“Haha, lần này cũng là ngươi tự tay bỏ đi, ngươi chắc chắn sẽ rất hối hận”
Ngột Phương cười bừa bãi, Liễu San San chỉ cảm thấy thân mình bay lên cao, cũng không biết là phương hướng nào, chỗ cổ tay bị Tây Tề nắm vừa đau vừa nóng, ngay cả cánh tay cũng đau như bị trật khớp
“San San!” bên tai vang lên tiếng hô của nhiều người, ngoài ý muốn, hoảng sợ, khẩn trương…còn có tuyệt vọng.
Liễu San San đau đến nhe răng trợn mắt, thầm mắng, con mẹ nó, lão nương bị quăng đau như vậy còn không la, các ngươi gào thét tê tâm phế liệt như thế để làm gì. Nhưng chưa mắng xong, nàng đột nhiên cảm giác được hơi thở tanh hôi dày đặc, ánh mắt bỏng rát, sau đó là sương khói màu hồng như máu ngày càng gần, ác linh oán quỷ không ngừng vặn vẹo trước mặt nàng
Tây Tề, tên hỗn đản, ngươi quăng lão nương vào Nại Hà làm gì?
Liễu San San sợ tới mức đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ nghe tiếng gọi thê lương của mọi người, ngơ ngác nhìn yêu khí dày đặc bên dưới dần tản ra vì nàng rơi xuống, nhìn nước sông sôi trài dị thường, nhìn mấy ác quỷ huyết nhục mơ hồ đang nhe răng múa vuốt về phía nàng…
Tây Tề vội vàng đuổi tới bờ sông, Liễu San San đã bị đá ra ngoài phạm vi năng lực của hắn, hướng giữa sông rơi xuống
Ác quỷ oán linh nhất thời rít lên, giống như khẩn cấp muốn hưởng thụ mỹ vị ngoài ý muốn.
Nhìn thân ảnh bị bao phủ trong sương mù, Tây Tề vô cùng khẩn trương nhưng nếu lại tiến lên trước, hắn cũng sẽ rơi xuống Nại Hà. Cảnh tượng lúc này giống như chuyện cũ tái hiện ra trước mặt Tây Tề, tuy hắn không thích Ngột Viên nhưng tuyệt không muốn nàng bị hồn phi phách tán, việc vô ý đánh nàng rơi xuống Nại Hà đã để lại áy náy và ám ảnh không thể xóa nhòa trong lòng hắn, mà nay bi kịch lại tái diễn lần nữa trên tay hắn sao?
Tiếng cười bừa bãi của Ngột Phương như phát tiết tâm tình vui sướng của hắn, Tây Tề tay nắm thành quyền, đang muốn ra tay lại đột nhiên nghe Ngột Phương ngừng cười như bị cái gì đó chặn ngang cổ mà bên phía Nại Hà cũng ồ lên xông xao, đám ác quỷ xông lên khỏi Nại Hà như muốn cướp lấy Liễu San San lại như đụng phải bức tường, rào rào rơi xuống sông, còn Liễu San San lúc này đã ngừng rơi xuống, sau đó chậm rãi bay về phía bên bờ. Nhìn kỹ mới thấy một đám mây bạc trong suốt như cánh ve đang nâng lấy Liễu San San, giống như bị ai dẫn dắt mà kéo nàng về phía bờ.
Tây Tề kinh dị vô cùng, hắn ở âm tào địa phủ nhiều năm, chưa từng nghe nói hay thấy ai có thể rơi xuống Nại Hà gần như vậy mà còn có thể kéo trở về. Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn phương hướng Liễu San San được thổi qua, chính là phía Hành Tư mà tay của hắn vẫn chưa thu hồi tư thế. Hắn lại quay đầu nhìn Ngột Phương đang quỳ rạp trên đất, như là bị xiềng xích chế trụ, không thể động đậy cũng không thể kêu.
Hành Tư vẫn im lặng không nói tiếng nào, Tây Tề vừa rồi không nhận ra động tĩnh phía sau, không khỏi có chút khó tin quay đầu nhìn Hành Tư, không biết hắn làm sao mà vừa trói người vừa cứu người.
Liễu San San nằm trên đám mây, ngây ngốc bị mang về bên bờ, cảm thấy như vừa rồi gặp phải ác mộng. Sắp rơi xuống Nại Hà bị ác quỷ cắn nuốt, trong nháy mắt đó, nàng cảm nhận được sự sỡ hãi khi cận kề cái chết. Không, là so với chết càng đáng sợ hơn, ngập trong khủng hoảng hồn phi phách tán.
Đám mây chậm rãi dừng lại, Liễu San San không đứng nổi, tay chân không nghe sai sử mà rũ ra, sắp ngã trên đất, cũng may Hành Tư đã nhăn mặt, tiến lên đỡ lấy nàng. Trước mắt Liễu San San vẫn là màn hơi nước đỏ như máu cùng bộ dáng ác quỷ khiến người ta sợ hãi, hoàn toàn không để ý người trước mặt mình là ai, theo bản năng ôm lấy cảm giác ấm áp, giống như bắt được cộng rơm cứu mạng, không chịu buông ra
“San San, ngươi không việc gì chứ?” Vô Thân và Tây Tề vội vàng chạy tới
Ngàn vạn năm qua có không ít quỷ hồn rơi xuống Nại Hà nhưng cũng không vì số lần ngày càng tăng mà trở thành cảnh đẹp ý vui, hơn nữa ác quỷ phân thực thảm trạng quỷ hồn, xem nhiều lần cũng chết lặng, người nhát gan nhìn thấy không ngất xỉu cũng phải ói. Vô Thân bọn họ vừa rồi trơ mắt nhìn một màn kinh tâm động phách, đúng là một màn khảo nghiệm và tra tấn tâm lý.
Sắc mặt Liễu San San lúc này còn trắng hơn Tây Tề, Tập Thư, bàn tay cầm tay Hành Tư run lên, nghe bọn họ hỏi liền cong môi, miễn cưỡng cười cho bọn họ an tâm nhưng so với khóc còn khó coi hơn
Nhìn Liễu San San ỉu xìu như con mèo, Hành Tư có chút không đành lòng, vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi “được rồi, không có việc gì”
Nói hai ba lần nhưng Liễu San San giống như không nghe lọt tai, có lẽ do hồn vẫn còn du ngoạn tận đâu, đợi nàng có thể tự đi về cũng không biết tới lúc nào, Hành Tư đành phải ôm lấy nàng, quay đầu nói với Tây Tề “cục diện rối rắm này lưu lại cho ngươi và Diêm La vương thu thập, ta mang nàng về trước”
Một ngày này đối với Liễu San San quá mức kinh hãi,mà nàng cũng không phải là người dũng mãnh, can đảm,cho nên thần trí có chút mơ hồ. Đến khi nàng tỉnh lại, phát giác mình đang ở trong phòng, bên ngoài có ánh sáng mông lung, thì ra đã tới giờ lên đèn. Nàng cố tập trung suy nghĩ, chỉ nhớ được một chút chuyện sau khi từ Nại Hà trở về
Tỷ như khi Hành Tư mang nàng về Chuyển Sinh điện, Tất Trì và Tập Thư cũng đã nhận được tin, lập tức vây quanh nàng, ân cần hỏi thăm
Tỷ như quần chúng bên ngoài nghe tin cũng đến xem náo nhiệt, làm cho Vô Thân và Vô Khâu về sau không thể vượt qua đám đông đang chặn trước đại môn mà vào trong.
Tỷ như Hành Tư thấy nàng lúc trước tinh thần hốt hoảng, liền đuổi vội đưa nàng về phòng
Tỷ như…lại tỷ như….
Ánh mắt của Liễu San San chuyển về phía Hành Tư, nhất thời ngưng trệ. Sau khi lấy lại tinh thần, nàng mới nhận ra mình vẫn đang nắm chặt xiêm y của Hành Tư, mà Hành Tư đang bất đắc dĩ lại kiên nhẫn vỗ về, an ủi nàng. Tình cảnh này vừa xem là hiểu ngay, hiển nhiên là vừa rồi nàng bị dọa sợ đến mức nắm được cái gì thì không chịu buông tay nhưng mà để một vị thần tiên như Hành Tư an ủi, nàng cảm thấy mình thực sự muốn chết. Vì thế nàng yên lặng nuốt nước miếng, buông lỏng tay nhưng lại không biết nên nói thế nào cho hợp lý để chuyển thân thể của mình ra khỏi lòng Hành Tư, nhất thời liền quẫn bách như hóa đá.
Hành Tư thấy nàng buông tay liền ngừng động tác “đã ổn?”
Liễu San San cuống quít gật đầu, thuận thế xê dịch một chút, ý đồ dời thân mình nào ngờ vừa mới động, cánh tay đau nhức tới mức khiến nàng không nhúc nhích được, lại ngã trở vào trong lòng Hành Tư, còn gần gũi hơn trước. Nàng vừa đau lại vừa quẫn, hận không thể lập tức ngất xỉu. Cánh tay đau đến mức như đã bị gãy nhưng không phải nói sẽ không bị thương sao?
Hành Tư nâng Liễu San San dậy, có lẽ nhìn ra nghi hoặc của nàng, liền giải thích ‘tuy không bị thương nhưng ngươi không thể so với những người khác ở địa phủ, cảm giác vẫn có, nghỉ ngơi một thời gian sẽ tốt hơn thôi”
Cho nên mới nói hồn phách phàm nhân chính là vô năng, bị đá một cái đã sắp thành phế nhân. Liễu San San vừa nghe, hai mắt đẫm lệ lưng tròng dựa vào chăn, gật đầu
Đợi chút, chăn?
Liễu San San rốt cục ý thức được nàng và thủ trưởng nhà mình từ lúc trở về vẫn luôn ở trên giường nói chuyện. Tuy nàng da mặ dày, tuy Hành Tư đưa nàng lên giường là vì nàng không có tiền đồ bị người ta dọa đến nhuyễn thành một đống bùn, không thể đi nhưng dù sao giường…Nơi thị phi này không nên ở lâu, nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ mười tám tuổi đang trên đường xuất giá thì bị bắt đi nha.
Hành Tư lại không để ý nhiều, thấy nàng như vậy cũng không ở lại lâu, hơn nữa hắn cũng cần phải tìm hiểu về cục diện rối rắm sau khi mình đi
Liễu San San thở phào nhẹ nhõm, nhưng cánh tay đau tới mức nàng chỉ có thể nằm yên trên giường
Lát sau bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Liễu San San đoán là Tất Trì hoặc Tập Thư đến an ủi nên cố xuống giường, đến bên cạnh hỏi
Ngoài cửa trầm mặc một lát mới có tiếng trả lời “là ta”
Liễu San San ngẩn người, mở cửa “Tây Tề?”
Tây Tề vẫn bộ dáng lạnh lùng như trước nhưng dường như có chỗ nào đó không thích hợp. Liễu San San cảm thấy kỳ quái vì sao Tây Tề đến tìm nàng, ánh mắt không khỏi tò mò nhìn chén canh trên tay hắn. Nếu nàng không trải qua một ngày với nhiều biến cố thì chắc chắn lúc này đã nhận ra canh này chính là canh xương bò mà nàng đã hầm trước khi đến Sâm La điện
“Chuyện vừa rồi, thật có lỗi.”
Ánh mắt của Liễu San San dời từ chung canh sang khuôn mặt áy náy lại có chút không tự nhiện của Tây Tề, nhất thời không có chút phản ứng
Tây Tề có chút quẫn bách, tuy hắn sống đã mấy ngàn năm nhưng chuyện xin lỗi lại hiếm khi làm cho nên có chút luống cuống, nhất là chuyện cầm chung canh này, càng không thể để cho người khác biết, nhất là Vô Thân Vô Khâu, nếu không hắn không bị cười ba ngàn năm mới là lạ. Cho nên thấy Liễu San San ngơ ngác nhìn hắn và chén canh trên tay, Tây Tề trán nổi gân xanh
Hắn không biết lúc này Liễu San San cũng đang lòng đầy bi phẫn. Mượn hoa hiến phật đương nhiên là hành động tốt đẹp nhưng cầm canh do nàng hầm mang đến cho nàng, đây là thành ý xin lỗi sao? có phải quá mức xem nhẹ không?
Liễu San San nhìn sắc mặt Tây Tề, trong lòng không không có tư vị gì mà Tây Tề bị nàng bi phẫn nhìn như thế cũng chẳng có tư vì gì, thấy nàng không có ý định để hắn đi vào, rốt cuộc không nhịn được nữa, cảm thấy nên nói gì đó để phá vỡ cục diện bế tắc này “vừa rồi chuyện do ta lại liên lụy tới ngươi, cho nên muốn tới nói xin lỗi ngươi. Vừa rồi Hành Tư Quân nói tay ngươi bị đau, cần nghỉ ngơi, ta liền thuận tiện mang canh đến cho ngươi, nếu ngươi không muốn uống bây giờ, ta sẽ mang đến phòng bếp hâm lại”
Nàng có tài đức gì mà có thể khiến Tây Tề kiệm lời như vàng lại nói một câu dài như vậy, A Di Đà Phật, nghiệp chướng nặng nề ah
Liễu San San biết Tây Tề áy náy, vội nghiêng người cho hắn đi vào phòng “haha, tới đây là được rồi còn mang theo canh làm gì, làm phiền ngươi rồi, mau vào trong ngồi đi”
Tây Tề gật đầu, vẻ mặt có chút không tự nhiên, do dự một chút rồi cũng đi vào phòng Liễ San San, nhìn quanh một vòng, ngạc nhiên hỏi “ngươi đặt nhiều ghế ở cạnh cửa như thế để làm gì?”
Liễu San San cười cười, tìm cớ cho qua “ta chỉ là thích đổi ghế ngồi, hơn nữa lang trung chỗ chúng ta ngồi cùng một cái ghế trong thời gian dài sẽ không tốt cho thân thể” nàng mới không thời nhận vì ngay tối đầu tiên bị Vô Thân và Vô Khâu quấy rối đã khiến nàng bị ám ảnh cho nên tối nào cũng đem ghế chặn hết cửa lớn, cửa sổ mới dám ngủ. Tuy nàng biết cách này không có ích gì đối với những quái vật có thể xuyên tường, lên trời hay xuống đất như Vô Thân, Vô Khâu nhưng cũng xem như trấn an bản thân.
Tây Tề nghe mà ngẩn người, còn có lý do này sao? “chỗ chúng ta bàn mới nhất cũng dùng hai, ba trăm năm rồi”
Cho dù các ngươi sống lâu cũng không cần dùng bàn ghế để phản chiếu sự đoản mệnh của ta chứ? Liễu San San oán thầm, ngoài mặt vẫn tươi cười nhận lấy chén canh trong tay Tây Tề “ngươi cứ tùy tiện ngồi đi, chọn cái ghế nào mới nhất mà ngồi nha”. Mải đấu võ mồm, nàng lại quên cánh tay của mình bị thương, bàn tay như không có sức, suýt chút nữa làm rớt chén canh, may mà Tây Tề phản ứng mau, tránh cho chén canh vô tội rơi vào cảnh không toàn thây
Đặt chén canh lên bàn, Tây Tề quay đầu nhìn cánh tay mềm oặt của Liễu San San, nhíu mày hỏi “cánh tay còn đau?”
Liễu San San đau đến mức ân cần hỏi thăm tổ tông tám đời của Ngột Phương, ngoài mặt vẫn cậy mạnh mà tươi cười đáp “không có việc gì, dù sao cũng không bị thương, Hành Tư Quân nói nghỉ ngơi một thời gian là tốt thôi”
Tuy nhiên tâm tư của nàng vẫn bị nhìn thấy, Tây Tề trầm mặc nói ‘thật xin lỗi”
Liễu San San cảm giác có chút thất bại, nhìn thấy sắc áy náy của Tây Tề, đột nhiên nổi tính tò mò “nếu ngươi thực sự muốn chuộc lỗi, hay là nói cho ta biết ân oán năm xưa của các ngươi để an ủi linh hồn yếu ớt đã chịu đủ kinh hách của ta”
Vô Thân và Vô Khâu vốn đi theo hóng chuyện nhưng vì khoản cách xa nên không nghe được Tây Tề và Liễu San San nói gì, chỉ thấy Tây Tề theo Liễu San San vào phòng, còn đóng cửa lại, liền kích động đi ra khỏi góc tường
“Bọn họ, bọn họ…vào phòng đóng cửa kìa” Vẫn tuyên bố muốn tác hợp cho Tây Tề và Liễu San San nhưng còn chưa biết ra tay thế nào, lúc này Vô Thân đang trừng to mắt nhìn cửa phòng của Liễu San San. Bọn họ không đợi hắn ra tay đã tư định chung thân sao? tuy địa phủ dân phong cởi mở, việc nam nữ cũng không nhiều quy củ trói buộc như ở thế gian nhưng mà như thế này thì cũng quá nhanh ah.
Vô Khâu lại không có tức tối như Vô Thân, chỉ nói “ta đã nói loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân không có hiệu quả rồi, muốn tác hợp bọn họ, dùng xuân dược là nhanh và hiệu quả nhất. Nếu vừa rồi ngươi nghe ta, cho dược vào canh thì không chừng lúc này trong phòng đã là cảnh xuân kiều diễm rồi”
Vô Thân và Vô Khâu còn đang oán hận thổn thức, đột nhiên phát hiện Hành Tư từ chính điện chậm rãi đi tới, liếc mắt nhìn cửa phòng Liễu San San, mặt không chút thay đổi hỏi bọn họ “các ngươi muốn tác hợp Liễu San San và Tây Tề?”
Vô Thân và Vô Khâu nhìn nhau, da đầu run lên. Sau sự kiện ở Nại Hà, Hành Tư cường đại trong truyền thuyết đã trở thành thực tế sinh động, nếu lúc trước Vô Thân và Vô Khâu còn nghi ngờ năng lực của Hành Tư thì lúc này đã bái phục sát đất. Hơn nữa loại chuyện hạ xuân dược cho đồng nghiệp xấu xa như vậy lại bị lãnh đạo nghe thấy cũng bắt ngay tại hiện trường, nếu lỡ rơi vào tai Tây Tề, chắc chắn bọn họ sẽ bị hắn chém thành toàn ngưu yến, toàn mã yến. Vì thế Vô Thân và Vô Khâu chỉ có thể cười cười, không nói gì.
“Xem ra các ngươi rất rảnh, nếu đã vậy, sau này việc dọn dẹp vệ sinh trong Chuyển Sinh điện liền giao cho các ngươi, mặt khác, vì rắp tâm bất lương với đồng nghiệp, phạt một tháng bổng lộc”
“Hành Tư Quân, đừng nha”
“Không phục? vậy thì phạt hai tháng bổng lộc”
Hôm sau,Vô Thân và Vô Khâu vốn là bảo vệ của Chuyển Sinh điện liền thăng cấp thành bảo vệ kiêm lao công, theo năn nỉ Hành Tư hai ngày không có hiệu quả lại biết mình không có bản lĩnh đấu với hắn, bọn họ đành phải không tình nguyện tiếp nhận sự thật tàn khốc này
Hôm nay, vừa xong công việc ở chính điện, Vô Thân và Vô Khâu bi thương ôm hai cây chổi lớn đến quét dọn trong đình viện, đột nhiên thấy Tập Thư ôm đầu chạy vội ra ngoài, luôn miệng nói mình sai rồi, mà Liễu San San tay cầm cuốn sách đuổi đánh hắn, mặt mày đỏ bừng. Còn chưa hiểu rõ chuyện gì, Tập Thư đã xem bọn họ như cứu tinh, vội vàng trốn sau lưng Vô Thân
Vô Khâu nhìn Tập Thư trốn sau lưng Vô Thân, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nếu Vô Khâu ở Chuyển Sinh điện được xem là lưu manh kiêm tiểu bạch thì Tập Thư chính là kẻ vô dụng không hơn không kém. Không chỉ vì hắn nhỏ tuổi nhất mà vì từ nhỏ hắn bị trong nhà quản giáo rất nghiêm, kinh nghiệm còn ít, không có hiểu biết gì về hân gian, tính cách tuy đơn thuần đáng yêu nhưng rất hay khiến người ta muốn đánh hắn. Lúc trước Lục Kiên đưa Tập Thư đến Chuyển Sinh điện là vì được người nhờ vả nhưng nguyên nhân quan trọng là sợ để Tập Thư làm một Bạch Vô Thường bình thường, hắn sẽ phạm sai lầm vô hạn định. Nhưng từ khí Liễu San San xuất hiện đã chứng minh, ngu ngốc sẽ gây ra chuyện, dù phòng ngừa thế nào cũng không thể ngăn được hắn chạy như điên trên con đường phạm sai, nhìn tình huống trước mắt, không cần đoán cũng biết Tập Thư lại gây chuyện đáng bị đánh đòn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tập Thư dù sao cũng là tiểu bối, mà Liễu San San còn là tiểu bối của tiểu bối, lẽ ra không được làm như thế, tuy vậy bọn họ vẫn rất thông cảm vì nàng đã cống hiến sức lực cho sự trưởng thành của Tập Thư
Nghĩ vậy, lại thấy bọn họ thở hổn hển mà Liễu San San thề không đánh được Tập Thư sẽ không bỏ qua, Vô Khâu liền bày ra dáng vẻ trưởng bối hòa ái, khuyên giải một phen. Nhưng khi ánh mắt hắn vừa nhìn thấy tập tranh màu sắc sặc sỡ trên tay Liễu San San liền kinh ngạc tới mức suýt chút nữa nuốt luôn cái chổi trên tay
“Thuật trong phòng…đồ văn tường giải?”
Vô Thân cũng ngoài ý muốn nhìn bìa tập tranh, há miệng tán thưởng Liễu San San “nhìn tập tranh này hình như là bản đơn lẽ viết tay, không ngờ khẩu vị của ngươi cũng độc đáo như vậy”
Liễu San San vốn đang quẫn bách, nghe vậy liền tức giận đến giơ chân, vội giải thích “khẩu vị độc đáo con khỉ. Đây không phải là của ta, các ngươi hỏi Tập Thư từ đâu mà có đi, mới tý tuổi đầu không lo học, trưởng thành sẽ thế nào đây?” nàng nói rất hợp lý hợp tình, lại không nhớ mình có bối phận nhỏ nhất trong Chuyển Sinh điện
Vô Thân và Vô Khâu cùng quay đầu nhìn Tập Tư. Tập Thư lập tức bày ra vẻ mặt vô tội, đáng thương nói ‘ta không biết. Ta mượn tập tranh này ở thế gian vì muốn phân biệt thân phận phàm nhân, sợ lại nhần nhầm bắt sai, cho nên mỗi loại đều lấy một ít. Ngày kia ta phải đi bắt hồn phách của một nữ nhân, phải tìm Tất phán quan mượn mấy tập tranh và sách có liên quan xem trước, đây cũng là do hắn cho ta mượn, còn nói sau này ta có thể dùng. Có vấn đề gì sao? Sao San San vừa thấy liền muốn đánh ta?”
Lúc này Tất Trì đang từ chính điện nhàn nhã đi về phía này, miệng còn ngân nga mấy câu hát, những lời Tập Thư nói, hắn đều nghe được, cước bộ lập tức lảo đảo, khổ sợ vịn cửa hồi lâu mới quay đầu nghiến răng nói với Tập Thư “không phải đã dặn ngươi không được nói là ta cho mượn sao?”
Vô Thân, Vô Khâu, Liễu San San: “…”
Ngay sau đó, Vô Thân, Vô Khâu trợn mắt há hốc mồm nhìn Tất Trì cùng Tập Thư một trước một sau chạy trốn, còn Liễu San San thì tay cầm tập tranh, vừa đuổi theo vừa mắng, nào là xem đông cung còn muốn làm ô nhiễm tiểu bối, ô nhiễm ánh mắt của nàng…cho đến khi thân ảnh bọn họ biết mất, từ xa vẫn mơ hồ vang lên thanh âm “ân cần hỏi thăm” của nàng
Vô Thân và Vô Khâu nhớ lại lúc Liễu San San mới đến cẩn thận thế nào, ngay cả nổi giận cũng uyển chuyển, hàm xúc mà nay chẳng những vừa làm thức ăn vừa dùng dao làm gương chiếu, thậm chí còn dám đuổi đánh cả Tất Trì. Bọn họ không khỏi hai mắt đẫm lệ ‘năng lực thích ứng quả nhiên là đáng sợ”
Mà Liễu San San rơi xuống Nại Hà vẫn có thể lông tóc vô thương trở về, danh tiếng lúc này nổi như cồn ở âm tào địa phủ. Tuy nhiên nàng vẫn không thể qua được Hành Tư, trong lúc nhất thời, hắn đã trở thành truyền kỳ không gì không làm được.
Chỉ mới hai ngày, phàm là người có chút địa vị ở âm tào địa phủ đều tìm cớ đến Chuyển Sinh điện, dùng danh nghĩa là kết giao với Liễu San San nhưng thật ra là tới nhìn Hành Tư. Cho tới khi bậc cửa sắp bị người đạp hư, lễ vật cũng sắp chất đầy cả phòng, Hành Tư không thể chống đỡ nổi sự nhiệt tình của mọi người nữa, ra lệnh cho Vô Thân treo bảng miễn tiếp khách, chỉ cho phép quỷ sai áp giải và quỷ hồn đến đầu thai tiến vào.
Tình hình như thế khiến cho Vô Thân, Vô Khâu đảm nhiệm công tác bảo vệ cảm thấy áp lực vô cùng, ngày ngày vất vả chịu đựng cho tới lúc lên đèn, sắc mặt bọn họ cũng đã đen như đít nồi nhưng nhìn thấy hai cây chổi lớn, bọn họ liền hóa buồn ngủ thành phẫn uất
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT