Gà mặc áo lông, sư tử và hổ — ba con vật ngày đó gặp gỡ đều đang ở tại chỗ này, thì ra con gà kia căn bản không phải là kẻ đáng thương bị đuổi giết, mà là đối tượng cầm đầu đi đuổi giết sơn dương của mình!
Mặt khác, con gà mặc áo lông lén lút theo dõi chình mình về bộ lạc tuyệt đối cũng không là vì biết ơn khi được mình cứu mạng gì cả, mà đơn thuần là nhắm vào năm con sơn dương còn lại của mình mà thôi.
Đầu óc Halu lập tức lóe sáng.
Vì lẽ đó, khi nhìn thấy Mạnh Cửu Chiêu, vẻ mặt hắn liền vô cùng nghiêm túc.
“Con gà mà nhóc nuôi, cả con sư tử cùng với con cọp kia, mấy ngày nay đã ăn mất của tôi tổng cộng là…” Nói được một nửa, Halu lại cẩn thận đếm nhẩm trong lòng, cuối cùng đưa ra một con số đòi bồi thường chính xác, “Tổng cộng ăn mất bốn mươi con sơn dương đầu đàn của tôi, cụ thể phải bồi thường bao nhiêu, nhóc tự xem rồi lo liệu đi.”
Mạnh Cửu Chiêu lập tức nghĩ tới đám sơn dương ngu xuẩn gặp được mấy ngày trước!
Mình nói mà, tại sao mỗi ngày bị thịt mà bọn chúng còn không đổi nơi để ăn cỏ chứ ~ thì ra được người khác nuôi nha!
Có điều —
“Thật có lỗi, tôi không biết đám sơn dương kia là anh nuôi.” Mạnh Cửu Chiêu trước là khiêm tốn một chút, sau lại bắt đầu khen tặng đối phương, “Sơn dương anh nuôi thật là béo tốt ~ con nào con nấy đều ngon miệng cực kỳ!”
Cuối cùng cậu bắt đầu cò kè mặc cả, “Thế nhưng, căn cứ những gì tôi tính toán, mấy ngày hôm nay chúng tôi chỉ ăn hết tổng cộng là hai mươi tám con thôi, tuyệt đối không phải bốn mươi con đâu.”
“Hả?” Halu chột dạ, chỉ cần con số vượt qua mười đầu ngón tay thì với hắn mà nói đều là vô số, vì thế cho nên đến tận thời điểm này, hắn vẫn không cách nào chắc chắn chính mình có tất cả bao nhiêu con sơn dương.
“Hơn nữa, chúng tôi trong số sơn dương chúng tôi bắt được g có bốn con là bò sừng dài, thịt khá dai, xem như hai con sơn dương đi! Ngoài ra còn có ba con là con non mới có mấy tháng, gộp vào chả bằng được một cái mông của sơn dương trưởng thành, vì vậy chỉ có thể tính là nửa con thôi. Do đó, cùng lắm chúng tôi cũng chỉ ăn của anh hai mươi ba con rưỡi.”
Mạnh Cửu Chiêu vừa dứt lời, trong mắt Halu đã mịt mù sương khói.
Hắn tính không nổi nha!
“Tạm thời, cứ dựa theo con số nhóc nói để bồi thường vậy.” Không dám xem thường người trước mặt, Halu cẩn thận trả lời.
“Bình thường sơn dương của anh có giá bao nhiêu?” Nếu đối phương đã có khái niệm bồi thường, vậy bọn họ hẳn là những thú nhân ý thức được hành vi trao đổi? Nhưng bọn họ đã có khái niệm về tiền chưa? Mạnh Cửu Chiêu có chút tò mò đồng thời cũng mang theo vài phần lo lắng. Dù sao rõ ràng bộ lạc Awash vẫn bị vây hãm trong một xã hội nguyên thuỷ sơ cấp, mà hiện tại cậu lại phát hiện những bộ lạc khác đã biết chăn nuôi rồi, nói vậy có phải Awash rất lạc hậu trên phương diện sản xuất hay không?
“Mười con sơn dương có thể đổi bằng một khối đá muối.” Halu thành thật nói ra cái giá mà những bộ lạc khác vẫn trả cho mình.
Á, về cái này, người ngây ngẩn lại biến thành Mạnh Cửu Chiêu!
Muối!
Người này là đang nói tới “Muối” mà mình vẫn luôn tìm kiếm đó sao?
“Muối mà anh nói là loại đồ vật dùng trong nấu nướng, có thể khiến cho hương vị thức ăn thêm đậm đà sao?” Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy chính mình cần phải xác nhận cẩn thận một chút.
“…” Halu trầm mặc: đá muối mà bộ lạc bọn họ đổi về, chỉ cần vài ngày được liếm một lần đã là hạnh phúc lắm rồi, dùng đã muối để nấu cơm, rất, rất là xa xỉ!
Không hổ là bộ lạc giàu có đi mua một ít trái cây cũng có thể lỗ mãng trả bằng một khối đá muối!
“Nhóc cho tôi hai khối đá muối là được rồi.” Halu nói ra điều kiện trao đổi của mình, từ khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Cửu Chiêu, hắn đã chú ý tới khối đá muối đựng ở trong cái túi nhỏ của đối phương rồi.
Đi ra hái trái cây còn mang theo một bao đá muối như vậy, nhóc này không sợ bị cướp à?
Tầm mắt Halu rất trực tiếp, theo ánh mắt đối phương Mạnh Cửu Chiêu nhanh chóng nhìn xuống… khối bút ký ở trong cái túi tùy thân của mình?
Từ từ! Không phải đúng như những gì cậu đang nghĩ đi —
“Đây… Hai khối đủ không?” Mạnh Cửu Chiêu thăm dò mà lôi ra hai phiến đá.
Trên mặt Halu lập tức lộ ra một nét vui mừng khó mà nhịn được, nếu hắn đang hiện nguyên hình, nhất định mọi người có thể nhìn thấy cái đuôi đang không ngừng nghoe nguẩy sau mông hắn!
Halu vui vẻ tiếp nhận phiến đá mà Mạnh Cửu Chiêu đưa tới, cẩn thận kiểm tra một lượt, sau đó bất thình lình biến sắc.
“Nhóc chờ ở đây cho tôi!” Lỗ mãng bỏ lại một lời này, hắn nhanh chóng chạy biến mất —
“A?” Mạnh Cửu Chiêu trợn tròn con mắt, chẳng lẽ mình đã nghĩ sai? Phiến đá mình mang theo quả nhiên không phải đá muối? Ngữ khí vừa rồi của đối phương – là không hài lòng với phần bồi thường của mình, cho nên vội vã trở về gọi người tới ẩu đả?
Cậu, cậu vẫn là nên chạy trốn có được không?
Ngay tại thời điểm Mạnh Cửu Chiêu quyết định ôm theo trái cây bỏ chạy thì Halu lại nhanh chóng trở về. Hắn là dùng nguyên hình mà quay lại, vì thế cho nên hình ảnh một con chó chăn cừu vui sướng chạy xuyên qua bụi cỏ lập tức hiện ra… thoạt nhìn đẹp mắt vô cùng.
Từ trước tới nay, một người chỉ có thể bị cưỡng ép phải thưởng thức hình ảnh sư tử hoặc hổ báo hay khủng long chạy chạy tới chạy lui như Mạnh Cửu Chiêu, lập tức vì cảnh tượng bình yên trước mắt mà cảm động thật sâu.
Halu là ngậm một gói bằng da thú thật to trở về, dùng ánh mắt lóng lánh ôn nhuận mà nhìn Mạnh Cửu Chiêu.
Mạnh Cửu Chiêu nhịn không được tiếp nhận cái gói con chó nó đưa tới, mở ra liền thấy: bên trong là đủ loại trái cây.
Lúc này, Halu lúc cũng vừa mới biến lại thành người.
“Nhóc cho tôi một khối đá muối quá lớn, sơn dương của tôi không đổi nổi đâu, những thứ này là trái cây tôi mới hái hôm nay, trước đưa cho nhóc một phần, ngày mốt nhóc lại tới đây, tôi sẽ đưa thêm cho nhóc hai con sơn dương nữa.”
Halu nói xong, liền quay đầu bỏ chạy lấy người.
Ôm túi trái cây nặng trịch, Mạnh Cửu Chiêu quả thực lệ nóng doanh tròng: xã hội nguyên thuỷ thật là tốt đẹp!
Phân phát trái cây cho đám nhóc cùng trang lứa, Mạnh Cửu Chiêu cũng nhét một quả vào trong miệng mình.
Nước nhiều quả ngọt! Ăn thật là ngon!
***
Trái cây mà Halu cho quá lớn, Mạnh Cửu Chiêu ăn được một nửa liền nuốt không nổi nữa, vì thế dứt khoát đem nửa trái đang ăn dở nhét vào trong miệng Louis. Xong xuôi, cậu bắt đầu nghiên cứu phiến đá còn sót lại trong túi da của mình.
Thăm dò liếm liếm một cái.
Đăng đắng… còn có chút mằn mặn…
Oắt dờ phắc!
Đây không phải là vị của muối à?
Vào giờ phút này, biểu tình của Mạnh Cửu Chiêu có hình dung là như bị sét đánh cũng không thể nào đủ được.
Từ khi chui ra khỏi vỏ không bao lâu cậu đã bắt đầu cân nhắc đễn việc tìm muối, thì ra muối vẫn luôn tồn tại ngay bên cạnh mình. Muối ở trên cổ mình (à thực ra là trên phiến đá chứng nhận thành viên bộ lạc mà cậu đeo ở cổ), muối ở trong túi da của mình (là những phiến đá dùng làm bút ký khi đi học), thậm chí muối ở dưới mông mình (cái giường đá trắng cỡ lớn đặc biệt trong thời nguyên thuỷ).
ORZ. (Quỳ =))))))
Khó trách cứ chỗ nào không mọc cỏ là chỗ đó tìm được đá Awash, khó trách cậu cực cực khổ khổ tìm kiếm khắp bộ lạc nửa ngày thế nhưng ngoại trừ cỏ Crunch ra thì chẳng thấy bất cứ loại thực vật nào khác cả. Mảnh đất mà bộ lạc Awash tọa lạc, chính là đất nhiễm mặn trong truyền thuyết nha!
Khi quay về bộ lạc một lần nữa, Mạnh Cửu Chiêu đã chú ý hơn vào sự tồn tại của đá Awash. Sau đó, càng lúc cậu càng phát hiện loại đá này ở khắp mọi nơi: tường bao bên ngoài hang ổ của mọi nhà — đá Awash; cái bàn dùng để đặt thức ăn của bộ lạc vào lúc ăn cơm – đá Awash; cuối cùng, thời điểm dùng bữa, Mạnh Cửu Chiêu phát hiện thậm chí ngay cả cái nồi Carat dùng để nấu cơm — cũng là đá Awash!
Nghĩ đến tin tức vừa moi được từ miệng Halu, thì ra tại các bộ lạc khác, Awash hay còn gọi là đá muối, gần như có sức mạnh ngang với tiền!
Tưởng tượng đá Awash như vàng, xem xét kỹ lại toàn bộ lạc một lần nữa, Mạnh Cửu Chiêu nhất thời choáng váng囧囧: tường bao bên ngoài hang ổ của mọi nhà — vàng! Cái bàn bình thường đặt thức ăn của bộ lạc — vàng! Nồi nấu cơm mỗi bữa — vàng! Trên cổ tất cả thành viên của bộ lạc có đeo một miếng — vàng, buổi tối mọi người ngủ trên giường lớn làm bằng — vàng, thậm chí —
Mạnh Cửu Chiêu chột dạ nhìn thoáng qua bản bút ký tùy thân trong túi da của mình — vàng, quả thực chói mù con mắt!
Nghĩ đến lần đầu tiên đi săn, lại nhớ tới cảnh mình đã dùng nhiều đá muối như vậy mới đập chết được một con bò, Mạnh Cửu Chiêu liền không nhịn được mà lệ nóng doanh tròng lần thứ hai.
Nhiều đá Awash như vậy, có thể mua được bao nhiêu sơn dương nha!
Vì thế, buổi tối, Black liền phát hiện nhóc trụi lông nhà mình có hành vi vô cùng quỷ dị.
“Cục Cưng, con cứ ôm cái giường không buông để làm chi?”
“… Con thích cái giường này!” Hạnh phúc lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn được làm bằng đá Awash, cảm giác thân thể mình chặt chẽ dán sát lên đó, Mạnh Cửu Chiêu vui sướng vô cùng.
“Hả? Chẳng phải con vẫn luôn không thích cái giường này vì nó quá cứng đấy sao? Ba và White đang định ném nó ra ngoài, đổi thành một cái giường cỏ đấy chứ ~ ”
“Không muốn, không muốn, không muốn mà~~~!” Mạnh Cửu Chiêu càng ôm giường chặt hơn nữa, “Con thích nhất là cái giường này!”
“Được rồi.” Nhìn con trai nhỏ thích cái giường mình và White làm đến như vậy, Black nhún vai, cúi người sờ sờ tóc cậu nhóc, sau đó tiếp tục đi làm chuyện của mình.
Biết được đá Awash chính là đá muối, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy mọi thứ đều quá mức rõ ràng.
Tỷ như vì sao người trong bộ lạc chưa từng có dấu hiệu của bệnh thiếu muối.
Và cả, vì sao đồ ăn Carat làm khó ăn đến thế, mà Sita khăng khăng bảo rằng cơm hắn nấu có thể giúp người ta tăng cường sinh lực.
Sức lực của Carat rất lớn, nồi để nấu cơm rõ ràng chính là một khối Awash đập ra (những người khác nấu cơm đều sẽ chọn nồi xương), dùng loại nồi này đồ ăn tuyệt đối không ngon, nhưng ăn muối quả thật sẽ làm người ta có thêm sức lực.
Vì thế cho nên dù rằng Carat nấu cơm vô cùng khó ăn, tất cả mọi người đều không nguyện ý ăn nhiều đồ hắn nấu, song lại bởi vấn đề này, định kỳ vẫn sẽ ăn một chút, cũng là bổ sung lượng muối trong người.
Thật sự đây cũng một chuyện đáng mừng!
Đội ơn Carat vì đã nấu thực khó ăn, nếu không mọi người trong bộ lạc nhất định sẽ vì ăn muối quá nhiều mà cao huyết áp!
Vừa mới vui vẻ vì rốt cuộc cũng tìm được muối ăn, Mạnh Cửu Chiêu lại bắt đầu lo lắng tới chuyện mình có thể bị hấp thụ quá nhiều muối hay không.
Sau cùng cậu quyết định đun – muối!
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, khi vừa thức dậy, Mạnh Cửu Chiêu liền chạy đến phòng bếp để mượn Carat mượn một cái nồi (đương nhiên là Louis phụ khâu trách khuân vác). Cậu nhóm một đống lửa, bỏ vào bên trong thật nhiều nước, kế tiếp ném mấy miếng đá Awash vào, thứ này có mặt ở khắp mọi nơi xung quanh bộ lạc, cái mà cậu ném vào chẳng qua chỉ là mấy viên nhặt được ven đường mà thôi.
Khi người trong bộ lạc lục tục tỉnh lại, không bao lâu sau, bọn họ liền hay tin nhóc không lông nhà Black đang nấu điểm tâm.
Con nhà Black thật là có hiếu nha! Giỏi quá đi! ← Mọi người nghĩ.
Thế nhưng, đến khi bọn họ phát hiện món mà Mạnh Cửu Chiêu nấu chính là đá tảng thì, biểu tình tất cả đồng loạt biến thành 囧.
Ngược lại những đứa nhóc khác cảm thấy chơi như vậy rất vui, vì thế tỏ vẻ muốn tham gia cùng. Do đó nồi của Carat nhanh chóng bị một đám nhóc con chiếm lĩnh.
Một nồi nước đun đến cạn, Mạnh Cửu Chiêu có thể thu được một lớp bột bột trắng trắng ở dưới đáy nồi.
Quệt lên một chút đưa vào miệng liếm liếm, cầu vừa lòng nở nụ cười: đúng là muối rồi! Hơn nữa tạp chất rất ít, là muối trắng!
Những đứa nhóc khác thấy thế thì sợ đến ngây người!
Mấy cô bé này còn tưởng: thế mà mình lại có khả năng nấu ra tuyết!
Những hạt muối màu trắng cực kì tinh mịn, thoạt nhìn quả thật giống hệt như tuyết, nhóm con non giống cái không hẹn mà cùng nhớ những ngày tháng chìm trong băng tuyết lạnh băng của bộ lạc. Những đứa nhỏ lớn lên giữa giá rét này, luôn ấp ủ một sự yêu thích và hoài niệm đối với màu trắng mà những người khác không cách nào lý giải được. Vừa nghĩ đến mình có thể nấu ra thứ nhìn y như tuyết, bọn nhỏ càng nấu hăng say hơn.
Vì lẽ đó, thời điểm người lớn trở về, liền nhìn thấy một đám trẻ con đang vui vẻ ngồi trong nồi nghịch tuyết (Mạnh Cửu Chiêu: Này! Đừng tính cả tôi vào!).
Bọn họ cho rằng lũ trẻ chỉ là nấu chơi mà thôi, không ngờ ấy vậy mà nấu ra đồ vật thật.
Tò mò ghé sát lại đây, cả bọn liền được Mạnh Cửu Chiêu giới thiệu.
“Đây là muối, có thể dùng để nấu cơm, ăn sẽ ngon miệng hơn nhiều lắm!”
Nhóm người lớn nghe thế thì sửng sốt không thôi, nhưng mà tầm mắt của bọn họ rất nhanh bị Louis ở một bên thu hút.
“Chiếp ~ chiêm chiếp ~~!” Louis kêu thật là vui vẻ. Thân là một đứa nhỏ không hay nói chuyện, lúc này, nó lại cực khì sảng khoái (囧) mà lăn lộn trong nồi muối, những hạt muối trơn mịn thỉnh thoảng lại từ bộ lông mượt mà của nó rơi ra, thuận tiện cuốn theo những thứ bẩn thỉu.
“Thứ này dùng để tắm rửa rất tốt nha!” Gần như ngay lập tức Sita đã phát hiện ra giá trị của những hạt muối trắng mịn này, cô kinh hỉ kêu lên thành tiếng.
Vì thế, những thành viên khác trong bộ lạc cũng liền hiểu ra.
Bình thường, ở dưới trạng thái hình người chuyện tắm rửa của bọn họ cũng coi như dễ dàng, chính là dưới lốt thú thì hoàn toàn ngược lại! Bởi vì thú nhân bộ lạc Awash sinh trưởng ở vùng băng giá từ thủa nhỏ, cho nên lông trên người vừa dài lại vừa dày, chỉ hận không thể mọc mười cái lông trên một lỗ chân lông, do đó việc tẳm rửa cực kỳ không đơn giản. Rất nhiều người từ sinh ra cho đến bây giờ đều chưa hề tắm rửa khi ở trạng thái nguyên hình.
Trong ngày hôm đó đã có không ít người lăn vào trải nghiệm, sau đó bọn họ đều sôi nổi mà tán dương sản phẩm mới này. Bông tuyết phát triển thành muối thì ra còn có một phương thức khác để dùng.
“Thời điểm biến thành người cũng có thể dùng, rắc lên lúc da còn ẩm, có thể tẩy tế bào chết nha ~!” Nam thần cực kì tâm đắc với việc gìn giữ dung nhan, thuận tiện biểu diễn một lần tẩy da chết để làm cho khuôn mặt trở nên láng bóng.
Vì thế, giống cái triệt để phát điên rồi!
Muối lập tức được bộ lạc Awash tôn sùng là thần vật!
“Cục Cưng thật thông minh!” White đang dùng muối chà lưng cho Mạnh Cửu Chiêu, vừa chà chà vừa tán thưởng, “Ba còn tưởng rằng Cục Cưng đã sạch sẽ lắm rồi, không ngờ vẫn chưa vệ sinh đúng cách.”
“Sáng sớm Cục Cưng đã đi đun muối, nhất định suy nghĩ lâu lắm rồi ha?”
“Ưa sạch sẽ thế này, nhất định di truyền từ ba ba.”
Hai vị ba ba tắm rửa cho con cái xong lại bắt đầu vệ sinh cho chính mình. Dùng muối xát qua thân thể mang lại cảm giác thật là thư thái, Black và White thỏa mãn híp mắt lại, bọn hắn quyết định từ mai sẽ bắt đầu đun muối mỗi ngày, tranh thủ tích cóp đủ lượng cần thiết cho hình thể nguyên bản, một phen triệt để làm sạch đống vẩy trên thân.
Đến tận bây giờ, Mạnh Cửu Chiêu đã cạn lời.
Vì sao… mọi chuyện lại phát triển theo hướng cậu không cách nào tưởng tượng ra cơ chứ?
Khóc ròng!
Vì thế, muối ở bộ lạc Awash còn chưa vào được đến bàn ăn, đã liền đi lên bàn trang điểm rồi sao?
Thôi đi, chỉ cần mọi người cảm thấy có ích và yêu thích, thế là được.
Nhìn ba tên Kantus biểu tình vui vẻ xát muối, Mạnh Cửu Chiêu lặng lẽ nhún vai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT