“Cái gì? Mất tích?” Kì Viêm ngồi trên vương nghe báo cáo của Sí cùng Hàn. Mà khi hắn nghe được tin thứ nhất, nhất thời từ trên thượng vị đi xuống! “Sí, nói rõ ràng chút, những binh lính thăm dò núi này sao có thể vô duyên vô cớ mất tích như vậy?”

“Vương...... Thuộc hạ...... Không biết......” Sí cũng lần đầu đụng phải việc hiếm lạ như thế, người đang yên đang lành thế mà trong một đêm liền mất tích......”Chính là nghe các tướng sĩ nói, hai người cùng bọn họ tách ra thăm dò núi, nhưng lúc tập hợp lại liền không thấy bóng dáng bọn hắn nữa......”

“Vớ vẩn!” Kì Viêm tức giận đập bàn.

“Thỉnh vương bớt giận, thuộc hạ tăng số người đi thăm dò!” Sí quỳ xuống thỉnh tội.

Hàn cũng vì hắn cầu tình, “Vương, thuộc hạ tức khắc cùng Sí tra rõ chân tướng, thỉnh vương thứ tội!”

Hai người bọn họ là tâm phúc của Kì Viêm, Kì Viêm cũng không nguyện làm khó bọn họ, thu liễm tức giận, khôi phục khẩu khí bình tĩnh lúc trước nói: “Đi đi, ta tin hai người các ngươi nhất định có thể tra ra việc này......”

“Đa tạ vương!” Hai người trăm miệng một lời đáp lại, rồi mới cùng nhau đứng dậy tính rời đi.

“Từ từ!” Kì Viêm bỗng nhiên lên tiếng gọi bọn họ lại.

“Vương còn có việc?” Hàn cùng Sí dừng cước bộ, cung kính hỏi.

“Tình huống của hắn thế nào?” Kì Viêm hỏi “hắn” có lẽ chỉ có ba người bọn họ có thể hiểu được.

Sí hiểu rõ mà đến bên tai hắn trả lời: “Ít ngày trước tin tức đã tới, nói là mọi thứ đều thuận lợi, thỉnh vương không cần lo lắng!”

“Tốt lắm!” Kì Viêm khóe miệng nhếch lên, “Chỉ cần không ai phát hiện, hắn nhất định có thể thuận lợi giải quyết việc này!”

Nhìn Kì Viêm tự tin cười, Hàn bên cạnh nhịn không được hỏi: “...... Vương thật sự buông tha cho Kỳ Nghệ sao?”

Kì Viêm quay đầu, trong ánh mắt phát ra chút hàn quang, “Hàn, ngươi từ khi nào trở nên lớn mật như vậy?”

“Không......” Hàn kinh giác bản thân nói sai rồi, vội vàng quỳ xuống, “Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ chính là......”

“Chính là cái gì?”

“Chính là cảm thấy được vương hẳn là lúc giảm bớt nhuệ khí của vương hậu!” Hàn liều chết nói ra lời “đại nghịch bất đạo” này.

Công chúa Kỳ Nghệ từ khi gả đến Thao Liễm cũng chưa có làm chuyện tốt gì, ngầy đầu gả tới khiến Kì Viêm trước mặt mọi người thề “sinh thời quyết không động đến giang sơn của Kỳ Nghệ”! Sau khi làm vương hậu, lại kiêu ngạo ương ngạnh, không cho mọi người lén thảo luận hoặc nêu ý kiến về việc tấn công Kỳ Nghệ thì thôi, quá phận chính là, nàng thế mà lại không cho Kì Viêm nạp phi! Mỹ nhân giai lệ vào cung, không phải bị nàng dọa chạy chính là bị nàng dùng quyền lợi của vương hậu tái giá cho người khác, khiến cho một số thuộc hạ nhìn cũng không được! Nhưng khi bọn họ liên hợp đưa ra vấn đề này, câu nói đầu tiên của nữ nhân kia đem bọn họ đẩy trở về: “Hoàng đế Kỳ Nghệ ta có thể cả đời thú một mình hoàng hậu, Thao Liễm vương không thể sao? Ta chỉ biết Thao Liễm các ngươi không sánh bằng Kỳ Nghệ, thật là khiến người khác thất vọng a!” Ngũ khí của nàng ngay lúc đó thật sự rất muốn làm người ta cho nàng một quyền. Đáng tiếc, bọn họ có lòng nhưng lực không đủ!

Nhưng nếu là Kì Viêm lấy lý do nảng đối với chính mình đại nghịch bất kính mà tấn công Kỳ nghệ, vậy bất đồng! Tình huống hoàn toàn nghịch chuyển, để cho nữ nhân kia biết, Thao Liễm vương không phải dễ chọc!

Nhưng là...... Này chính là tưởng tượng mà thôi!

“Hàn a, ngươi cho rằng với tình huống hiện tại......” Kì Viêm trán lộ một nụ cười ôn nhu không rõ, “Có thể sao không?”

“!” Hàn ngẩng đầu, đột nhiên nhớ tới......”Bệ hạ thứ tội, là Hàn thất sách.”

“Đi xuống đi! Việc này ta sẽ suy xét!” Kì Viêm cũng cất bước đi hậu cung.

“Tuân mệnh!”

....................................

“Vương, vương!” Một thị nữ vừa nhìn thấy Kì Viêm liền lo lắng chạy về phía hắn.

Nàng là thị nữ hầu hạ bên người Vận Thục, Kì Viêm thấy nàng thần sắc kích động, không khỏi nhíu mày chẳng lẽ......”Nói chậm một chút, vương hậu lần này xảy ra chuyện gì?”

“Vương...... Vương hậu...... Ăn...... Ăn......” Nàng chạy đến nỗi thở không được, ngay cả một câu đầy đủ nói cũng không nên lời.

Kì Viêm đã muốn bất chấp nàng nói cái gì, một đường thẳng đi nhanh đến tẩm cung của Vận Thục bởi vì hiện tại nàng là quan trọng nhất!

“Vận Thục! Ngươi......” Nhưng hắn một bước vào cửa, đã bị cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc ngây người! “Ngươi đang làm cái gì?”

Thân là vương hậu Thao Liễm, Tễ Vận Thục rất thục nữ mà ngồi trước bàn ăn, một con dao trên tay,toàn bộ thịt dê nướng trên bàn từng mảnh bị nàng cắt ra...... Tưởng tượng một chút, tiểu nữ tử nhu nhược một mình ăn hết một con dê, đó là khái niệm gì, càng đáng sợ chính là, bên cạnh đã để sáu mâm được ăn sạch sẽ......

Kì Viêm vội vàng cướp đi dao nhỏ của nàng, khiến nàng dừng lại, “Vận Thục, ngươi xảy ra chuyện gì?”

“Ngô?” Vận Thục ăn đến vui vẻ, bỗng nhiên bị người ngăn cản, cũng là vẻ mặt không hiểu, “Viêm!” Thấy rõ người tới, nàng mới cười đáp lại, “Hôm nay rất sớm nha? Đưa dao cho ta, ta còn rất đói......”

“Không được, vương hậu, người không thể ăn nữa......” Tiểu thị nữ kia cũng đã chạy tới, “Người đã ăn hết sáu chậu thịt bò cùng thịt heo, hiện tại lại ăn một con dê...... Sẽ chịu không nổi!”

“......” Kì Viêm nghe xong thiếu chút nữa đã bất tĩnh, “Nha đầu, ngươi sao lại xằng bậy như vậy, vạn nhất......”

“Được rồi được rồi, không ăn thì không ăn!” Vận Thục không kiên nhẫn lắc lắc tay, “Ta thật sự rất đói a...... Ai......” Có chút khó khăn mà đứng lên, nhìn kỹ sẽ phát hiện, bụng của vị vương hậu này có chút nhô ra dị thường!

“Người tới, đem những thứ này đem xuống đi!” Kì Viêm phân phó, chính mình đỡ Vận Thục đến hoa viên đi dạo một chút.

── Trong hoa viên ──

“Ai...... Mang cái bụng này thực mệt a...... Vừa rồi lại không có ăn no......” Vận Thục vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn, nhưng trên mặt lại dào dạt biểu tình hạnh phúc.

Kì Viêm dở khóc dở cười, ăn thành như vậy, nàng thế mà còn chưa ăn no? “Vận Thục, ngươi đã ăn rất nhiều!”

“Không nhiều lắm không nhiều lắm!” Vận Thục ngẫm lại lời phụ thân nói cho mình, lúc Phạm thúc thúc sinh song bào thai, bệ hạ cấp phạm thúc thúc ăn, kia mới gọi là khoa trương! Chính mình so ra, quả thực thua xa!

“Ngươi a!” Kì Viêm đỉnh đỉnh mũi nhỏ của nàng, “Việc gì cũng không cần quá phận!” Một lời hai ý nghĩa!

Vận Thục bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn một gốc cây nhỏ nói: “Viêm, chúng ta định ra một ước định được không?”

“Ước định?” Kì Viêm cũng dừng lại, rất có hứng thú hỏi, “Ước định gì? Nói ra nghe một chút!”

“Ta sinh cho ngươi một vương tử, ngươi để cho ta nghỉ một tháng được không?” Vận Thục ý tưởng đột phát nói.

“Nghỉ? Ngươi hiện tại làm công ta sao?” Kì Viêm biết ý của nàng, chính là lý trí của hắn nói cho hắn “không thể”!

Vận Thục liếc mắt nhìn thấu hắn, “Ít giả bộ ngươi biết, ta chính là muốn ngươi sau khi ta sinh hạ đứa nhỏ, để ta quay về Kỳ Nghệ một tháng! Ta chỉ muốn đi biên cảnh nhìn xem......”

“Nga......” Kì Viêm nheo hai mắt lại, “Ngươi là vương hậu của Thao Liễm ta, quay về Kỳ Nghệ...... Có phần không hợp lễ nghĩa đi!” Ý tứ chính là “không được”!

“Sẽ không!” Vận Thục cực lực khuyên bảo, “Ta có thể cùng ngươi cùng đi a!”

“Cùng đi?” Kì Viêm trăm triệu thật không ngờ nàng sẽ tín nhiệm hắn như thế! “A...... Ngươi không sợ ta đi làm gian tế sao?”

“Viêm ngươi sẽ không!” Vận Thục cười ngọt ngào, một tay chống đỡ thắt lưng của mình, một tay vuốt ve tóc của Kì Viêm, “Nếu chút hứa hẹn ấy cũng không thể tuân thủ, vậy ngươi cũng không xứng làm Thao Liễm vương......”

“Ngươi......” Kì Viêm kinh ngạc, quan điểm của Vận Thục tựa hồ so với suy nghĩ hắn còn xa hơn......”Được, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần là vương tử, chúng ta ba người liền cùng đi Kỳ Nghệ!”

“Vạn tuế!” Nếu không phải bận tâm đến cái bụng, Vận Thục đã sớm nhảy dựng lên, “Viêm thật sự là người biết săn sóc!”

“Nha đầu, ngươi sao biết cái thai ngươi mang nhất định là nam?” Kì Viêm chính là thích luận điệu này của nàng.

“Ta đương nhiên biết!” Vận Thục một bộ gian kế thực hiện được, “Ta nghĩ Viêm nhất định không có nghe nói qua, lúc mang thai thích ăn thịt, trong bụng nhất định là nam hài!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play