Kì Viêm tuy là Thao Liễm vương, nhưng lần này vi phục xuất tuần khiến hắn mang thân phận bất tiện, hiện giờ hắn bị Tuyền giam lỏng trong khách phòng, trừ bỏ Vận Thục ra ngay cả người hầu bên người cũng không thể rời khỏi phòng nửa bước!

Mà Diệc Ưu nghe tin Nhị ca của mình “bắt cóc” Tiểu Tứ, bị giam lỏng, vẫn cứ kéo Thấm Diêu muốn đi gặp hắn...... Mở cửa phòng ra, Vận Thục, đứa nhỏ, còn có Sí cùng Hàn đều ở trong này......

Vừa thấy Kì Viêm bình tĩnh như thường, Diệc Ưu liền nhịn không được quát: “Nhị ca, ngươi đến tột cùng muốn làm cái quỷ gì? Vì sao muốn bắt Tiểu Tứ?”

“Tam điện hạ, ngài hiểu lầm!” Sí hảo tâm vì chủ giải vây, lại bị Kì Viêm vung tay lên ngăn cản.

Hắn uống ngụm trà nhàn nhã hỏi: “Diệc Ưu cũng cảm thấy là ta bắt người?”

“Chẳng lẽ không đúng sao không?” Thái độ của Kì Viêm như vậy đem ủy khuất cùng phẫn hận trong lòng Diệc Ưu mấy năm nay tất cả đều một lượt kích phát ra ngoài! “Ngươi trước dùng ta đến ly gián vợ chồng thái tử, rồi mới đem ta đưa cho Kỳ Nghệ, lợi dụng nữ nhân kia tới tra tấn song bào thai, cường cưới công chúa của bọn họ, bây giờ còn đối phó Tiểu Tứ...... Ta chịu đủ rồi, Nhị ca ngươi vì cái gì cũng không vì người khác ngẫm lại?”

“Ba!” Một tiếng thanh thúy vang dội, chính là một cái tát của Vận Thục dừng trên nửa mặt trái của Diệc Ưu.

“Vận Thục?” Thấm Diêu kéo Diệc Ưu qua xem mặt y, xác nhận không có gì xong lại nhìn muội muội, không biết dụng ý của nàng là vì sao?

Vận Thục vẫy vẫy tay, nghiêm mặt đối y nói: “Trên thế giới rất nhiều người có tư cách trách cứ hắn, chỉ là duy nhất mình ngươi không có! Bởi vì hắn cho dù có lỗi với nhiều người như vậy, nhưng không có lỗi với ngươi!”

Diệc Ưu tay trái che má quay đầu, không cam lòng truy vấn: “Hắn đem ta đưa cho nước ngươi, ta đây có phải còn nên cảm ơn hắn?”

“Đúng vậy! Hắn bảo hộ ngươi, tuy rằng sinh ra ở nước hắn, nhưng ngươi ở Kỳ Nghệ có chịu quá ủy khuất sao? Trừ bỏ việc về gia hương, ngươi còn có cái gì không chiếm được?” Vận Thục oán giận chất vấn y, “Ngược lại, ngươi nếu sinh hoạt tại Thao Liễm, thứ ngươi phải đối mặt chính là nghi ngờ của dân chúng đối với huynh đệ các ngươi, ngươi có biết lời đồn đại của dân chúng kinh khủng thế nào sao? Ngươi có biết lưng mang áp lực giết huynh soán vị sao? Ngươi hết thảy đều không biết, sống trong cuộc sống an nhàn ngươi dựa vào cái gì mà hoài nghi trách cứ ca ca của ngươi?!”

“......” Diệc Ưu môi mỏng khẽ mở, lại nói không ra gì lời phản bác nào.

Thấm Diêu khe lay thân thể y, “Diệc Ưu, không sao chứ? Ra ngoài nghỉ ngơi được không?”

Diệc Ưu vẫn không có phản ứng, y không biết...... Theo như lời của Vận Thục, y cái gì cũng không biết...... Như nàng nói, Nhị ca đều là vì y sao? Kia...... Y rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?

“Diệc Ưu!” Kì Viêm cuối cùng lên tiếng.

“!” Diệc Ưu nghe vậy toàn thân ngẩn ra, đầu chậm rãi chuyển hướng Kì Viêm.

Trong mắt của Kì Viêm cũng không có hờn giận gì, chỉ thản nhiên nói cho y “nhiệm vụ cuối cùng”......”Diệc Ưu, đi Căng Uyên Lâu tìm Chung Ly, giúp ta hỏi chút vấn đề!”

“Dược sư Chung Ly? Hắn không phải đã mất tích sao......” Diệc Ưu ngẩn người, chợt hiểu ra, “Nhị ca trước đó liền bí mật đem hắn phái đến Kỳ Nghệ...... Làm gián điệp?”

“Gián điệp?” Thấm Diêu nghe thấy này từ, không khỏi nhíu mày.

Kì Viêm không có trả lời câu hỏi của Diệc Ưu, tiếp tục lời nói của mình: “Tìm được hắn, hỏi hắn một câu ‘ngươi có biết mọi thứ hắn muốn làm không?’...... Nếu hắn không trả lời vậy lại hỏi ‘hắn vì sao phải làm như thế?’...... Nếu vẫn là không có đáp án thì không cần nhiều lời vô nghĩa, lập tức trở về! Đúng rồi, kêu tiểu tử này cùng ngươi đi!” Hắn chỉ chính là Thấm Diêu.

“Di? ‘hắn’ là ai?” Diệc Ưu nghe không rõ.

“Này ngươi không cần hỏi nhiều, biết nhiều hơn một phần liền thêm một phần nguy hiểm đến tính mạng, nhớ lấy!” Nói xong Kì Viêm liền xoay người ôm lấy đứa con ra lệnh đuổi khách, “Tốt lắm, các ngươi đi đi! Ta muốn nghỉ ngơi!”

“Nhị ca......” Diệc Ưu còn muốn hỏi, nhưng Thấm Diêu lại lôi y đi, “Ngươi kéo ta làm gì? Ta còn có chuyện muốn hỏi Nhị ca!”

Thấm Diêu không để ý tới y lập tức đi về phía trước, “Nhị ca ngươi rõ ràng không muốn ngươi lội vũng nước đục này, ngươi tội gì phải lãng phí khổ tâm của hắn?”

Diệc Ưu kinh ngạc hỏi: “Ngươi cũng biết Nhị ca ta làm tất cả mọi thứ vì ta?”

“Không biết!” Thấm Diêu trả lời, “Đoán được sự thật đại khái chỉ có mình Vận Thục...... Ánh mắt cùng trực giác của nha đầu thực không tồi!”

“Ngươi đây là đnag khen ngợi Nhị ca ta?” Diệc Ưu biết trong lời hắn có chuyện.

Lần này, Thấm Diêu không có trả lời, đánh chết hắn cũng nói không ra lời khen ngợi Thao Liễm vương kia!

“...... Chúng ta đây hiện tại đi nơi nào?” Diệc Ưu đổi đề tài hỏi.

“Đi tìm Chung Ly kia!”

“Hả?”

“Chuyện này không đơn giản...... Muốn tìm được Tiểu Tứ, giải quyết càng nhanh vấn đề của ca ngươi càng tốt!”

..........................................

“Phốc!” Diệu Ngạn kéo Tiểu Tứ trồi lên mặt nước, “Tiểu Tứ, đừng lo đi?”

“Khụ khụ!” Tiểu Tứ ho nhẹ vài tiếng trả lời, “Không có việc gì, Ngạn ca ca chúng ta lên bờ đi!”

Diệu Ngạn gật đầu, nâng Tiểu Tứ trước đưa y lên bờ, rồi mới tự mình lên bờ! Quần áo của hai người đều ướt sũng, chính là thời gian cũng không cho phép bọn họ dừng lại lúc này! Bởi vì đám nhện khủng bố kia......

“Ngạn ca ca, lần trước này nhện lúc gần giữa trưa ngửi được mùi máu tươi tiến đến...... Như vậy......”

Tiểu Tứ cầm trong tay ra một thanh tiểu đao tùy thân, cởi áo khoác ném trên mặt đất, rồi mới đứng lên, đưa tay tới trên áo, dùng tiểu đao nhắm ngay cổ tay của mình.

Diệu Ngạn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt tay y, “Tiểu Tứ ngươi muốn làm gì?”

“Điệu hổ ly sơn!” Tiểu Tứ nói rồi dùng sức vẫy khỏi kiềm chế của tay hắn, dùng sức hướng động mạch cổ tay cắt xuống.

“Tiểu Tứ!” Diệu Ngạn không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn trên tay Tiểu Tứ máu tươi cuồn cuộn không ngừng trào ra, nhỏ trên áo trắng tuyết nở ra từng đóa huyết hoa tiên diễm, “Ngươi không muốn sống nữa?!”

Diệu Ngạn cuống quít xé vạt áo của mình thành mảnh vải, nghĩ muốn giúp Tiểu Tứ cầm máu, nhưng Tiểu Tứ quật cường không chịu!

“Từ từ! Còn chưa đủ...... Đợi một chút nữa......”

“Đợi một chút nữa cái gì!” Diệu Ngạn tức giận quát, “Nhìn xem sắc mặt của ngươi, đều tái nhợt, còn chờ cái gì!”

Hắn thật sự khó thở, chính mình rõ ràng ngay tại bên người Tiểu Tứ, nhưng vì sao mỗi lần xảy ra chuyện, hắn đều chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn mà không thể ngăn cản?

Tiểu Tứ cơ hồ nghe không rõ hắn đang nói cái gì, mất máu quá độ khiến y gần như hôn mê, “Ngạn ca ca...... Không có việc gì...... Ta......”

“Tiểu Tứ?!” Chỉ thấy Tiểu Tứ đứng không vững rồi ngã xuống, Diệu Ngạn vội vàng ôm lấy y, toàn thân bao lấy Tiểu Tứ, cầm lấy mảnh vải băng bó cầm máu cho y! “Thật sự là xằng bậy!”

Tiểu Tứ đầu váng mắt hoa vẫn không thể ngăn cản như cũ, y lại mơ mơ màng màng kéo kiện áo dính đầy máu kia, dùng sức ném ra ngoài, trước lúc hôn mê để lại một câu: “...... Ngạn ca ca, đi mau!”

Diệu Ngạn nhất thời hiểu được ý của Tiểu Tứ! Dùng quần áo dính máu hấp dẫn đám nhện nyaf, lấy này đổi lấy thời gian cho hai người chạy trốn......

Chính là trong lúc đó khiến Diệu Ngạn chú ý chính là: cho dù suy yếu sắp té xỉu, Tiểu Tứ cũng không có xin Diệu Ngạn dẫn y đi cùng, lời cuối cũng là”Ngạn ca ca, đi mau!”!!

“Thật sự là, cả nhà các ngươi...... Ngốc là di truyền sao?” Lời tuy nói như thế, nhưng Diệu Ngạn vẫn ôn nhu ôm lấy Tiểu Tứ, trước lúc đàn nhện chưa xuất hiện chạy nhanh tới cửa ra phía trước......

Có lẽ là kế hoạch của Tiểu Tứ dùng được, thẳng đến khi Diệu Ngạn xuống núi cũng không có nhìn thấy đám nhện kia, mặt trời chói chan trên đầu, Diệu Ngạn một đường chạy rất nhanh tới nơi an toàn, cuối cùng dừng bước!

Dừng lại rồi ôm Tiểu Tứ lập tức ngồi xuống mặt đất, “Hô...... Thật lâu không vận động, thể lực thật đúng là không như trước kia!”

Tự mình lau mồ hôi nhìn nhìn lại Tiểu Tứ té xỉu...... Máu trên cổ tay đã ngừng, chỉ là sắc mặt tái nhợt như trước, trên môi cũng không thấy thêm chút huyết sắc nào, nhiệt độ cơ thể cũng có chút lạnh như băng. Diệu Ngạn theo bản năng đem y ôm càng chặt hơn...... Cảm nhận được động tác vô ý này, Tiểu Tứ hơi hơi mở mắt.

“Ngạn ca ca? Chúng ta...... Ân......” Đang muốn đứng dậy, nhưng lại một trận choáng váng khiến Tiểu Tứ ngã trở về.

“Đứa ngốc a, mất quá nhiều máu, không cần miễn cưỡng thân thể chính mình!” Diệu Ngạn hỗ trợ đỡ lấy y, phát tiết buồn bực trong lòng.

Tiểu Tứ hoàn toàn tứ chi vô lực, đành phải ngoan ngoãn nằm, “Chúng ta xuống núi? Nơi này là chỗ nào?”

“Chỗ này cách ngọn núi không xa...... Đi, ta ôm ngươi về trấn nhỏ đi tìm ba ba cùng phụ thân ngươi!” Nói rồi Diệu Ngạn liền đứng lên tính toán rời đi.

“Chờ một chút...... Ngạn ca ca, không cần trở về! Chúng ta đến khách điếm!” Tiểu Tứ thấp giọng nói.

“Này lại là vì sao?” Diệu Ngạn khó hiểu.

Tiểu Tứ chỉ hướng phủ tướng quân nói: “Ta hiện tại sức khỏe không tốt, Ngạn ca ca đem ta an trí ở khách điếm, rồi mới lấy mặt thật đi tìm Nhị ca, Tam ca ta...... Nhưng không cần nói cho phụ thân cùng ba ba...... Mạc Ngữ hẳn là đi tìm bọn họ!”

“Mạc Ngữ? Tiểu Tứ là muốn tránh nó? Vậy ngươi vì sao......” Muốn đem tử ngọc cho nó?

“Ta chỉ là ‘hoài nghi’, cần ‘xác nhận’!” Tiểu Tứ sắp ngủ, “Tóm lại không thể để cho nhiều người phát hiện hai chúng ta trở về...... Ngạn ca ca, xin......” Nói còn chưa xong, Tiểu Tứ lại trầm trầm ngủ.

Theo Tiểu Tứ mà quyết định, Diệu Ngạn đưa y tới ở khách điếm duy nhất trong trấn nhỏ. Phân phó chưởng quầy mua chút dược liệu bổ huyết, làm chút đồ ăn bổ huyết mang lên, sắp xếp xong mọi thứ, nhìn Tiểu Tứ suy yếu trên giường, hắn cũng không trực tiếp đi tìm song bào thai, hết thảy vẫn là chờ tình huống của Tiểu Tứ chuyển tốt rồi nói sau...... Nhưng lúc này trong lòng Diệu Ngạn không khỏi nổi lên dấu chấm hỏi, Mạc Ngữ? Nó xảy ra chuyện gì? Tiểu Tứ là đang hoài nghi nó cái gì chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play