Trời còn chưa sáng, các thú nhân đã dựa theo sự sắp xếp của tộc trưởng, cùng Ân Tư Đặc lên núi thu thập rồi. Đối sự tình xảy ra trước đó, bọn hắn là rất kính sợ, nhưng khát cầu đối đồ ăn dùng trong mùa mưa vẫn chiếm được thượng phong, bọn hắn mặc áo giáp bằng dây leo, từng người mang theo giỏ dây leo lớn nhất nhà mình cùng tâm tình kích động mà theo sát Ân Tư Đặc, đi thu thập tại con đường mà hai người đã đánh dấu tốt trước đó, nhìn trời, nếu lúc trở về biến hóa thành hình thú, thì một ngày có thể đi ba, bốn chuyến vận chuyển.

Lập Hạ bên này lại vừa rửa mặt xong, cửa lớn nhà mình liền bị gõ đùng đùng vang trời, không cần nghĩ cũng biết là đám Mạc Lâm Đạt. Ngày hôm qua vừa mới mở lời mời bọn họ đến ăn cơm, cái này khẳng định một điểm kiên trì cuối cùng của bọn họ qua một buổi tối đã bị mài mòn hết rồi, tại đây, năng lực kháng cự của thú nhân giống cái đối với đồ ăn tuyệt đối bằng không.

Mở cửa, quả nhiên lối ra vào đứng ba người. Đôi mắt tròn của Mạc Lâm Đạt lựa chọn loại bỏ chướng ngại vật hình người là Lập Hạ mà nhìn vào phía bên trong, quang mang khát khao trong mắt gần như có thể hiện thực hóa; Tô Bỉ cũng không cam yếu thế, ngoại trừ mắt còn dùng tới cái mũi, cái mũi nhỏ kia khịt khịt không khí rướn lên trước ngửi ngửi, cái đầu xoay chuyển kéo theo đám tóc màu vàng óng vĩnh viễn dựng đứng tán loạn, cũng đong đưa theo. Chỉ có Tất Tháp lớn tuổi nhất thong dong mà đưa lên một khối thịt đã rửa sạch. Lập Hạ đỡ trán, nguyên lai đôi vợ chồng này đều có thói quen tặng thịt a.

Thân thể tránh sang một bên để cho mấy người tiến vào, Mạc Lâm Đạt hấp tấp xông vào sân nhỏ, đập vào mắt là nồi băng lò lãnh, không hề có một chút dấu hiệu nào chứng tỏ đã nấu xong cơm cho bọn cậu. “Lập Hạ! Cơm ở đâu? Cơm đâu rồi?” Tô Bỉ cũng đứng một bên hát đệm, “Đúng đúng, Lập Hạ sao không nấu cơm cho chúng ta?” Rốt cuộc các ngươi có bao nhiêu gấp gáp a. Lập Hạ nhìn hai kẻ không thuận theo thì không chịu buông tha mà sâu sắc cảm giác bản thân sai lầm, đáng lẽ mời khách tới ăn cơm phải định ra thời gian, mới sáng sớm cậu vừa tỉnh dậy, làm sao có thể nấu cơm sớm như vậy a.

Biết không phải vừa đến là có thể ăn, Mạc Lâm Đạt ghé vào lán bếp buồn bã ỉu xìu, Tô Bỉ thì hai tay ôm bụng, thỉnh thoảng nhìn về phía Lập Hạ chép chép miệng, ánh mắt ai oán. Mấy tên này mà đặt trên Trái Đất cũng coi như là đám cật hóa đi. Điểm tâm cũng đơn giản, nguyên liệu đều có sẵn, Lập Hạ cũng không giả bộ, trực tiếp nhóm lửa bắt tay làm việc. Hai cái bình gốm, một cái chưng cơm, một cái nấu canh nấm hải sản, một bình còn lại cậu định làm thịt kho tàu nhớ thương đã lâu. Sau đó lại đun một đĩa trứng chưng cà chua cùng ba tập xào tỏi, đầy đủ sinh động.

Việc chưng cơm Lập Hạ đã làm thuần thục rồi, trước đun sôi sau vớt lên vỉ cái gì không cần phải nói. Nước để nấu canh nấm hải sản cũng đã đặt lên bếp lò đun, mấu chốt vẫn là thịt kho tàu a. Thịt Tất Tháp mang đến có đất dụng võ, Lập Hạ dùng bình gốm đựng nước bắc lên bếp lò, đem những khối thịt đều đều trước đó đã dùng vỏ sò cắt thành kích thước con bài mạt chược, đổ vào trong bình nước lạnh chần qua. Những kẻ trạch đều sẽ biết làm cơm, trước đó Lập Hạ từng xem qua tiết mục mỹ thực, nghe đầu bếp trên chương trình nói qua, chần thịt từ lúc nước lạnh có thể nương theo nước chậm rãi biến ấm, đem bọt máu, các loại chất bẩn còn sót lại bên trong thịt đẩy dần ra ngoài. Nếu như đợi nước sôi mới thả vào, thì sự phản ứng mãnh liệt khi lạnh gặp nóng sẽ khiến mặt ngoài khối thịt co lại, những thứ chất bẩn tại bên trong thớ thịt không thể bài xuất ra được. Lập Hạ một hồi lại một hồi đảo thịt trong nước, thỉnh thoảng lại dùng muôi loại bỏ bọt chứa tạp chất bởi vì nước ấm lên mà ùng ục xuất ra. Đợi đến lúc nước sôi khoảng một, hai phút, màu thịt bên ngoài chuyển trắng, lập tức vớt thịt ra chuẩn bị dùng. Rửa sạch bình gốm, một lần nữa đun nóng, Lập Hạ múc một muôi lớn mỡ thả vào trong bình, lại lấy đường mía thành khối sớm chuẩn bị tốt cùng thả vào, theo mỡ dần nóng lên, đường mía cũng hòa tan tại bên trong mỡ, hiện ra những bong bóng sắc nâu đỏ, Lập Hạ xem chuẩn thời gian liền đổ một mạch những khối thịt để một bên vào, dùng muôi xào xào đảo đảo, sau đó thêm chút tiêu cùng gừng thái lát. Khối thịt màu trắng lăn qua mỡ thành công thay đổi màu sắc thành hồng sáng bóng loáng, lại lật đảo vài lần, Lập Hạ mới lấy nước còn thừa sau khi nấu canh nấm hải sản, đổ vào trong bình thịt kho tàu.

Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ, hai đứa thối không tim không phổi kia, vẫn một mực ngồi xổm một bên xem mà chảy nước miếng, Lập Hạ nhìn không được liền để cho hai người đi bóc vỏ tỏi, vẫn là Tất Tháp lớn tuổi thận trọng, từ lúc mới bắt đầu đã giúp đỡ Lập Hạ nấu cơm, có điều những gì chứng kiến, nào là gạo, dao vỏ sò, hay thủ pháp nấu cơm lưu loát của Lập Hạ, vẫn để cho giống cái đã sống hơn nửa đời người này phải sợ hãi thán phục không thôi. Ông chưa từng gặp qua phương pháp nấu ăn như vậy, cũng chưa từng nếm qua cơm, nhưng chỉ xem thôi liền biết nhất định sẽ không tệ. Ông tới đây đương nhiên không chỉ như Mạc Lâm Đạt cùng Tô Bỉ đến chực cơm, chủ yếu là muốn cùng Lập Hạ học nấu ăn, từ khi Ngõa Nhĩ Đặc nếm qua một lần cơm tại nhà Ân Tư Đặc, liền cả ngày lải nhải bên tai ông rằng Lập Hạ nấu cơm ăn thật ngon, nghe được lỗ tai nhanh mọc kén rồi. Mặc dù hiện tại nhà mình còn chưa có nguyên liệu gì, nhưng học hỏi trước vẫn là tốt nhất.

Nước bên trong bình vừa vặn ngang thịt, Lập Hạ đem lửa nhóm lớn lên, khiến nước sôi mới bỏ đi một bộ phận củi lửa, đóng nắp được bện bằng dây leo lại, dùng lửa nhỏ chậm rãi đun nhừ. Lượng nước đun canh nấm hải sản vừa đúng, Lập Hạ đem gừng sợi, tỏi băm nhỏ trước đó chuẩn bị cùng các loại ngao sò đã phơi nắng tốt thả vào nấu, bởi vì quá trình ngao sò khô nở ra cần một khoảng thời gian, nên Lập Hạ nhân đây vớt cơm lên vỉ, sau đó đi chuẩn bị những món ăn khác.

Rau ba tập đã rửa sạch, dùng nước nóng chần qua, nắm chặt vắt bỏ nước, cầm dao vỏ sò cắt khúc đặt lên bàn. Đợi lúc Lập Hạ xoay người muốn lấy tỏi từ chỗ Tô Bỉ và Mạc Lâm Đạt thì bị hù đến rồi. Chỉ thấy hai kẻ dở hơi kia, người thì mắt đỏ lên một cách không bình thường, thậm chí còn hung hăng rơi lệ nữa, kẻ thì lè lưỡi rồi ùng ục ùng ục uống nước.

Vốn lúc trước Lập Hạ đem tỏi cho bọn họ, hai người liền đi bận rộn, tuy hôm qua Lập Hạ cho bọn họ những nhánh tỏi để làm giống, nhưng chỉ có chút như vậy, tự nhiên cực bảo bối mà không thể loạn dùng, có điều hôm nay không phải là tới nhà Lập Hạ ăn cơm sao, thứ này đợi lát nữa cũng muốn ăn, sớm nếm thử hương vị cũng không có vấn đề gì a. Vậy là Mạc Lâm Đạt nhanh tay nhanh chân bóc một nhánh tỏi ném vào trong miệng, hậu quả liền thảm thiết rồi, hương vị cực kỳ hăng nhanh chóng chiếm lĩnh tất cả các góc trong khoang miệng, nương theo việc cậu rất nhanh đã nuốt xuống mà mạnh mẽ phá hủy một mảnh cổ họng. Mạc Lâm Đạt lập tức há mồm lè lưỡi có khổ mà không nói nên lời, vội vàng nhằm về phía giếng nước múc nước uống, ý định loại bỏ mùi vị khó chịu này. Tô Bỉ xem Mạc Lâm Đạt như vậy không chút nào nghĩa khí mà cười vui vẻ, cười lớn đến mức chảy cả nước mắt, mà cậu lại không biết việc đưa tay lên lau mắt là một hành động cực kỳ sai lầm, bởi vì cách bóc tỏi không đúng, trên ngón tay cậu tràn đầy nước tỏi. Sai lầm này trực tiếp khiến đôi mắt cậu cay xè, đau như thiêu như đốt.

Lập Hạ một tay kéo một cái đến bên cạnh giếng giúp hai người rửa sạch mắt rửa sạch tay mới thở dài một lần nữa đi nấu cơm. Tỏi đã bóc xong của đám Tô Bỉ vẫn còn, Lập Hạ lấy ra băm nhỏ, cho vào bát gỗ, thêm chút muối rồi đưa cho Tất Tháp cầm khối gỗ dầm nát, bản thân thì đến một bên đánh trứng chim, mượn cớ về phòng, Lập Hạ tiến vào không gian hái cà chua cùng nấm. Lập Hạ đem cà chua cùng nấm rửa sạch, cà chua lột vỏ cắt khối, nấm xé thành sợi, thịt ngao sò trong bình đã nấu mềm ra, Lập Hạ trực tiếp đem nấm đỏ vào nấu cùng, cơm đã chưng tốt, vừa vặn dọn ra một bếp để xào rau, Lập Hạ cho mỡ vào bình gốm thấp thân, đổ hỗn hợp trứng chim cùng muối vào bình, xào đến gần chín thì đảo nát nguyên liệu rồi đổ ra. Đem mỡ còn thừa bên trong bình đun nóng lên, bỏ cà chua xắt khối vào xào, nhìn không thấy sai biệt lắm liền gia nhập thêm trứng chim xào xong trước đó, rắc lên lá tỏi một nhánh, đảo vài cái rồi bắc xuống.

Lại một lần nữa đun nóng mỡ trong bình gốm, Lập Hạ đổ tỏi Tất Tháp giã nát cùng rau ba tập vào, đợi mỡ nóng lên đảo qua vài lần liền hoàn thành. Bình đun canh nấm hải sản cũng sắp được, bởi bản thân ngao sò có vị mặn, nên trước khi bắc xuống Lập Hạ nếm thử hương vị mới thả thêm chút muối. Múc cho mỗi người một bát cơm trắng bóng, Lập Hạ sai hai cái hùng hài tử sắp chảy ra nước miếng đi bê thức ăn, bản thân thì xoay người đi xem thịt kho tàu hầm trên lửa, mở nắp bình, một cỗ mùi thơm ngào ngạt từ trong bình xông ra, Mạc Lâm Đạt vốn muốn ăn vụng đều phải ngừng tay, Tô Bỉ càng thêm thẳng thừng, trực tiếp la hét thơm quá thơm quá. Nhìn vào miệng bình, nước cốt đã không còn bao nhiêu, lúc này Lập Hạ mới thả chút muối vào bên trong, dùng thìa đảo đều đặn, đợi đến khi nước cốt không sai biệt lắm, liền bưng bình để lên bàn.

Mấy người thấy Lập Hạ ngồi xuống liền không chút khách khí bắt đầu ăn, cơm trắng bóng thơm nức, cà chua chưng trứng vàng đỏ đan xen, rau ba tập xào tỏi hương vị thơm ngon mười phần, canh nấm hải sản mang đặc vị biển khơi, cùng với thịt kho tàu hồng sáng mềm mại, béo mà không ngấy, hoàn toàn khiêu chiến vị giác của những kẻ ngồi đây.

“Ta đói đến mức có thể ăn cả một con Ban Tư Long! Lập Hạ, ngươi làm cơm quá ngon!” Mạc Lâm Đạt ăn uống đến một điểm hình tượng cũng không lưu lại, trên mặt dính đầy hạt cơm, dầu mỡ bóng loáng một vòng quanh miệng, bát của chính mình chồng chất cả núi đồ ăn vẫn không quên thò tay mò thịt kho tàu bên trong bình ra ăn.

“Cái món gọi thịt kho tàu này ăn ngon quá xá.” Tất Tháp chưa từng được nếm qua thịt được nấu như vậy, lúc trước bọn ông ăn thịt ngoại trừ nướng thì chính là trực tiếp thả vào nước nấu, đối với giống cái mà nói vừa khó tiêu hóa lại vừa ăn không ngon. Mà cách làm này của Lập Hạ lại có sự khác biệt rất lớn, màu hồng sáng mê người, da dẻo thịt non, béo mà không ngấy, vào miệng mềm mại lập tức tan ra. Thịt ba chỉ, trải qua chế biến, mỹ vị đến mức không thể diễn tả bằng ngôn từ. Tất Thấp không biết là, món ăn mặn được mệnh danh trong mỹ thực Trung Hoa – ăn một miếng liền không thể dừng miệng, chính là món thịt kho tàu này.

“Hóa ra trứng chim còn có thể ăn như vậy sao, cơm thì càng nhai càng thơm” Tô Bỉ cực thích cà chua chưng trứng, có điều, cậu lại càng thích gạo hơn, nghĩ tới việc về sau sẽ thường xuyên được ăn loại cây này liền vui vẻ đến không chịu được, đương nhiên, nếu có cơ hội, mình cũng sẽ làm cho Ngõa Cách ăn. Nghĩ tới đây, Tô Bỉ không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tất Tháp, vị này lại là mẫu phụ của Ngõa Cách đó, mình nhất định phải biểu hiện tốt một chút. Đang suy ngẫm, Tô Bỉ chợt phát hiện Tất Tháp quay đầu mỉm cười với cậu, cậu mắc cỡ liền lập tức cúi đầu và cơm, mặt đều nhanh vùi vào trong bát rồi.

Đợi tới khi ăn cơm xong, mỗi người lại múc thêm một bát canh nấm hải sản, chậm rãi thưởng thức, canh thanh đạm lại thơm ngon mang theo hương vị biển cả, uống hết một chén, lục phủ ngũ tạng lập tức thoải mái cực kỳ. Lập Hạ múc cho mình một muôi nước cơm, ba người khác cũng học theo, cuối cùng, nước cơm dư còn lại bị ba người kia phân chia sạch bách. Nhìn bàn ăn bát nồi nhẵn thín, Lập Hạ không khỏi cảm thán, sức chiến đấu của giống cái so thú nhân không hề kém a.

Sau khi rửa xong bát đũa rửa sạch tay chân, mấy người ôm bụng dựa tường tiêu thực, lúc này Tất Tháp mới nói rõ ý đồ đến. Ăn một bữa cơm ông cũng biết chỗ tốt của biển cả, rừng rậm có đám Ân Tư Đặc, muối cùng hải sản cũng chỉ còn nhóm giống cái bọn họ đi làm thôi. Lúc trước Ngõa Nhĩ Đặc đã nói với ông, để ông đi thương lượng cùng Lập Hạ chuyện thu thập đồ. Mấy ngày nay, thời điểm mức thủy triều thấp nhất đại khái rơi vào hai giờ trưa, chẳng bao lâu nữa mùa mưa liền đến rồi, không nhanh lên thì sẽ không kịp mất, Lập Hạ cũng không từ chối, quyết định hôm nay đi luôn. Tất Tháp thế này mới yên lòng, vội vàng nói đi triệu tập nhân thủ, tại Ngõa Nhĩ Đặc cả ngày thao thao bất tuyệt, ông cũng sợ Lập Hạ đổi ý. Những điều này Lập Hạ thật sự không để trong lòng, nói thế nào đi nữa, vì chính Ân Tư Đặc, cậu sẽ không bao giờ đổi ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play