Ngày hôm sau, buổi họp mặt đoàn làm phim "Thục Sơn chiến kỷ" diễn ra trong không khí ấm cúng. Cũng không có nhiều người tham dự, ngoài Kỳ Long, Thi Thi, cặp diễn viên chính Lệ Dĩnh - Vỹ Đình thì cũng chỉ có thêm đạo diễn, biên kịch cùng vài ba diễn viên thuộc tuyến nhân vật quan trọng. Vì thế nên cũng kết thúc khá nhanh chóng. Dù sao đây cũng không phải là họp mặt chính thức. Mỗi người đều bận lịch trình riêng, chỉ hơn một tiếng, sau khi mọi người chào hỏi, làm quen trao đổi về nhân vật...thì đều đã ra về.
"Thi Thi, anh có chút việc càn bàn với đạo diễn không thể đi bây giờ được. Hay em cùng Lệ Dĩnh cùng đi được không?" - Có một số vấn đề về kịch bản, Kỳ Long muốn trao đổi ngay với đạo diễn, tính anh vốn không thích việc hôm nay lại để tới ngày mai.
"Lệ Dĩnh, tối nay có hòa nhạc ở Bắc Ảnh, Long ca đã không đi được, ngày mai em mới về hay là chúng ta cùng đi đi. Chị thật không muốn đi một mình. Trợ lý của em cùng đi luôn." - Lệ Dĩnh cũng chuẩn bị về khách sạn thì Thi Thi níu cô lại.
Tuy rằng hai người bằng tuổi nhau, nhưng Thi Thi sinh trước Lệ Dĩnh những hơn nửa năm, lại là phu nhân tương lai của Kỳ Long nên Lệ Dĩnh lần đầu gặp đã gọi Thi Thi là tỷ tỷ. Thi Thi cũng vui vẻ coi cô như em gái. Có khi sau này họ sẽ còn thân thiết hơn nữa.
"Vậy được, vậy em thay Long ca đi với chị"
Kỳ Long đưa hai người xuống tận dưới sảnh khách sạn Cẩn Dương, dặn dò tài xế cẩn thận rồi nhìn chiếc xe vút đi mất trong đêm.
...
Bắc Ảnh là một nhà hát cũ được xây dựng từ thời Vua Gia Khánh để phục vụ hoàng thân quốc thích đến xem kịch. Trải qua gần 200 năm, Bắc Ảnh đã được tu sửa nhiều lần nhưng vẫn giữ nguyên được kiến trúc ban đầu. Nhà hát này bình thường vẫn là để phục vụ khách du lịch tới tham quan, hoài cổ về thời thịnh vượng của một triều đại hơn là tới xem hát. Những loại hình dân gian của Trung Quốc cũng bị mai một dần, giới trẻ đa số cũng không mặn mà với những nét văn hóa nghệ thuật truyền thống. Những buổi hòa nhạc lớn tầm cỡ đều tìm đến các nhà hát sang trọng hơn được xây dựng theo kiến trúc phương Tây. Bắc Ảnh giờ đây chỉ còn là một dấu vết của lich sử, sừng sững và cô đơn giữa Bắc Kinh rộng lớn.
Thi Thi, Lệ Dĩnh cùng với Nancy bước xuống xe, phóng ánh mắt từ trên đỉnh Bắc Ảnh xuống dưới. Quả nhiên là kiến trúc độc đáo thuần Trung Hoa không hề pha tạp bất cứ đâu. Có điều, không khí xung quanh là một màu ảm đạm. Sân trước và đại sảnh của nhà hát chỉ bật duy nhất một chiếc đèn hắt, ánh sáng yếu ớt, nếu như hai người không đứng sát nhau thì thật khó mà nhận mặt được. Khó hiểu ở chỗ, chỉ có duy nhất một người bảo vệ, hơn nữa còn gật gù nghe âm thanh phát ra từ chiếc radio cũ mèm, mà ước chừng niên đại của nó cũng được vài chục năm.
"Chúng ta vào thôi, ở đây không có ai, có lẽ bên trong sắp bắt đầu rồi" - Ba người họ dứt khỏi sự tò mò với những thứ xung quanh bỏ vào trong. Đi nghe hòa nhạc hiện đại ở Bắc Ảnh quả nhiên mang đến cho họ cảm giác khác lạ.
Thế nhưng sự kỳ lạ đó còn kéo cả vào bên trong. Càng sâu vào bên trong ánh sáng càng yếu ớt, đến mức Lệ Dĩnh cô bấm chặt vào tay của Thi Thi, lòng cô có chút hơi sợ. Ở Trúc Lâm lúc còn quay Hoa Thiên Cốt, đã nhiều lần cô ở trong rừng mà không hề có chút ánh sáng nào khác ngoài mảnh trăng trên cao, nhưng khi đó cô có sư phụ bên cạnh. Chỉ cần nắm tay anh, cô sẽ không còn sợ gì nữa. Còn ở đây, ba cô gái yếu ớt, thật không biết xoay sở ra sao.
"Thi tỷ, sao ở đây kỳ lạ vậy. Đến một chiếc đèn cũng tiếc." - Lệ Dĩnh khó hiểu hỏi Thi Thi, mong rằng ở Bắc Kinh đã lâu có lẽ Thi Thi sẽ biết được đáp án.
"Nhà hát này họ tự chủ toàn bộ, ít khách nên bình thường phải tiết kiệm. Hôm nay có bật đèn đã là rất tốt so với mọi khi rồi"
Lệ Dĩnh thật không hiểu nổi, đi nghe hòa nhạc chứ có phải vào nhà ma chơi đâu mà chỗ nào cũng tối om. Còn Thi Thi lại chẳng có vẻ gì sợ hãi. Long ca cũng thật biết đùa, còn dự tính đưa Thi tỷ đến chỗ âm u này hẹn hò.
"Tới rồi" - Câu nói của Thi Thi khiến Lệ Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, cái hành lang đó quả thật khiến cô toát mồ hôi.
Gian phòng chính của Bắc Ảnh cũng một màu tối đen, Lệ Dĩnh chỉ có thế nhìn thấy xung quanh bằng ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại di động. Nhưng hình như chỉ có mình cô là cảm thấy có điều gì đó bất ổn, còn hai người kia, rõ là mang tâm trạng hồ hởi đi xem hòa nhạc rồi.
"Sao chỉ có ba chúng ta vậy?" - Ngoài họ ra trong phòng không hề có dấu hiệu của người thứ tư. Sân khấu vẫn tối om. Lệ Dĩnh còn tự hỏi không lẽ họ đã tới nhầm nơi rồi không. Đâu có vẻ gì là ở đây sẽ diễn ra một buổi hòa nhạc chứ.
"Buổi hòa nhạc này rất đặc biệt nên cũng kén người xem" - Thi Thi nở nụ cười đầy hàm ý.
Lệ Dĩnh chọn một chiếc ghế ngay gần sân khấu ngồi xuống. Trong đây không có ai khác, ngồi chỗ nào cũng đâu có khác gì. Nancy nghe có điện thoại lại vội vàng ra ngoài, Thi Thi cũng lấy cớ gọi điện thông báo cho Kỳ Long rằng họ đã đến nơi an toàn rồi đi mất. Chỉ còn lại Lệ Dĩnh một mình, xung quanh bao phủ một màn tối huyền bí.
"Quý vị xin vui lòng tắt điện thoại để buổi hòa nhạc được bắt đầu" - Thanh âm phát ra từ dàn loa xung quanh khiến Lệ Dĩnh giật mình, vội vàng túm lấy điện thoại tắt máy. Hai người kia vẫn chưa quay trở lại, cô cư nhiên là vị khán giả duy nhất.
Lệ Dĩnh căng mắt chờ đợi đèn sân khấu được thắp sáng cho buổi biểu diễn nhưng không hề có. Thế nhưng, một giai điệu du dương chứa đầy tình cảm vang lên. Tiếng này chắc chắn phát ra từ một chiếc dương cầm, hơn nữa, nó còn đang đặt ở trên sân khấu. Tiếng dương cầm mềm mại lan tỏa khắp gian phòng xóa đi sự lạnh lẽo vốn có. Theo đó vang lên là một giọng hát với thanh âm dịu dàng, mê luyến đầy cảm xúc, mà nó đã trở nên vô cùng thân thuộc đối với cô. Từng câu từng chữ như chất chứa nỗi lòng của người đang hát, Lệ Dĩnh nhắm mắt cảm nhận từng lời nhẹ nhàng chạm đến trái tim cô:
"Khi nàng nắm chặt cánh tay ta
Ta đã muốn được mãi ở bên nàng
Dẫu có phải trải qua bao gian nan trắc trở
Ta cũng tuyệt đối không bao giờ lùi bước
...
Vì yêu nàng nên ta biết mình có thể
Bởi yêu nàng, ta chỉ có thể yêu nàng
Nàng chính là ký ức mà ta không bao giờ quên được
Có nàng mới được xem như ta thực sự tồn tại
Yêu nàng, kể từ nay, ta tuyệt đối sẽ không buông tay.
Yêu nàng, ta không mong gì hơn
Ta yêu nàng..."
Không thể nhìn thấy, nhưng ở trước mặt cô bây giờ chắc chắn là sư phụ. Chính là thanh âm nhẹ nhàng, trầm ấm mà mỗi đêm cô đều quyến luyến. Bao nhiêu tương tư, bao nhiêu tình cảm cũng chỉ thốt ra được một câu:
"Sư phụ, là anh"
Trong bóng tối, Lệ Dĩnh cũng không thể thấy được mình đã cảm động đến chảy bao nhiêu nước mắt. Nhưng không quan trọng, anh đang ở đây, sẽ dịu dàng lau cho cô.
Bất ngờ đèn trong gian phòng rực sáng. Hàng trăm bóng đèn li ti rực rỡ xuất phát từ phía cô rồi lan dần ánh sáng đến sân khấu, cuối cùng cũng làm hiện lên bóng hình người mà cô yêu thương nhất. Kiến Hoa đang đứng bên cạnh chiếc đàn piano trắng muốt mỉm cười với cô. Anh gầy hơn một chút, tóc ngắn đi một chút nhưng đúng là người mà cô mong muốn ở bên nhất trong ngày hôm nay.
Kiến Hoa cầm bó hoa oải hương mong manh đang đặt trên chiếc đàn tiến gần về phía cô. Anh vẫn luôn tự nhủ sẽ không để Lệ Dĩnh phải khóc, nhưng những giọt nước mắt giờ đây trên má cô anh biết đều là hạnh phúc, nó rơi vì anh. Kiến Hoa dịu dàng lau đi những giọt lệ vẫn không ngừng rơi:
"Tiểu Dĩnh, chúc mừng sinh nhật" - Kiến Hoa vừa nói vừa đưa bó hoa oải hương ra trước mặt.
"Anh biết hôm nay là sinh nhật của em?" - Lệ Dĩnh xúc động nhìn vào mắt Kiến Hoa, dù hy vọng anh biết, nhưng cô vẫn bất ngờ, vì đáng lẽ anh không thể ở đây hôm nay. Vậy mà vẫn xuất hiện để chúc mừng cô.
"Nếu sinh nhật của em anh còn không biết thì sao xứng là sư phụ?"
Lệ Dĩnh gạt nước mặt nở nụ cười nũng nịu:
"Vậy quà của em đâu? Đâu thể chỉ là hoa oải hương thôi chứ"
"Quà...chính là anh...là bài hát khi nãy...là tâm tình của anh...và cũng là những gì anh sắp nói...
...Anh yêu em!"
Cảm xúc dâng tràn trong đáy mắt Lệ Dĩnh vì câu nói của Kiến Hoa, nước mắt lại trực trào thêm một lần nữa. Nhưng Kiến Hoa đã kịp thời ngăn lại bằng một nụ hôn mãnh liệt. Làn môi ấm áp của anh quấn lấy môi cô, từng hơi thở trao nhau quyến luyến không nỡ rời xa. Lệ Dĩnh hơi kiễng chân, vòng tay qua cổ anh, hạnh phúc chìm đắm trong sự ngọt ngào đó. Giây phút này chính là lúc cô thấy hạnh phúc nhất.
...
"Ninh Y tỉ, họ hôn kìa. Nhanh đưa điện thoại cho em, phải chụp lại gửi cho chị Kiều" - Khang Vũ gấp gáp kéo cánh tay Nancy. Nãy giờ hai người bí mật nấp ngoài cửa. Còn Thi Thi đã được Kỳ Long tới đón đi từ lúc nào.
"Đã chụp được rồi, cậu yên lặng theo dõi đi" - Nancy còn có vẻ kích động hơn, dán chặt mắt lên khe cửa của khán phòng.
Hai con mèo ăn vụng, còn hai con chuột bên ngoài rình mò, quả thật là khung cảnh thú vị.
...
Nước mắt còn đọng trên khóe mắt Lệ Dĩnh càng làm tôn thêm vẻ đẹp mong manh của cô. Cô gái ấy chính là cả thiên hạ đối với anh, một giọt nước mắt cô rơi đều làm anh đau lòng. Nhưng nhìn cô hạnh phúc là điều anh trân quý nhất thế gian. Lệ Dĩnh ôm chặt Kiến Hoa, vùi đầu vào ngực anh, cảm giác ấm áp quen thuộc này luôn khiến cô nhung nhớ.
"Sư phụ, em rất nhớ anh"
"Không phải anh đã ở đây rồi sao?"
"Còn nữa...
...Em yêu anh..."
Kiến Hoa vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của Lệ Dĩnh, ngửi mùi oải hương lưu luyến trên tóc rồi dịu dàng hôn lên trán cô. Đêm nay anh có thể thoải mái ôm cô trong lòng. Đêm nay, Bắc Ảnh cũng không còn cô đơn nữa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT