Sự xuất hiện của Tuần lộc và những người bạn cũng không ảnh hưởng gì tới Solid Lunsar, hắn kéo mấy cái ba lô tới, bắt đầu phân phát quà:
“Đống cỏ dại này để tặng cho những thú nhân ăn chay trong bộ lạc.”
“Đám khủng long Linh Ẩn này là dành cho thú nhân ăn thịt.”
“Ở đây còn một phần quà nho nhỏ tôi muốn tặng cho người cây của bộ lạc.”
Vừa giới thiệu từng phần quà, Solid Lunsar vừa đưa ba lô tới trước mặt nhóm thú nhân tương ứng, nhưng khi nhắc đến người cây, hắn lại không biết phải giao quà cho ai.
Cuối cùng Andy đứng dậy, nói cảm ơn với Solid Lunsar rồi thay Tuyết Hoa nhận lấy gói quà nặng trịch.
Lúc này, Solid Lunsar mới mở hai cái ba lô to tướng ra: một cái chứa đầy cỏ crunch xanh biêng biếc, một cái khác thì đựng cả đám gà đang ngất xỉu chẳng biết trời trăng gì.
Thấy rõ đồ vật trong ba lô, đoàn người nhất thời sợ đến ngây ngây ngẩn ngẩn.
Mấy cái này…
“Đây không phải cỏ crunch của chúng ta sao, còn có, còn có gà do Halu nuôi nữa…” Khi một giọng nói yếu ớt vang lên giữa đám người đi đón, Solid Lunsar chợt cứng đờ.
Là một con Kantus vô cùng khôn khéo, bản năng của hắn mách bảo, hình như những món quà mình chọn có vấn đề.
Như một phản xạ, hắn nhếch môi nhe ra tám cái răng sáng loáng với người vừa lên tiếng.
Đối với Kantus, hành động nhe răng như vậy chính là một lời cảnh cáo vô cùng tiêu chuẩn — “Ranh con, còn lắm lời là tao sẽ xơi tái mày.”
Mà khủng long, khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, chắc chắn sẽ sợ tới mức phải thét gào! Thế nhưng, với những thú nhân quen sống dưới hình thái con người ở bộ lạc Awash thì, đây chỉ là một nụ cười vô cùng xán lạn!
Nói ngắn gọn, trong mắt thú nhân vừa lên tiếng kia, đích thực Solid Lunsar đang mỉm cười với hắn.
Hai mắt suýt bị chói mù, hắn đỏ mặt rụt đầu lại, sau khi nỗ lực khống chế một hồi, trái tim đang đập điên cuồng mới dần bình ổn lại. Hắn ngượng ngùng hé miệng cười đáp lại Solid Lunsar.
Trong mắt Solid Lunsar, vẻ mặt ấy chính là một loại khuất phục. Hắn vừa lòng, quay sang cười mỉm với những thú nhân khác (với Kantus, cười mỉm mới là cách cười chuẩn mực nhất).
So với nụ cười tươi rói xán lạn vừa rồi, cái cười mỉm lần này của Solid Lunsar có vẻ tương đối cô đơn (?) và u buồn đến mức khiến người không đành lòng nhìn thẳng (?!). Vì không nỡ thấy hắn như vậy, cuối cùng, thú nhân nhà tuần lộc vừa mới gấp rút chạy về báo động đã chủ động nói với Solid Lunsar: “Đừng nghe hắn, hắn là thú nhân ăn thịt, làm sao phân biệt được cỏ này cỏ kia? Đây chắc chắn là cỏ dại đấy ~ ”
Nói xong hắn còn nháy mắt ra hiệu với đám đồng bọn ở phía sau.
“Đúng vậy! Đây không phải cỏ crunch của chúng ta, rõ ràng là cỏ dại mọc đầy ven đường mà!”
“Không phải mọc đầy ven đường, cậu không thấy những cọng cỏ này có bề mặt lá rất rộng, lại còn mọng nước, vừa nhìn đã biết là loại ngon ~ khó tìm lắm đúng không? Anh còn mang về nhiều như vậy, Solid Lunsar, vất vả cho anh rồi!”
Nghe được lời bàn tán của nhóm tuần lộc, Solid Lunsar vui vẻ nở nụ cười: “Không vất vả! Đống cỏ này đều mọc ở cùng một chỗ mà!”
==///
Đương nhiên đống cỏ này phải mọc ở cùng một chỗ rồi! Những hạt giống cỏ crunch tốt nhất được chọn lựa cẩn thận và reo trồng đồng loạt, trải qua mấy năm chăm bón, đã trở thành loại cỏ ngon nhất trên mảnh đại lục này!
Ven đường nhiều cỏ dại như vậy thế nhưng thứ duy nhất lọt vào mắt Solid Lunsar lại chính là cỏ crunch mà thú nhân bộ lạc Awash tỉ mỉ gieo trồng. Không thể không nói, người này thật là tinh mắt!
Nghĩ đến đây, nhóm tuần lộc lại có phần kiêu ngạo.
Vừa xót xa vừa khổ sở vừa kiêu ngạo, tâm tình của bọn hắn rất là rối rắm. Trợn mắt nói dối, bảo những cọng cỏ mình cực khổ chăm bón mấy tháng trời là cỏ dại ven đường chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân, đám thú nhân này cũng thật là chịu chơi lắm.
Với biến cố nho nhỏ vừa phát sinh, đám tuần lộc vui vẻ chấp nhận, Solid Lunsar cảm thấy rất bình thường, nhưng Mạnh Cửu Chiêu thì thấy có phần quái dị, mà Halu —
Halu vẫn chưa phát hiện những con khủng long Linh Ẩn này chính là đám gà mình nuôi đâu.
Halu khá ngốc cũng tương đối dễ lừa, song A Bái lại không như thế!
Tựa như một viên đạn pháo, nó vọt tới trước mặt Solid Lunsar, khuỳnh hai cái cánh thành hai đường cong cong, toàn thân thoạt nhìn ná ná một cái ấm trà.
“Chiêm chiếp chiêm chiếp gâu âuuuuu!!!!!” Nó bắt đầu công khai lên án Solid Lunsar.
Cái gì vậy? ← Đây là phản ứng đầu tiên của Solid Lunsar;
Nó đang kêu loạn cái gì ta? Nghe sao mà quen tai thế ← Đây là vấn đề thứ hai xuất hiện trong đầu hắn.
Ở đây phải giải thích một chút, sống cùng Halu quá lâu, tiếng Kantus của A Bái thật sự không tốt, cái thanh âm chiêm chiếp lại mang hơi hướng gâu gâu này, hiện tại chỉ có Halu và những thú non khác trong bộ lạc có thể hiểu được, chẳng trách lần đầu nghe nó nói chuyện, Solid Lunsar hoàn toàn không hiểu một chút gì.
A Bái gâu gâu nửa ngày, phát hiện “tên trộm” trước mặt hoàn toàn không phản ứng, vì thế lại càng tức giận, sủa tới sủa lui hòng lên án Solid Lunsar. Thế nhưng, ngay khi nó định xông lên thêm một bước, đối phương đã dễ dàng xách cổ nó lên.
Sau khi xách A Bái lên, việc đầu tiên Solid Lunsar làm là gỡ bỏ cái mũ cổ quái trên đầu nó xuống.
Mái tóc giả trắng mượt như tuyết bị ném sang một bên, khuôn mặt xù lông của A Bái lập tức hiển lộ trước mặt Solid Lunsar.
A Bái là một con Kantus non đúng chuẩn, thể trọng rất nặng, bình thường rất hiếm người lớn nào có thể bế được nó lên, chứ nói chi tới chuyện dùng một tay mà xách.
Lần đầu tiên bị người xách cổ, A Bái sợ đến đờ đẫn, vẻ mặt đặc biệt ngu, cái miệng nhỏ cũng há hốc cả ra: “Gâu?”
Solid Lunsar cũng giật thót cả mình.
Hắn thật sự không ngờ có thể bắt gặp một con Kantus non ở chỗ này, hơn nữa, còn là một con Kantus non vô cùng quen mắt.
Một thân lông xù trắng muốt, bên trên lốm đốm vài chấm màu xám tro, cái đầu nhỏ trọc lóc, đôi mắt to tròn. A Bái giống hệt với đứa con đã chết đuối dưới dòng sông băng của Solid Lunsar năm nào.
Lập tức chuyển từ xách sang ôm, Solid Lunsar dịu dàng sửa lại cách phát âm của con Kantus nhỏ: “Không phải gâu, mà là chiếp.”
Ánh mắt của hắn rất dịu dàng, A Bái bị hắn nhìn đến mức lông mông cũng dựng thẳng lên (← Đây là một con gà lông mông nhiều hơn lông đầu…  ̄▽ ̄///)
A Bái cố gắng giãy dụa, lại không sao thoát khỏi vòng tay Solid Lunsar, nhìn vào đàn “gà” ở bên cạnh, bỗng nhiên nó thấy ấm ức cực kỳ.
“Chiêm chiếp chiêm chiếp! Gâu gâu!” Cái tên xấu xa này! Đã trộm hết gà nhà tôi đi, đáng lẽ hôm nay A Bái được ăn gà nướng đó, giờ thì vỡ mộng hết rồi!
Dù có thông minh hiểu chuyện đến mức nào thì A Bái vẫn chỉ là một con thú non. Đối với con thú non vì một miếng thịt gà mà có thể ngồi chầu trực ở chuồng gà năm xưa mà nói, giúp ba ba đương nhiên quan trọng, nhưng được thưởng thức gà sau khi xong việc lại càng quan trọng hơn nhiều!
Chiêm chiếp một hồi nhưng đối phương vẫn không hiểu, A Bái ủ rũ mặc cho tên khốn kiếp nào đó ôm mình.
“Ấy? Đừng buồn nha, tất cả đám khủng long này, à không, đám gà này đều tặng cho con!” Trong giọng nói xuất hiện một tia bối rối hiếm thấy, Solid Lunsar lại càng dịu dàng hơn.
“Gâu?” Thật hả?
“Ừ, thật, cho con hết, vốn là quà tặng con mà.” Dứt lời hắn lập tức kéo toàn bộ quà dành cho bộ lạc ra trước mặt đứa nhỏ A Bái nọ, còn nói một cách thực thản nhiên.
Giờ phút này, trong mắt hắn chỉ có đứa nhỏ giống y hệt đứa con đã mất của mình.
Vì thế, A Bái liền vui vẻ trở lại.
Chiêm chiếp yêu cầu Solid Lunsar thả mình xuống, A Bái lập tức gọi đồng bọn tới, bắt đầu đếm gà trong một niềm hạnh phúc dâng tràn.
A Bái đếm rất tốt, nó là một trong số ít những thú nhân có thể đếm đến hai trăm ở trong bộ lạc. Đếm từ một tới bảy mươi ba xong, nó lại lấy một phiến đá nhỏ ra khỏi ba lô, đối chiếu số lượng gà được ghi lại vào lần đếm gần đây nhất, xác định không có sai sót gì, nó mới vui vẻ đi tìm Halu để khoe công.
“Chiếp gâu!!”
Thật đáng mừng, tóm lại, những thứ bị mất đã quay về với chủ cũ.
Nhìn một màn diễn ra trước mặt, Mạnh Cửu Chiêu cảm thấy đần độn cả người!
Kế tiếp, cậu liền 囧囧, ánh mắt của Solid Lunsar vẫn dán chặt lên người Halu. Thực ra, không chỉ mình Mạnh Cửu Chiêu nhận thấy điều này, tất cả những người sáng mắt trong bộ lạc đều thấy (trừ Carat cận nặng ra ==///).
Nhất định là trai đẹp mới tới đã nhìn trúng Halu rồi ← Mọi người sôi nổi bàn luận vấn đề này.
Riêng Mạnh Cửu Chiêu lại không cho là như vậy.
Nhất định bác cả coi trọng A Bái béo tròn kia đi – Đây mới là sự thật, nhỉ?
Tối hôm đó, vì để chào đón Mạnh Cửu Chiêu và Louis trở về, đồng thời hoan nghênh sự xuất hiện của Solid Lunsar, cũng như ăn mừng những thú non mới được sinh ra, bộ lạc Awash tổ chức một bữa tiệc cực kỳ long trọng.
Một đống lửa bốc cháy hừng hực giữa trung tâm bãi đất trống của bộ lạc, khắp không gian tràn ngập một mùi thịt nướng thơm ngon!
Trên đống lửa là những xâu thịt được quét đẫm mật ong, cỏ crunch tươi non cũng được mang ra ăn hết sạch. Nhìn đám thú non vui vẻ đùa giỡn với nhau, mọi người ai nấy đều hạnh phúc mỉm cười.
Đây là một nơi vô cùng tốt đẹp – Đảo mắt nhìn tất cả những thành viên trong bộ lạc, Mạnh Cửu Chiêu xúc động ngập lòng.
Đây là một nơi vô cùng tốt đẹp – Liếc sang A Bái béo béo tròn tròn, Solid Lunsar lộ ra vẻ mặt ngàn vạn dịu dàng.
Mặc kệ lý do hạnh phúc của mỗi người có giống nhau không, chỉ biết có một điều không thể phủ nhận, đó là, giờ phút này, tất cả đều cực kỳ hạnh phúc!
Ngoại trừ một người.
Đối với Tuyết Hoa mà nói, hôm nay thật sự là một ngày tràn đầy ác ý.
Khi còn chìm trong mộng đẹp, hắn đã cảm thấy đầu mình ngưa ngứa, vốn tưởng tóc sắp dài ra, ai ngờ tỉnh dậy sờ sờ lại thấy vẫn còn trọc lóc.
Tuyết Hoa uể oải mò tay lên gối đầu để tìm tóc giả phục vụ thói quen cos nam thần.
Nhưng khi phát hiện nơi đó trống không, hắn không khỏi giật mình thon thót!
Andy không ở nhà, đám con non cũng đã ra ngoài dạo chơi, Tuyết Hoa không biết gọi ai giúp đỡ, vì thế hắn… hắn… hắn quyết định cố thủ trong ổ nhất quyết không ra ngoài!
Bởi vì thể chất đặc biệt, nên Tuyết Hoa không lo lắng vấn đề ăn uống vệ sinh, nhưng mà, hắn rất sốt ruột nha!
Buổi trưa, bộ lạc bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, bản năng nói cho hắn biết, đã có chuyện trọng đại gì đó xảy ra! Nhưng mà hang ổ của hắn nằm ở góc, mà bản thân hắn cũng không phải thú nhân có thính giác phát triển mạnh, nên dù đã áp tai vào tường, hắn vẫn chẳng nghe thấy được cái gì. Đối với một người trời sinh đã thích buôn dưa lê bán dưa chuột giống Tuyết Hoa, không nắm bắt được tin tức mới khiến hắn đau khổ không gì sánh được!
Vừa lúc đó, có người gõ cửa.
Lấy một mảnh da thú cẩn thận quấn lên đầu, kiểm tra đi kiểm tra lại hết ba lần, Tuyết Hoa mới dè dặt mở cửa.
Người đến là Fendi, bạn (gei) tốt của Andy, cũng là đối tượng mà Tuyết Hoa đặc biệt chú ý.
“Anh tìm Andy à? Andy ra ngoài rồi ~” Là một idol, cho dù trong lòng có không thích người ta hơn đi chăng nữa, nhưng ngoài mặt Tuyết Hoa vẫn sẽ tươi cười.
“Không, tôi tìm cậu.” Fendi lắc lắc đầu: “Tóc giả của cậu bị bọn nhỏ mang ra ngoài, tôi mới nhặt được trên mặt đất nên tiện tay mang trả cho cậu.”
Giọng điệu của Fendi rất bình thường, nhẹ nhàng lại bâng quơ, nói xong, hắn đưa một đống trăng trắng trong tay cho Tuyết Hoa.
Nhận ra thứ kia đúng là tóc giả của mình, Tuyết Hoa cảm thấy toàn thân nhức nhối, may mắn ngoài mặt không có biểu hiện rạn nứt hay sụp đổ gì, miễn cưỡng giữ nguyên nụ cười, run rẩy phản bác:
“Tóc, tóc giả cái gì… Cái này… Cái này rõ ràng là lông dê mà, nhỉ?”
Sau đó, Fendi dùng ánh mắt kì quái nhìn về phía hắn:
“Đúng vậy, đây là tóc giả làm bằng lông dê! Lúc trước, Andy nói, khi cậu tỉnh dậy liền phát hiện tóc đã rụng hết, cho nên không chịu ra khỏi nhà. Vì thế mọi người mới thu gom toàn bộ lông dê trong bộ lạc để làm tóc giả cho cậu mà?”
Tóc rụng hết… Mọi người…
Chuyện mình bị trọc đầu, tất cả mọi người đều biết thật ư?
Tuyết Hoa cứng đờ thân thể.
Không phát hiện ra sự khác thường của Tuyết Hoa, Fendi chụp cái tóc giả lên đầu hắn rồi phất tay rời đi.
Nhìn theo bóng dáng của đối phương, Tuyết Hoa bỗng lóe lên một suy nghĩ: mị đã cảm nhận được sự tàn nhẫn nhất của vũ trụ rồi —
Có điều, rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện ra, đây tuyệt đối không phải là đòn hiểm duy nhất của vũ trụ dành cho hắn!
Mấy phút đồng hồ qua đi, Andy đã trở lại, theo cùng hắn còn có một bọc nhỏ nặng trịch được gói ghém kỹ càng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT