Đôi mắt lạnh lùng kia quả thật làm cho mấy người sợ hãi, Chu Mộ Nhiên quay đầu nhìn về phía Trần lão phu nhân, “Trần gia cũng không phải là “thấp môn tiểu hộ”, hôm nay lại có nhiều tiểu thư phu nhân qua phủ như vậy, đề phòng nghiêm ngặt đến cỡ nào, ta làm sao có thể lẻn vào được. Lão phu nhân làm như thế, lẽ nào liền không sợ Trần phủ không có người nào dám tới cửa sao?”

Lời này của Chu Mộ Nhiên quá lợi hại, không chỉ làm cho bà mụ hai bên sợ đến nỗi phải lùi về phía sau vài bước mà còn làm cho các tiểu thư xung quanh mang vẻ mặt không vui.

Chỉ cần là phu nhân nhà ai nói mấy câu liền có thể đem khách mời nhà khác lôi ra ngoài, nếu như trong số các nàng có ai bị người ta hãm hại có phải sẽ có kết quả như vậy không? Dù cho sau này Trần gia xin lỗi thì mặt mũi của bản thân làm sao có thể lấy lại được!

Tuy rằng mọi người im lặng không lên tiếng nhưng trên mặt lại đều lạnh xuống.

“Nói được lắm.” Phía sau vang lên thanh âm của một cô gái. Một thiếu nữ mặc trang phục cao quý đi ra từ phía sau, mọi người đều đồng loạt quỳ xuống, ngay cả lão phu nhân Trần gia cũng không ngoại lệ.

“Tham kiến Tĩnh Trường công chúa điện hạ.”

“Đều bình thân.” Thiếu nữ tiếp tục mở miệng.”Trần phu nhân, nếu bổn cung tới, liền do bổn cung tới giải quyết chuyện này đi!”

Trần lão phu nhân vẻ mặt ngượng ngùng, tự nhiên chỉ còn cách gật đầu.

Vị công chúa này đi đến bên người Chu Mộ Nhiên duy nhất còn đứng, xem dáng vẻ trợn mắt ngoác mồm kia của y, không nhịn được bật cười, thấp giọng nói, “Tiểu tẩu tử, tiểu cô tử ta tới đúng lúc không?”

Ngươi nói ai vậy?

Chu Mộ Nhiên trợn to mắt.

“Cái kia ai ai ai...” Tĩnh Trường công chúa chỉ chỉ Mai phu nhân, “Ngươi vừa nói hắn cùng người bỏ trốn?”

“Vâng vâng vâng...” Thanh âm của Mai phu nhân run cầm cập. Nàng mặc dù là con dâu của Bố chính sử, thế nhưng lại chưa từng thấy thiên nhan bao giờ, càng chưa từng thấy nữ tử đoan trang thanh nhã như vậy.

“Vậy ngươi cũng biết nàng bỏ trốn cùng người nào đúng không?”

“Là... Là một tên đánh xe ngựa... Không, là một gã sai vặt của tỉ tỉ tiện thiếp... Bọn họ sớm đã thông đồng với nhau nên mới bỏ trốn!”

Thanh âm vừa nãy Tĩnh Trường công chúa nói với Chu Mộ Nhiên cực kỳ thấp, người khác không thể nghe thấy được, Y Liên tự nhiên cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, chỉ cho rằng không biết vị công chúa này lại nổi hứng chơi trò phá án, cho nên không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói dối.

“Làm càn. Dám nói những lời lẽ ô uế như thế này trước mặt bổn cung, quả thực làm nhục những người nghe nhìn. Người đến, vả miệng.” Nụ cười của Tĩnh Trường công chúa vẫn không thay đổi, nói tới vả miệng mà giống như đang ban một ân huệ nào đó vậy

Các tiểu thư phu nhân xung quanh đều đứng thành một mảng, có người gan lớn nhìn lén thiếu nữ ngồi ở trong sân, chỉ cảm thấy một cái nhíu mày một nụ cười đều cao quý không gì tả nổi, làm sao dám bắt chuyện.

Mấy ma ma đứng sau Tĩnh Trường công chúa đi lên, đứng bên cạnh Mai phu nhân, Lục Hà cùng Y Liên, chỉ một lúc liền đánh bọn họ đến nỗi chảy cả máu

“Oan uổng, oan uổng a.” Ba người kêu oan.

“Công chúa điện hạ, chuyện này... Đây rốt cuộc là trong nhà lão, ngài như thế này...” Trần lão phu nhân tuy rằng cũng sợ, nhưng ỷ vào thân phận mình cao, lớn tuổi, mở miệng liền nghĩ giáo dục một phen, dù sao bà cũng là nhất phẩm cáo mệnh, ngay cả hoàng hậu còn phải cho bà mấy phần mặt mũi.

“Nha? Ngươi này là trách cứ bổn cung?”

“Vừa nãy Trần lão phu nhân không phải nói mời công chúa xử án? Tại sao lúc này lại thay đổi?” Chu Mộ Nhiên cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt mở miệng. Mấy người đang quỳ âm thầm gật đầu. Trần lão phu nhân này chẳng lẽ cho là mình cao quý hơn hoàng gia? “hay là thiên hạ này là của Trần gia, người ngoài nói xấu ta, Trần gia có thể kêu đánh kêu giết mà khi xác nhận được bọn họ đang nói dối công chúa điện hạ lại không thể đánh bọn họ? Đây là đạo lý gì vậy, ta không thể hiểu nổi.”

“Tẩu tử nói được lắm.” Tĩnh Trường công chúa nhỏ giọng nói, giơ ngón tay cái với Chu Mộ Nhiên.

“Ngươi, ngươi sao dám ăn nói linh tinh. Lão thân bất quá là muốn hỏi thân phận của ngươi, ngươi dĩ nhiên dám trả đũa trước mặt công chúa điện hạ?” Trần lão phu nhân tức giận đến sắc mặt trắng bệch.”Thân phận của ngươi còn không xác định, tại sao bọn họ lại sai?”

“Tĩnh Trường công chúa không đánh được vậy bản vương đến đánh có được không? Bản vương cũng không biết nhà ai dám thỉnh bản vương đến làm người hầu.” Thanh âm càng thêm băng lãnh truyền đến từ phía sau, Chu Mộ Nhiên chuyển mắt, nhìn về phía bên kia, quả nhiên Khương Thần mang theo Trần gia tổ tôn đầu đầy mồ hôi bước đến.”Còn có, đây là người mà bản vương mang đến, có gì hoài nghi, không bằng Trần Chi Đống đến Tông nhân phủ đi cáo.”

Mọi người phần phật lại quỳ xuống, đầu của Trần Chi Đống cùng tổ tôn Trần Xích đều cúi thấp đến nỗi chạm cả vào đất.

Mai phu nhân mang theo Lục Hà một mặt mờ mịt, hoàn toàn nghe không hiểu câu nói, Sao vương gia cùng với gã sai vặt lại có liên quan đến nhau? Thế nhưng tâm tư của Y Liên lại thay đổi thật nhanh, trong phút chốc sắc mặt tái nhợt.

Khương Thần ngoắc ngoắc tay với Chu Mộ Nhiên, “Đi thôi, chúng ta quay về.”

“Được.” Chu Mộ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi tới, Tĩnh Trường công chúa cũng đi theo.

Một đám người quỳ trên đất đều sợ đến không dám thở mạnh.

“Làm sao?” Khương Thần nhìn thấy Chu Mộ Nhiên muốn nói lại thôi, hơi hơi trầm ngâm. Hắn cũng không phải là không muốn xử trí mấy người này, chỉ là có chút chuyện còn không tra xong, hắn ngược lại không tiện cắt đứt đầu mối của Tác Nhàn Vân, dù sao cũng đã giao cho hắn tới xử lý.

“Ta đang định vẽ lại những bông hoa kia.” Chu Mộ Nhiên tiếc nuối thở dài. Đối với y mà nói, những cái kia đều là truyền thuyết a, truyền thuyết.

“Trong bản vương phủ hoa cỏ vô số kể, còn chưa đủ cho ngươi xem?” Khương Thần tức giận búng một cái lên trán Chu Mộ Nhiên. “Về nhà.”

Chu Mộ Nhiên bừng tỉnh, Khương Thần là Vương gia, hoa trong nhà khẳng định càng nhiều. Mấy ngày nay y đều vội vàng thêu nên không có thời gian đi xem.

“Ai, ca chờ ta đã!” Tĩnh Trường công chúa đuổi theo, lôi kéo ống tay áo Chu Mộ Nhiên, “Tiểu tẩu tử, nghe nói ngươi thêu rất lợi hại, lần sau giúp ta thêu bộ váy được không?”

Tĩnh Trường vẫy vẫy bức họa trên tay, cười với Chu Mộ Nhiên.

“Ai, đó là ta vẽ...” ánh mắt Chu Mộ Nhiên sáng lên, đưa tay muốn cầm lấy.

“Cầm váy để đổi.” Tĩnh Trường mang theo một đám cung nữ hồi cung, không để lại chút cơ hội nào cho Chu Mộ Nhiên cầm lại bức họa.

Khương Thần tự nhiên càng không thèm để ý, lôi kéo Chu Mộ Nhiên lên xe ngựa. Ngày hôm nay hắn để cho Tiểu Phi bị ủy khuất, buổi tối phải cố gắng bồi thường một hồi.

Mọi người trong vườn bị dọa sợ, chờ Khương Thần rời đi nửa ngày mới dám đứng dậy.

Mặt của Trần lão gia tử tức giận đến trắng bệch, không để ý khách khứa vẫn còn mà cho lão thê tử vẫn sủng ái nhiều năm này một cái tát ngay tại chỗ.

Đây là ai? Bạn gái của vị thân vương duy nhất của vương triều, bà cũng dám để cho hạ nhân đưa tay kéo xả? Còn dám vu oan cái loại tội danh này. Quả thực điếc không sợ súng.

Nếu không phải công chúa tới đúng lúc, bà hiện tại đã phạm thiên uy!

Không sai, chính là thiên uy. Trông ánh mắt Thần vương nhìn cô gái kia, rõ ràng là ánh mắt nhìn tiểu nương tử. Thần vương thành niên đã lâu, Thái hậu ước gì hắn kết hôn, nữ tử này chính là Vương phi tương lai!

Đương nhiên có lẽ thảm nhất chính là Mai phu nhân, nói Thần vương thành một gã sai vặt, tru di cửu tộc của nàng cũng không quá. Dù sao đó là Thần vương dưới một người trên vạn người.

Việc hôn nhân với Tác gia không cần nữa, Tác gia lần này chắc chắn đổ huyết không thể vươn mình.

Chúng nữ đều có nhãn lực, dồn dập cáo từ, các nàng đã không thể chờ đem chuyện này về kể lại cho người khác nghe.

Còn vị công tử Trần gia này... Hay là thôi đi! Đắc tội Vương gia, sau này còn không chắc còn sống được hay không đâu. Phải biết vị Thần vương này chính là ấu đệ mà hoàng thượng yêu nhất, lại có thủ đoạn thiết huyết chấp chưởng binh quyền chinh chiến sa trường, những tên đã từng đắc tội hắn không tên nào có được kết quả tốt.

Ba người Y Liên hầu như bị đuổi ra ngoài, mẹ con Mai phu nhân đến bây giờ còn mờ mịt. Tên kia rõ ràng là Quan Phi, tại sao bỗng nhiên hết công chúa rồi vương gia ra mặt cho hắn?

Trở lại Vương phủ, Chu Mộ Nhiên không thể chờ đợi được nữa trở về phòng, thay đổi một thân nữ trang.

“Ngươi mặc nữ trang cũng rất đẹp.” Khương Thần đứng ở bên ngoài, đợi Chu Mộ Nhiên đi ra từ trong phòng mới nói.

“Ta một đại lão gia, đẹp cái gì mà đẹp.” Chu Mộ Nhiên xùy xùy nói.

Mấy ngày nay ở trong vương phủ, mỗi ngày hết canh rồi lại súp, ăn cũng là đồ ăn tinh tế, đã làm cho y khỏe mạnh lên rất nhiều, cũng cao hơn, ngay cả da dẻ cũng càng ngày càng trắng, làm cho y cảm thấy có chút không thích hợp.

“Ngươi tay nhỏ chân nhỏ, chỗ nào giống đại lão gia?” Khương Thần cười khẽ, “Lúc này còn sớm, không bằng cùng ta lại đi một chỗ?”

“Nơi nào?”

“Đi thì biết.”

Chỗ mà Khương Thần mang Chu Mộ Nhiên đi chính là hoa viên tư nhân của hắn. Nơi đó kỳ hoa dị thảo vô số, còn có một chùm bụi trúc.

Chu Mộ Nhiên vừa thấy chân liền di chuyển không ra. Khương Thần tự nhiên cũng biết ý của y, dặn dò hầu gái mang giấy và bút mực lên để cho Chu Mộ Nhiên vẽ đủ.

“Quá đẹp.” Chu Mộ Nhiên say sưa mở miệng, “Cảm tạ Khương đại ca.”

“Còn có một chỗ còn đẹp hơn nơi này, có muốn đi hay không?” ánh mắt của Khương Thần lấp lóe, ngữ điệu ôn hòa mà lại mang theo một tia mê hoặc không dễ phát hiện, ở bên tai Chu Mộ Nhiên khẽ lẩm bẩm.

“Còn đẹp hơn nơi này?” Chu Mộ Nhiên không dám tin tưởng quay đầu lại.

“Đẹp, hơn nữa càng nhiều. Thế nhưng...” Khương Thần nói một nửa, “Cần phải mặc nữ trang mới có thể vào.”

“... Làm!” Chu Mộ Nhiên như chặt đinh chém sắt. Y thực sự không tin có nơi còn đẹp hơn nơi này.

Thế nhưng Chu Mộ Nhiên đã quên, thời đại này hoàng quyền là cao nhất, vườn hoa đẹp hơn vương phủ, đương nhiên chính là ngự hoa viên của hoàng thượng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play