“Diệc Ưu, ngươi có đó không?” Tiểu Tứ lễ phép gõ cửa.

“Tiến vào!” Trong phòng truyền ra tiếng của Thấm Diêu.

Mở ra cửa phòng, chỉ thấy Diệc Ưu đang vùi đầu trên bàn viết cái gì đó, mà Thấm Diêu lại lặng yên mà ngồi ở phía trước bàn trà, thưởng thức trà xanh......

“Thấm Diêu ca ca!” Tiểu Tứ hướng hắn ta chào hỏi.

Thấm Diêu cũng theo thói quen gật đầu, rồi mới ý bảo để y ngồi xuống chỗ trống bên cạnh mình.

Tiểu Tứ kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình mộtchén trà, “Thấm Diêu ca ca, ngươi nói bệnh của ta bệnh cho Diệc Ưu?” Ngữ khí vững vàng, Tiểu Tứ hoàn toàn không thèm để ý nhóm thân nhân đem bệnh tình công bố cho mọi người biết. Đương nhiên ngoại trừ Diệu Ngạn! Bệnh của y nhất định phải do chính y nói cho hắn nghe mới được!

“Không có, hắn......” Thấm Diêu chỉ chỉ Diệc Ưu, “Hắn nói nhất định phải do người bệnh tự mình mô tả triệu chứng bệnh hắn, ‘biết người biết ta’ như vậy mới tốt!”

Chính là Diệc Ưu giống như hoàn toàn không có nghe thấy lời hắn ta nói, còn đang chìm đắm trong công việc của mình.

“Nga, ta đã biết!” Tiểu Tứ đại khái hiểu rõ tình huống, cũng sẽ không hỏi thêm nữa, im lặng chờ đợi Diệc Ưu làm xong......

Qua khoảng một lúc, Diệc Ưu cuối cùng dừng bút lông trong tay, đứng dậy duỗi thắt lưng mệt mỏi, “Ân...... Tốt lắm! Di? Tiểu Tứ, ngươi tới lúc nào?” Giờ khắc này hắn mới chú ý tới “khách nhân” trong phòng.

“Không lâu, lúc ngươi đang bận!” Tiểu Tứ nói với hắn, “Hiện tại có thể nói chuyện về bệnh của ta không?”

“Đương nhiên có thể!” Diệc Ưu đi đến bên cạnh Tiểu Tứ, “Chúng ta trước không bắt mạch, ngươi có thể nói bệnh trạng của ngươi cho ta nghe một chút?”

“Được...... Triệu chứng đại khái chính là......” Tiểu Tứ giống như đang kể chuyện không liên quan đến mình.

Kỳ thật lúc Diệc Ưu nhận được đề “xem bệnh cho Tứ hoàng tử” này chấn động! Hắn đến Kỳ Nghệ năm năm, cùng Tiểu Tứ sống tại trong cung, nhưng hắn thế nào cũng nhìn không ra đứa nhỏ khỏe mạnh này có bệnh gì......

Chính là nghe y vừa nói như thế, hắn lại giật mình mà từ trên ghế đứng lên!

“Sao vậy có thể như vậy?”

“Diệc Ưu?”

“A...... Thực xin lỗi, ta luống cuống......” Diệc Ưu thu liễm cảm xúc, “Như vậy Tiểu Tứ, ngươi là...... Thời điểm nào, phát giác được?”

Tiểu Tứ cẩn thận nghĩ nghĩ, “Chuyện ánh mắt là từ nhỏ đã biết, mà chuyện kia ước chừng là vài năm trước đi...... Ngẫu nhiên phát hiện...... Kết quả ba ba tìm ngự y, ngự y nói này cũng có thể là di chứng do hồi bé chịu kích thích quá lớn.”

“Khi đó sau khi bệ hạ biết liền khó thở, thiếu chút nữa đã đem đám nhỏ liên quan kia tru di cửu tộc!” Thấm Diêu còn nhớ rất rõ.

Lúc ấy hành vi của bệ hạ không người ngăn cản được, ngay cả Phạm ngày thường bình tĩnh cũng đồng ý, mỗi người đều vì Tiểu Tứ bị tổn thương mà bất bình, chính là Tiểu Tứ cũng chỉ là thực bình thản mà tiếp nhận sự thật này, hơn nữa ngăn hành động điên cuồng của Tuyền, mà yêu cầu duy nhất y đưa ra là: chuyện này không cần người khác nói cho Diệu Ngạn, y muốn đích thân nói cho hắn! Hiểu rõ tính cách của con, Tuyền cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng......

“Cũng khó trách, này đã vượt qua giới hạn ‘khi dễ’, căn bản là ‘dụ bắt’!” Diệc Ưu cũng có chút phẫn hận, không riêng gì bởi vì “gặp được” Tiểu Tứ, mà là nghĩ tới tình trạng của chính mình cùng Kì Viêm lúc đó!

Ngay lúc đó thái tử đại ca cực lực chèn ép hắn cùng Nhị ca, mà Nhị ca đem cừu hận thật sâu đó hóa thành động lực thật lớn, đầy dã tâm, đem chúng nó khắc vào trong lòng vào xương tủy! Lúc binh biến thành công, chặt thủ cấp của đại ca, một khắc kia, hắn thấy được trong mắt Nhị ca vui sướng khoái trá cùng vẻ khiến kẻ khác sợ run, khát vọng của huynh ấy cuối cùng đã có thể thực hiện......

“Mọi người lúc ấy cũng là đứa nhỏ, hơn nữa lời nói và việc làm của ta đích xác có chút kỳ quái...... Đổi góc độ khác, đại khái ta cũng sẽ như vậy!” Ngoài dự đoán mọi người, Tiểu Tứ lại vì đám nhỏ kia giải thích.

Diệc Ưu chuyển hướng nhìn Tiểu Tứ, có chút kích động hỏi: “Tiểu Tứ, đứa nhỏ đem ngươi biến thành như vậy...... Trong đó còn có người ngươi coi như ‘bạn tốt’...... Ngươi tuyệt không hận sao?”

“Sai rồi! Diệc Ưu, không phải bọn họ đem ta biến thành như vậy!” Tiểu Tứ sửa lại, “Đem chính mình biến thành như vậy chính là ta, hết thảy đều là do ta không thoát khỏi ám ảnh của chuyện đó...... Còn việc có hận bọn họ không, ta nghĩ này không cần thiết. Bọn họ tuy rằng đã lừa ta, chính là ta cùng bọn họ ở chung cũng có lúc vui vẻ, ngẫm lại cái thời điểm kia, mọi thứ cũng sẽ không còn quan trọng nữa......”

Tiểu Tứ nhắm hai mắt lại, mắt thành một đường cong duyên dáng, tựa như ở một mảnh tối thấy được cái y gọi là “thời gian vui vẻ”.

Diệc Ưu khẽ nhấp môi, lời muốn nói nhưng lúc nhìn thấy Tiểu Tứ mỉm cười lại nuốt ngược vào trong, ngược lại đổi thành: “Tiểu Tứ thật sự là rộng lượng hiếm thấy, làm người như thế, cuộc sống sẽ tương đối nhẹ nhàng đi?!”

“Có lẽ đi!” Tiểu Tứ lại mở hai mắt chăm chú nhìn Diệc Ưu, “Diệc Ưu có thể trị khỏi cho ta sao?”

Diệc Ưu nghĩ lại nghĩ, có chút tiếc nuối mà trả lời: “Bệnh này thuốc không chữa được, tâm bệnh vẫn cần tâm dược, phải đợi Tiểu Tứ tự mình hoàn toàn ra khỏi bóng ma này mới được...... Thực xin lỗi, ta bất lực......”

Tiểu Tứ lại giống như đã sớm biết, mỉm cười vỗ vỗ bả vai của Diệc Ưu, ý bảo hắn không cần nổi giận: “Không sao, không cần để ở trong lòng, ngươi là y sư tốt, lần này ngươi nhất định có thể thi đậu ngự y!”

Biết Tiểu Tứ đang an ủi chính mình, Diệc Ưu trả lời y bằng một nụ cười: “Cám ơn ngươi Tiểu Tứ!”

“Không có chuyện, ta đi trước!” Tiểu Tứ nói liền đứng lên, chậm rãi rời khỏi phòng, “Thấm Diêu ca ca, Diệc Ưu liền nhờ ngươi!”

Một câu hai ý! Sau đó chợt nghe”!” một tiếng đóng cửa, Tiểu Tứ đi về phía phòng của mình cùng Diệu Ngạn.

....................................

Không biết có phải trùng hợp hay không, ngay tại lúc Tiểu Tứ trở lại phòng, cư nhiên cùng Chung Ly ở cửa phòng không hẹn mà gặp! Nhìn vẻ mặt của hắn ta, tựa hồ là đến tìm Diệu Ngạn...... Cho nên......

“Ngươi là đến tìm Ngạn ca ca?” Tiểu Tứ đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Chung Ly không ngờ được y sẽ như vậy, mặt hơi lộ ra vẻ kỳ dị, “Đúng vậy...... Hắn không có ở trong, vậy......”

“Vậy ngươi trước vào ngồi đi!” Tiểu Tứ đẩy ra cửa phòng, mời hắn ta tiến vào, “Ngạn ca ca lập tức sẽ trở về, cùng nhau từ từ chờ đi!”

“...... Ngươi không ngại?” Chung Ly có chút khó tin.

“Không sao, vào đi, bên ngoài có chút lạnh!” Mời hắn ta tiến vào, Tiểu Tứ đóng cửa cửa phòng, còn rót chén trà cho hắn ta, “Uống đi!” Rồi mới tự mình ngồi xuống mép giường bắt đầu trải giường.

Vẻ mặt kinh ngạc vẫn như cũ ở lại trên gương mặt của Chung Ly, “Tiểu Tứ......” Đây là lần đầu tiên hắn ta gọi như vậy.

“Sao?” Tiểu Tứ bận bịu làm việc trong tay,thế nhưng lại rất cẩn thận nghe hắn ta nói.

Chung Ly nhìn bộ dáng y đang chăm chú trải giường rất là đáng yêu, không khỏi cười lên tiếng, “A...... Ta vẫn là lần đầu tiên thấy có người nghiêm túc trải giường như vậy!”

Lúc này Tiểu Tứ trên cơ bản đã sắp làm xong, chính là giường y trải...... Hình dạng thật sự rất kỳ quái, trái hẹp phải rộng, chăn đệm bên phải hình như so với bên trái nhiều hơn không ít!

“Phải không.” Tiểu Tứ không cho là đúng, vỗ vỗ tay tỏ vẻ hoàn thành, rồi mới ngồi xuống chỗ bên cạnh Chung Ly vừa lòng mà nhìn”kiệt tác” của mình.

“Ngươi là lần đầu tiên trải sao?” Chung Ly hỏi.

“Không, ta cùng Ngạn ca ca ngủ cùng nhau, chăn đều là ta trải!” Tiểu Tứ trả lời, “Trải như vậy ngủ sẽ thật sự thoải mái!”

Chung Ly một miệng trà suýt nữa phun ra, “Khụ khụ...... Loại việc trong phòng này ngươi không cần thành thật như vậy!”

“......” Tiểu Tứ nhìn thoáng qua hắn ta, “Ta thấy ngươi hiểu lầm, ta cùng Ngạn ca ca còn chưa có làm cái gì!”

“A?” Miệng của Chung Ly đã muốn tự động thành chữ O, “Như vậy...... Ngươi vì sao......”

Người yêu làm chuyện trải chăn như vậy, Chung Ly có thể lý giải! Khá nhiều chăn đệm ở dưới thân, ngày hôm sau xương cốt cũng sẽ không quá đau nhức, nhưng Tiểu Tứ minh xác nói cho hắn ta không phải vì làm việc kia, kia......

Tiểu Tứ uống một hớp, chỉ vào chăn giải thích: “Ta có thói quen ngủ bên trái bên trong, Ngạn ca ca ngủ bên phải, chính là ngạn ca ca ngủ có chút thói quen không tốt, thích đá chăn, cho nên mỗi lần đều phải trải nhiều chút, như vậy ít nhất sáng hôm sau hắn sẽ không toàn lộ thân ra ngoài!”

“......!” Chung Ly âm thầm cả kinh, nhìn không ra đứa nhỏ này tuy rằng so với Diệu Ngạn nhỏ hơn năm tuổi, nhưng lại cẩn thận như vậy...... Đây là nguyên nhân Diệu Ngạn coi trọng y? “Lão bản thật sự rất có mắt a...... Thật sự là chọn đúng người!” Hắn ta nói ra lời từ nội tâm từ tận đáy lòng.

Tiểu Tứ đánh giá vẻ mặt của Chung Ly, hắn ta đang cười, thế nhưng trong đôi mắt quả thật tồn tại một chút ít tình cảm không rõ! Hắn ta không phải là một “đầu bài” bình thường, một tiểu quan đơn thuần, không giỏi che dấu ánh mắt như vậy!

“Chung Ly có người thích đi!”

“!” Chén trà trong tay Chung Ly có chút đổ ra ngoài.

Tiểu Tứ cũng không chú trọng việc này, tiếp tục nói: “Mỗi người đều có người yêu cùng quyền lợi được yêu, chính là nếu vì người mình yêu mà đi thương tổn người khác...... Ta cảm thấy là không đúng!”

“Ha hả...... Ngươi đang nói cái gì a? Ta không hiểu......” Chung Ly còn mưu toan che dấu.

“Cách yêu của mỗi người không giống nhau, kết quả cũng không giống nhau.” Tiểu Tứ mở ra cửa sổ, nhìn bầu trời một vầng trăng sáng, “Ta từ nhỏ vẫn có một cái ước vọng, một ước vọng rất đơn giản! Không có chiến tranh không có thương vong, tất cả mọi người có thể sống hạnh phúc, cho nên chúng ta trước khi thay đổi lập trường của mình, ta xin khuyên ngươi một câu, đúng lúc thu tay lại đi!”

“Đã quá muộn!” Chung Ly kích động thống khỏ ngắt lời...... Phát hiện chính mình biểu lộ cảm xúc, hắn ta chợt bưng lên chén trà nóng rót vào miệng, tỉnh táo lại...... Nước trà quả nhiên phi thường ấm áp, mà người có thể pha ra trà như vậy cũng chỉ có......”Tiểu Tứ, đã muốn đã quá muộn a...... Hết thảy đã không còn đường quay đầu lại!”

Đối diện với ánh mắt của Chung Ly, Tiểu Tứ đột nhiên cảm thấy một lòng bi thương, là người nào có thể được hắn ta yêu sâu đậm như vậy? Ngạn ca ca sao?

“Cám ơn của ngươi chiêu đãi!” Chung Ly đứng dậy rời đi, “Chờ lão bản trở về, nói với hắn sổ sách đã tính xong, nói hắn đến phòng thu chi lấy...... Hôm nay đến chính là vì cái này! Ta đi......”

Chung Ly ra khỏi phòng, đi vào phòng của chính mình, lại phát hiện đã có người tới trước đó rồi!

Người nọ tinh quái mà đem một bình tử sa ra chơi nói: “Xem ra ngươi thực thích đứa nhỏ kia đi!”

Trên mặt Chung Ly mang một nụ cười chua sót, quỳ một gối nói: “Y là đứa nhỏ lạ lùng, hẳn là người thuần khiết như một tờ giấy trắng lại sinh ra trong hoàng cung dơ bẩn như thế, còn thật là khó tưởng tượng được!”

Người kia buông đồ chơi trong tay, kéo Chung Ly liền đem hắn ta đẩy lên giường, rồi mới áp mình lên người Chung Ly, cho hắn ta một cái hôn bá đạo lại không kém ôn nhu, “Chung Ly thích y, không còn thích ta sao?”

“A...... Sao vậy có thể......” Chung Ly hai tay ôm lấy người nọ, “Vì ngươi, ta nguyện ý dâng lên mọi thứ!”

Lúc người nọ đang nghe đến lời này, lộ ra một tia cười tự hào, ôn nhu lại có chút tàn khốc nói: “Ha ha, ta chỉ biết Chung Ly hiểu rõ nhất! Cho nên, vì ta, thỉnh ngươi cùng Diệu Ngạn lên giường đi!”

“...... Vì cái gì?” Chung Ly đã có chút chết lặng hỏi.

“Bởi vì ta không muốn Diệu Ngạn cưới Tiểu Tứ! Hắn không xứng!”

“Ngươi muốn dùng điểm ấy ly gián bọn họ?”

“Đúng vậy, bất quá không phải loại phương pháp ngươi nghĩ...... Mà là dùng một nhược điểm giữa bọn họ mà thôi......” Nụ cười lạnh lùng tại trên mặt người nọ dần mở rộng, Chung Ly không khỏi ngẩn cả người.

Cảm thấy người dưới thân đang run rẩy, người nọ cúi đầu lại đưa lên đôi môi, “Chung Ly rất lạnh sao? Đừng lo, ta đến sưởi ấm cho ngươi......”

Không có ngăn cản động tác của hắn, tùy ý để chính mình bị cởi sạch, âu yếm, xỏ xuyên qua...... Chung Ly tiếp nhận hết thảy, Tiểu Tứ a, thật sự đã quá muộn, ta đã hãm sâu trong này không thể tự thoát ra được, nếu có thể quay đầu lại, ta vẫn không thể lựa chọn một con đường khác đâu......

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play