Tuyết quý đã tiến vào tháng thứ hai, nhiệt độ ngoài phòng dựa theo lời Lập Hạ chính là so tam cửu thiên còn lạnh hơn không dưới mười lần. Trong bộ lạc, ngoại trừ nhân viên chấp hành nhiệm vụ tuần tra cùng lẻ tẻ vài thú nhân chạy vội qua, thì bên ngoài không có một người đi lại.
(Tam cửu thiên: tra gg thì thấy bảo kỳ chín ngày thứ ba sau Đông Chí, được cho là lạnh nhất mùa đông)
Một hồi tiếng thú rống nặng nề mà gấp gấp phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Ân Tư Đặc mạnh mở to mắt ra bật dậy, lực chú ý dồn tới đôi tai thám thính tình huống bên ngoài. Lập Hạ trong lồng ngực tựa hồ cũng bị một hồi tiếng rống kia đánh thức, mơ hồ lẩm bẩm hỏi chuyện gì xảy ra. Ân Tư Đặc vỗ nhẹ lưng cậu nhỏ giọng hống không có việc gì, thẳng đến lúc Lập Hạ lại lần nữa trầm trầm ngủ thiếp đi mới nhẹ chân nhẹ tay xuống giường.
Đi đến gian phòng bên cạnh, Á Địch đang ngủ say bên trong túi ngủ Lập Hạ đặc biệt làm riêng cho nhóc, cả người đều co lại thành một đoàn, chỉ lộ cái mũi nho nhỏ ra bên ngoài để hít thở không khí mới mẻ. Ân Tư Đặc liền đem Á Địch ôm cùng với túi ngủ trở về phòng nhét vào trong lòng Lập Hạ, lúc này mới thay bọn cậu dém góc chăn rồi nhanh chóng ra cửa.
Ngoài phòng, các thú nhân dồn dập từ trong nhà mình chạy ra hướng cửa bộ lạc, biểu tình trên mặt mỗi người đều ngưng trọng. Từ rất xa còn có thể nghe được tiếng sói tru một hỏi một đáp tại cửa bộ lạc của nhân viên tuần tra cùng người bên ngoài. Cùng là thú nhân, bọn hắn đương nhiên có thể nghe hiểu ý tứ trong những tiếng kêu này. Hùng tộc, phẫn nộ, vội vàng, bi thương.
Bó đuốc hừng hực cháy đem cửa ra vào bộ lạc chiếu sáng, tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc từ sớm đã lên tường vây quan sát tình huống bên ngoài. Chờ ông ra hiệu một tiếng, cửa lớn bộ lạc chậm rãi được mở sang hai bên.
Người bên ngoài tường vây chứng kiến cửa lớn mở ra liền như ong vỡ tổ mà tuôn vào bên trong. Mượn ánh lửa, lúc này mọi người mới nhìn thấy tình huống người tới. Đích thật là bộ lạc Hùng tộc không sai, thế nhưng tình huống của bọn họ thực thảm. Toàn thân máu tươi không nói, ngay cả quần áo dày dặn cũng không có mấy người mặc, hiển nhiên bọn họ bị tập kích trong lúc ngủ say. Giống cái cùng đứa nhỏ trải qua thời gian dài bôn ba cùng kinh hãi, vừa mới tiến vào cửa lớn liền không có hình tượng mà ngồi phịch trên mặt đất, há to miệng hít lấy hít để không khí hòng trấn an trái tim bị kích thích mãnh liệt cùng lá phổi hoạt động vượt năng suất. Giống đực tốt hơn chút ít, nhưng cũng thở hổn hển không ngừng, không khí thông qua khí quản vù vù như ống bễ hỏng. Bên trong một đoàn người gần trăm cá nhân như vậy, kỳ lạ là không có một người cao tuổi nào. Thần kinh căng cứng sau khi tiến vào bộ lạc liền bất chợt trầm tĩnh lại, thật giống như thang máy đột nhiên mất trọng lượng từ tầng thứ hai mươi một phát rơi xuống tầng trệt, khiến người bay bay tay chân như nhũn ra. Cảm giác đã đến được địa phương an toàn, một ít giống cái cùng đứa nhỏ Hùng tộc nhao nhao khóc rống.
Mỗi người thú nhân Lang tộc nhíu chặt lông mày, Hùng tộc tổn thất lớn như vậy chắc chắn gặp phải dã thú tập kích cỡ lớn. Trong mùa tuyết rơi, thú nhân săn không đến con mồi, chỉ có thể tập trung săn bắt tại mùa khô để có hàng tồn trữ, nhưng dã thú bất đồng, bọn chúng không có tập tính tích trữ, đến tuyết quý tự nhiên bị đói bụng. Thời điểm này, con mồi dễ dàng săn bắn được đã sớm không còn bóng dáng, mà thú nhân sinh sống quần cư cố định tự nhiên trở thành bàn tiệc trong mắt bọn chúng.
Hiện tại bộ lạc Hùng tộc gặp phải, có lẽ còn có những bộ lạc lớn nhỏ khác xung quanh cũng gặp phải. Nếu không phải bộ lạc Lang tộc tại dưới sự chỉ đạo của Lập Hạ sớm xây lên tường vây cao lớn rắn chắc, có lẽ lần tập kích này chính nhằm vào bọn hắn cũng không chừng. Nghĩ tới đây, thú nhân Lang tộc đua nhau rùng mình, đáy lòng vô cùng may mắn quyết sách anh minh lúc trước.
Ngõa Nhĩ Đặc giơ bó đuốc bước nhanh xuống tường vây, theo trong đám người thê thảm kia lật ra một người, đúng là Trại Lặc tới chơi lúc trước. Chỉ thấy mặt mũi hắn tràn đầy máu tươi, ngược lại quần áo mặc được dày dặn, chỉ là quần áo đã bị xé toang trong quá trình chiến đấu với dã thú, tạo nên trang phục rách rưới rất có nghệ thuật ở hiện đại. Không riêng tại ngực có một miệng vết thương, mà ngay cả phía sau lưng cũng bị vạch ra một dấu thật dài, da thịt xung quanh phơi tại không khí dưới trời lạnh như vậy đã sớm trắng bệch hoại tử.
“Tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc…”. Trại Lặc bước lên, ngữ khí đã gần như nghẹn ngào, nhưng bởi vì chút ít người tâm phúc cùng hắn trốn ra này, hắn vẫn là đem nước mắt cơ hồ muốn chảy ra khỏi hốc ép trở về. “Bộ lạc chúng ta gặp phải thú tập, những người này là ta mang theo trốn chạy ra, hi vọng ngài có thể thu lưu chúng ta. Đương nhiên, ta cũng biết trong tuyết quý hiện nay đồ ăn rất khó có thể đạt được, nếu thật sự không có cách nào khác thì cầu ngài đem giống cái cùng đứa nhỏ lưu lại, bọn họ điều gì cũng có thể làm, chỉ cần cung cấp một chút đồ ăn là tốt rồi…” Nói tới đây, Trại Lặc đã gần như bắt đầu nói năng lộn xộn, hắn đã không thèm để ý gì tính mạng của chính mình, giống đực như thế nào đều có thể, chỉ hi vọng giống cái cùng đứa nhỏ trải qua tốt một chút, chỉ có như vậy, bộ lạc Hùng tộc mới có khả năng tiếp tục tồn tại.
Trại Lặc thật sự là không còn biện pháp khác, phàm là một điểm khả năng hắn đều sẽ không đem giống cái cùng đứa nhỏ của bộ lạc mình giao cho người khác, những người đó đều là cha hắn cùng trưởng bối trong bộ lạc xả thân quên mình đánh đổi lại. Tập kích đêm nay ập tới quá đột nhiên, bọn hắn không có cái loại tường vây kia như của bộ lạc Lang tộc, gần như tại trong một đêm đón nhận tử thần, phải nói nhân khẩu bộ lạc Hùng tộc là tương đương với Lang tộc, tuy trở tay không kịp một chút, nhưng cơ hội bổ cứu vẫn phải có. Có điều, vì sao bộ lạc Hùng tộc lại gặp nạn, bởi vì số lượng dã thú đã muốn hơn gấp vài lần bọn hắn. Tuy các thú nhân đã anh dũng chống lại, nhưng tiếc rằng bọn hắn còn có giống cái cùng đứa nhỏ không có năng lực tự bảo vệ bản thân.
Lập tức cục diện biến đổi, không thể địch lại nữa, a ba Kiều Y của hắn mang theo các thú nhân lớn tuổi trong tộc không thèm quan tâm an nguy bản thân mà điên cuồng phản công, hòng để cho hắn mang theo hi vọng của bộ lạc nhanh chóng rút khỏi. Dù sao bọn ông cũng già rồi, cũng không mang đến cho bộ lạc bao nhiêu lợi ích, còn không bằng thừa dịp lúc này để cho con cháu bọn ông nhiều thêm một cơ hội sống sót. Khi đó hắn muốn xông lên lại bị a ba gầm rú giận dữ ngăn cản. “Trại Lặc! Đi mau, mang theo hi vọng bộ lạc Hùng tộc, mau chóng ly khai!”
Trại Lặc còn nhớ rõ tình cảnh a ba cùng thú nhân già kia toàn thân đẫm máu, a ba hắn bị vài còn dã thú từ nhiều góc độ khác nhau đồng thời công kích, vết thương bị cắn xé mãnh phun ra máu tươi, chất lỏng văng khắp nơi trong bóng tối không thể phân biệt, tại khoảnh khắc này lại đỏ rực rõ ràng như vậy, màu đỏ như mặt trời chiều tà, như những ngọn lửa bùng cháy, chói mắt tựa đến thế. Nhưng dù có vậy, a ba hắn vẫn vung đôi chân rậm rạp lông đập bay từng con dã thú vây công. Thân ảnh một khắc này của ông tựa như đại thụ đứng sừng sững trong bộ lạc, vô cùng kiên định.
Ngõa Nhĩ Đặc nhìn đứa bé độ tuổi cùng con ông không sai biệt lắm này, đứa bé ở trước mặt ông dùng thanh âm cầu xin cùng tư thái hèn mọn nhất, vì chính là để cho bộ lạc ông thu lưu bọn hắn. Nếu là lúc trước, ông có khả năng còn cần cân nhắc thêm, nhưng từ khi Lập Hạ dạy bọn ông phương pháp ướp đồ ăn cùng thu hoạch những nguyên liệu nấu ăn, bộ lạc năm nay đã thoát khỏi bóng ma đói khát, thậm chí còn có dự trữ, nuôi sống những người này vẫn là dư sức. Hơn nữa, thú tập hàng năm khiến tổn thất thật nhiều thú nhân, thậm chí còn bị diệt tộc, thời gian dài như thế, bộ lạc Lang tộc cũng sẽ trở thành mục tiêu cuối cùng của đám dã thú kia, thời khắc này, cảm ơn minh hữu đã cùng chung tay với bọn ông bảo vệ phiến thổ địa rộng lớn nơi đây là điều tất yếu.
(Minh hữu: bạn bè liên minh)
“Trại Lặc, ngươi tính toán một chút nhân số của các ngươi, phân tổ theo gia đình, ta cho các ngươi sắp xếp nơi ở. Các ngươi đã tới bộ lạc Lang tộc rồi thì yên tâm lưu lại, dưỡng thương thật tốt mới là điều quan trọng nhất.” Ngõa Nhĩ Đặc dìu Trại Lặc lung lay sắp đổ để cho Ngõa Cách chiếu cố, lại hô Ba Khắc đi tìm y sư Mạc Lâm Đạt, lúc này mới mời đến tộc nhân sắp xếp chuyện ở nhờ. Trừ những nhà có thú nhân cao tuổi ra, đa số người trong nhà còn thừa một gian phòng, mỗi nhà chia mấy người vẫn có thể ở được.
Ân Tư Đặc giơ bó đuốc tìm kiếm trong đám người, quả nhiên thấy một nhà Hoắc Khắc Lợi. Đáng vui mừng chính là bọn hắn tựa hồ không bị thương tổn nghiêm trọng gì. Thân thể Hoắc Khắc Lợi đứng thẳng tắp, làn da lồ lộ ở bên ngoài bị đông lạnh đến gần như phát tím, miệng vết thương trên cánh tay vì lạnh mà máu ngừng chảy. Bạn lữ của hắn được ôm vào trong lòng ngực vỗ nhẹ, trên người ăn mặc đơn bạc được khoác lên một kiện áo da thú tràn đầy miệng vết rách cùng vết máu, từ kích cỡ đến đoán hẳn là vốn của Hoắc Khắc Lợi. Có điều cái bụng phình to của bạn lữ hắn, rõ ràng cho thấy đang mang bầu, việc này lại khiến Ân Tư Đặc hơi có chút kinh hãi. Ba Đốn nho nhỏ ôm chân Hoắc Khắc Lợi kẹp giữa hai người, tựa hồ bị kinh hãi lúc trước vẫn chưa hoàn toàn bình phục được, chỉ có thể khóc thút thít, bởi vì trời lạnh mà nước mũi chảy ra liền bị hít lại khí quản, thế nên thỉnh thoảng lại dùng sức ho khan.
Ân Tư Đặc bước nhanh lên trước, Hoắc Khắc Lợi trong đám người tựa hồ có cảm ứng mà đồng thời nhìn qua phương hướng của hắn. Sau khi nhìn thấy Ân Tư Đặc, thú nhân Hùng tộc cường tráng này vẫn là nhịn không được toát ra thần sắc khổ sở bi thương. Ân Tư Đặc khom lưng ôm lấy Ba Đốn, Ba Đốn mặc kệ mọi thứ, thời điểm nhìn đến Ân Tư Đặc liền lớn tiếng khóc lóc, tay ôm cổ hắn không chịu buông, thiếu chút nữa khóc muốn sặc.
Dẫn mấy người về đến nhà, Lập Hạ nghe được tiếng động khoác lên quần áo đi ra gian ngoài. Chứng kiến tình cảnh mấy người tới mà trợn tròn hai mắt. Đợi biết được nguyên nhân sau nhìn một nhà Hoắc Khắc Lợi ăn mặc đơn bạc cùng làn da đông lạnh phát xanh, Lập Hạ vài bước tiến lên đâm xuống hỏi có phải là không cảm thấy cái gì hay không, tại lúc đạt được câu trả lời khẳng định liền ngay lập tức lao ra sân nhỏ bưng một chậu tuyết trở về.
Nhìn Phí An Đạt, bầu bạn Hoắc Khắc Lợi, lần đầu tiên gặp mặt đã đem vải bông tặng cho chính mình này, Lập Hạ liền bê chậu tuyết hướng tới, tại trên làn da bị lộ ra bên ngoài bắt đầu xát lên tuyết. Nếu như tại lúc bình thường, Lập Hạ nhìn thấy nam nhân mang thai chính là kỳ lạ không tưởng nổi, thì hiện tại sự tình quá khẩn cấp, cậu cũng không còn chú ý được nhiều như vậy.
Hoắc Khắc Lợi chứng kiến hành động của Lập Hạ, vươn tay muốn ngăn cản, vốn đã đông lạnh không được, còn muốn bôi tuyết lên người, vậy cũng quá xằng bậy rồi. Lập Hạ không thèm chú ý tới hắn, vừa xát cánh tay Phí An Đạt vừa gào lên với Ân Tư Đặc, “Ân Tư Đặc, nhanh xát tuyết cho Ba Đốn, còn cả Hoắc Khắc Lợi nữa, trời bên ngoài lạnh như vậy, bọn họ đã bị đông lạnh lâu lắm, nếu trực tiếp sưởi ấm thì cơ nhục của bọn họ sẽ hoại tử hết! Nhất định phải dùng tuyết xát, vẫn một mực xát đến khi làn da nóng lên mới có thể sưởi ấm!” Sau khi dùng hết nửa chậu tuyết lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hô hoán Ân Tư Đặc, “Ân Tư Đặc, anh nhanh đi tìm tộc trưởng, khiến thú nhân Hùng tộc cũng thực hiện như vậy, chậm thì không còn kịp nữa!”
Ân Tư Đặc nghe Lập Hạ nói thế liền trực tiếp chạy vội ra ngoài, tay Hoắc Khắc Lợi lúc trước muốn ngăn cản lại buông thõng xuống, gấp rút bôi tuyết lên người mình. Phí An Đạt nhìn một lúc động tác của Lập Hạ cũng hiểu rõ phương pháp, liền nắm tuyết lên. Lập Hạ thấy cậu ta có thể tự bôi lên người mới đi tới một bên giúp Ba Đốn xát cơ thể, qua một lúc lâu thân thể nhỏ bé của Ba Đốn mới bắt đầu ấm lại.
Phòng khách cùng phòng bếp đều đốt lửa, vốn chỉ cần nhóm lửa phòng khách là có thể cung cấp ấm áp đủ cho phòng ngủ một nhà ba người Ân Tư Đặc, nhưng Lập Hạ không thích ra khỏi phòng liền trở nên lạnh lẽo, nên cũng đốt lửa luôn bếp trong phòng bếp, vì vậy cả phòng cho khách cũng là ấm áp. Điều này lại vừa vặn thuận tiện cho một nhà Hoắc Khắc Lợi vào ở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT