Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Chu Mộ Nhiên, Mỹ Tử rất nhanh đưa một số thứ đến, Dư Thần cũng mặt dày theo vào.

Thiên phú của nguyên chủ không thể nghi ngờ, những thứ đồ này Chu Mộ Nhiên cũng ôn tập qua cho nên rất nhanh liền phân rõ được những loại súng này. Chu Mộ Nhiên càng nói càng hưng khởi, nam nhân rất ít người có thể không hứng thú đối với những thứ này.

Thế nhưng theo lời nói của Chu Mộ Nhiên, mấy người trong phòng dần dần hiện lên thần sắc khác thường.

Mười cây súng ống, không nói sai một cái nào, hơn nữa còn có thể nói được trọng lượng cùng phương hướng cải tạo của những thứ ấy, chuyện này quả thật không phải là người.

Không phải Túc Liễu Nguyên lòng dạ chật hẹp, chỉ là chuyện này rất quan trọng, quan hệ đến quá nhiều người cho nên hắn không thể dễ dàng yên tâm.

Túc gia không chỉ là Túc gia của riêng hắn, đó cũng là Túc gia của Phụ vương, càng là Túc gia của những người dưới trướng, cho nên nó không thể chịu một chút tổn thất nào, cho dù đó có là người hắn thích.

“Những lời tôi nói là sự thật.” Chu đại ảnh đế một mặt bi thương, nỗ lực trưng ra ánh mắt vô tội và chính trực, nhìn Túc Liễu Nguyên.

Ánh mắt ẩn ẩn mang theo lệ quang vô tội kia làm cho Túc Liễu Nguyên run lên, hàn ý trên người đều bị xóa đi.

“Các người đều đi ra ngoài.” Túc Liễu Nguyên phất tay một cái.

Mỹ Tử cùng Dư Thần liếc mắt nhìn nhau, khom người lui ra.

Chu Mộ Nhiên thối lui về phía góc tường, nỗ lực đấu tranh tư tưởng.

Khả năng đánh đổ đối phương không cao, thế nhưng nếu như tấn công bất ngờ thì có khả năng có thể đánh ngất đối phương, sau đó đào tẩu. Thế nhưng vấn đề sau đó sẽ rất nhiều, ví dụ như cha mẹ cùng ca ca y thì làm sao bây giờ, đối phương tuyệt đối sẽ không buông tha y, còn có... A ——

Chu Mộ Nhiên phục hồi tinh thần lại, môi bị người mạnh mẽ mà hôn.

“A ——” Chu Mộ Nhiên đưa tay đẩy, lồng ngực của đối phương cứng rắn, căn bản không phải là thứ mà cánh tay nhỏ bé của y có thể đẩy.

Gắn bó quấn quýt chốc lát, Túc Liễu Nguyên lặng lẽ thả ra Chu Mộ Nhiên.”Xin lỗi, thất thố. Lần sau không cần câu dẫn ta ở trước mặt người khác như vậy.”

“!!!” Chu Mộ Nhiên giơ tay xoa khóe miệng một chút, nỗ lực nặn ra một nụ cười, “Vương, một cái hôn, người ta còn không đủ đâu.”

Túc Liễu Nguyên nhìn Chu Mộ Nhiên một cái, trên mặt hiếm thấy hiện qua một tia giãy dụa, cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng kích động, động viên nói, “Ta sẽ nhanh chóng trở lại, ngoan.”

“...” Chu Mộ Nhiên một cước đạp lăn cái ghế bên cạnh, “Anh còn cho rằng đó là thật a?”

“A?” Túc Liễu Nguyên một mặt dại ra, hoàn toàn không hiểu rõ.

Thế nhưng xem biểu tình bừng tỉnh trên mặt hắn, Chu Mộ Nhiên liền biết hắn lại hiểu lầm.

Trời đất chứng giám! Y thực sự không phải muốn tìm bất mãn mới đạp ghế!

“Ta cuối cùng lại hỏi một vấn đề...” Túc Liễu Nguyên kéo ghế tới, đặt trước mặt Túc Liễu Nguyên.

“Rơi mất một cái đinh ốc.” Chu Mộ Nhiên hữu khí vô lực nói.

“Cái này không phải là thử thách... Ngồi xuống.” Túc Liễu Nguyên sửng sốt một chút nói, “Ta muốn hỏi em, có đồng ý gia nhập Túc gia hay không.”

“Ai?” Chu Mộ Nhiên lúng túng hỏi, “Anh tin tôi?”

“Nhìn đến ánh mắt yêu thương tha thiết của em, ta liền biết em sẽ không phản bội ta.” Túc Liễu Nguyên sờ sờ đầu Chu Mộ Nhiên, “Em chỉ cần nói cho ta biết, em có đồng ý gia nhập Túc gia hay không.”

Ánh mắt yêu tha thiết, đó là cái quỷ gì?

Thế nhưng lúc này Chu Mộ Nhiên cũng không rảnh tính toán những cái khác, cúi đầu suy tư một hồi hỏi nói: “Túc gia, có thể bảo vệ cả gia đình tôi bình an sao?”

Lúc này thiên phú của y đã bại lộ, nếu như Túc Liễu Nguyên có thể bảo vệ cả nhà của y, y nguyện ý thử một lần.

“Em là bầu bạn của ta.” Trên mặt Túc Liễu Nguyên nghiêm túc cực kỳ, quỳ một chân trên đất đặt tay của Chu Mộ Nhiên lên lòng bàn tay, giống như đang thề ước vậy, “Ta một đời đều sẽ bảo vệ em.”

“Tốt lắm, chúng ta thành giao, từ hôm nay trở đi chúng ta liền là đồng bọn hợp tác.” Trên mặt Chu Mộ Nhiên cũng nghiêm túc, “Hôn ước có thể giải trừ sao?”

“... Em nằm mơ.” Túc Liễu Nguyên nhếch môi bỏ ra mấy chữ này.

Chu Mộ Nhiên bị đàng hoàng đưa về đến trường học, Túc Liễu Nguyên dựa theo kế hoạch ly khai, thế nhưng trước khi đi đã nâng cấp bậc bảo vệ của Chu Mộ Nhiên lên đến cao nhất, bên người Chu Mộ Nhiên mặc dù nhiều hai tên bảo tiêu thế nhưng chỉ cần nghĩ đến không còn bị người nào đó ấn ở trong văn phòng mãnh liệt thân thiết thì tâm tình vẫn vô cùng tốt.

“...” Chu Mộ Nhiên cùng với hai tên người hầu bên người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, bên người có hai cái đèn pha siêu cấp lớn, làm sao có thể thăm dò muội tử?

“Tống tiên sinh, ngài có thể coi như chúng tôi không tồn tại.” Đinh Mùi bên trái mở miệng nói.

“Ừm.” Đường Dần bên phải cũng mở miệng theo. Hai người bọn hắn được cử đến đây để bảo vệ chủ yếu là vì tuổi của hai người khá là nhỏ, đều là mười bảy mười tám tuổi, trực tiếp giả mạo học sinh không có bất luận áp lực gì.

Túc Liễu Nguyên vốn định đình chỉ việc đi học của Chu Mộ Nhiên, trực tiếp ở nhà học tập. Huống hồ cái loại thi đại học gì đó chỉ là một cách để bách tính bình thường đổi đời, còn đối với những người quyền cao chức trọng như bọn họ thì không có bất kỳ tác dụng gì cả.

Thế nhưng Chu Mộ Nhiên chết sống kiên trì, vây ở Xích Diệp cung, nhiệm vụ của y làm sao có thể hoàn thành? Chí ít còn có năm muội tử còn chưa thăm dò đâu!

Dung mạo của Đinh Mùi xinh đẹp vô cùng, là loại mang khuôn mặt trẻ trung trương dương. Đường Dần liền điệu thấp nhiều lắm, dung mạo đoan chính, phi thường anh khí.

“Các cậu xác định không quấy nhiễu tôi làm việc sao?”

“Sẽ không.” Hai người trăm miệng một lời.

“Sẽ hỗ trợ sao?”

“Nếu như ngài yêu cầu.” Hai người lại lần nữa trăm miệng một lời.

“Nếu như... Tôi có một số việc không thể nói cho chủ nhân các cậu biết thì sao?” Chu Mộ Nhiên thăm dò một câu.

Đường Dần cùng Đinh Mùi liếc mắt nhìn nhau, “Sẽ không phản bội chủ nhân, sẽ không làm cho ngài gặp nguy hiểm là được rồi.”

“Vậy thì không thành vấn đề.” Trên mặt Chu Mộ Nhiên tất cả đều là ý cười, “Tuyệt đối sẽ không để cho các cậu phản chủ, tôi cũng tuyệt đối không để cho bản thân bị thương.”

Đường Dần cùng Đinh Mùi gật đầu, cảm thấy việc này rất đơn giản, bởi vì lúc này Tống Hi Nhan vẫn chưa bộc lộ thân phận ra ngoài ánh sáng, chỉ cần những hành vi bất ngờ thì cơ bản rất an toàn.

Chu Mộ Nhiên lộ ra một biểu tình âm mưu thực hiện được, tuy rằng trong mắt của Đinh Mùi cùng Đường Dần thì nụ cười này chính là biểu đạt sự vui mừng.

Nhưng rất nhanh, hai người này liền hối hận rồi, phi thường hối hận. Bởi vì Chu Mộ Nhiên sai hai người làm một vở kịch lưu manh chặn đường em gái, tuy rằng chỉ ngăn cản bốn người.

Chu Mộ Nhiên hài lòng vượt qua một ngày, ngày hôm nay lại quét bốn muội tử, mục tiêu thanh lý phần lớn, chỉ còn dư lại ba người cuối cùng.

Túc Liễu Nguyên không ở nhà, Chu Mộ Nhiên mừng rỡ tự tại, mang theo hai tên cận vệ vẻ mặt ủ rũ ăn cơm, tán gẫu biểu hiện sự biết ơn.

“Ồ, kia không phải là?” Một nữ hài hơi mập sáng mắt lên.

“Lại nhìn thấy cái gì?” Thiếu nữ quần trắng bên cạnh liếc nữ hài một cái, “Tháng này cậu đã đổi ba tên bạn trai rồi.”

“Lần này là cực phẩm.” Dung mạo của nữ hài mặt béo tuy không diễm lệ như nữ hài quần trắng, thế nhưng khí chất không tệ, quần áo trên người cũng là hàng hiệu xa xỉ.

“Lại là hắn.” Nữ hài quần trắng nhìn theo tầm mắt của nữ hài mặt béo, nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì khẽ mỉm cười, “Cậu đối với hắn thực sự là chân tình, không bằng bao dưỡng hắn?”

“Tớ thật sự có ý định này.” Nữ hài mặt béo gật đầu, trên mặt lộ ra sự mê luyến.” Chỉ là không biết tại sao lại tới nơi này ăn cơm, nơi này không phải là có chút tiền liền có thể đi vào.”

Quần trắng nữ hài lắc đầu một cái, người bạn này của ả chính là một tên háo sắc, nếu không phải trong nhà có quyền thế, ở tương lai không xa ả có thể dựa vào được thì ả mới không tính kế để trở thành bạn tốt của cô ta đâu.

Trong lòng ả mặc dù xem thường đối phương vô cùng thế nhưng cũng không dám lộ ra.

“Hắn tên gì?”

“Tống Hi Nhan.” Nữ hài mặt béo nhìn Chu Mộ Nhiên, mất tập trung đáp.

“Cái gì?” Chén rượu trong tay nữ hài mặt trắng bị đổ, trên mặt một mảnh kinh ngạc.

“Lưu Dong cậu đang làm gì thế?” Mặt béo nữ hài thu hồi tầm mắt, nhìn thấy một bãi nước trên bàn liền cau mày nói

“Không cẩn thận làm đổ.” Lưu Dong vội vã cúi đầu, nỗ lực ức chế tâm tình, “Cậu vừa nói hắn tên gì?”

“Tống Hi Nhan nha, hiện tại ở trường học chúng ta nổi danh như vậy, cậu cư nhiên chưa từng nghe nói?” Nữ hài mặt béo hơi kinh ngạc, lập tức lại an tâm, “Cậu nha, quá chuyên chú học tập, phụ thân tớ không phải đã nói sẽ cử cậu đi học ở Học viện Hoàng gia rồi sao, cậu thả lỏng một chút. Thanh xuân tươi đẹp nên hảo hảo hưởng thụ mới đúng.”

“Được, tớ nghe lời cậu.” Lưu Dong nỗ lực áp chế bất an trong lòng, “Cậu muốn theo đuổi hắn sao? Vậy tớ đi trước nhá?”

“Không tốt, nhiều người quá. Ồ, hắn lại đây?”

“Hai người trông rất quen mắt, có phải tôi đã từng gặp qua ở đâu rồi không?” Chu Mộ Nhiên cầm lấy một chén rượu lại đây.

Chủ yếu là ăn một bữa cơm đều có thể gặp phải mục tiêu nhiệm vụ, có thể xác nhận một là tốt nhất.

“Nha, vậy cậu cảm thấy chúng ta đã từng gặp ở chỗ nào a?” Nữ hài mặt béo mỉm cười để ra một vị trí

“Là trong mơ chăng?” Chu Mộ Nhiên cười rất mất tự nhiên, lời nói lại vô cùng trực tiếp.

“Cậu thật biết nói chuyện, đáng tiếc trí nhớ không tốt, chúng ta là đồng học cao trung năm ba đó. Tuy rằng không là một lớp.” Nữ hài mặt béo cười, “Tớ tên là Hàn Kiều, đây là Lưu Dong.”

“Vậy thì không phải trí nhớ tớ không tốt, mà là duyên phận của chúng ta không đến.” Chu Mộ Nhiên cười khẽ. Nhìn ra được nữ hài tên là Hàn Kiều trước mặt này có ấn tượng rất tốt với y, thế nhưng một người khác nửa ngày vẫn không thấy nói chuyện với y một câu.

“Những lời này của cậu là học được ở nơi nào vậy, bình thường dùng để tán gái đúng không?” Hàn Kiều ngược lại rất cao hứng Lưu Dong không nói lời nào, dù sao nếu so ra thì Lưu Dong vẫn xinh đẹp hơn.

“Những câu nói này tuy rằng không phải bắt nguồn từ tớ, nhưng lại do tớ nói.”

“Ai nha, tớ đều bị cậu làm mệt chết.” Trên mặt Hàn Kiều nổi lên rặng đỏ, tuy rằng nàng đã kết giao rất nhiều bạn trai, trong đó còn có mấy tên tiểu bạch kiểm mà nàng bao dưỡng, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy một nam nhân nói lời tâm tình êm tai như vậy.

Hàn Kiều cùng Chu Mộ Nhiên nhiệt liệt trò chuyện, Lưu Dong bên cạnh hầu như muốn xé rách khăn tay trong tay.

Tại sao! Tại sao nam nhân này lại có thể trở nên soái khí như thế!

Lớn lên đẹp trai, còn có thiên phú, chờ hắn nghiên cứu ra thì sẽ giống hệt như trước khi ả trọng sinh, chèn ép ả gắt gao, không để cho ả một chút không gian nào để phát huy cả.

Trước khi trọng sinh, Tống Hi Nhan đã từng theo đuổi ả, tuy rằng ả từ chối, thế nhưng đối phương tại sao lại có thể tuyệt tình như thế, dưới tình huống ả chủ động cởi áo cởi thắt lưng vẫn từ chối sự lôi kéo của ả như cũ, hại ả không thể hoàn thành nhiệm vụ lôi kéo, bị chủ nhân của ả ném cho thuộc hạ cưỡng gian đến chết.

Hắn làm sao dám, hắn làm sao dám tuyệt tình như thế. Cái gọi là ái mộ, cái gọi là yêu mến, đều là giả hay sao?

May là trời cao cho ả cơ hội sống lại, cho ả cơ hội báo thù. Cả đời này ả phải lấy được tư liệu thiết kế trước khi đối phương vẽ ra bản vẽ đầy đủ, lại làm cho đối phương không thể chết tử tế được, lúc này mới có thể giải mối hận trong lòng của ả.

Nhưng là, bây giờ lại là tình huống gì chứ? Tại sao tên Tống Hi Nhan âm u xấu xí lại có thể đẹp trai như thế, hơn nữa miệng lại ngọt đến mức có thể mê chết người?

Nếu như hắn được đến Hàn Kiều chống đỡ, vậy thì làm gì còn đường sống cho Lưu Dong ả! Sống lại một đời không phải vẫn lại bị hắn áp chế gắt gao hay sao, sống nhục nhã cuối cùng chết đi...

Không, không thể! Ả quyết không cho phép lịch sử tái diễn.

Hết chương 39.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play