.
"Có thật không?" Nghe vậy, ánh mắt Khuất Lam Tranh sáng lên, vốn là sau khi đồng ý ông nội anh liền có chút hối hận, dù sao ngay cả bản thân từ nhỏ cùng Lam Sơ, Lam Mạt cùng nhau lớn lên mọi người còn không nhận ra họ, làm sao Cam Nhĩ Toàn lại có thể nhận họ được?
Nhưng mà bây giờ nghe Lam Thanh nói như vậy, đột nhiên anh cảm thấy anh còn có cơ hội thắng lần đánh cuộc này.
"Tôi cũng không xác định phải vậy không, có lẽ là làm cho tôi sai lầm rồi cũng nên" Khuất Lam Thanh cười nhạt nói.
Nghĩ đến một chuyện, Khuất Lam Tranh nghiêm túc mở miệng, "Lam Thanh, sao khi đó anh cũng đồng ý chứ?"
"Ừ." Biết cậu ta hỏi về việc kết thúc gia nghiệp, Khuất Lam Thanh thẳng thắn gật đầu.
"Tại sao?"
Khuất Lam Thanh suy tư rồi nói: "Nói thật ra, từ khi anh hai mươi tuổi đã bắt đầu thi hành nhiệm vụ tới nay, anh vẫn vì những người chết dưới tay anh kia cảm thấy thấp thỏm lo âu."
"Bọn họ đều là đáng chết khốn kiếp!" Khuất Lam Tranh mắng.
"Có lẽ bọn họ thật sự tội ác tày trời, nhưng anh vẫn cảm thấy chúng ta không có tư cách tước đoạt tánh mạng của bọn họ, nhìn thấy càng ngày càng nhiều người chết ở trong tay anh, anh càng lúc càng mờ mịt, vẫn hoài nghi mình làm chuyện này là đúng hay sai."
"Cho tới bây giờ em cũng không hoài nghi, em hoàn toàn tin tưởng em giết những người đó, chẳng khác gì là cứu càng nhiều người." Giọng điệu Khuất Lam Tranh kiên định nói.
"Có lẽ em nói cũng không sai, nhưng trước khi lâm chung bà nội hi vọng chúng ta kết thúc gia nghiệp này, đó là không hi vọng trên lưng chúng ta quá nhiều mạng người, dù sao chúng ta chỉ là người thường, không phải thần cũng không phải là Diêm Vương, không có quyền lực quyết định sự sống chết của bất kỳ người nào."
Bên trong phòng chợt yên lặng xuống, Khuất Lam Tranh nhắm mắt suy nghĩ nhìn dao găm trong tay, nhớ tới những người chết dưới tay mình trong năm gần đây.
Bọn họ không có quyền quyết định sự sống chết của người khác sao? Hình như. . . . . . Cũng không sai.
*********
Bầu trời âm u giống như đang nổi lên một trận mưa lớn.
Từ chế dược đi ra, ngồi vào trong xe Cam Nhĩ Toàn, Khuất Lam Mạt nghiêng mắt liếc nhìn chỗ tài xế - Cam Nhĩ Toàn một cái, không hiểu hỏi: "Tại sao anh không đồng ý yêu cầu của cô ta? Không phải là anh rất hi đưa cô ta đến đại học Á Văn làm giáo sư hệ dược học sao?"
Cam Nhĩ Toàn cho xe chạy, đi ô-tô trên đường."Không sai, tôi hi vọng cô ta có thể đến đại học Á Văn giảng dạy, chỉ là, tôi không muốn tự mình đem bán mình tùy tiện như vậy." Muốn bán, anh chỉ bán cho một người.
"Tại sao? Dung mạo của cô ta xinh đẹp như vậy, biết bao nhiêu người đàn ông sẽ động lòng chứ?"
"Có lẽ người đàn ông khác sẽ động lòng, nhưng mà đối với tôi mà nói, cô ta cũng chỉ là một người phụ nữ. Huống chi, nếu như mà ta đồng ý cùng cô ta lui tới, để cho mẹ tương lai của con tôi biết, cô ấy sẽ giận đến mức có ý nghĩ bóp chết tôi." Giống như đang nghĩ đến cái gì đó, anh cười híp mắt đưa tay vuốt ve cổ - chỗ đã từng bị người con gái nào đó bấm qua đến mấy lần.
Mẹ tương lai của con anh. Lông mày Khuất Lam Mạt hơi cau lại.
"Cô đã từng động lòng với người nào rồi sao?" Anh liếc nàng một cái. Mặc dù dung mạo hai người tựa hồ giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả ăn mặc cũng đều một kiểu, nhưng nhìn kỹ, cũng không khó khăn để phân biệt như vậy.
Mặc dù Lam Lam mặt lạnh như tuyết, nhưng ánh mắt của cô lộ ra chút ấm áp, không giống một người khác Lam Lam, ánh mắt cũng lạnh như sương, còn nữa, bên tai Lam Lam bên tai có nốt ruồi nhỏ, một người khác là không có.
"Không có." Cô không chậm trễ chút nào đáp, "Anh có đối tượng qua lại?" Nếu nói như vậy, vậy anh đối với Lam Sơ ôm chặt là ý gì?
"Đúng vậy. Lại nói, cô cũng đã gặp cô ấy rồi." Hơn nữa còn rất quen thuộc.
"Là ai ?"
"Rất nhanh rồi cô sẽ biết." Anh cười thần bí nói.
Trở lại đại học Á Văn, Khuất Lam Mạt và Cam Nhĩ Toàn cùng đi tới phòng chủ tịch.
"A!" Bất ngờ bị học sinh vội chạy xuống cầu thang đụng vào, Khuất Lam Mạt không cẩn thận lảo đảo, dựa vào Cam Nhĩ Toàn.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Vội vàng chạy xuống thấy hai học sinh đụng vào người, vội vàng nói xin lỗi, tiếp bước chân không ngừng tiếp tục chạy xuống lầu.
Cam Nhĩ Toàn đưa tay vịn vai của cô, sau khi cô đứng vững, liền buông tay ra.
"Không có sao chứ?"
"Ừ." Thấy anh lui ra một bước, lông mày cô thu lại thầm nghĩ, quả nhiên không phải cảm giác của cô bị sai.
Không giống mấy ngày trước, hai ngày nay anh ta tiếp tục đối với cô không có hành động thân mật gì, không những duy trì khoảng cách với cô khi đi bộ mà ngay cả ánh mắt khi nói với cô cũng lộ ra vẻ xa cách nào đó
Chẳng lẽ, anh nhìn ra cái gì?
Sau giữa trưa, lo lắng bầu trời trút mưa to, nhưng tâm tình Cam Nhĩ Toàn không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại nhìn thấy Khuất Lam Sơ từ toilet đi ra, cong môi cười.
"Đi thôi." Anh lôi kéo cô đi ra ngoài.
"Bên ngoài đang mưa, anh phải đi đâu?" Nheo mắt nhìn xuống thấy anh nắm tay của mình, lông mày cô ngưng lại, nghĩ anh cũng sẽ như vậy đối với Lam Mạt sao?
"Bởi vì trời mưa nên mới phải đi chơi, chúng ta đi bờ biển xem sóng."
"Xem sóng ư?" Thật không nhận ra sao?. Nghĩ tới cô có chút mất mát, bỗng nhiên lại sợ cảm giác của chính mình, cảm xúc rất buồn cười, không phải là cô hi vọng anh không cần nhận ra mình và Lam Mạt sao?
Một khi anh nhận ra, anh Lam Tranh sẽ giết anh rồi! Cho nên . . . . . . Giữ vững như vậy đi, cho đến ngày đánh cuộc kết thúc mới thôi.
Sau khi hai người đi xuống lầu, hai người kia lặng lẽ từ góc tường đi ra ngoài.
"Hắn quả nhiên. . . . . . Nhận ra." Trên mặt Khuất Lam Mạt trên mặt nổi lên nụ cười nhạt."Ông nội, ông thật muốn anh Lam Tranh giết anh ta sao?"
"Sợ rằng Lam Tranh phải thất vọng rồi, bởi vì, " khóe miệng ông lão cười một tiếng, "Người ủy thác hủy bỏ giao dịch này." Nếu đối phương không hủy bỏ thì cuối cùng ông cũng sẽ đơn phương hủy bỏ.
Cũng bởi vì lúc đầu người ủy thác muốn giết đối tượng là Cam Nhĩ Toàn, mà cái tên này làm ông nhớ tới tám năm trước ở nơi máy bay rơi kia, vô tình gặp người thiếu niên kia, cho nên ông mới sẽ đón nhận vụ mua bán này, làm thành vụ giao dịch cuối cùng trước khi nhà họ Khuất thu tay lại.
Nhưng khoản giao dịch này bắt đầu ông không có ý định phải chăm chỉ thi hành, bởi vì trải qua điều tra, Cam Nhĩ Toàn không chỉ không có làm việc ác, trong tay cậu ta còn chủ trì mấy nhà do nhà họ Cam quyên góp thành lập cơ quan từ thiện, những năm gần đây trợ giúp không ít người.
"Người ta hủy bỏ giao dịch?"
"Ừ."
"Như vậy màn trò chơi này có còn phải tiếp tục sao?"
"Dĩ nhiên, thời gian của trò chơi còn chưa có hết, huống chi, Lam Mạt, không phải con muốn nhìn một chút Cam Nhĩ Tòa định làm gì sao?"
"Suy nghĩ."
"Vậy thì chơi đến cuối cùng thôi."Bên trong phòng an tĩnh làm Khuất Lam Sơ cảm thấy buồn bực.
Hai ngày nay Cam Nhĩ Toàn rất an tĩnh lạ thường, cô biết anh đang nhìn một quyển được đặt tên là 《 Hoằng Nhất Đại Sư Truyền 》 sách, nhưng thấy anh chuyên chú như vậy, làm cô có chút ngoài ý muốn.
Càng làm lòng cô nghi ngờ, lấy cá tính của anh, làm sao cảm thấy hứng thú đối với bộ sách Phật giáo này?
Tốn hai ngày, rốt cuộc đọc xong quyển sách trên tay, sau bàn giấy Cam Nhĩ Toàn ngẩng đầu lên, làm một tuyên bố.
"Anh quyết định."
"Anh quyết định cái gì?" Cô không hiểu hỏi.
Lông mày cuộn lại cười, sắc mặt nghiêm túc, chầm chậm nói, "Anh muốn quy y tam bảo."
"Quy y tam bảo" Cô ngẩn người.
"Đúng, Lam Lam, em đã nghe qua chuyện của đại sư Hoằng Nhất chưa?"
"Tôi chỉ biết ông ta là hòa thượng."
"Đại sư Hoằng Nhất từ bi, đã từ bỏ tình yêu với vợ, hiến thân cho Phật, đem tình yêu nhỏ biến thành tình yêu lớn, dùng Phật pháp phổ độ tới người đời, cho nên, anh quyết định làm theo tinh thần của đại sư."
Làm theo tinh thần của đại sư ư? Khuất Lam Sơ.
"Ý của anh là. . . . . . Ngươi phải xuất gia?" Cô nghi ngờ quan sát anh, hiếm khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh "Anh đang nói giỡn à?"
"Em cảm thấy bộ dạng của anh giống như đang nói đùa sao?"
"Anh. . . . . . Nói thật chứ?" Cô khó có thể tin kiểu người như anh lười biếng lại thêm tính cách thích hưởng thụ, bắt đầu nãy sinh ý muốn xuất gia là gạt người chứ?
Anh từ từ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh."Anh nói muốn quy y tam bảo là thật."
". . . . . ." Không cách nào phân biệt lời nói của anh là thật hay giả, cô nhất thời kinh ngạc.
"Chờ an bài xong những công việc này dang dở, hai ngày tới ta sẽ đến miếu."
Mắt cô lộ ra nghi ngờ xem xét anh kỹ lưỡng, yên lành, làm sao cô có thể tin anh lại đột nhiên muốn xuất gia tu hành.
Anh thầm lặng thở dài, tiếp chậm rãi lên tiếng, "Lam Lam, có lẽ em khó mà tin được, chẳng qua anh không có lừa em, anh quyết định quy y tam bảo, đi sâu vào tìm hiểu cuộc sống vô thường."
Nói xong, Cam Nhĩ Toàn không nói gì nữa, phòng làm việc bị bao phủ trong sự im lặng ngột ngạt, khiến Khuất Lam Sơ lờ mờ cảm thấy lo lắng.
Cô không tin anh đang nghiêm túc, nhưng, thấy anh ngồi ngay ngắn ở trước bàn, hiếm khi lại chuyên chú phê chuẩn đống công văn chất cao kia thì cô nhẹ khép mi mắt lại, có chút không xác định được.
Cổ Văn Văn nhìn xấp công văn được phê chuẩn, không dám tin mở trừng hai mắt."Tất cả những thứ này đều được phê chuẩn"
"Đúng vậy, xin lỗi, Văn Văn, mấy năm nay tôi quá lười biếng rồi, làm cô tăng lên không ít gánh nặng công việc " Cam Nhĩ Toàn khiêm tốn nói, lại nói tiếp: "Trong hai ngày tới tôi sẽ đem tất cả công văn phê chuẩn xong ."
"A, lỗ tai tôi có phải có vấn đề hay không?" Cổ Văn Văn kinh ngạc, đưa ngón út ra móc móc lỗ tai.
"Văn Văn, cô không có nghe lầm, là cô nghiêm túc làm tốt việc của thư ký, mấy năm này tôi vẫn rất cảm kích cô."
Sao nghe chủ tịch nói chuyện giống như sắp phải đi xa cô, Cổ Văn Văn nghi hoặc nhìn Khuất Lam Sơ, buồn bực hỏi: "Khuất tiểu thư, chủ tịch có phải đang sốt hay không?"
"Văn Văn, tôi không có bị sốt." Cầm tay của cô, bộ mặt anh thành khẩn, "Tôi thật sự vô cùng cảm tạ cô trong vài năm nay vẫn làm việc cùng tôi."
Lần này nghe xong cảm nghĩ liền trở về phòng làm việc của người đàn ông, Cổ Văn Văn kinh nghi hỏi: "Khuất tiểu thư, chủ tịch, anh ấy xảy ra chuyện gì rồi?" Đầu anh bị sao vậy? Nếu không sao lại nói ra những lời này không giống với tính cách của chủ tịch.
"Anh ta nói muốn xuất gia."
"Xuất. . . . . . Xuất gia? Điều này sao có thể? !" Nghe vậy, cô kinh ngạc thiếu chút nữa cắn luôn đầu lưỡi của mình.
"Tôi cũng vậy không tin anh làm như vậy thật." Khuất Lam Sơ nhíu nhẹ lông mày. Anh là đang diễn trò sao? Hay là thật sự đột nhiên ngộ ra?
Đẩy đẩy gọng kiếng một cái, Cổ Văn Văn trầm ngâm nói: "Trước tiên chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến, xem đến cuối cùng chủ tịch đang giở trò quỷ gì." Đánh chết cô cô cũng không tin Cam Nhĩ Toàn sẽ xuất gia.
*********
Đi tới miếu cũ thanh tịnh, Cam Nhĩ Toàn thay một quần áo màu đen Hải Thanh, bình thường gương mặt tuấn mỹ hay đùa giỡn, không tập trung giờ phút này đều bị vẻ mặt nghiêm trang, trịnh trọng thay thế.
Đi cùng là Khuất Lam Mạt, ánh mắt lạnh tanh lẳng lặng quan sát anh.
Cô không cách nào từ ánh mắt của anh đoán được trong lòng người đàn ông này đến tột cùng là đang có ý đồ gì, bây giờ cũng đi tới trong miếu rồi, chẳng lẽ anh ta thật sự tính muốn xuất gia?
Trên đại điện, một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc trường bào màu nâu trẻ tuổi phía trước hành lễ hỏi thăm, "Cam thí chủ, xin hỏi cậu đã chuẩn bị xong chưa?"
"Được rồi, tôi đã chuẩn bị xong."
"Vậy để tôi đi mời sư phụ ra, vì người chủ trì quy y."
"Làm phiền pháp sư rồi."
Mắt Khuất Lam Mạt lộ ra vẻ kinh nghi nhìn chăm chú vào Cam Nhĩ Toàn đang ngồi xếp bằng ở trên chiếu cói. Không lâu, đã nhìn thấy một lão hòa thượng khuôn mặt hiền lành chậm rãi đi ra ngoài .
Hai đầu gối Cam Nhĩ Toàn quỳ dưới đất lắng nghe lão hòa thượng mở Phật hiệu ra, tiếp đến lão hòa thượng cười chúm chím nói: "Cam thí chủ, hiện tại chúng ta bắt đầu quy y rồi, tôi đọc. . . . . ."
"Chờ một chút." Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên cắt ngang lời lão hòa thượng lời.
"Vị nữ thí chủ này có chuyện gì không?" Lão hòa thượng không hiểu đưa mắt nhìn sang, liếc thấy hai cố gái dáng dấp giống nhau như đúc thì mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, chợt cười nhạt một tiếng.
"Cam Nhĩ Toàn, anh thật muốn xuất gia?"
"Lam Lam, anh đang quy y" đối với sự xuất hiện của cô Cam Nhĩ Toàn tỏ vẻ bất ngờ "Em có cần với em gái hay chị gái cùng xem lễ trước, chờ nghi thức hoàn thành xong, có lời gì nói sau."
Nghe vậy, Khuất Lam Sơ kinh ngạc mở miệng, "Anh nhận ra được hai chị em chúng ta !"
Anh mỉm cười nhướng mày, "Dĩ nhiên, giống như em có thể nhận ra của Bảo Bảo Bối Bối, em với cô ấy cũng vậy phân biệt rất rõ ràng, mấy ngày nay anh nhưng không có hôn nhầm người, ôm nhầm người."
Đầu tiên Khuất Lam Sơ vui mừng, tiếp đó lại lo lắng mi tâm xoăn lại, anh nhận ra mình, anh Lam Tranh nhất định sẽ không bỏ qua anh.
Bên ngoài chùa, một giọng nam hưng phấn nói: "Ông nội, Cam Nhĩ Toàn nhận ra, nói như vậy là con thắng."
"Không sai, là con thắng, " giọng điêu của ông lão già dặn lộ ra ý cười, "Chỉ là, đáng tiếc là người ủy thác đã hủy bỏ giao dịch."
"Cái gì? !" Khuất Lam Tranh trố mắt nhìn về phía người đứng đầu họ Khuất.
Khuất Lam Thanh nghe lời của tổ phụ, sá quái lạ mà nói: "Người ủy thác nếu đã chủ động hủy bỏ giao dịch, nói cách khác nhiệm vụ này hủy bỏ"
"Chuyện này xảy ra khi nào?" Khuất Lam Tranh không dám tin hỏi.
"Mấy ngày trước."
"Ông nội, ông đang trêu chọc cháu!" Khuất Lam Tranh căm giận bất bình, giận dỗi nói, hắn có cảm giác mình bị lừa gạt.
"Không, Lam Tranh, ông không có đùa bỡn ngươi, ông chỉ muốn khảo nghiệm xem Cam Nhĩ Toàn có tư cách làm chồng của cháu gái ta - cháu rể của ta hay không?."
"Như vậy, tôi có tư cách hay không?" Cam Nhĩ Toàn quay đầu lại cười hỏi.
Ông lão cười nhẹ nói: "Cậu có tư cách rồi, chỉ là kết quả cuối cùng còn phụ thuộc vào Khuất Lam Sơ. Đúng rồi, không phải là cậu muốn quy y sao? Chúng ta không quấy rầy cậu, xin tiếp tục thôi." Quy y cùng xuất gia ý nghĩ cũng không giống nhau, điểm tiểu xảo nhỏ này còn muốn lừa gạt ông.
Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt nhìn Khuất Lam Sơ, "Đã đến như vậy rồi, Lam Lam, em và ông nội có muốn quy y luôn không?" Hôm nay an bài quy y này, trừ ý nghĩ muốn dụ Lam Lam ra ngoài, một cái mục đích khác là vì lễ tạ thần, thực tế tám năm trước anh trước tượng Phật cam kết.
Anh đã gặp lại được cô gái nhỏ năm đó đã cứu anh trên máy bay, cho nên, cũng nên thực hiện lời hứa của mình, quy y cửa Phật.
Nghe vậy, Khuất Lam Sơ ngẩn người, chỉ nghe giọng của ông nội nói ——
"Cũng tốt, lão già này cũng cùng quy y, Lam Thanh, Lam Vinh, Lam Tranh, các con cũng vậy ."
Sau đó, pháp sư lấy vài bộ đồ màu đen để cho bọn họ thay, bọn họ quỳ gối trên đại điện, dưới sư chứng kiến của chủ trì quy y Phật, trở thành đệ tử Phật môn.
Sau khi nghi thức kết thúc, mọi người ra khỏi đại điện.
Khuất Lam Sơ nghiêm mặt lạnh lùng cất tiếng chất vấn, "Không phải là anh nói anh muốn xuất gia sao?"
"Đó là ngươi nói, từ đầu tới giờ anh cũng không có nói qua hai chữ xuất gia này, anh chỉ nói anh muốn quy y tam bảo." Cam Nhĩ Toàn vô tội phản bác nói.
Cô nheo mắt phượng lại "Là anh cố ý muốn cho tôi hiểu lầm đúng không?" Đúng vậy, không phải chính miệng anh nói là muốn xuất gia làm hòa thượng, nhưng lúc đó lời và hành động hành động của anh. . . . . . Căn bản là lừa gạt cô.
"Lam Lam, em hiểu lầm, làm sao anh biết được em không hiểu ý nghĩa của quy y tam bảo."
Anh đây là đang giễu cợt cô văn học nông cạn?" trước đây tôi cũng không phải là Phật tử, làm sao hiểu rõ chuyện này."
"Vậy bây giờ biết cũng không muộn." Mặt Cam Nhĩ Toàm tràn đầy dịu dàng, "Chúng ta trở về đi thôi."
"Nếu người ủy đã thác hủy bỏ giao dịch, tôi cũng vậy nên trở về nhà họ Khuất." Đã không còn thi hành nhiệm vụ giết anh rồi, cô hình như không lý do gì để ở lại bên cạnh anh.
"Lam Lam, em đang nghĩ sẽ quịt nợ, em còn thiếu anh tám chuyện chưa hoàn thành đấy."
"Cam Nhĩ Toàn, nếu như cả đời anh đều không nói ra tám chuyện kia, chẳng phải là anh muốn tôi cả đời đi theo anh?"
Không sai." Anh thừa nhận không kiêng kỵ, "Đời này em nhất định phải theo anh."
"Anh . . . . ." Cô kháng nghị lại bị anh nuốt hết, sau một lúc đấu tranh tư tưởng, cuối cùng, cô cũng lâng lâng chìm đắm, triền miên trong nụ hôn sau của anh.
Dưới bầu trời, bướm bay qua lại, một màu xanh biết giống như cũng mỉm cười.
*********
"Đây là cái gì?"
"Anh chưa ăn thịt heo, thì cũng thấy qua heo chạy rồi chứ."
"Không, anh ăn thịt heo, nhưng không có tận mắt nhìn thấy heo chạy ngoài đường." Đôi mắt Cam Nhĩ Toàn mang ý cười hỏi: "Lam Lam, em mang con heo xuống, chẳng lẽ còn muốn tối nay nướng toàn bộ heo ăn?"
"Dĩ nhiên không phải, " Khuất Lam Sơ nhìn anh chằm chằm cảnh cáo "Tiểu Khả là sủng vật từ nhỏ tôi nuôi đến lớn, không cho phép anh có ý đồ với nó."
"Em nuôi một con heo lớn như vậy làm sủng vật?" Cam Nhĩ Toàn không thể tưởng tượng nổi hỏi. Nhìn nó, anh chỉ cảm thấy có chỉ đề tài ăn uống ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện, thân thịt béo này làm cho người ta kích động muốn tóm cổ nó làm thịt.
"Tôi cũng không biết tiểu Khả trưởng thành lại lớn như vậy, nó lúc nhỏ là một con vật rất nhỏ." Mấy năm trước lúc ở chợ đêm thấy nó, nó dùng đôi mắt làm bộ đáng thương nhìn cô, làm cô không đành lòng bước đi.
Người báo nói với cô loại heo là heo mini, chưa trưởng thành, cho nên ông mới yên tâm dẫn nó về nhà.
Ai biết con heo mini này sau khi càng trưởng thành càng lớn, sau khi lớn lên tới lúc đứng lên so với cô càng cao hơn, nhà họ Khuất không ít người bắt đầu mơ ước thịt trên người nó, muốn đem nó làm thịt ăn, dĩ nhiên có chết cô cũng không chịu.
Con heo kia nghênh ngang ở nhà anh ngửi đông ngửi tay, Cam Nhĩ Toàn hồ nghi hỏi: "Lam Lam, em mang theo nó tới, không phải là tính để nó ở cùng với chung ta chứ?"
"Nó là tôi nuôi, đương nhiên là muốn đi cùng với tôi. Xem ra anh rất không hoan nghênh nó, vậy để tôi dẫn nó đi." Nói xong, cô xoay rời đi.
"Chờ một chút, " anh kịp thời kéo tay cô "Anh không có nói là anh không hoan nghênh nó, chỉ là con heo mập này có phải rất khó chăm sóc hay không?"
"Nó gọi là tiểu Khả, anh không phải dùng lo lắng, nó được chăm sóc lại rất thích sạch sẽ." Khuất Lam Sơ vỗ nhẹ tay hai, cho gọi yêu heo, "Tiểu Khả, đi qua chào hỏi."
Tiểu Khả sau lưng cái đuôi lắc nhẹ hai cái, đung đưa thân thể cao lớn hướng Cam Nhĩ Toàn đi tới, tiếp đó nâng cao chân trước nằm trên người anh, heo quyết nâng mồm dùng sức hướng tới anh hôn mấy cái.
A, bị một con heo hôn! Mặt Cam Nhĩ Toàn đen sì lui về phía sau hai bước, không ngờ nó nhiệt tình đuổi theo, "Đủ rồi, đủ rồi, ngươi không cần tới nữa."
Khuất Lam Sơ nữa vỗ tay ba cái. Tiểu Khả hưng phấn vung vẩy cái đuôi, lui về phía sau mở mấy bước, tiếp đó mở móng heo đi phía trước ra sức nhảy một cái.
"A!" Chợt bị con vật khổng lồ va chạm, Cam Nhĩ Toàn bị đụng ngã trên mặt đất, thân thể Tiểu Khả to mập đè trên người anh, không ngừng dùng mồm heo thay anh rửa mặt.
Trong phút chốc gương mặt tuấn tú của anh liền dính một mặt nước miếng heo, anh chán ghét quát: "Ngươi...ngươi, ngươi lăn xuống cho ta!"
"Xem ra tiểu Khả rất thích anh, khả năng này nói cách khác chính là khác phái hấp dẫn nhau thôi."
"Có ý gì?" Anh muốn đẩy con lợn béo xuống khỏi người anh, nhưng nó quá nặng làm người ta đẩy cũng đẩy không được.
"Anh không nhận ra tiểu Khả là con heo mẹ sao? Hiện tại giống như đang ở thời kỳ động dục." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng không giấu được ý cười.
Heo mẹ? Động dục? Anh tức giận gầm thét."Lam Lam, để nó đi xuống cho anh, trễ một bước nữa, anh bảo đảm lập tức làm thịt nó!"
Tiếng cười thanh thúy đột nhiên vang lên, anh liếc về người đang nở nụ cười rực rỡ, mắt nhìn ngây dại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT