Nếu như âm thanh này xuất hiện ở các bộ lạc khác, hiển nhiên là một tràng tiếng cười vô cùng sảng khoái. Có điều, nếu nó xuất hiện giữa bầy linh cẩu thì lại là thanh âm thảm thiết kêu la.
==//
Thân là một con linh cẩu, khóc cũng như cười, kêu gào cũng như đang cười, mà cười lên cũng thế, cuộc đời của các cô nàng ấy đã định trước là tràn ngập tiếng cười (囧).
“Ha ha ha ha ha ~~~~~~ Dê sừng của chúng ta! Ha ha ha ha ha ~~~ Bò sừng dài của chúng ta! Tại sao tất cả đều biến mất!” Vừa chiến thắng trở về, bầy linh cẩu cái không thể tin vào cảnh tượng trước mắt mình: Chỉ đi ra ngoài có một buổi tối, ngày hôm sau liền quay về, thế mà hơn trăm con dê và bò sừng dài đều không còn bóng dáng!
Điều này, điều này…
“Có trộm! Nhất định là có kẻ đã trộm!” Niềm vui sau khi chiếm đoạt được địa bàn mới bay biến chẳng còn sót lại chút gì, bầy linh cẩu nhanh chóng rơi vào trạng thái cuồng nộ. Thành quả lao động vất vả bao lâu cứ thế không cánh mà bay, làm sao có người lại không phẫn nộ cơ chứ?
Chưa bao giờ đám nữ tướng cướp ấy lại đồng cảm với các bộ lạc đã từng bị họ cướp bóc như lúc này cả!
Đàn linh cẩu đánh hơi cẩn thận mùi hương còn sót lại trên mặt đất.
Ngay sau đó, chúng liền trợn mắt: Mùi của sư tử, sói, tuần lộc…. cùng rất nhiều mùi không thể nhận dạng được. Rốt cuộc thì đám trộm này có lai lịch ra sao?
Không thể dựa vào khứu giác để nhận diện bộ lạc xuất thân của kẻ trộm, chúng đành đánh hơi theo mùi của đám dê sừng.
Mùi của dê sừng trộn lẫn trong đống mùi hương hỗn tạp kia, điều ấy giúp bầy linh cẩu xác định thêm một lần nữa: Quả nhiên có kẻ đã ăn trộm đống dê bò của họ!
Bầy linh cẩu cái nổi giận đùng đùng, điên cuồng đuổi theo mùi của đám dê sừng ——
Hóa nỗi tức giận thành động lực, bầy linh cẩu chạy đuổi với một tốc độ trước nay chưa từng có, rốt cuộc, chúng cũng nhìn thấy được phần đuôi trắng như tuyết của bầy dê.
Đằng sau bóng của bầy dê, chúng nhìn ra dáng vẻ của đám trộm.
“Khà! Khà! Khà!” Con linh cẩu chạy đầu tiên vô cùng tức giận…. cười.
“A? Hình như có người đang cười?” Ngồi trên vai ba ba của mình, Mạnh Cửu Chiêu quay cái đầu nhỏ lại nhìn nhìn ngó ngó. Mà toàn bộ thành viên bộ lạc Awash có mặt ở nơi đây cũng có hành động giống hệt như cậu.
Thấy bầy linh cẩu đang rượt đuổi như điên ở phía đằng sau, mấy giống cái không nhịn được mà căng hai mắt ra nhìn.
Đến lúc này, hai phân đội giống cái mạnh nhất của các bộ lạc, rốt cuộc không thể không đối đầu!
Bầy linh cẩu lập tức biến thành hình người, hình người của linh cẩu cao lớn hơn nhiều so với thú nhân bình thường, ngực nở, mông cong. Chứng kiến một đám thú nhân như thế xuất hiện trước mặt mình, mắt của giống cái bộ lạc Awash càng trừng lớn hơn nữa!
Thấy Black và White định xông ra, Sita liền đi trước một bước, đưa tay ngăn họ lại.
“Chỗ này không có chuyện của các cậu, cứ giao cho bọn tôi đi.”
Vớ vẩn! Vóc dáng cao lớn! Cơ ngực rắn chắc! Bờ mông cong vểnh! —— Đây chính là hình ảnh tình nhân trong mộng của các cô từ trước tới nay! Làm sao có thể nhường cơ hội tốt như vậy cho giống đực được!
Sita hưng phấn xoa xoa tay, mà ở đứng cạnh cô, Nazha cũng khẽ liếm môi một cái.
Mạnh Cửu Chiêu 囧囧 nhìn cảnh tượng trước mắt, bấy giờ trong đầu cậu chỉ còn lại duy nhất một ý nghĩ: Giống cái của bộ lạc Awash, đã đói khát đến cực điểm rồi ——
Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ có cậu cảm nhận được rằng, bộ ngực của những thú nhân trước mắt đích thực là ‘ngực’ … chứ không phải ‘cơ ngực’ hay sao?
Sống ở niên đại này càng lâu, Mạnh Cửu Chiêu càng phát hiện khái niệm về giới tính của mình ngày càng trở nên hỗn loạn. Đến cuối cùng thì kia là ‘ngực’ hay ‘cơ ngực’ chứ, trong lòng cậu đích thực chứa đầy thấp thỏm bất an.
Ngay khi Mạnh Cửu Chiêu còn đang miên man suy nghĩ, người của hai bộ lạc đã tiến đến rất gần nhau, trước lúc chạm mặt, đôi bên đều dừng bước.
Không một bên nào động đậy, song phương cứ thế cẩn thận đánh giá người phía kia.
Chỉ có điều, điểm nhìn của họ dường như không giống nhau.
Giống cái của bộ lạc Amanda đang dùng ánh mắt hung hãn để truyền đạt ý tứ của mình. Cách bọn họ dè chừng đánh giá thú nhân của bộ lạc Awash giống như xém xét từng thớ thịt trên thân thể kẻ thù, suy đoán nguyên hình vốn có của đối thủ, cố gắng tìm ra sơ hở qua từng nét mặt, từng chuyển động dù là nhỏ nhất.
Mà giống cái của bộ lạc Awash…
Đầu Mạnh Cửu Chiêu bỗng chốc rơi đầy hắc tuyến khi nhận ra, giống cái bộ lạc nhà mình đang dùng vẻ mặt phấn khích nhìn chằm chằm vào ngực và mông của đối phương. Có lẽ do khát khao quá mãnh liệt, ánh mắt các cô thế nhưng có thể tạo ra lực sát thương không nhỏ. Chí ít nhờ ánh mắt ấy mà bộ lạc Amanda đang nhìn chằm chằm các cô như hổ đói rình mồi cũng tạm thời không dám manh động làm bừa.
Tuy nhiên, chiến tranh của dã thú thường chỉ cần một động tĩnh nhỏ là sẽ bùng nổ ngay lập tức.
Không biết thú nhân bên nào động đậy trước, chỉ thấy hai phe đột ngột lăn xả vào nhau trong nháy mắt.
” Ha ha ha ~~~~” Bầy linh cẩu lần lượt biến trở lại nguyên hình, bọn chúng điên cuồng gào (cười) lên, nỗ lực cắn xé cổ họng của giống cái bộ lạc Awash ở ngay phía đối diện.
Ai da ~~ Thật là nhiệt tình ——
Giống cái bộ lạc Awash cảm động đến mức suýt nữa thì rơi nước mắt: Lần đầu tiên trong đời… họ được giống đực nhiệt tình đẩy ngã như vậy đấy…
Thực sự là…. vui sướng quá đi ~(≧▽≦)(≧▽≦)/~
Giả bộ thẹn thùng từ chối một hồi, sau đó giống cái bộ lạc Awash đều xấu hổ ngã xuống.
Mà thời điểm các cô ngã xuống, cũng không quên ôm theo giống cái của bộ lạc Amanda, vì thế, lần này, đến lượt giống cái bộ lạc Amanda buồn phiền.
Bọn họ nhận ra có điều gì không đúng ở đây: Những thú nhân hùng dũng mạnh mẽ trước mặt lại có thể dễ dàng bị đẩy ngã như thế? Điều này quả thực nằm ngoài dự đoán, kết quả, vì dùng quá nhiều sức vồ tới nên bọn họ đồng loạt mất thăng bằng, may mắn mới đứng vững được trước khi ngã xuống ngậm bùn. Đúng là càng lúc càng cảm thấy không ổn.
Đám giống đực kia đang sờ loạn chỗ nào thế hả (bọn họ cũng hiểu lầm)?
Cho tới bây giờ, chỉ có giống cái bộ lạc Amanda đi trêu ghẹo giống đực, chưa tưng có giống đực nào dũng cảm tiến tới gạ gẫm họ. Vì thế, thêm một lần nữa, đám nữ tướng cướp của bộ lạc Amanda đồng cảm sâu sắc với các bộ lạc đã từng vinh hạnh được bọn họ ghé qua. Giờ khắc này, các cô thực sự hiểu được cảm giác bị giống đực cưỡng ép ôm ôm ấp ấp.
Mắt thấy trận chiến giữa các giống cái ngày càng phát triển theo chiều hướng 18+, Black và White vội vàng che mắt đám nhỏ, đỏ mặt, ôm con đứng tránh ra một bên. Theo bước hai người bọn hắn, Vũ cùng Ames cũng mang những đứa trẻ khác cách xa ra.
Đồng bọn vừa mới rời đi không được bao lâu, giống cái bộ lạc Awash rốt cuộc không kìm chế được sự phấn khích mà biến lại nguyên hình. Sita cũng không ngoại lệ. Mà người đang sống dở chết dở dưới thân cô lại chính là nữ tộc trưởng bộ lạc Amanda —— Nàng linh cẩu Amanda.
Chỉ nghe thấy một tiếng gãy thanh thúy phát ra.
Amada kêu (cười) lên một tiếng đầy thống khổ.
Xương đùi của cô bị đè gãy mất rồi.
Sita: ( ⊙ o ⊙) Hả!!!!
“Tôi thật sự không cố ý đâu!!!!” Hốt hoảng xua xua tay, Sita nhanh chóng lăn sang một bên, cô vội vàng biến trở lại hình người, rối rít xin lỗi đối phương, nhưng lại bị người nọ gạt ra.
Amanda thảm thiết kêu lên một tiếng, liều mạng đứng lên, cố gắng rời đi trước mắt Sita, sau đó….
Amanda lết cái chân sau bên phải đang bị thương, tận lực chạy trốn.
Cũng bởi Amanda bị thương, cho nên giống cái bộ lạc Awash bỗng chốc ngây ngẩn cả người, thừa dịp các cô lộ ra sơ hở, trong chớp mắt, bầy linh cẩu cuống quýt đạp địch thủ ra rồi vội vàng bỏ chạy.
“A?!” Sita trợn tròn con mắt.
Thấy đồng bạn đều quay sang dùng ánh mắt lên án nhìn mình, Sita buồn bực: “Tôi không cố ý thật mà —— ”
Vì thế, lần giao tranh đầu tiên của các giống cái liền….. kết thúc như một màn hài kịch.
Sửa sang lại quần áo, các giống cái ủ rũ cúi đầu gọi đám giống đực và trẻ con quay lại, hậm hậm hực hực tiếp tục lên đường.
Tuy thu hoạch được rất nhiều dê và bò, thế nhưng….
Tình yêu mà các cô khó khăn lắm mới tìm được lại chạy vuột mất.
Bởi vì tâm trạng không tốt, đám giống cái chốt lại một ý niệm sau cùng: phải mau chóng quay về bộ lạc.
Mà hành động của các cô đã hoàn toàn làm sụp để thế giới quan của Mạnh Cửu Chiêu. Cậu sâu sắc cảm nhận được rằng, tuyệt đối không thể để mặc những thành phần nguy hiểm này lang thang lưu lạc bên ngoài. Do đó, Mạnh Cửu Chiêu hạ lệnh cho đám nhỏ phải ngoan ngoãn nghe lời, bất kể thế nào cũng không được cản trở việc về nhà của người lớn!
Ngay lúc phân đội nho nhỏ của bộ lạc Awash nóng lòng muốn trở về nhà thì, những giống đực được yêu cầu ở lại trông giữ bộ lạc rốt cuộc cũng không thể ngồi yên được nữa.
Bọn họ có hơi sốt ruột.
Ba ngày, theo tính toán, đây chính là khoảng thời gian hợp lí nhất để các giống cái đi đi về về. Đám giống đực đã sớm ra cửa bộ lạc nghênh đón.
Thế nhưng chờ một hồi lâu vẫn chẳng thấy xuất hiện một bóng người nào, tâm tình bọn hắn vì thế mà bỗng trở nên vô cùng vi diệu.
Sẽ không phải là… thực sự gả được ra ngoài rồi không trở về luôn đấy chứ?
Ở ngoài kia, giống cái thực sự khan hiếm đến mức này sao? Mà kể cả có như thế thật thì cũng đâu đến nỗi một đứa nhỏ cũng chẳng quay về?
Gaelle – Thú nhân tộc báo tuyết là người đầu tiên đứng ngồi không yên.
“Ha ha! Chẳng lẽ mấy người Sita thực sự tìm được giống đực hợp ý, gả đi rồi không trở lại nữa?” Hắn gượng cười hỏi Hols đang đứng ở cạnh bên, trong số những giống đực ra đón tiếp, bọn họ chính là hai người dẫn đầu.
Hỏi xong, Gaelle nghiêng đầu quay sang nhìn Hols, tiếp đó, hắn bị phản ứng của Hols dọa cho chết khiếp.
Chỉ thấy hai hàng nước mắt đang tuôn ra từ hốc mắt của Hols.
“Bây giờ tôi mới thực sự nhận ra, tôi không muốn chị mình lấy chồng một chút nào. Thực sự, thực sự không hề muốn một chút nào!”
Nước mắt của Hols không biết đã ầng ậc ở đó từ bao giờ, câu hỏi của Gaelle lại giống như một cái van, thoáng chốc đụng trúng điểm nhạy cảm của hắn, khiến hắn thương tâm mà khóc nấc lên.
Nhìn hắn khóc, Gaelle càng thêm suốt ruột.
Lola… Chẳng lẽ cũng tìm được giống đực hợp ý rồi không trở về nữa hay sao?
Không phải trước đó các giống cái đã nói, trước khi đám trẻ rời tổ, sẽ không tìm giống đực mới chung sống à?
Lẽ nào… bây giờ Mitt đã có khả năng săn được dê sừng rồi? Chẳng lẽ thấy bọn trẻ bắt đầu có thể tự săn bắt, Lola liền coi như nhiệm vụ của mình đã hoàn thành?
Lần này, Lola đi tới phiên chợ với tư cách một thú nhân giống cái tộc báo độc thân, tuy nhiên cô lại có chút khác biệt so với những giống cái khác, mặc dù độc thân nhưng Lola đã có con. Sinh hoạt của thú nhân tộc báo còn lưu giữ rất nhiều thói quen của dã thú, giống đực cùng giống cái chỉ ở bên nhau vào mùa động dục, sau đó, hai bên liền chia tay, tự sống cuộc sống của riêng mình, giống đực sống ung dung tự tại trong khi giống cái phụ trách nuôi dưỡng con nhỏ của hai người.
Là một thú nhân giống đực ham chơi, cũng giống như bao giống đực tộc báo tuyết khác, suốt những năm qua Gaelle luôn vô cùng hài lòng với cuộc sống không cần chịu trách nhiệm này. Vào thời kì động dục, hắn sẽ ở cùng một chỗ với Lola, sau khi kết thúc thời gian phát tình, hai người liền tách ra. Nói chung là, hắn chẳng có gì không vừa ý với một cuộc sống như thế cả.
Thế nhưng, ba ngày sau khi Lola rời đi, hắn đã hiểu cảm giác đứng ngồi không yên nó ra làm sao.
“Tôi rất nhớ Mitt.” Gaelle lẩm bẩm, Mitt là con của hắn và Lola. Tuy những người khác không biết, nhưng Gaelle vẫn luôn tin là như thế.
Đúng vào lúc ấy, Vũ cùng các giống cái đột nhiên xuất hiện trước ánh mắt trông mong mòn mỏi của đám giống đực.
“Không thể nào?! Thế mà họ thực sự mang về một giống đực!?” Bọn Gaelle mang theo tâm tình vô cùng phức tạp chẳng rõ lý do, vừa dùng ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn Vũ vừa kêu lên thành tiếng!
Vốn không được vui do vài việc không suôn sẻ, nay tâm trạng của các giống cái lại càng nóng nảy hơn lên theo cấp lũy thừa.
Lời Fendi vừa nói giống như một mũi tên đâm sâu vào trái tim thủy tinh mong manh của các giống cái.
Các cô ra ngoài để tìm chồng, kết quả, một người đàn ông cũng không lôi về được.
↓
Các cô chỉ tìm được một đám dê sừng, cộng thêm một đàn bò sừng dài mà thôi.
↓
Rốt cuộc cũng có tổ hợp những người đàn ông lý tưởng đuổi tới, kết quả ….
↓
Giống cái dùng ánh mắt u oán nhìn Fendi.
Không hổ là giống đực kém trong khoản nhìn mặt đoán ý nhất bộ lạc, Fendi hoàn toàn không phát giác được bất thường, tiếp tục buông lời cay đắng.
“Ai chà! Dáng dấp cũng rất được! Đây là giống đực do ai tìm về được thế?”
Trái tim các nữ tráng sĩ lại được tặng thêm một nhát đao: Các cô… đi tìm chồng, kết quả, một người đàn ông cũng không tìm được chuyện này cũng coi như xong đi, thế nhưng, người đàn ông duy nhất mang về, lại do một giống đực thu hoạch được…
“Là Ames, có vấn đề gì không?” Nazha trả lời Fendi một cách đầy hung dữ.
“Biết ngay là các cô không tìm được chồng mà.” Nghe thấy câu trả lời của cô, Hols và Gaelle liền vui vẻ trở lại.
Đám giống cái: …
Xoa xoa cổ tay ra sức đánh giống đực canh cửa một trận, đám giống cái tức giận quay về hang ổ của mình.
***
Amanda bị thương nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
Sợ đám thú nhân kia sẽ kiên trì đuổi theo, cô dùng toàn bộ sức lực lết cái chân bị thương chạy trốn. Đợi đến khi trở về bộ lạc, chân sau bên phải của cô đã sớm phát ra mùi hôi thối rồi.
Máu từ vết thương tràn ra, dính đầy trên đất.
Không rên lên một tiếng, Amanda trở về nằm trên tháp cỏ của mình liếm miệng vết thương.
Những con linh cẩu khác cũng lần lượt trở về, lấy cô làm trung tâm nằm xuống mặt cỏ bên cạnh.
Không có lửa, bọn chúng đành nghỉ dưỡng sức trong bóng tối.
“Tất cả dê sừng của chúng ta đều không còn! Bò sừng dài cũng không có lấy một con!” Giống cái to con đã từng bất đồng quan điểm với Amanda trước đó – Hắc Á – giờ đang cáu kỉnh đi tới đi lui. Ban nãy cô ta bị Nazha đè xuống sờ soạng toàn thân, cái này tạm thời có thể không tính toán, nhưng vấn đề là những kẻ lạ mặt hoàn toàn áp chế cô, thậm chí phản kháng một chút cũng không làm được.
Vì để phát tiết hết đống bực dọc trong lòng, Hắc Á chỉ có thể gào gào thét thét.
“Đáng lẽ không nên đi tới chỗ của bầy sư tử! Giá mọi người nghe tôi, chạy tới chỗ của bộ lạc Cinnamon thì có phải tốt không! Giá mà mọi người nghe tôi, chí ít hiện tại chúng ta vẫn còn có được một bầy dê! Dê của bộ lạc Cinnamon đó!” Hắc Á tiếp tục gào thét.
Vừa nói, cô ta vừa âm thầm liếc mắt về phía Amanda đang nằm trên tháp cỏ.
Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến Amanda chật vật đến như vậy, một chân bị gãy, thoạt nhìn trông như chó nhà có tang, hoàn toàn không có dáng vẻ của kẻ đứng đầu bộ lạc lớn mạnh nhất thảo nguyên.
Chứng kiến đối phương yếu ớt như vậy, ý nghĩ xưa nay vẫn luôn tồn tại trong đầu Hắc Á bỗng chốc trỗi dậy thêm một lần.
Dường như không phát hiện ra ánh mắt của cô ta, Amada tiếp tục im lặng liếm lông.
“Amanda, chúng ta mau tới chỗ bộ lạc Cinnamon thôi! Hiện tại chặn đường bọn chúng vẫn còn kịp!” Lần đầu tiên, Hắc Á không gọi Amanda là thủ lĩnh mà trực tiếp gọi thẳng tên.
Việc này thoạt nhìn tưởng như không có gì, nhưng lại mang hàm ý thăm dò.
“Không được.” Amanda ngẩng đầu, đường nhìn xuyên thẳng tới trên mặt Hắc Á, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT