Màn đêm thăm thẳm, Lập Hạ đẩy ra cửa phòng Á Địch.

Trên giường hai nhóc con tư thế ngủ ngã chỏng vó, Ba Đốn lăn đến mép giường nằm hơi nghiêng, một chân thò ra bên ngoài giường. Chăn da thú vốn đắp trên người nhăn nhúm thành một đoàn rơi trên mặt đất. Á Địch càng lợi hại hơn, lật người lăn một vòng, không riêng gì cánh tay vắt ngang đầu Ba Đốn, cái chân mập ú ngắn ngủn còn đè nặng lên lưng Ba Đốn. Lập Hạ thật tình cảm thấy Ba Đốn cứ tiếp tục ngủ như vậy nhất định sẽ gặp ác mộng. Nhặt lên da thú, Lập Hạ đem hai nhóc ôm tới giữa giường, một lần nữa đắp kín chăn lại, lại kiểm tra một lần nữa, không còn sót điều gì mới lặng lẽ lui ra khỏi phòng.

Tiệc tối chấm dứt không lâu, Hoắc Khắc Lợi đi phòng cho khách nghỉ ngơi. Vốn muốn ôm Ba Đốn cùng ngủ, Á Địch lại nháo muốn ngủ với Ba Đốn, ngẫm lại hai nhóc ban ngày chơi thân với nhau cũng liền chiều theo ý bọn chúng.

Nằm ở trên giường, cái đệm mềm mại dưới thân không giống với giường đá gập ghềnh cấn người của bọn hắn, lại thò tay sờ vách tường, không xuất hiện hiện tượng đầy ngón tay dính bụi đất. Nghĩ đến những điều trông thấy sờ thấy tại ban ngày ở bộ lạc Lang tộc, hết thảy sự vật đều mới lạ như thế. Mà trong lúc người của bộ lạc Lang tộc nói chuyện với nhau mới nghe được, những điều này đều do Lập Hạ ‘sứ giả Thú Thần’ nghĩ ra. Ngoài khiếp sợ ra, Hoắc Khắc Lợi càng thêm cảm thán, thân là một giống cái, Lập Hạ thực sự rất có tài năng. Xem ra lần này đi một chuyến tới bộ lạc Lang tộc là điều đúng đắn.

Mặt trăng ngoài phòng tỏa sáng, ánh trăng xuyên thấu qua cành lá cây Lam quả rơi vãi lên mặt đất, hình thành những đốm sáng lác đác. Đi vào thế giới này đã gần một năm rồi, làm quen bạn bè, trải qua niềm vui cũng như hiểu lầm, Lập Hạ tuy thường sẽ nhớ tới sinh hoạt trước kia, nhưng giờ khắc này cũng chỉ còn lại khói mây. Hiện tại cậu có được người yêu con nhỏ, không thể so sánh với trước kia, nhưng cũng nhiều một phần an nhàn thanh thản. Lập Hạ cảm thấy, có lẽ cuộc sống như vậy mới thích hợp với cậu nhất.

Trở về phòng cài chốt cửa, Ân Tư Đặc còn chưa ngủ. Thấy Lập Hạ trở lại, Ân Tư Đặc xê dịch người vào bên trong giường, vỗ vỗ chỗ để trống dưới thân ra hiệu Lập Hạ tới ngủ. Lập Hạ nằm lên giường kéo qua cánh tay Ân Tư Đặc mà gối, một tay ôm lấy cái eo tráng kiện của Ân Tư Đặc.

Người bộ lạc Hùng tộc muốn vài ngày nữa mới trở về, có sự giúp sức của bọn họ, việc ra ngoài săn bắn dễ dàng rất nhiều. Trong ruộng hiện tại gieo cải trắng, phốc bặc, lúa mì, lúa mì thì không phải nói, nhưng cải trắng cùng phốc bặc chu kỳ sinh trưởng ngắn, qua không bao lâu nữa có thể thu hoạch rồi. Tại đây không giống hiện đại có thuốc trừ cỏ, nhóm giống cái mỗi ngày đều phải đi đến ruộng nhổ cỏ. Bất quá những chuyện này Ân Tư Đặc đều hoàn thành xong tại trước khi Lập Hạ thức dậy, ngoại trừ nấu cơm trông con, Lập Hạ có thể nói là người rảnh rỗi nhất trong bộ lạc. Mắt thấy mùa đông giáng xuống, việc khẩn yếu nhất trước mắt chính là trữ củi cùng may quần áo, làm giày đi.

Oa tại lồng ngực ấm vù vù của Ân Tư Đặc, Lập Hạ suy tư. Trải qua thời gian dài bảo dưỡng của giầy dây leo, bàn chân người một nhà đều không da dày thịt béo như lúc ban đầu nữa, mùa đông tiếp tục đi giày dây leo thì ngón chân nhất định sẽ không chịu nổi, có lẽ nên nghiên cứu chế tạo giày đi mùa đông rồi. Hiện trong nhà đã có vải, tìm Tô Bỉ làm mấy thân quần áo mặc, bên ngoài lại khoác áo khoác bằng da thú, nhất định so với trước đó quây da thú bên trong thì trống rỗng giữ được ấm hơn rất nhiều. Đầu thừa đuôi thẹo của con mồi cũng có rất nhiều, có lẽ cậu còn có thể làm ra hai kiện áo lông.

Chỗ ngực truyền đến từng đợt cười rung nhẹ, Ân Tư Đặc hôn hôn đỉnh đầu Lập Hạ đen nhánh. Hắn biết rõ tiểu tử nằm trong ngực này nhất định lại nghĩ ra vật tốt gì rồi. Mỗi lần đều là như thế, bản thân cậu sẽ cười toe toét không ngừng. Nội tâm Ân Tư Đặc cũng rất thoải mái. Từ khi Lập Hạ đến bên hắn, hết thảy đều tốt đẹp như vậy. Ăn đồ ăn mỹ vị, lấy được một người yêu tri kỉ, bây giờ còn có một đứa con thích làm nũng đâu. Hết thảy những điều này đều không nhận được từ trên người Khải Văn trước đó. Hắn rất quý trọng hiện tại, hơn nữa sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bảo hộ gia đình này.

Bởi vì trong lòng chất chứa việc quan trọng, sáng sớm Lập Hạ đã chạy tới nhà Tô Bỉ, còn thuận tiện bắt cóc Mạc Lâm Đạt cùng một chỗ.

“Lập Hạ a, ngươi hôm nay dậy thật sớm.” Tô Bỉ vừa ngáp vừa mở ra cổng, cậu ta mới tỉnh dậy, đỉnh đầu tóc xếp lộn xộn. Mạc Lâm Đạt đi theo sau Lập Hạ cũng không tốt đến đâu. Cậu ta trực tiếp bị Lập Hạ đào từ trên giường xuống, mặt đều chưa chú ý mà tẩy rửa, lúc này trên mặt còn lưu một đạo dấu vết nước miếng để lại đây.

“Ai biết a, Lập Hạ nói có thứ mới rất quan trọng muốn nói.” Mạc Lâm Đạt cũng không khách khí, đẩy ra Tô Bỉ liền hướng về phía giếng nước chạy tới, quản bọn họ muốn làm cái khỉ gió gì, trước đem mặt rửa sạch rồi nói sau. Lúc nãy Lập Hạ trực tiếp đem cậu kéo ra, cũng không biết bộ dạng này của cậu quang vinh đi trên đường có bị người thấy đến hay không.

Lập Hạ không khách khí, dẫn theo vải bông đi hướng phía phòng. Lần này cậu mang đến vải bông tích trong nhà, liền trông cậy vào Tô Bỉ làm quần áo cho cậu. Đợi hai người kia rửa xong mặt, ba người ngồi vây quanh bàn ăn tại phòng khách thảo luận chính sự.

Lập Hạ đi tới thế giới nơi đây, đại lục A Nhĩ trước kia căn bản không có thứ như giầy loại này, mùa hè thì may, còn mùa đông thú nhân giống cái đều bao một tấm da thú lên chân là xong việc. Nhưng nơi này dù sao cũng không phải hiện đại, sẽ có cái gì bởi vì ô nhiễm không khí hiệu ứng nhà kính làm cho khí hậu toàn cầu ấm lên hình thành mùa đông ấm, Lập Hạ nhớ rõ, ngoại trừ khi còn bé tuyết rơi nhiều có thể đắp người tuyết ra, thành phố phương Bắc cậu ở đã nhiều năm chưa một lần thấy tuyết rơi.

Tại ba tháng tuyết quý dài đằng đẵng buồn chán, có thể chân chân chính chính đem người đông lạnh thành băng. Tay chân sinh đau nhức là chuyện thường ở huyện. Nhưng hiện tại cậu đến đây, chuyện như vậy cậu không thể nhịn được nữa, cậu cũng không hy vọng thân nhân bằng hữu phải chịu đựng thương tổn như vậy, cho nên vật phẩm chống lạnh qua mùa đông là cần thiết.

Trước đó bọn cậu đã dùng dây leo sỉ mị chế tạo ra giày dép, có điều tại mùa đông mênh mông tuyết rơi này, tính chống thấm nước cùng chống lạnh của nó không đạt đủ tiêu chuẩn. Cho nên lần này Lập Hạ muốn dựa theo phương thức đóng giày khâu vải ở nông thôn.

Trải rộng thị trường Thiên triều đều sử dụng giày vải đế cao su, mà ngay cả bà cụ già ngồi bán giày bên lề đường cũng đều là trực tiếp dùng máy may may ra đế giầy đấy. Đại lục A Nhĩ căn bản không có vật như vậy. Lập Hạ may mắn một lần được chứng kiến một cụ già nông thôn thủ công chế tác ra giày vải, lúc đó cũng chỉ nghĩ thấu náo nhiệt chút, thế nhưng hiện tại ở chỗ này lại có thể trở thành một việc hữu dụng.

Làm giày vải muốn làm đế giày, muốn làm được đế giày trước phải làm lót. Cậu còn nhớ cách làm lúc đó của cụ già. Ngày ấy cũng được coi đẹp trời, nắng xuân rực rỡ, giữa sân chính phủ lắp đặt một dụng cụ vận động, mặt bàn rộng lớn trơn bóng, cực thích hợp đến đóng giày.

Cụ già tay kẹp khăn lau, cầm bàn chải, mang theo thùng nước đi tới bàn đánh bóng bàn bắt đầu dọn dẹp. Một bà lão ngày thường đi còn có chút run run ngay tại lúc tay cầm lấy chổi lại thay đổi hoàn toàn thành một bộ dáng khác, tay năm tay mười đem lá cây cùng cặn bẩn tro bụi trên mặt bàn quét sạch, cạo một lần ra cả đống. Cuối cùng lại cầm lên thùng nước trên mặt đất bắt đầu “xoẹt xoẹt xoẹt” mà rửa sạch mặt bàn. Cậu đứng một bên xem náo nhiệt bởi vì không kịp tránh né bị cái bàn chải kia cọ rửa mà bắn văng ra nước bẩn, một đống điểm đen dính lên áo sơ mi trắng nhìn dị thường chướng mắt.

Rửa sạch bàn, dùng khăn lau lau khô, bà cụ lại về nhà lấy vải, bàn chải cùng một chậu hồ dán. Hồ dán này sử dụng bắp ngô nấu ra, bắp ngô trong nhà ở nông thôn có rất nhiều, mỗi nhà bắp ngô lõi ngô treo đầy tường, ai cũng không thiếu một chút hồ nấu ấy. Nhà Lập Hạ bên trong thành phố, cậu cũng chỉ uống qua cháo hạt ngô xay, tại nông thôn cậu còn gặp một vài người bưng bát cháo ngô thả chút cà rốt cắt sợi ngồi xổm trước cửa xì xụp xì xụp uống. Nhìn một chậu hồ dán kia, cậu còn hỏi một câu cái này uống được hay không, khiến một nhóm bác gái rảnh rỗi chung quanh cười vang một trận.

Cụ bà đem bàn chải quết một tầng hơi mỏng hồ dán lên trên mặt bàn, vải đế giày đều là dùng vải cũ để làm, ngày thường tại nhà làm việc hay mặc những bộ quần áo xấu cũ, tích cóp từng cái một để dành lại, dùng làm lót giày cực thích hợp. Trải phẳng khối vải ra lên trên bàn sao cho không có nếp nhăn hoặc bị chồng vào nhau nhô lên. Sau đó tại trên mặt vải bôi một tầng hơi dày hồ dán, tiếp tục, cho một tầng vải khác, trải rộng tạo ra một tầng nữa. Cứ như vậy cách một tầng vải lại bôi một tầng hồ dán, thẳng đến lúc chồng lên ba bốn tầng mới dừng lại. Cắt bỏ hết tất cả chỗ vải thừa ra, sau đó bôi một màng hồ dán hơi mỏng bên ngoài. Ngoại trừ hai lớp vải bên ngoài có thể chịu được ma xát, thì những lớp bên trong đều là vải cũ. Bà lão nói, cái này gọi là ‘bên trong một bao cỏ, bên ngoài tỏa hào quang’. Đợi đem hết thảy mọi thứ chuẩn bị xong liền không cần quan tâm nó nữa, chỉ cần phơi nắng dưới mặt trời. Một, hai ngày sau vải tự động khô lại.

Đã có lót, bà cụ lấy ra bìa cát tông cứng chắc cắt tốt dáng giày, đem nó áp lên lót, dùng kéo cắt theo bộ dáng của đế giày. Thời điểm làm đế giày, đem rất nhiều xấp lót dính lại với nhau, tại bên ngoài bao lại một tầng vải trắng. Đợi dán tốt phơi nắng hong khô xong, có thể đóng đế rồi.

Làm một đôi giày, điều khó khăn nhất phải kể tới chính là đóng đế. Đế được đóng tốt có độ dày bốn, năm cm, đường khâu đế kín đáo, một cái đế có vài trăm mũi kim, nói cách khác đế giày có thể trải ra bao nhiêu hạt vừng thì tương tự muốn có từng ấy mũi kim. Bởi vì đế giày rất khó đâm xuyên qua, thường phải dùng đinh đâm qua trước rồi đến kim ghim vào, hơn nữa còn cần dùi để nhổ kim ra, sợi chỉ rắn chắc cái gì đều phải sẵn sàng “ra trận”. Cụ bà trước tiên lau đỉnh dùi, sau đó tại mặt bìa cứng rắn đâm xuống xuyên qua đám lót mềm mà dai, lại nhẹ nhàng rút ra, sau, lấy kim khâu to theo lỗ dùi tạo ra mà đâm qua, để tại một bên, tiếp tục lại một trận đâm xuyên, kéo căng, sợi chỉ được buộc vào kim thoáng dùng sức kéo một phát.

Khâu đế giày là công việc hạng nhất khiến cánh tay chịu khổ, cần đến lực tay cùng nhãn lực. Chịu khó cũng phải vài ngày mới có thể khâu xong. Còn lại chính là làm mũi giày, trước đối chiếu với bộ dáng chân, cắt tốt thành giày, dùng hồ dán lại, một bên dán giày một bên dán lót vào bên trong, đợi hông khô giày có thể tiến hành bước khâu cuối cùng.

Lập Hạ tới nông thôn vài ngày cố gắng xem cụ bà làm giày, về sau còn ỷ vào việc bản thân mình là một trong số những người chứng kiến từ đầu đến cuối mà cọ lấy một đôi giày của cụ bà mang về. Nếu không phải buổi chiều phải quay về nhà, nói không chừng cậu thật sự còn có thể cọ thêm một đôi nữa.

Trước kia không nghĩ qua muốn tự làm giày, nhưng mắt thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, một đoạn ký ức kia vẫn để cậu lật ra từ trong đầu. Vải bông thiếu sao, vậy ta dùng da thú thay thế. Da dày thô ráp của Độc Giác Long, Ban Tư Long đều thường dùng để lợp mái chống mưa đó, dùng làm đế giày nho nhỏ còn không phải nói chơi a. Vì cân nhắc tới vấn đề làm mỏng đế giày, cũng không cần thiết làm mấy tầng da Độc Giác Long liền, dùng da thú mềm mại khác thay thế, đến lúc đó mặt lót tiếp xúc với gan bàn chân sẽ mao nhung nhung, về phần thành giày cũng dùng hai loại da thú, mặt ngoài thô ráp, bên trong lót mềm mại lông nhung, giẫm lên nhất định vừa ấm áp vừa mềm. Cân nhắc tới chuyện tuyết rơi nhiều, còn có thể thêm cái ống biến thành bốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play