Chu Mộ Nhiên đổi quần áo với nội gián, cõng Lưu Dong cùng với Hàn Kiều đi ra vòng vây của hoàng thất.
“Không nghĩ tới là cậu cứu tớ, cái tin nhắn kia là cậu phát?”
“”Ừm. Tớ vốn nghĩ nếu như cậu tách ra thì tớ sẽ đỡ được rất nhiều chuyện.” Hàn Kiều lái xe, qua kính chiếu hậu cười với Chu Mộ Nhiên.
“Người kia dù sao cũng là ba ba của cậu, cậu...” Chu Mộ Nhiên giác được đối phương hi sinh quá nhiều, đây chính là đối địch với gia tộc của mình.
“Một gia tộc mục nát cần thiết bị đánh đổ.” Hàn Kiều nhún vai một cái, “Tớ không cho rằng cái này là một thứ gì tốt đẹp để mà giữ lại cả”
“Ý của cậu...”
“Tớ muốn tân cách mạng!” Hàn Kiều đạp cần ga, xe thẳng về phía Xích Diệp cung.
Ngay sau khi bọn họ ly khai, Túc Liễu Nguyên toàn thân dính đầy vết máu mang theo người đối đầu với người của hoàng thất, vọt vào lễ đường.
Sau khi những người bảo vệ ở trong bóng tối mất đi liên hệ với y, Túc Liễu Nguyên tấn công giống như điên rồi, mọi người thừa thế xông vào trường học, khống chế toàn bộ cục diện. Đồng thời, Túc Liễu Nguyên truyền đạt một mệnh lệnh vô cùng lớn mật.
“Là...” Mỹ Tử kinh ngạc nhìn người trúng đạn tử vong, “Là Phong Sửu.”
“Là nội gián.” Mặt Túc Liễu Nguyên không hề cảm xúc, trời mới biết khi hắn nhìn thấy thi thể này, trái tim căng thẳng đau đớn giống như ngừng đập.”Tìm người, dù cho phải lật tung chỗ này!”
“Vâng!” Mọi người cùng nhau khom người.
“Cái kia... Điện hạ...” Đinh Mùi yếu ớt mở miệng, “Điện thoại của vị đại nhân kia...”
“Uy, Túc Liễu Nguyên, em đã đến Xích Diệp cung, khi nào thì các anh quét dọn xong?” Trong máy truyền tin, âm thanh của Chu Mộ Nhiên vui vẻ cực kỳ, “Em còn mang về một tội phạm và một người bạn. Anh nhanh lên một chút a.”
Cằm mọi người rơi xuống chân.
Người bọn họ phái ra để bảo vệ đối phương đã bị tiêu diệt, Túc vương vốn là ở bên ngoài vây quét, sau khi biết thì hai mắt đỏ như máu, trực tiếp mang người giết vào. Mà người mà bọn hắn phải cứu, đã trở về Xích Diệp cung, đây thực sự là…máu chó!
Khóe miệng của mọi người co giật không thôi. Một người nho nhỏ, làm cho người của Hoàng thất cùng với quân đội tinh nhuệ của Hàn gia chết ở bên ngoài.
Đây quả thực là một trò đùa có chút quá...
Túc vương hạ mệnh vây quét Hoàng cung, Dư Thần tự mình dẫn đội, mang theo Đường Dần, Côn thân cùng với mấy chiến đội, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã giành được chiến thắng. So sánh với Xích Diệp cung, Hoàng cung không có đội quân tinh nhuệ giống như một khối đậu hủ nát vậy, không đợi Túc Liễu Nguyên trở lại Xích Diệp cung, Hoàng thất đã tuyên cáo đầu hàng.
“Ai bảo bọn họ muốn hại cậu, còn muốn hợp tác với Yêu tộc.” Hàn Kiều ngạo khí hừ một tiếng, “Ngược lại, tớ thật sự yêu mến cậu, chúng ta... Có khả năng hay không.”
“Xin lỗi, tớ... Có Túc Liễu Nguyên.” Chu Mộ Nhiên cười khổ. Thật ra y rất yêu thích Hàn Kiều, cô bé này tính tình thẳng thắn, hơn nữa tán gẫu rất hợp. Lần trước y liền phát hiện đối phương là thực sự thích y, lúc này mới có thể không hề khúc mắc tín nhiệm đối phương.
“Quên đi, tớ không đánh lại gia hỏa kia.” Hàn Kiều nâng cờ trắng đầu hàng, “Có thể cho tớ một cái hôn cuối cùng được không?”
“... Được” Chu Mộ Nhiên đứng dậy đi tới bên người Hàn Kiều, quỳ một gối xuống ở trên ghế salon, nhẹ nhàng hôn xuống.
“... Các người đang làm gì.”
Chu Mộ Nhiên sợ đến run lên, Hàn Kiều nhanh chóng chạy sang một bên, “Đây là một hiểu lầm, chúng ta là đồng bọn hợp tác, anh không thể đánh tôi.”
“Liên quan với sự kiện kia, chúng ta đi thư phòng đàm luận.” Túc Liễu Nguyên nói với Hàn Kiều, không nhìn Chu Mộ Nhiên một chút nào.
“Không phải anh muốn lén lút giết tôi đấy chứ?” Hàn Kiều nghi ngờ mở miệng, “Tiểu Nhan, cậu mau cứu tớ a.”
Chu Mộ Nhiên nhìn Túc Liễu Nguyên mặt không hề cảm xúc, chợt phát hiện một đặc tính tương tự nữa của đối phương: Yêu ăn giấm.
“Túc Liễu Nguyên, em...”
“Em, đi úp mặt vào tường.” Túc Liễu Nguyên sờ môi, chỉ chỉ cầu thang.
“Được rồi.” Chu Mộ Nhiên lùi ra.
“Tiểu Nhan, miệng của cậu thật ngọt.” Hàn Kiều đột nhiên hô một câu, sau đó chạy đi, “Chuyện của hai người quan trọng hơn, chuyện của tôi nói sau!”
Một câu nói xong, người đã chạy không thấy thân ảnh. Nhóm người hầu trưởng tiến vào cùng với Túc Liễu Nguyên đều không chút biến sắc bắt đầu biến mất, miễn cho dẫn hỏa lên người.
“Em còn chưa hôn đến đâu...” Chu Mộ Nhiên chủ động bàn giao, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tiểu nha đầu này trả thù quá nhanh!
“Ta muốn kiểm tra!” Túc Liễu Nguyên tối sầm lại. Giọng điệu này là tiếc hận vì không hôn đến sao?
“Được rồi.”
Lần này kiểm tra tự nhiên là bị ăn sạch sẽ.
Chu Mộ Nhiên nhức eo đau lưng, Túc Liễu Nguyên dư vị vô cùng.
Ở trên giường, Túc Liễu Nguyên hỏi câu sống lại kia của Lưu Dong là có ý gì.
“Anh tin tưởng sống lại sao?”
“Ta có thể cân nhắc tin tưởng một hồi. Em là sao?”
“Em, không phải.” Chu Mộ Nhiên trả lời, “Thế nhưng, anh tin tưởng trước kia chúng ta đã từng quen biết sao?”
“Có ý gì?”
“Ở trước đây, chúng ta đã từng là một đôi tình nhân, anh tin sao?”
“... Em ngủ đi, ta đi thẩm vấn Lưu Dong.”
Chu Mộ Nhiên nhụt chí nằm quay về: Phỏng chừng bị xem là bệnh thần kinh đi!
Khẩu cung của Lưu Dong rất nhanh liền lấy được, phòng tuyến của đối phương gần như đã tan vỡ từ khi bị Chu Mộ Nhiên vạch trần chuyện sống lại.
Trước kia ả đã bị Hàn gia phỏng vấn qua, Hàn tướng quân xưa nay không là người biết tin tưởng người khác, trong nhà Lưu Dong chỗ nào cũng có máy nghe lén cùng ghi âm.
Lúc này bất quá chỉ là lặp lại một lần nữa, Lưu Dong đã không để ý.
Chuyện đời trước đời này, ào ào đổ ra, đơn giản chỉ là một nữ nhân lòng dạ quá cao, tự cho là đúng, sau khi bị một chỗ chức thần bí thu nhận thì làm công tác lấy sắc thu phục người. Càng đáng sợ chính là cái tổ chức này còn phục vụ cho Yêu tộc.
Càng đáng sợ chính là, lúc này đời trước Tống Hi Nhan đã thành công, được cả danh và lợi. Lưu Dong bị phái đi câu dẫn Tống Hi Nhan, bị kiên quyết từ chối, sau khi trở về bởi vì không còn tác dụng nên bị đưa cho đám thuộc hạ đùa bỡn đến chết.
Chu Mộ Nhiên cân nhắc một hồi cũng rõ ràng.
Đời thứ nhất Tống Hi Nhan thành công nghiên cứu phát minh cơ giáp, mà Lưu Dong chết thảm. Đời thứ hai Lưu Dong sống lại, giam cầm đến chết Tống Hi Nhan vừa mới vẽ xong bản vẽ. Mà y tới vào lúc này, vừa vặn là thời điểm Lưu Dong sống lại, chưa kịp ra tay.
Hết thảy chân tướng rõ ràng, Chu Mộ Nhiên không khỏi nghĩ đến hai chữ, đáng đời.
Nữ nhân này thực sự là đáng đời. Trước tiên là vì lợi ích gia nhập Yêu tộc mưu hại Nhân tộc, lại bởi vì bị người Yêu tộc hại chết mà trái lại lại ghi hận Tống Hi Nhan vô tội. Dựa vào cái gì người từng yêu thích ngươi lại chỉ có thể bị ngươi cự tuyệt mà không thể cự tuyệt yêu cầu vô lý của ngươi, nếu không liền là phụ lòng.
Chuyện này quả thật là tam quan nứt toác, đến cùng là lấy bản thân làm trung tâm đến mức nào mới có thể nghĩ như vậy.
Chuyện Hoàng cung bị công phá làm dân chúng ồ lên, sau đó Hàn Kiều lấy thân phận chi thứ của Hoàng thất mà công bố bằng chứng Hoàng thất liên thủ với Yêu tộc, làm dân chúng lại lần nữa ồ lên.
Vì đoạt binh quyền của Xích Diệp cung, cư nhiên làm ra quyết sách như thế, quả thực khó mà tin nổi.
Xích Diệp cung vì dân vì nước, là tuyến phòng thủ cuối cùng của Đế quốc, bọn họ cư nhiên vì binh quyền làm ra chuyện như vậy, mặc dù bọn họ chỉ vì hại chết một nhà Túc vương nhưng vẫn như cũ không thể tha thứ.
Dưới làn sóng kháng nghị này, Hoàng thất lại một lần nữa thoái vị, Trần thị Hoàng tộc triệt để lui ra vũ đài lịch sử. Người tiếp nhận Hoàng vị là Hàn Kiều, điều này làm cho Chu Mộ Nhiên giật cả mình. Nhìn dáng vẻ tiểu nữ nhân kia đội vương miệng khoe khoang với mình, y thật là dở khóc dở cười.
Đồng thời, quốc sách của Đế quốc cũng thay đổi, các quyết định đổi thành do lục bộ cộng đồng ra quyết định. Tuy rằng suy yếu quyền lợi của Hoàng thất nhưng lại làm cho quốc gia càng dân chủ hơn, dù sao đây không chỉ là quốc gia của Hoàng đế. Đồng dạng, quyền lợi phân tán, cũng làm cho nguy cơ của Xích Diệp cung giảm đi rất nhiều, từ đây sẽ không có cách nói công cao lấn chủ nữa.
Túc vương điện hạ của Xích Diệp cung kiêm nhiệm chức Thủ tịch lục bộ, cùng Nữ hoàng mới nắm giữ một phiếu quyền phủ quyết, trong buổi họp lần đầu tiên của lục bộ, Túc Liễu Nguyên công bố số liệu của cơ giáp.
Các đại thần đầu tiên là dại ra, sau đó liền hoan hô rơi lệ, có cái này, đánh bại thậm chí tiêu diệt Yêu tộc ngay trong tầm tay. Trong lúc nhất thời Túc vương được đẩy lên độ cao không gì sánh nổi, mỗi ngày bận bịu không thể tách rời ra.
Nữ vương Hàn Kiều bệ hạ thừa dịp Túc Liễu Nguyên không ở nhà, mỗi ngày từ trong Hoàng cung chạy đến Xích Diệp cung, các loại thông đồng với đương nhiệm Vương phi Điện hạ.
Sau khi tin tức truyền đến tai Túc vương, vị Thiết huyết vương gia xưa nay vẫn anh minh ổn thỏa đáng tin cậy này trong nháy mắt ném microphone, trực tiếp điều máy bay trở về Xích Diệp cung, từ đây từ chối hết tất cả hoạt động diễn thuyết tuyên truyền.
Túc Liễu Nguyên ngồi ở vị trí cao, làm cho Chu Mộ Nhiên đời này chịu rất nhiều hạn chế, thậm chí hơn nửa đời chỉ có thể sống ở bên trong phạm vi Xích Diệp cung, thỉnh thoảng mới có thể cải trang ra ngoài chơi. Thế nhưng y vẫn không có gì bất mãn, vấn quý trọng khoảng thời gian đời này với Túc Liễu Nguyên.
Còn về chuyện đối phương có nhớ đến chuyện đời trước hay không, y cũng không nhắc lại nữa.
Vẫn giống như hai thế giới trước, Chu Mộ Nhiên bồi Túc Liễu Nguyên đi tới điểm cuối cuộc đời.
“Có thể lại hôn em một cái không?” Chu Mộ Nhiên nói ra yêu cầu cuối cùng.
“Không.” Túc Liễu Nguyên từ chối.
“Tại sao?” Hai người cả đời này cãi nhau rất nhiều thậm chí đã từng động thủ qua một lần, thế nhưng Túc Liễu Nguyên hầu như không từ chối bất kỳ yêu cầu gì của Chu Mộ Nhiên cả.
“Khi đó em hỏi ta, tin tưởng sống lại sao?” Túc Liễu Nguyên không để ý tới Chu Mộ Nhiên hỏi dò.
“Em nói, chúng ta đời trước là tình nhân, em còn nhớ rõ ta.”
“Ta hiện tại muốn tin, có thể không? Nụ hôn này, ta nghĩ lưu đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau của đời sau.” Khí tức của Túc Liễu Nguyên càng ngày càng yếu, thế nhưng ánh mắt lại rất sáng, luôn luôn nhìn Chu Mộ Nhiên.”Nếu như ta quên em, em tới hôn tỉnh ta.”
“... Được” Chu Mộ Nhiên không nén nổi rơi nước mắt.
Túc Liễu Nguyên chết được một tháng, Chu Mộ Nhiên lặng yên qua đời bên đàn dương cầm, khi chúng nhân phát hiện, trên mặt y mang theo tia cười nhạt nhẽo giống như Túc Liễu Nguyên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT