Việc trao đổi vài ngày sau đó Lập Hạ không tham dự, lần này là bác Khắc La dẫn đội gồm ba thú nhân trẻ tuổi nữa cùng đi. Bọn hắn đi lần này không riêng vì trao đổi, còn muốn mời người bộ lạc Hùng tộc đến làm khách tại bộ lạc mình. Mùa này chính là mùa thu hoạch, đồ ăn không thiếu, sự đến chơi từ bộ lạc khác cũng sẽ không tạo thành quá lớn quấy nhiễu.
Ruộng muối của bộ lạc sản xuất lượng muối rất lớn, phân ra một lượng dùng để trao đổi là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng vì giao dịch về sau, kỹ thuật này vẫn nên khống chế trong tay bộ lạc mình có vẻ tốt hơn. Ân Tư Đặc cùng tộc trưởng Ngõa Nhĩ Đặc đã thương lượng qua, số lượng nhân khẩu bộ lạc Hùng tộc so Lang tộc không chênh lệch lắm, vì thế, để giảm độ khó khăn đạt được kỹ thuật cùng cách gieo trồng cây hoa trắng, lần này nhóm bác Khắc La dẫn theo chỉnh ba sọt muối, một lượng lớn như vậy đủ bộ lạc Hùng tộc vượt qua mùa đông. Gừng cũng được đựng nửa sọt, những thực vật này phỏng chừng xung quanh bộ lạc Hùng tộc cũng có, chỉ là bọn họ cho tới bây giờ chưa kiến thức tới mà thôi. Đợt này đem những đồ vật kia qua, tất cả chung quy muốn đưa một cái nhân tình. Mặt khác, bột ớt cũng để bác Khắc La cầm qua một vài túi, tuy trong bộ lạc có ba người Tô Bỉ trồng cây ớt, nhưng dù sao nó còn chưa được phổ biến, có thể trích ra nhiều như vậy đều là nhờ một phần hàng tồn trong không gian Lập Hạ.
Sáng hôm nay, đồng dạng như mọi ngày, Ân Tư Đặc đi làm việc trong ruộng, Lập Hạ ở nhà nấu cơm, chỉ nghe thấy một trận thú rống mang theo chút vui mừng bên ngoài tường vây bộ lạc. Lập Hạ vội vàng thả đồ đạc trong tay xuống chạy ra bên ngoài. Ra ngoài nhìn đến phía trước liền vui vẻ rồi, những gia đình xung quanh nhà mình cũng nhao nhao đẩy cửa lao ra, bộ dáng này rất giống khí thế của người Thiên triều vội vàng đi xem náo nhiệt đó. Mọi người cùng đi đến cổng ra bộ lạc liền chứng kiến một con gấu nhỏ màu nâu chạy tại đầu tiên đội ngũ. Nguyên lai những khách mời từ bộ lạc Hùng tộc đã đến rồi.
Bộ lạc từ trước cho tới bây giờ chưa từng xuất động một đoàn đi thăm nhau như vậy, hiện tại lần đầu tiên đến lại có chừng hơn mười người, đám chủ nhà bọn cậu gần như là toàn bộ lạc đến xem náo nhiệt. Bình thường trong bộ lạc đều là lũ sói con chạy trước, giờ lại đột nhiên xuất hiện một gấu nhỏ tròn vo mập ú lập tức làm đám giống cái đứng tại cổng lớn manh đến tâm can nhuyễn thành vũng nước, tranh nhau tiến lên sờ sờ ôm ôm một cái. Thằng nhóc gấu nhỏ cũng không nhút nhát, ngược lại vẻ mặt hưởng thụ mà chà xát cái ngực này vuốt ve cái mặt kia, thế nhưng hết lần này đến lần khác nhóm giống cái tại bên đó lại liên mồm cảm thán “thật đáng yêu thật đáng yêu”, không có bất cứ một điểm tự giác nào về việc chính bản thân tự động dâng tới cửa cho người ta ăn đậu hủ. Còn đám thú nhân Lang tộc đứng một bên, trong mắt hâm mộ ghen tỵ hận kia, nếu thực chất hóa thành dao găm, phỏng chừng đều có thể đem thằng nhóc gấu nhỏ lăng trì biến trăm lần rồi.
Dù sao giữa bộ lạc với bộ lạc cũng phải bày ra sự tế nhị, những người khác của bộ lạc Hùng tộc đương nhiên không thể như Ba Đốn quen thuộc như vậy, vẫn phải quy củ đứng ngoài cổng bộ lạc chờ tiếp đãi. Mặc dù chưa tiến vào bộ lạc, nhưng chỉ vẻn vẹn đứng nhìn từ bên ngoài, tình hình bộ lạc Lang tộc hiện nay vẫn khiến bọn họ thán phục không thôi. Tường vây cao bằng hai người gộp lại này, gõ lên còn phát ra tiếng vang cộc cộc, không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với tường đất đâu, đem bộ lạc bao quanh như vậy, phỏng chừng dã thú gì cũng không thể vào được a.
“Ta là Ngõa Nhĩ Đặc tộc trưởng bộ lạc Lang tộc, những người bạn Hùng tộc, hoan nghênh các ngươi đến chơi.” Bởi bác Khắc La đã sớm thông báo, Ngõa Nhĩ Đặc rảo bước tiếp đón người Hùng tộc, còn làm nghi thức đấm ngực thông dụng giữa các thú nhân.
Lần này dẫn đội tới chính là con trai Trại Lặc của tộc trưởng Hùng tộc, trước ba người Lập Hạ tới nhà hắn dùng các đồ gia vị đã khiến hắn rất hiếu kỳ đối với bộ lạc Lang tộc rồi, thật vất vả tranh thủ được cơ hội đến làm khách tại bộ lạc Lang tộc, đợi tới thời điểm đến nơi càng đối với tràng cảnh trước mắt sợ hãi thán phục. Bộ lạc Lang tộc so với tưởng tượng của bọn hắn còn muốn lớn mạnh hơn a. Thấy tộc trưởng Lang tộc chào hỏi, càng là vội vàng bước lên đồng dạng đáp lại. “Cảm ơn, ta đại biểu bộ lạc Hùng tộc cảm ơn lời mời của bộ lạc Lang tộc.”
Dưới sự dẫn dắt của Ngõa Nhĩ Đặc, những người tới từ Hùng tộc đung đung đưa đưa tiến vào bộ lạc. Bên ngoài tường vây khiến bọn họ thán phục một hồi, sau khi tiến vào bên trong chứng kiến một đám nhà ở chỉnh tề càng làm bọn họ biết tới cái gì là thiên ngoại hữu thiên. Cả một đám kinh ngạc đến há miệng ra không khép lại được, tựa như dùng đôi mắt cũng không đủ để nhìn vậy. Trong lúc vô tình lộ ra bộ dáng ngu ngơ khiến nhóm giống cái đứng một bên xem náo nhiệt cười không ngậm được miệng.
(thiên ngoại hữu thiên: trên trời còn có trời, ý chỉ sự vật không chỉ dừng tới đó, còn có thứ khác tốt hơn, đẹp hơn, hoàn mỹ hơn…)
“Chú Lập Hạ!” Ba Đốn đang nghển cổ ngó nghiêng một trận đây, trong lúc vô tình thì thấy Lập Hạ đứng bên trong đám người, nhất thời liền tinh thần sống dậy, cùng lúc sử dụng bốn chân lăn qua đằng kia.
Lập Hạ từ thời điểm Ba Đốn ăn nhiều đậu hủ đã thấy được nhóc, không khỏi cảm thấy tên nhóc thối này rất buồn cười, giờ lại xem nhóc hấp tấp chạy tới, trên mặt rốt cuộc cười nở hoa, một phen ôm lấy Ba Đốn nhào về phía cậu, điểm cái mũi màu đen nhỏ của nhóc, cười mắng, “Nhóc thối, vừa tới bộ lạc chúng ta liền không chịu thành thật.” Ba Đốn tựa như bị Lập Hạ nói xấu hổ, hai chân gấu vèo một phát bưng kín mặt nhung mao mao của mình, cái đuôi ngắn tủn không ngừng đong đưa, nịnh nọt lấy lòng.
Lập Hạ nhìn về phía đội ngũ, bên trong thế mà có tận mấy gương mặt quen thuộc. Tình hình Ba Đốn bên này, người trong đội ngũ Hùng tộc đương nhiên cũng đều thấy được, có mấy người thậm chí quay mặt đi, nhóc rõ ràng là một thành viên Hùng tộc đấy, vậy mà lại giống chó đi vẫy cái đuôi, thật sự quá mất mặt a. Trại Lặc lần này là người lãnh đạo tối cao của đội ngũ, rất tự nhiên hướng Lập Hạ cười cười, trái lại Hoắc Khắc Lợi, từ rất xa đã chạy tới chào hỏi Lập Hạ, còn thuận tay cho Ba Đốn một cái tát, “Nhóc thối, thành thật một chút cho ta.”
Lập Hạ nghĩ những người này sẽ đi tới chỗ tộc trưởng, Ba Đốn một đứa nhỏ có đi cùng hay không cũng không sao cả, liền mời hai cha con Hoắc Khắc Lợi sau đó tới nhà mình làm khách, giờ sẽ mang Ba Đốn đi trước, Hoắc Khắc Lợi không hề nghĩ ngợi nhiều liền vui vẻ đồng ý.
Lúc Lập Hạ đẩy cửa tiến vào thì Á Địch vừa mới tỉnh lại, đang ngồi trên giường dụi mắt. Chứng kiến một con gấu nhỏ trong ngực Lập Hạ lập tức đề cao tinh thần. “Mẫu phụ, mẫu phụ”, Á Địch vươn ra cánh tay béo béo của chính mình, mu bàn tay có năm cái hố thịt trắng mịn ngửa lên, đầu ngón tay béo béo ngoắc ngoắc, ý tứ rất rõ ràng, nhóc muốn nhìn kẻ trong ngực mẫu phụ kia.
“Á Địch, đây là Ba Đốn Hùng tộc, giống con đều là thú nhân nhỏ tuổi nha. Hai đứa làm quen làm quen, ngoan ngoãn chơi, mẫu phụ đi nấu cơm cho hai đứa.” Lập Hạ đặt gấu nhỏ lên trên giường, còn thuận tay lấy tới một đĩa thịt khô cay cay bản thân rang chế ra, đặt bên mép giường làm đồ ăn vặt, xong cũng không quên dặn dò Á Địch chăm sóc tốt Ba Đốn.
Sau khi Lập Hạ rời đi, hai nhóc con trên giường mắt to trừng mắt nhỏ. Á Địch là chưa từng gặp qua bộ dạng thú nhân Hùng tộc ra sao, Ba Đốn thì chưa từng thấy một đứa nhóc nào béo như vậy, toàn thân đều là tầng tầng thịt mỡ a. Bất quá lớn lên trái lại rất dễ nhìn đó. Cuối cùng vẫn là Ba Đốn nhịn không được, thò ra bàn chân gấu chọc chọc lên bụng mỡ của Á Địch, chậc chậc, thật mềm. Ngón tay đâm xuống thịt mềm núc ních còn có thể bắn ngược trở lại, Ba Đốn càng chọc càng thấy thú vị, Á Địch toàn thân thịt đã thành sân chơi của Ba Đốn, bị nhóc ta tới tới lui lui chọc mấy lần.
Á Địch bị Ba Đốn chọc, biết rõ đối phương đùa giỡn chính mình, nơi thịt bị chọt ngứa ngáy, bật cười khiến thịt toàn thân rung động theo. Cũng bởi vì béo, chơi không một hồi đã bị mồ hôi tầng tầng chảy ra đả bại, ngửa mặt ngã xuống giường hồng hộc thở. Nghiêng mặt qua nhìn Ba Đốn một bên chẳng có vấn đề gì, Á Địch trái lại đối Ba Đốn một thân da lông nhấc lên hào hứng, hừ, nhung mao mao, ta cũng có. Nhoáng một phát biến thành sói con, một thân lông đen xõa tung, thân thể tròn vo của nhóc, nhìn qua so nhóc gấu nhỏ vốn cũng mập mạp càng là tròn hơn không ít. Á Địch thuần thục bày ra tư thế tựa như bắt cái đuôi của chính mình, dùng cả ba chân xoay quanh Ba Đốn một vòng, cái đuôi còn thỉnh thoảng quét qua chóp mũi của gấu nhỏ.
“Hắt xì!” Chóp mũi bị đâm ngứa, Ba Đốn hắt hơi một cái thật mạnh, cũng mượn cái hắt xì này thành công biến thân. Thân thể dưới đầu nhỏ màu nâu không nhiều thịt giống như Á Địch, trái lại có chút thon gầy, có cùng loại sắc nét hốc mắt hõm sâu như người châu Âu, nhìn tướng mạo bây giờ mà nói, không khó nhận ra sau khi trưởng thành sẽ anh tuấn cỡ nào, có điều một vài vết tàn nhang hai bên mũi đã khiến độ đẹp trai của khuôn mặt nhỏ nhắn này giảm xuống một chút, nhưng lại tăng thêm sự đáng yêu cần có của lứa tuổi.
Ba Đốn thò tay túm lấy cái đuôi làm nhóc hắt xì, mà Á Địch không biết thế nào lại nhằm đúng thời khắc mấu chốt sắp bị bắt được, đột nhiên biến hình, làm Ba Đốn không còn cơ hội hạ thủ. Nháy mắt tình cảnh liền diễn biến thành trận đấu hai nhóc lần lượt biến thân, trên giường một hồi hình thú một hồi hình người rất là náo nhiệt. Hai nhóc con biến thân mệt mỏi vẫn không quên nghỉ ngơi giữa trận măm măm thịt khô, điều này khiến cho Lập Hạ trong góc trộm nhìn lén hai đứa ở chung ra sao buồn cười không ngớt.
Hoắc Khắc Lợi vào cửa cùng lúc với Ân Tư Đặc, lần này bộ lạc Hùng tộc đến tổng cộng có mười lăm thú nhân. Trại Lặc tại nhà tộc trưởng, những người khác phân biệt được sắp xếp tại nhà thú nhân giống đực khác trong bộ lạc, Hoắc Khắc Lợi cùng hai người Lập Hạ tương đối quen thuộc, nhân lời mời của Ân Tư Đặc mà ở lại.
“Các anh trở về rồi, nhanh rửa tay ăn cơm.” Lập Hạ một bên dọn thức ăn lên bàn một bên mời hai người. Hai nhóc con Á Địch cùng Ba Đốn trái lại rất nhanh chơi đến cùng một chỗ, lúc này hai nhóc đang ngồi ngay ngắn bên bàn hưởng dụng trứng chim hấp đặc biệt đun cách thủy cho hai nhóc. Hai nhóc con vừa ăn vừa kề tai nhau nói nhỏ, miệng ngậm thức ăn, lúc nói chuyện thanh âm tuyệt không rõ ràng, ô oa lèo nhèo, thần kỳ chính là hai nhóc lại có thể nghe hiểu ý tứ lẫn nhau, một điểm ý định ngừng lại sự trao đổi cũng không có.
Bữa cơm này Lập Hạ theo như thường lệ mà đun thịt kho tàu, làm đĩa rau trộn ba tập, trứng chưng cà chua, khoai tây nhuyễn trộn tỏi vụn, canh nấm cùng bắp ngô nướng. Lập Hạ không làm đồ ăn nào liên quan tới gạo và lúa mì, đúng là năm nay bộ lạc thu hoạch được không ít, nhưng số lượng phân tới tay mỗi người cũng không có bao nhiêu, lần này bộ lạc Hùng tộc đến làm khách, không riêng chỉ đơn giản đi xem qua như vậy. Học tập mới là mục đích thật sự. Dù sao bộ lạc Lang tộc mời bọn họ tới, biểu hiện ra bộ lạc mình cường đại hòng học tập được cách gieo trồng cây hoa trắng. Trước trong bộ lạc đã bàn bạc qua, nếu như để cho các vị khách Hùng tộc ăn đến gạo và lúa mì, lại không thể phân ra đưa cho bọn họ, còn không bằng đợi tới sang năm bộ lạc gieo trồng thành công rồi nói sau, ngược lại là bắp ngô, đây đúng là mùa thu hoạch, lúc này đưa cho bọn họ nhận thức cũng tốt. Dù sao sinh hoạt tại hoàn cảnh như vậy, có thêm một hàng xóm quan hệ tốt cùng nhau hợp tác chống lại dã thú rất là không tệ. Về phần khoai tây, nấm cái gì, trong rừng rậm đều mọc, hiển nhiên không cần thận trọng như vậy. Lập Hạ tính toán đợi đám Hoắc Khắc Lợi rời đi, sẽ đưa cho hắn một giỏ khoai tây cùng hạt giống bắp cải trắng, hiện tại cũng chính là thời điểm gieo trồng khoai tây và bắp cải.
Cha con hai người mới gia nhập, một bữa cơm ăn không hề giữ hình tượng, bàn sạch bát nhẵn bình gốm trơn bóng, chính sách ba hết bọn hắn chấp hành triệt để. Trước đó tại bộ lạc Hùng tộc vì nguyên liệu không đầy đủ, hương vị đồ ăn mặc dù tốt nhưng không thể so sánh với lần này, huống chi còn có nhiều thứ bọn họ chưa từng nếm qua như vậy.
Ăn uống no đủ, một bên đánh nấc một bên xoa bụng cho đứa con trai nằm ngửa tại trên bắp đùi mình, Hoắc Khắc Lợi mới bắt đầu nói chính sự. “Lập Hạ, bộ lạc trao đổi vải bông không nhiều lắm, đợi tới lúc tộc trưởng phân đến trong tay các ngươi phỏng chừng chỉ còn một ít. Đây là bầu bạn tộc trưởng cùng bầu bạn nhà ta đặc biệt đưa cho ngươi.” Hoắc Khắc Lợi nói xong, từ bao quần áo để một bên lấy ra đồ đạc, mấy xấp vải bông dày dặn, nhìn qua còn rất nhiều a, đủ để làm ba bộ quần áo cho một nhà ba người bọn cậu.
“Cảm ơn.” Ý tốt của gia đình nhà tộc trưởng cùng Hoắc Khắc Lợi cậu nhận, Lập Hạ không có chối từ, trực tiếp đón lấy. Tuy vải bông dệt hơi thô ráp chút, nhưng xúc cảm lúc sờ lên không phải tốt bình thường đâu. Lập Hạ lại để cho Ân Tư Đặc dẫn hai cha con đi thăm quan bộ lạc, chính mình trở lại ôm vải bông chuyển vào phòng. Vải bông là thứ mà ngay từ đầu cậu tới bộ lạc Lang tộc đã muốn có được, hiện tại sở hữu được rồi, nên tìm Tô Bỉ giúp cậu cắt may ra mấy bộ quần áo thôi. Vì sao không phải là chính mình may vá? Chuyện cười, Thiên triều có mấy tên nam nhân biết may vá quần áo chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT